Bất Phụ Tương Tư - Lam Ngân Thảo - Chương 53
Quân Dao chết lặng, đồng tử kích động run run:
” Làm sao ta biết được những gì ngươi nói là thật hay giả, tất cả các người ai nấy cũng đều muốn gạt ta.”
” Thiếu chủ, ta biết chuyện này với người một lúc khó mà chấp nhận, để lại người ở đây là nỗi day dứt đau khổ nhất trong lòng Chưởng Môn, sau khi trở lại Lôi Quốc điều đầu tiên ông ấy làm chính là tìm đến Bạch gia, nhưng lại nghe được tin vài năm trước Bạch đại nhân đã được thăng quan chuyển đến Lôi Thành gần dưới chân thiên tử, ông ấy lại tức tốc phái người tìm kiếm tung tích của thiếu chủ khắp nơi, dù cho có phải lục tung cả Lôi Quốc.”
Ngữ giọng Tiêu Lãng chắc chắn và mạch lạc, hắn lúc này giống như con tằm nằm trong bụng nàng hiểu rõ từng thớ hỗn loạn trên gương mặt diễm lệ đầy nỗi bàng hoàng ấy.
Khi Quân Dao còn chưa kịp phản ứng gì thêm, Tiêu Lãng đã bước nhanh đến nắm lấy cổ tay nàng kéo đi:
” Thiếu chủ, chúng ta quay về Thiên Minh Tông một chuyến, mọi khúc mắc trong lòng người đều sẽ có câu trả lời rõ ràng.”
Cửa phòng lúc này bất ngờ bật tung, gió lạnh cuồn cuộn tạt vào thân thể mảnh mai của nàng, y phục trên người bị thổi bay dữ dội.
Thiếu niên đột ngột dừng lại, dùng đôi mắt tinh ranh dò xét tứ bề.
Xung quanh ập đến tiến bước chân của rất nhiều người, đao kiếm khua nhau vang lên âm thanh phòng ngự, toàn bộ viện phía nam phủ Tướng Quân đều bị bao vây.
Tại tầm mắt, Quân Dao lặng người nhìn thấy nam nhân toàn thân phủ một bộ áo đen vải thêu tinh mịn xuất hiện, gương mặt anh tuấn tràn ngập nộ khí nhìn nàng, theo sau hắn là nữ nhân vận cẩm y tím nhạt, vẫn vẻ thanh lệ như hoa như ngọc ngước nhìn.
” Tinh Húc.”
Quân Dao sững sờ mấp máy môi mình, âm giọng chỉ giữ lại trong cổ họng, nhỏ tới mức đến cả chính nàng cũng không nghe được bản thân đang nói gì.
” To gan, dám đột nhập phủ Tướng Quân.”
Đạm Đài Vu Nhiên có chút khí thế mà lên tiếng, lại cùng Tinh Húc trông thấy Tiêu Lãng đang giữ lấy tay nàng, nàng ta âm thầm liếc mắt sang nam nhân cạnh mình, có lẽ không chỉ riêng Quân Dao mà ngay cả Đạm Đài Vu Nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt chứa cả tức giận lẫn căm thù đang mỗi lúc tăng cao của Tinh Húc.
Hắn nheo mắt chậm rãi bước qua bậc cửa, trên người Tinh Húc lúc này tỏa ra một luồng khí lực mạnh mẽ lẫn áp bức khiến bất kỳ ai đối diện cũng không thể bình tĩnh.
” Nàng muốn đi đâu?”
Vẫn là âm giọng trầm ấm dễ nghe thường ngày, nhưng ngữ điệu lại quá phần chất vấn, tận sâu trong lòng nàng chắc cũng biết rõ hắn sẽ không đủ kiên nhẫn để đợi câu trả lời.
Mà nhất thời nàng cũng chẳng biết phải trả lời hắn thế nào, hiểu lầm vẫn chưa được hóa giải bây giờ hắn lại bắt gặp nữ nhân của mình lôi lôi kéo kéo với kẻ thù, lần này nàng e là bản thân có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất.
