Bất Minh - Chương 18 - Tư tình
Quốc công rời khỏi ngự thư phòng, trên đường đi tầm mắt lại va phải lồng nhạn đang được thái giám bên ngoài nâng trên tay. Đúng là chú nhạn nhỏ
này rất được hoàng đế ưu ái. Quốc công vẫn giữ vẻ mặt ôn tồn như thường
lệ, cẩn thận giấu đi tâm tư suy nghĩ của bản thân. Ông cảm thấy, chuyện
chính sự còn không được quân vương để tâm bằng thú vui nghe chim hót.
Có điều, người ta vẫn rỉ rả tai nhau về loài chim hoàng khuyên mắt đỏ cao
quý. Ngày trước quốc công cũng đã dâng lên, lại còn là loại có chân và
mỏ đều mang sắc hồng hiếm gặp. Nhưng có vẻ như thanh âm hoàng khuyên
rảnh rang vang vọng, vẫn không sánh bằng tiếng nhạn líu ríu trong lòng
người nghe.
…Hay y còn tâm tư điều gì khác, về loài chim vốn
mang hi vọng cho một khởi đầu mới mẻ, cho một sự tự do mà hoàng đế trẻ
tuổi đang suy tính trong lòng?
Quốc công vô cùng tự nhiên, ông từ tốn cất một lời bên chuyện:
“Gần xa chỉ truyền tai nhau bệ hạ thích xem quân lính luyện tập, đúng là chưa biết đến thú vui tao nhã khác của người.”
Có thể bình tĩnh mách chuyện như vậy, quả nhiên là quan hệ quân thần không mấy kiêng dè. Giữa đôi bên không có sự xa cách, chẳng giống như cách
văn võ bá quán vẫn thường đứng trước mặt thiên tử.
Dạ Ưu thong dong đảo mắt về phía người đang cúi đầu kia. Y rời khỏi bàn, vừa tiến đến chỗ quốc sư vừa cất tiếng:
“Binh lính ẩu đả thì có gì hay để xem chứ? Nếu muốn đánh nhau, trẫm tự đánh là được.”
Nghe có chút giống như đang nói đùa, nhưng ngẫm lại thì dáng vẻ thản nhiên
ấy dường như đang mang một tâm tư ẩn ý phía sau. Dạ Ưu mỉm cười, thản
nhiên tiếp tục lời nói của mình:
“Chẳng qua là muốn gán cho trẫm cái thiên tính ưa bạo lực như thế thôi.”
Đứng bên cạnh quốc công, tầm vóc cao lớn của y lại chẳng mang chút uy lực
nào. Người để hai tay sau lưng, dùng trạng thái bình lặng nhất để nói
với quốc công:
“Nhưng hoàng thúc thấy đấy. Trẫm, lại không thích đánh đấm!”
Nói đoạn, y thu lại ánh mắt đang hạ xuống nhìn đối phương. Sau đó người
chầm chập tiến đến bên chiếc lồng thếp bạc, điệu bộ chăm chú hiện hữu rõ ràng dành cho chim nhạn trong lồng.
Quốc công cũng chỉ lẳng lặng nhìn người. Đương nhiên ông cũng phần nào đoán được rằng hoàng đế chưa nói hết ý.
“Phải nhờ hoàng thúc dốc công bảo vệ cho một này vô năng này rồi. Nếu có nguy hiểm rình rập, hoàng thúc lại không đến kịp… thì trẫm thật sự không
biết làm sao!”
“Bệ hạ xin chớ nói như vậy! Phò tá, bảo hộ quân vương là trách nhiệm của
thần!” – Quốc liền cúi người, hai tay hành lễ cung kính.
Không
bao lâu sau người cũng thật sự rời khỏi ngự thư phòng, trước tâm tình
thư thái của hoàng đế. Sắc mặt quốc công không hề sai dịch, luôn kính
cẩn đúng phép tắc trong dáng vẻ ôn tồn. Dù về công hay tư, ông cũng đều
đặt tâm tư của thiên tử lên trước.
Quốc công vừa rời đi thì
trước ngự thư phòng đã có tiếng gọi tiểu thái giám quen thuộc. Theo đó
Kỳ Tử liền mau chóng tiến đến. Nàng cúi đầu cùng bước chân khẽ khàng, để lại sau lưng một ánh nhìn thoáng qua của quốc công. Cái đảo mắt chớp
nhoáng nhanh đến nỗi xung quanh chẳng hề nhận ra điều gì khác thường.
