Bầu Trời Đêm Đen - Phương Trà - Chương 24
– Arina! Con hãy nhớ không được nói chuyện này cho bất kì ai, kể cả người nhà của con nếu con không muốn họ gặp nguy hiểm.
Arina nghiêm túc gật đầu:
– Dạ, con nhớ rồi.
Mes đưa cho Arina một viên thuốc cô tò mò hỏi bà:
– Đây là thuốc gì vậy mẹ Mes?
Mes cẩn trọng nói:
– Uống đi, đây là thuốc tạo triệu chứng trọng thương giả. Uống xong ra khỏi đây thì con biết mình phải làm gì rồi đấy.
Cô yên tâm nhận lấy uống vào, mỉm cười nhìn Mes:
– Vậy con ra ngoài đây, khi khác con lại đến thăm mẹ.
Mes lắc đầu buồn bã nói:
– Đừng đến gặp mẹ khi không cần thiết, ta nghĩ tên quỷ vương đó vẫn luôn cho người theo dõi hành tung của ta. Con đến đây nhiều chỉ khiến hắn sinh nghi. Khi nào cần gặp, ta sẽ gửi tín hiệu thông báo cho con qua chiếc vòng tay này.
Nói rồi, Mes đưa cho cô một chiếc vòng tay làm bằng đá quý pha lê màu xanh lục, nhìn kĩ bên trong là những bông hoa Dunkelrote màu đỏ đen. Cô vui mừng đón nhận lấy:
– Con rất thích chiếc vòng này. Con cảm ơn mẹ!
Mes mỉm cười nói:
– Nó vốn dĩ là của con, ta chỉ giữ hộ con thôi. Chiếc vòng này là của nữ hoàng trước lúc mất có nhờ ta giao nó cho con nhưng ta chưa kịp giao thì biến cố đã xảy ra. Giờ giao chắc cũng chưa muộn.
Cô nhẹ nhàng ngắm nghía chiếc vòng trên tay nói:
– Cảm ơn mẹ đã luôn yêu thương con!
Mes xoa đầu cô nói:
– Nữ hoàng đã cho ta sự sống, còn con lại là thiên thần đầu tiên ta tiếp đón đương nhiên ta phải yêu thương con rồi.
Cô mỉm cười hạnh phúc nhìn chiếc vòng lần nữa rồi nói:
– Vậy chiếc vòng này là sao đây mẹ?
Mes từ tốn giải thích:
– Nó được tạo ra từ trái tim của một con linh vật hệ thú thượng cổ là vật nuôi mà nữ hoàng yêu quý nhất. Nó cũng vì bảo vệ nữ hoàng mà chết. Vì vậy nữ hoàng đã dùng một nửa linh thức của mình truyền vào trái tim nó để nuôi dưỡng nó tạo ra chiếc vòng này. Đến khi nào linh thức của con được giải phong ấn thì nó cũng sẽ thoát khỏi chiếc vòng này và bảo vệ con như cách nó đã luôn đồng hành với nữ hoàng. Con đeo chiếc vòng này nó cũng sẽ tạo lá chắn bảo vệ con khi con gặp nguy hiểm. Ta cũng sẽ thông qua chiếc vòng này báo với con khi ta cần gặp con.
Cô đáp lời Mes:
– Vậy linh vật hệ thú này là loại nào vậy ạ?
Mes trả lời:
– Là phượng hoàng lửa màu đỏ
Cô khá ngạc nhiên khi nghe đến loài này, cô có từng đọc qua trong sách về lịch sử huy hoàng đầy kiêu ngạo của chúng nhưng cứ nghĩ chỉ còn trong lịch sử, ai ngờ giờ chính trong tay cô đang sở hữu nó. Cô định tiếp lời thì bất chợt cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹn lại, một ngụm máu được phun ra. Mes đỡ lấy cô nói:
– Thuốc phát huy tác dụng rồi, tuy không có ảnh hưởng gì đến cơ thể, nhưng triệu chứng trọng thương vẫn rất chân thật. Thuốc sẽ hết tác dụng sau 24h. Khiến con chịu khổ rồi.
Cô cảm giác giờ lồng ngực như có ai dùng búa đập vào vậy, đau đến nghẹt thở, cô cảm thấy bái phục trước thần dược này. Cô gắng gượng nói:
– Không sao đâu mẹ. Vì tháng ngày bình yên sau này, con chịu được.
Nói xong cô chống tay lên bàn cố gắng đứng dậy, Mes thấy vậy liền đỡ cô, bỏ vào không gian lưu trữ của chiếc vòng vài lọ thuốc, vừa đỡ cô ra cửa vừa nói:
– Ta quên không nói, chiếc vòng này còn có không gian lưu trữ, chính là nói con phương hoàng đang dưỡng thương, ta có bỏ vào vài lọ thuốc có lẽ sẽ giúp ích được cho con, tác dụng của nó được ghi trên lọ. Được rồi ta đỡ con đến đây thôi, con tự ra ngoài đi.