Tinh Húc rút thanh trường kiếm trong tay mình, giương thẳng về phía Tiêu Lãng, âm u nói:
” Thả người.”
Thiếu niên liền nhếch mép cười, giơ bàn tay đang nắm lấy tay nàng lên khiêu khích:
” Sao hả, khó chịu à?”
Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Lãng, thiếu niên bỗng dưng phá lên cười:
” Thượng Quan Tướng Quân, lần này ta đến không phải để đánh nhau, mà là để thương lượng.”
” Thương lượng? Ngươi lại định giở trò gì nữa đây? Ai muốn thương lượng với ngươi?”
Đạm Đài Vu Nhiên hùng hổ nói. Tiêu Lãng thích thú nhìn nàng ta mà huýt sáo:
” Vị cô nương này khẩu khí cũng không nhỏ ha…hahaha”
” Vô lễ.”
Nàng ta lại định lên tiếng nhưng bị Tinh Húc giơ tay chặn lại, đành lùi ra sau. Tinh Húc quay sang nhìn nàng, ánh mắt của hắn thâm sâu khó đoán, lại nói với Tiêu Lãng:
” Giữa ta và ngươi không có gì để thương lượng, hôm nay ngươi không thoát được đâu, tốt nhất là nên khoanh tay chịu trói đi.”
Thiếu niên cười cười đáp:
” Này này, đừng kích động như vậy chứ, ta vẫn chưa nói hết mà.”
Nam nhân giơ cao trường kiếm, ánh mắt hung tợn vừa lạnh lẽo lại vừa tàn nhẫn:
” Đừng nhiều lời.”
Tinh Húc xông đến, Tiêu Lãng dùng hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ chặt đầu kiếm sắc nhọn đang cách một khoảng rất gần yết hầu mình, bình tĩnh nói:
” Nếu như ngươi đã biết được thân phận thật sự của thiếu chủ, ắt hẳn cũng biết cục diện bây giờ đã thay đổi, sao lại có thể nhẫn tâm ra tay với người nhà.”
Tinh Húc cười, hắn là bị câu nói như đùa này chọc tức đến bật cười, thần tốc thu lại mũi kiếm:
” Ta cùng các ngươi ngoài thù hận và nợ máu ra thì không có bất cứ liên quan gì, định bôi nhọ thanh danh của ta với một đám bẩn thỉu như các ngươi sao.”
Tiêu Lãng vận dụng thân thủ nhanh nhẹn xoay người, điệu dáng ung dung tiêu sái ngồi trên bàn bát tiên, một chân co cao lên đặt trên mặt bàn, thong thả tự mình rót một tách trà, nét mặt đầy ưu nhã:
” Ngươi nói sai rồi, ngươi bây giờ là phu quân của thiếu chủ, cũng được xem là con rể Thiên Minh Tông, Tiêu Lãng ta là đệ tử Thiên Minh Tông, nói trắng ra đều là người một nhà cả.”
” Vọng tưởng.”
Tách trà ngon đưa đến miệng thiếu niên, còn chưa kịp thưởng thức lấy ngụm nào đã bị đường kiếm vô tình phá nát.
Tiêu Lãng cười khẩy đăm đăm nhìn hắn, trong con ngươi nâu xám tựa mắt chim ưng xuất hiện vài tia ranh mãnh, khôn lường: Nếu đánh trực diện e là sẽ không thể địch lại Thượng Quan, nhưng dùng ám khí thì hắn vẫn phải thua ta một bậc.
Tiêu Lãng là người thông minh, trong nháy mắt đã có thể phân định được tình thế, Tinh Húc mang thân thể bị tổn thương bởi độc tính vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu ngay lúc này lợi dụng thời cơ mà tấn công liên tục thì khả năng thành công là rất lớn, chỉ là Quân Dao đang có mặt ở đây, một khi hắn lâm nguy nàng nhất định sẽ ra tay cứu người, nói cho cùng Tiêu Lãng vẫn không thể làm tổn hại nàng, đó chính là trở ngại mà hắn bận tâm.
