Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh - Chương 124: Ngoại truyện "Năm đầu tiên có Cà Rốt"
- Trang Chủ
- Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh
- Chương 124: Ngoại truyện "Năm đầu tiên có Cà Rốt"
Bình thường thì mọi hôm Hạ Chi sẽ là người thức sớm vì tiếng em bé khóc. Nhưng hôm nay ở nhà có thêm Khánh Minh nữa, người nào đó đã thức trước chăm con rồi.
Mới nghe được tiếng e e nhỏ xíu từ trong nôi, Khánh Minh đã dựng đầu ngồi dậy bế con. Lúc mẹ Chi thức dậy, thì nghe thấy hai ba con đang nói chuyện gì đó rất vui, Hạ Chi bị tiếng cười của con làm thức giấc, ba Minh nói gì đó mà Cà Rốt cười vui lắm.
Thấy vợ thức giấc, Khánh Minh còn quay sang khoe: “Em thấy không, con biết gọi ba rồi này.”
Khánh Minh quay sang nói, ánh mắt hiện rõ vẻ vui sướng. Hạ Chi mới thức còn lơ ngơ nhưng rồi cũng cười lại, nhưng mà có một chuyện Hạ Chi không nỡ nói ra, rõ ràng không phải từ “ba” là dễ nói nhất hả, chẳng phải gọi anh đâu, đừng có ảo tưởng.
Khánh Minh: “Cà Rốt này, hôm sao không cho thức sớm vậy nhé. Vậy thì làm sao mẹ Chi còn ngủ nữa hả?”
Cà Rốt không biết là ba đang trách yêu mình, em bé mới có mấy tháng cũng không trả lời ba được gì, thấy ba cười cái miệng nhỏ hơi cong lên, nằm dưới giường mà tay chân quơ loạn xạ khắp nơi.
“Ba ba a ba…”
“Tối cũng phải ngủ sớm có biết không?”
“A ba a a…”
“Con gái ba sao mà đáng yêu quá vậy nè.”
Đáp lại ba Minh chỉ là mấy câu nói ê a đứt quãng và tiếng cười nắc nẻ của cô con gái nhỏ.
…
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Cà Rốt được thay cho một bộ đồ con gấu nâu hơi bị xinh. Nó là một bộ đồ liền tay chân và có nút phía trước, phần thân có lông mịn như gấu bông, phần trên thì có thêm mũ hình tai gấu cực đáng yêu.
Cái này là ba Minh chọn, cũng là ba Minh làm tất tần tật. Cà Rốt có nhiều váy xinh lắm, nhưng ba Minh thích nhất bộ này, dạo này trời cũng hơi lạnh rồi, vậy là ba Minh nhất quyết mặc cho con. Mỗi lần mặc xong là ba Minh lại trùm mũ lên rồi kéo một phần mũ ra sau tai Cà Rốt, chính vì vậy mà cái mặt Cà Rốt đã tròn lại còn tròn hơn, tròn ủm như cái bánh bao sữa vậy.
Chơi vui với con một lát Khánh Minh lại nhận được điện thoại, vậy là để cho ba Minh làm công việc mẹ Chi bế Cà Rốt đi chơi. Không biết thế nào, lúc mẹ Chi ôm về thì Cà Rốt lại khóc nức nở.
Ba Minh đang xem tivi hoảng quá vội chạy đến.
Cà Rốt vừa sang bên ba là cái tay chỉ ngay lên mặt ý muốn méc ba rồi. Trên cặp má trắng nõn có một vệt đỏ dài chừng hai centimet. Dù vết trầy ấy chỉ to hơn đường chỉ một chút, nhưng do mặt Cà Rốt còn non, da mỏng nên hiện lên rõ ràng.
Ba Minh nhìn Cà Rốt rồi quay sang hỏi: “Con bị sao thế em?”
“Lúc nãy Cà Rốt chơi với Nấm con chị Như, rồi Nấm véo má Cà Rốt nên bị thế đấy. Vì móng tay thằng bé hơi dài nên lỡ làm xước mặt con.”
Mẹ Chi sờ mặt Cà Rốt kể lại.
Nhưng ba Minh thì cau mày khó chịu: “Cái này mà nựng má gì chứ, thằng nhỏ đó cấu mặt con gái anh thì có. Nựng thôi mà trầy mặt con anh rồi này.”
Ba Minh xót con buồn bực lên tiếng, rồi nhìn xuống lau nước mắt cho Cà Rốt, vậy là hai hột nước mắt to bên má khó khăn lắm Cà Rốt mới “rặn” ra được bị ba lau mất, em bé ôm cổ ba thút thít.
“Cái thằng nhỏ này, khi nữa đừng có hòng chơi với con gái anh. Nhỏ tí mà đã dữ dằn vậy rồi, sao này làm sao mà dạy nó được nữa.”
Hạ Chi cũng không biết nói sao: “Nhưng mà, con gái anh cũng mới gây chuyện với người ta đấy.”
Khánh Minh vỗ lưng an ủi con gái bé bỏng, thờ ơ hỏi lại: “Là sao cơ, con gái anh thì làm được gì?”
“Thì Cà Rốt cũng cắn Nấm lõm cả một lỗ thịt rồi kìa.” Mặt Mẹ Chi hiện rõ vẻ lo âu.
