Bảo Mẫu Ma Thú - Chương 46 - Vượt qua giới hạn
Minh Nguyên đi đến, cầm lấy thanh kiếm đỏ. cậu vừa chạm vào tay cầm,
thanh kiếm liền lay động, một luồn sóng phát ra từ thanh kiếm, như lời
chào mừng chủ nhân.
Nhờ có thanh kiếm này đỡ phần Thiên Lôi còn
lại, Nhiếp Minh Nguyên đã đột phá cảnh giới thành công, trở thành cường
giả Nguyên Anh Kỳ. Cậu cảm thấy sức lực tràn trề bên trong mình.
Yêu Quỷ vận sức, đốt cháy lớp mạng mà thanh kiếm đỏ làm ra. Cuối cùng cũng được tự do, nó gào lên.
Yêu Quỷ được giải thoát. Minh Nguyên cầm lấy thanh kiếm, vào thế phản công.
Bạch Chưởng môn có phần lo lắng sau khi Minh Nguyên đột phá:
– (lo lắng, toát mồ hôi) Minh Nguyên vừa mới đột phá cảnh giới, căn cơ có thể không vững mạnh, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Sao có thể để đệ ấy đánh
với Yêu Quỷ được chứ? (câu nói vừa thể hiện sự lo lắng, vừa muốn vào
trong trận chiến giết con Yêu Quỷ)
Trưởng lão phát hiện ngụ ý trong câu nói của Bạch Miên, bèn lên tiếng để cảnh cáo anh:
– Con không cần lo, thằng bé tự biết chừng mực.
Biết trưởng lão sẽ không cho anh tham chiến, Bạch Miên đành ém nhẹm sự kích động của mình.
Quay lại cuộc chiến của hai người. Minh Nguyên cầm chắc thanh kiếm, cậu vung nhẹ, một làn sóng kiếm đỏ phát ra, hướng thẳng vào Yêu Quỷ.
Yêu Quỷ phát hiện sự bất thường từ làn sóng kiếm, một cổ năng lượng kì dị.
Không đánh trả, mà né thẳng qua một bên, làn kiếm va phải tảng đá lớn,
chẻ tảng đá làm hai, rồi bay vút luôn.
Yêu Quỷ đổ mồ hôi hột khi nhìn thấy uy lực từ làn kiếm vừa rồi.
Nhìn thấy sức mạnh uy lực của thanh kiếm đỏ, Nhiếp Minh Nguyên rất phấn khích. Cậu lao vào tấn công.
Thay vì ngạo mạng đánh trả lại, thì Yêu Quỷ có phần e dè, nó liên tục né
tránh những đòn tấn công của cậu nhóc. Minh Nguyên tấn công càng hăng,
Yêu Quỷ càng né xa.
Nhìn Yêu Quỷ cứ lùi lại né tránh, Nhiếp Minh
Nguyên càng hứng khởi. Hăng quá, cậu lở tay ném luôn thanh kiếm, vụt qua đầu của Yêu Quỷ, thanh kiếm cắm thẳng vào nền đất.
Minh Nguyên ngơ ngác, rồi hoảng hồn, Yêu Quỷ nhìn cậu nhóc, há to miệng dí ngược cậu ta, Minh Nguyên hốt hoảng bỏ chạy.
Vừa chạy, Nhiếp Minh Nguyên cố triệu hồi thanh kiếm. Nhận lệnh, thanh kiếm
quay về tay cậu chủ. Lấy được thanh kiếm trong tay, từ con mồi, chuyển
sang thành kẻ săn mồi, dí lại Yêu Quỷ, Yêu Quỷ bỏ chạy.
Nhìn hai người cứ như chơi trò mèo vờn chuột.
Trong tay có thanh kiếm đỏ, Minh Nguyên càng cao ngạo hơn. Hơn nữa Yêu Quỷ
lại mang hình dáng y hệt U Minh Thú, làm cậu nhóc phấn khích. Cậu chưa
bao giờ tưởng tượng ra được hình ảnh U Minh Thú bị mình dí chạy.