Cô nhìn Mes đầy lưu luyến nói:
– Con cảm ơn mẹ, con về đây.
Mes xua tay ý bảo cô ra ngoài đi sau đó liền biến mất. Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, định đẩy cửa ra ngoài tự dưng nhìn lại thấy bản thân không có chút vết tích gì mà lại bị trọng thương, quá không chân thật rồi. Nói vậy, cô biến ra một thanh đao định chém vào tay nhưng lại cảm thấy không ổn. Mes được biết là có sức mạnh rất khủng khiếp, cầm vũ khí cấp bậc thấp tạo vết thương liền bị nghi ngờ ngay. Cô quay ra nhìn một số vũ khí để trên bàn, chậc lưỡi một cái:
– Đã diễn thì phải diễn cho chân thật chút.
Nói rồi cô lại gần cầm lấy một chiếc dao để trên bàn, cắn răng chịu đau cứa hai nhát vào cổ, một nhát vào sau lưng và hai, ba nhát vào tay thấy chứa đủ cô cho thêm một nhát trước ngực. Mặc dù đau và đang chảy máu nhưng cô biết chỉ là những vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng. Cô còn có thần dược mẹ Mes cho nên liền yên tâm đi lại gần cửa, hít một hơi thật sâu lấy thân đâm vào cửa xông ra ngoài.
Lúc này ở bên ngoài đã bàn xong kế hoạch tấn công vào bên trong, ai nấy cũng đang trong tư thế chuẩn bị xông vào thì đúng lúc Arina xông ra với cơ thể đầy vết thương, bước chân yếu ớt chạy lại về phía mọi người với vẻ mặt đầy sợ hãi. Martser phản ứng kịp chạy lại đỡ Arina giọng đầy lo lắng hỏi:
– Arina em làm sao thế này, là bà ta đã làm sao? Chết tiệt! Mes! Ta phải giết bà ta!
Nói xong Martser đưa Arina lại cho Joster đỡ, sát khi tản ra khắp cơ thể biến ra cây thương màu đỏ máu tiến về phía ngôi nhà. Arina cảm thấy không ổn, gắng gượng chạy lại giữ lấy Martser lắc đầu nói:
– Martser! Đừng đi!
Martser hiện tại đang rất tức giận, đôi mắt hằn lên những tia máu:
– Arina! Đừng ngăn cản anh, hôm nay anh nhất định phải xé xác bà ta ra. Bà ta vậy mà dám làm em bị thương ra nông nỗi này.
Arina không ngừng lắc đầu, hơi thở yếu ớt nói:
– Không được!
Martser ra hiệu cho các cận vệ tiến tới đỡ lấy cô, sau đó tiến lại gần ngôi nhà, anh biến ra thành nhiều cây thương có lửa bao bọc xung quanh. Bằng một cử chỉ tay, mấy chục cây thương đồng loạt phi về phía căn nhà, căn nhà dần dần đang bị thiêu đốt. Martser giọng chết chóc nói:
– Mes! Tốt nhất bà nên cút ra đây đi, không đừng trách ta đốt luôn cả đầm lầy này.
Arina mở to mắt nhìn căn nhà đang có dấu hiệu bị thiêu đốt. Cô chịu đựng nỗi đau chạy lại chỗ Joster nói:
– Joster! Mau giúp tôi dập lửa, bên trong đó còn có thứ quan trọng. Mau lên!
Joster có chút chần chừ hỏi lại cô:
– Có thứ gì bên trong đó vậy?
Thấy không ổn, Arina liền uy hiếp:
– Mau lên! Nếu không ta sẽ tự mình vào đó.
Dứt câu, Arina liền có ý định chạy vào trong, thấy vậy Martser liền giữ cô lại, nhưng cô nhất quyết vẫn muốn vào trong liền vùng vẫy, giọng nghẹn ngào nói:
– Buông em ra, em phải vào đó. Ai cho anh đốt căn nhà chứ, anh có biết bên trong có thứ rất quan trọng không.
Thấy cô không ngừng đòi sống đòi chết vào trong, Joster nhanh chóng giập lửa. May mắn anh trai cô chỉ đang đe dọa dụ Mes ra ngoài nên không để ngọn lửa cháy mạnh. Nhìn ngôi nhà chỉ bị tổn thất một chút ở ngoài cô yên tâm phần nào, lúc này lồng ngực lại bị bóp nghẹn lại, một hụm máu tươi lần nữa được cô cho ra khỏi miệng. Martser hốt hoảng nói:
– Arina! Em ổn chứ?