Ba Minh thì cúi xuống nhìn con gái chăm chú, thật không thể nào tin được. Bởi vì, Cà Rốt đã có cái răng nào đâu mà cắn người ta được kia chứ…
…
Chiều hôm ấy, Khánh Minh còn đang ôm con xem tivi thì thấy mẹ Hà đi đến vỗ vai.
“Khánh Minh, vợ con đâu rồi?”
Khánh Minh không rõ lắm, vừa giỡn với con vừa thờ ơ đáp lại: “Chắc là trên lầu đó mẹ.”
Vậy rồi, mẹ Hà đánh hắn cái bép lên vai.
“Thế con còn ở đây làm gì, đi lên xem xem con nhỏ thế nào rồi. Lúc chiều mẹ thấy mặt Hạ Chi nó buồn buồn.”
Khánh Minh ôm Cà Rốt lên lầu, vừa mở cửa ra liền thấy Hạ Chi đang xếp đồ ở trên giường, nghe tiếng cửa mở là lấy tay quẹt ngang mặt ngay.
“Em sao thế, sao tự dưng lại khóc?” Khánh Minh vội bỏ Cà Rốt xuống, ôm mặt vợ hỏi.
Định là giấu rồi, mà nghe hỏi thế, Hạ Chi nhịn không được mới sụt sùi nói: “Thì… thì mặt con bị vậy, em thấy có lỗi. Còn, còn hại mọi người lo, tại em trông con không kỹ…”
Khổ thân ba Minh, lúc sáng phải dỗ con, bây giờ thì dỗ vợ.
Khánh Minh ôm Hạ Chi an ủi: “Không có sao, đã ai trách em đâu. Cà Rốt có sao đâu, không phải con còn cười toe toét kia hả.”
“Nhưng mà… có khi nào nó thành sẹo không? Lỡ con xấu thì sao…” Mẹ Chi cứ lo quá lên.
Ba Minh thở dài thường thượt: “Tất nhiên là không rồi, làm sao mà xấu được. Con gái anh là hoa hậu tương lai đấy. Em không nhớ hả, hồi trước anh làm em té cũng trầy mặt còn sâu hơn nữa đã sao đâu,” Khánh Minh ôm mặt Hạ Chi, ngón tay quẹt qua trên gò má hồng hào của vợ, “Rõ ràng vẫn đẹp đây nè. Cái sẹo trên mặt Cà Rốt có tí xíu, vài ngày là lành ấy mà.”
“Nhưng mà…” Mẹ Chi định sụt sịt nói thêm thì lại bị ba la cho cái.
“Không có nhưng gì nữa, giờ thì nín cho anh biết không. Anh đánh đòn em đấy.”
Mẹ Chi đẩy tay ba ra, hờn dỗi nói: “Em có còn là con nít đâu mà anh đòi đánh đòn.”
Khánh Minh lại đưa tay đến véo má Hạ Chi, còn cười cợt thất ghét.
“Thì con nít mới khóc nhè vậy đấy.”
“Em không có khóc nhè mà.”
“Vậy hả, chứ sao mặt mũi tèm lem vậy rồi…”
Khánh Minh đưa tay tới, lần này Hạ Chi bị ghẹo nên bực dọc hất tay ra.
Vì đang quạo nên lời nói ra hơi lớn tiếng: “Đã bảo em lớn rồi mà!”
Sao đó nữa, tất cả cũng im bặt mất mấy giây.
Có cục bông đang nằm trên giường gặm gối, nghe tiếng mẹ la bỗng giật mình ngơ ngác nhìn lên. Cặp mắt to tròn hết nhìn mẹ lại nhìn ba, lúc này mẹ Chi của bé thì đang khóc, còn mặt ba thì hung dữ. Dù rằng bây giờ bé Cà Rốt vẫn chưa hiểu ba mẹ nói gì, nhưng em bé lại có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Vậy là, giây sau Cà Rốt tự dưng khóc ầm lên.
Trà Sữa đang nằm chơi dưới sàn cũng ngay lập tức đứng lên sủa Khánh Minh.
Hạ Chi ngăn Trà Sữa lại, vuốt ve đầu nó: “Không sao đâu Trà Sữa, baba với mama không có cãi nhau thật đâu. Anh không có bắt nạt mama.”
Khánh Minh thì bế con an ủi: “Cà Rốt ngoan nào, không sao mà con. Đừng khóc nữa, ba không có đánh mẹ đâu.”
“Ba mẹ không có cãi nhau mà.”
Nghe tiếng la của “hai đứa nhỏ” mẹ Hà với ba Đức cũng vội chạy qua. Làm hai vợ chồng phải mất thêm thời gian để giải thích mới làm hai người bớt lo.
Đợi hai người già đi rồi, Khánh Minh liền đưa Cà Rốt lại cho Hạ Chi bế, hờn dỗi nói: “Đấy, em làm sao mà con anh khóc rồi này. Còn lì nữa không hả?”
Hạ Chi ôm Cà Rốt, thấy cái mặt nhỏ đang cười đùa với mình dù lòng đang buồn cũng bất giác mỉm cười.
Lát sau, mẹ Chi mới nhìn ba, tay nhỏ khẽ nắm lấy tay ba, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, em xin lỗi mà.”
Từ dạo có Cà Rốt, ba Minh với mẹ Chi chẳng dám cãi nhau mấy nữa. Vì cả hai đều biết, có cục cưng ở giữa mỗi khi thấy ba mẹ to tiếng thì con sẽ là người buồn nhất.
…
#mèo