#54
Vừa đến trước mặt hoàng đế đợi lệnh, Kỳ Tử đã nghe thấy câu hỏi đặt ra cho mình:
“Ngươi biết vì sao trong lồng lại là chim nhạn chứ chẳng phải hoàng khuyên không?”
Kỳ Tử lại được một phen ngây ngốc. Chuyện tên điện lần trước người hỏi,
nàng còn chưa trả lời. Hôm nay lại có một câu hỏi xoáy khác nữa ư?
Vốn dĩ nàng chỉ suy nghĩ một cách đơn giản, chính là đối phương thích chim
nhạn. Nhưng nhận được câu hỏi như vậy, nàng lại phải bắt đầu cân nhắc
đắn đo. Sợ rằng nếu nói những điều quá nông cạn, bản thân sẽ khiến tên
quân vương khó hiểu này tức giận thì không hay.
Nhìn lại màu sắc chim nhạn trong lồng, trong đầu Kỳ Tử cùng lúc nghĩ đến sắc vàng óng ả
của chim hoàng khuyên. Lồng chim cũng được thếp bạc, đối phương lại
thường xuyên vận bạch bào. Cuối cùng nàng thử mạnh dạng suy đoán:
“Thưa bệ hạ, sắc vàng cao sang nhưng trong cung đâu đâu cũng gặp. Nô tài mạn
phép nghĩ người chọn chim nhạn là vì vẻ ngoài mộc mạc khác biệt của
chúng, muốn nhìn thấy những màu sắc cùng khía cạnh khác giữa mọi sự quen thuộc.”
Kỳ Tử chăm chú lựa lời, tập trung suy nghĩ vào câu chữ
của bản thân. Đến khi trạng thái trông như thao thao bất tuyệt này chấm
dứt thì nàng mới phát giác ra sự thay đổi xung quanh mình. Kỳ Tử vừa khẽ ngẩng đầu thì đã bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn nàng chăm chú.
Cũng chẳng rõ vì Dạ Ưu bước đi không tiếng động, hay vì bản thân nàng quá sơ ý. Kết quả hiện tại, Kỳ Tử liền bị tình cảnh này đẩy vào thế hốt hoảng. Nàng giật mình, cơ thể bất giác nghiêng ra phía sau. Biểu cảm hớt hãi
khó coi không nên xuất hiện cũng theo đó mà phô diễn chẳng chút giấu
diếm.
“Ngươi đâu phải chuột, trẫm cũng đâu phải mèo! Thấy trẫm
ngươi sợ cái gì?!” – Dạ Ưu chưa kịp nói hết câu thì tiểu thái giám trước mặt y đã quỳ rạp xuống.
Sắc mặt hoàng đế càng thêm ưu phiền.
Xung quanh ngự thư phòng không đông đúc nhưng cũng không ít cung nhân
đợi sẵn. Dạ Ưu nhíu mày, cùng bộ dáng của một người đang lăn tăn suy
nghĩ mà ra lệnh cho Kỳ Tử:
“Đứng lên đi!”
“Tạ ơn bệ hạ khai ân.”
“Còn câu trả lời khác không?”
Đối phương tiếp tục hỏi, thế là Kỳ Tử lại phải động não một phen. Lần này nàng quyết định biên soạn câu chữ mượt mà hơn nữa:
“Thưa bệ hạ, vì chim nhạn vốn là loài bay nhanh hết sức điêu luyện. Lựa chọn chim nhạn về mặt phong thuỷ sẽ giúp ——”
“Vì trẫm thích chim nhạn.”
“…?”
Kỳ Tử còn đang định nói thêm thì đối phương đã chen lời. Đến đây thì nàng
lại rơi vào bàng hoàng. Đối phương nhìn nàng, vẻ mặt trông càng đăm
chiêu hơn:
“Ngươi nghĩ nhiều làm gì? Có một vị thần nhân đã nói với trẫm, chuyện gì vốn đơn giản thì chỉ cần suy nghĩ đơn giản thôi.”