Lúc này Đan Quất sau lưng nàng âm thầm ám thị với Tiêu Lãng, thiếu niên như đã hiểu được ý định từ đối phương, quay sang Tinh Húc cười bằng vẻ mặt nham hiểm, liền sau đó là liên tiếp tấn công nhằm tiêu hao sinh lực kẻ địch.
Vết thương mới cũ cùng tổn hại bên trong phế phủ bào mòn sức lực nam nhân, Tinh Húc rơi vào thế chống cự khó khăn, thời cơ vừa đến Tiêu Lãng liền ra chiêu muốn kết liễu đối phương.
Tinh Húc sớm đã nhìn thấy nước đi này của Tiêu Lãng, nhưng khi hắn kịp né được vũ khí sắc nhọn từ kẻ địch lại bất ngờ trúng nhát kiếm được đâm đến từ phía sau, nam nhân chậm chạp quay đầu, trong đôi mắt đen ngòm xuất hiện hàng vạn tia rạn nứt, Quân Dao đang đứng tại sau lưng hắn, tay nàng cằm chặt thanh kiếm cắm trên người hắn với đôi mắt đỏ ngầu rưng lệ.
Hắn chết lặng đứng đó nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tựa hồ thứ gì đó đẹp đẽ bên trong trái tim mình hoàn toàn sụp đổ, nàng phản bội hắn ư? Nàng muốn giết chết hắn đến mức này ư? Hắn đối đãi không đủ tốt với nàng hay vốn dĩ ngay từ đầu đã là một âm mưu?
Miệng Tinh Húc không thể mở ra, hai tai kém đi thấy rõ, ngoài tiếng lồng ngực mình nứt vỡ hắn chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Đạm Đài Vu Nhiên, còn nàng? Nàng đứng đó nhìn hắn dần dần gục xuống.
” Không phải…không phải như vậy…Tinh Húc…không phải.”
Môi Quân Dao run lên bần bật, nàng kịch liệt lắc đầu, sợ hãi buông kiếm.
” Không phải ta, ta không có ý làm tổn hại chàng…”
Hắn đau đến bật cười thành tiếng, nghiến chặt răng vung kiếm một nhát chém đứt đoạn vũ khí cắm trên người mình, đôi mắt nam nhân trở nên mơ hồ, thù hận, đau khổ và cả kinh ngạc cùng lúc khắc lên con ngươi hung hãn, hắn đăm đăm nhìn nàng, đăm đăm trừng nàng, tim gan như ai xé làm trăm vạn mảnh:
” Tại sao? Tại sao vậy?”
Hắn đứng đó với vết thương đầm đìa máu chảy, gầm lên như hoang thú phát điên.
Quân Dao hoảng loạn nhìn Đan Quất, nha đầu chỉ dùng đôi mắt ủy khuất đáp lại nàng.
Cổ họng nàng nghẹn ứ, tấm thân mảnh mai run rẩy đến mất kiểm soát, nàng đã làm gì vậy? Không phải, rõ ràng nàng muốn xông ra giúp hắn đỡ chiêu hiểm ác của Tiêu Lãng, rõ ràng là Đan Quất đã bất ngờ giữ lấy tay nàng đâm hắn một nhát, rõ ràng không phải là nàng, không phải là nàng.
Tống Từ hoàn thành nhiệm vụ trở về kịp thời tương trợ, Tiêu Lãng phá vòng vây tháo chạy ra khỏi phủ Tướng Quân với sự truy đuổi của Tống Từ.
Quân Dao cùng lúc với Đạm Đài Vu Nhiên chạy đến đỡ Tinh Húc, nhưng hắn lại mạnh tay đẩy nàng ra xa, lạnh lùng ném ánh mắt ghét bỏ và căm hận về phía nàng, đôi mắt hung bạo khiến người ta phải khiếp đảm mà mang theo ám ảnh.