Cô giữ chặt lấy anh trai, cô gắng nói:
– Anh đừng cố gắng bắt bà ta nữa! Bà ta không có ở trong đâu, lúc em và bà ta đang giao đấu bà ta làm em bị trọng thương liền biến mất. Bà ta có nói, muốn biết rõ đáp án thì đến đêm trăng tròn sắp tới bà ta sẽ cho biết. Bà ta có dặn chỉ cần để một tín vật ở trong căn nhà này, thì vào đêm đó bà ta sẽ dùng nó để thông báo đáp án. Nên em có để chiếc lắc chân mà anh tặng em ở trong đó. Chính vì vậy anh không thể phá hủy căn nhà này và giết bà ta..
Nói dứt câu, lại một ngụm máu nữa được nôn ra. Sau đó cô liền ngất lịm đi, trước khi bất tỉnh cô không khỏi chửi thề trong đầu: Chết tiết! Triệu chứng giả này cũng quá chân thật đi, cô chịu không nổi rồi!
Martser hốt hoảng kêu tên cô:
– Arina! Arina!
Joster chạy lên nói:
– Mau chóng đưa cô ấy về trị thương đi! Mọi chuyện khác để tính sau.
Martser gật đầu đồng ý, lúc bế Arina ngang qua Renol. Anh nhìn cô lo lắng nói nhỏ:
– Arina! Em nhất định phải cố gắng lên!
Ren thấy vậy vỗ vai trấn an anh:
– Cậu yên tâm đi, có hai người đó, tiểu thư Arina nhất định sẽ không sao. Còn cậu tự lo cho bản thân mình đi. Tôi chỉ có thể đưa cậu ra khỏi đầm lầy này thôi.
Anh mỉm cười yếu ớt nói:
– Cảm ơn!
Ren tặc lưỡi lẩm bẩm:
– Không ngờ con người cũng có loại yếu ớt như này.
Renol chỉ biết cười và để Ren đỡ lấy mình. Ra khỏi đầm lầy Joster đưa cho Martser một lọ thuốc thủy tinh và nói:
– Ta không thể ra khỏi khu rừng này, đây là thuốc trị thương. Về hãy cho cô ấy uống, vết thương cả trong lẫn ngoài sẽ mau lành.
Martser cảm kích nói:
– Cảm ơn anh! Nếu cần giúp đỡ gì cứ cầu kiến nhà DieMons, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối.
Nói xong, mọi người chia nhau mỗi nhóm một ngả, Martser nhìn Renol nói:
– Ta không thể hộ tống cậu về tận nơi, cậu có thể tự đi chứ?
Renol cười nói:
– Ta có thể tự về được. Arina quan trọng hơn. Ngài nên mau chóng đưa cô ấy về trị thương đi.
Nhận được câu trả lời Martser nhanh chóng đưa Arina về nhà. Renol đứng đó, sắc mặt thay đổi như biến thành một người khác không còn bóng dáng của cậu thanh niên yếu ớt như vừa rồi. Anh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh sau đó quay lại đi vào khu đầm lầy. Dừng chân giữa đầm lầy, tùy tiện giơ tay ra một con linh vật thượng cổ hệ thú bay về phía anh. Là mãng xà đen. Anh bóp chặt lấy nó, âm thanh đầy sự chết chóc vang lên:
– Có việc cản lũ ruồi nhặng kia tìm thấy được cô ấy thôi mà cũng làm không xong?
Con mãng xà đen giãy giụa trong đau đớn cất giọng đầy sợ hãi:
– Chủ nhân, xin tha mạng. Nhóm của chúng có hai người cấp bậc đá quý đỏ, thuộc hạ không phải đối thủ.
Anh bật cười, nụ cười âm lãnh vang vọng cả khu đầm lầy khiến các linh vật ở đó không tự chủ mà lui đi thật xa, anh nói:
– Là do ngươi không có đủ trí tuệ để đấu với bọn chúng.
Dứt lời, con mãng xà đen chưa kịp phản ứng liền bị anh dùng lực đạo ở cánh tay bóp nát cổ nó, xác con mãng xà bị đầm lầy nuốt chửng. Nhìn máu con mãng xà dính trên tay, anh nhíu mày dùng lửa thiêu sạch vết máu dính trên tay. Một bóng đen bước tới cung kính dâng một chiếc khăn tay cho anh:
– Thưa Ngài! Khăn tay!
Anh gật đầu hài lòng đón nhận chiếc khăn tay lau sạch tay rồi thiếu rụi nó. Giọng nói âm vực cất lên:
– Chuẩn bị chút vật lễ vào đêm trăng tròn. Ta muốn xác thực một chuyện trên người cô ấy.
– Vâng! Thưa Ngài!
Nhận được lệnh bóng đen liền biến mất. Renol mỉm cười, ánh mắt hưng phấn nói:
– Ta rất mong đợi đến ngày ánh trăng rực rỡ nhất, để được nhìn thấy em, Arina yêu dấu của ta!