Đến đây Kỳ Tử cũng không rõ những lời này đối phương nói với nàng có dụng ý sâu xa gì hay không. Có điều, câu tiếp theo y nói lại chẳng giống thật
chút nào. Rằng:
“Nếu như ngài ấy còn ở đây, chắc chắn ta phải đưa ngươi đến gặp.”
Đương nhiên tiểu thái giám vẫn chăm chú lắng nghe, nàng cảm tạ thánh ân dù
trong lòng vẫn chưa hiểu “thần nhân” mà đối phương nhắc đến cụ thể ra
sao. Chưa được bao lâu thì bên tai nàng lại nghe đến một câu hỏi khác:
“Ngươi nghe chuyện về loài chim nhạn rồi chứ?”
Kỳ Tử thoáng nghĩ một chút, giữa vô số chuyện nàng nghe nói thì chắc có lẽ tập tính của loài chim này là điều nổi bật nhất.
“Nô tài có nghe được từ trước đến nay chim nhạn chỉ chọn một bạn đời. Nếu
như một trong hai không may mất đi, thì con còn lại sẽ đơn độc một mình
đến khi không còn nữa.”
“Vậy ngươi có đoán được vì sao chim nhạn trong lồng này đơn chiếc không?”
Nàng nghe thấy ngữ điệu lời này nhàn nhạt, không rõ vui hay buồn. Không mất
quá lâu để đáp án hiện hữu trong tâm trí nàng. Nhưng Kỳ Tử lại đang lựa
lời, nàng không thể nhắc chuyện chết chóc ở đây.
Chỉ là không
ngờ nàng chưa kịp rơi vào trạng thái trầm ngâm, thì đối phương đã tự cất tiếng trả lời. Như thể chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua thì Dạ Ưu cũng
đã đọc rõ được băn khoăn của nàng vậy.
“Đúng vậy, vì bạn đời của nó đã không còn.”
Tầm mắt đang đặt nơi lồng bạc đến đây lại dời đi, Dạ Ưu nhìn sang Kỳ Tử.
Trong ngữ điệu của lời nói y bỗng mang theo chút tâm tình nặng nề hiếm
khi:
“Ngươi nói xem nếu biết trước kết cục như vậy, thì con chim nhạn này có chọn bạn đời khác không?”
“Nếu là chuyện đã định sẵn phải chọn, nô tài nghĩ có quay lại thì chim nhạn này vẫn sẽ không làm khác đi đâu ạ.”
Dẫu cảm thấy giả thiết này không có cơ sở, từ trước đến nay nàng không
thích những giả thiết viễn vông. Có điều người trước mặt là thiên tử,
thế nên Kỳ Tử cũng theo lời rất uyển chuyển.
Bản thân nàng cũng
không rõ đối phương đột nhiên nói những chuyện không thực tế này vì mục
đích gì. Chỉ là ngay sau đó, y lại trầm giọng hỏi nàng:
“Thế còn ngươi thì sao?”
Đôi ngươi Kỳ Tử giãn sâu vì ngạc nhiên. Trong tư thế cúi đầu tiếp chuyện,
nàng càng khó biết nét mặt của Dạ Ưu đang bày ra biểu cảm gì.
“Nếu gặp chuyện định sẵn phải chọn, ngươi vẫn sẽ làm dù biết trước kết quả ư?!”
“Bệ hạ…”
Xung quanh vẫn yên ắng thanh bình, chẳng hiểu vì sao một lời này lại khiến
tâm tình trong lòng Kỳ Tử không mấy êm ả. Nàng thoáng nghĩ lại một lượt, từ trước đến nay có bao nhiêu chuyện bản thân được tự mình quyết định?
Cuối cùng, thanh âm mềm mỏng từ tiểu thái giám bên cạnh thiên tử lại vang lên.
“Thần chỉ là một nô tài thấp kém, không có nhiều chuyện phải suy nghĩ sâu sắc như vậy. Phúc phận mà nô tài phải chuyên tâm là hầu hạ người.”
Trên gương mặt ưu tư của người nghe rất nhanh đã xuất hiện một nụ cười đắc
thắng. Dạ Ưu đến bên cạnh Kỳ Tử, ý xuân vương vấn như thể tâm sự trong
lòng đã thật sự tan đi.
“Vậy thì ngươi phải ở bên cạnh trẫm thật lâu rồi!”
Đã vậy y còn nghiêng đầu nói khẽ bên tai tiểu thái giám, như thể cố tình
để chỉ mỗi người bên cạnh mình nghe thấy. Khiến người khác có nhìn đến
cũng chẳng biết Kỳ Tử giật mình vì điều gì.
#55
Như thường ngày, sau khi rời khỏi ngự thư phòng thì hoàng đế rất có nhã
hứng nghe nhạn hót. Chỉ khác hôm nay về tẩm cung, bản thân y lại hạ
lệnh:
“Ta còn nhớ thái hậu thích lồng sơn son thếp vàng, thay đi!”
Nhìn từ bóng lưng của Dạ Ưu, Kỳ Tử chỉ thấy một dáng vẻ khảng khái như
thường lệ, khác hẳn với tâm thế bấp bên mỗi khi y nghĩ về mẹ ruột của
mình. Tuy điều đó được đối phương che đậy rất kĩ càng từ lời nói đến
hành động, nhưng đâu đó Kỳ Tử vẫn thấy được đôi vai y chùng xuống. Thế
nên hiện tại nhắc đến thái hậu, đúng là Dạ Ưu mang một tâm thế rất lạ.
Nếu như đọc được tâm tư suy nghĩ trong lòng đối phương, có lẽ Kỳ Tử đã thấy được hồi ức từ góc nhìn của vị hoàng tử nhỏ tuổi. Trong tâm trí y vẫn
còn nguyên hình ảnh những ngày trời xuân ấm áp, khi mình cùng hoàng
huynh ra ngoài luyện tập. Dù đã cẩn thận theo lời dặn nhưng khi trở về
cả hai vẫn không trách khỏi mang trầy xước trên người. Hoàng hậu nhìn
thấy mặt mũi đại hoàng tử lấm láp, người liền hốt hoảng chạy đến bên
cạnh. Nhưng khi ấy lời hỏi hang cho đứa trẻ im lìm ít nói như y vẫn được người cất lời, dẫu là sau khi đại hoàng tử đã vui vẻ đáp lời “Thần nhi
không sao cả!”.
Hoàng hậu nắm lấy tay đại hoàng tử trở về. Dạ Ưu lại nhớ đến bàn tay đã nắm lấy tay y của hoàng huynh. Bản thân vừa cảm
thấy tủi thân nhưng cũng vừa bắt đầu cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mùa xuân qua đi rồi năm sau lại đến, chỉ có hoàng huynh là không bao giờ trở lại.
Chim nhạn được thay vào một chiếc lồng mới mẻ, đẹp đẽ khó mà bì được. Kỳ Tử
dễ dàng nhận ra hoàng đế rất để tâm cho thú vui này. Trông dáng vẻ an
yên của đối phương khi nghe nhạn hót, đúng là khiến người khác cảm thấy
những lời đồn hung ác kia cũng có điều vô căn cứ…!
“Mang đến tặng thái hậu.”
Bỗng có một mệnh lệnh khác nhưng không phải sai bảo Kỳ Tử, mà là một thái
giám khác được Dạ Ưu lệnh đi. Đó lồng sơn son thếp vàng chứa chim nhạn
mà y vốn ưu ái muôn phần, sao đột nhiên lại có dụng ý đem đến chỗ thái
hậu chứ?!
Kỳ Tử thấy khí sắc hào hứng trên gương mặt đối phương
mất hút. Y hạ lệnh tất cả cùng rời đi, chỉ để lại mỗi tiểu thái giám
nhát gan này cùng mình ở tẩm cung vắng lặng.
“Ngươi có biết vì sao thái hậu không muốn nhìn thấy trẫm không?”
Kỳ Tử đương nhiên không rõ tường tận, có rõ nàng cũng không dám ăn nói
lung tung. Đặc biệt trước dáng vẻ của đối phương như hiện tại, không vui không buồn, không thiết tha cũng không giận dữ, Kỳ Tử lại càng khó thăm dò tâm ý. Phản ứng đáp lại như thế nào, nàng cũng phải suy nghĩ đắn đo
hơn.
Có điều không ngờ, Dạ Ưu lại để nàng rơi vào trạng thái sững sờ đến bàng hoàng.
“Vì trẫm đã giết chết hoàng huynh của mình.”