Cao hứng, Nhiếp Minh Nguyên nói to:
– (cười nói) Yêu Quỷ. Nếu ngươi đúng thật là U Minh Thú, thì ngươi chưa
bao giờ bỏ chạy trước mặt ta. Nhìn ngươi thế này thật sự không quen mắt.
Nghe lời khiêu khích của cậu nhóc, cứ như đó thực sự là U Minh Thú vậy. Yêu
Quỷ quay người lại, tập trung sức lực vào bàn chân trước, đánh trả đòn
kiếm của Minh Nguyên. Uy lực mạnh, hất cậu nhóc ra xa.
Bị đánh văng, Minh Nguyên bật dậy, đôi tay run liên hồi. Cú đánh vừa rồi thật sự rất lực.
Cuộc chiến kéo dài khá lâu, trưởng lão gọi cậu nhóc:
– (hô to) Minh Nguyên, nhân lúc mình có lợi thế, đánh nhanh thắng nhanh, kéo lâu bất lợi.
Lời thúc giục của trưởng lão làm Minh Nguyên bừng tỉnh, cậu mới để ý là
mình đã dây dưa khá lâu. Có lẽ vì Yêu Quỷ giống với U Minh Thú, bản thân tự động đánh với nó như thể đang tập luyện với U Minh Thú mọi khi.
Nãy giờ đánh nhau, Minh Nguyên đã làm quen với vũ khí mới, cậu phát hiện ra mình cũng có thể dùng Lôi thức (chiêu thức thuộc tính lôi), sấm sét này chắc do thanh kiếm đã hấp thụ đợt Thiên Lôi vừa rồi.
Vừa nhớ ra điều gì đó, Minh Nguyên đã nghĩ ra cách, cậu tập trung sấm sét vào thanh kiếm, rồi đánh xuống ngay dưới chân Yêu Quỷ.
Lớp đá bụi bay tung lên, một vài mảnh đất bay vào mắt Yêu Quỷ. Yêu Quỷ
khựng lại, lấy tay dụi mắt. Nhân lúc nó sơ hở, Nhiếp Minh Nguyên âm thầm chạy tới, ngay bên cạnh nó, cậu nhảy lên, khi vừa tầm để lấy đầu, cậu
vung kiếm, trực tiếp chặt đầu con Yêu Quỷ.
Đầu con Yêu Quỷ lìa
khỏi cổ, từ trong cái xác không đầu, nhảy ra một cái bóng đen vừa bằng
cẳng tay. Đó là Trằng Quỷ, Trằng Quỷ đang cố gắng bỏ chạy.
Minh Nguyên dồn sấm sét vào thanh kiếm, dí theo Trằng Quỷ, rồi chém đôi nó ra, kết thúc trận chiến.
Minh Nguyên nhìn cái đầu của Yêu Quỷ đã lìa khỏi xác. Thoáng chốc, cái đầu
và thể xác của nó như tro bụi đang dần tan biến, và biến mất hoàn toàn.
Sâu trong thâm tâm cậu lại không chấp nhận điều này, nếu con Yêu Quỷ đó thật sự là U Minh Thú.
Nhưng bây giờ đây cậu đang vui mừng, vì thử thách của chính bản thân cậu đã thành công.
Từ trước tới nay, Minh Nguyên chưa từng thắng U Minh Thú trong bất kỳ việc gì, tập huấn và cả trò chơi, cậu luôn thua. Nhưng bây giờ, cậu đã
thắng, kể cả đó là con Yêu Quỷ, không phải U Minh Thú.
Cậu đã vượt qua được, những lần thua cuộc trước Y, đã hoàn toàn xoá bỏ sau khi đánh thắng Yêu Quỷ này.
Bạch Miên và Lỗ Báng bước ra khỏi kết giới, chạy đến ôm chầm lấy cậu nhóc.
Họ xem quá nhiều pha thót tim từ cuộc chiến của hai người, ôm cậu thật
chặt, và khen cậu hết lời.
Nhiếp Minh Nguyên cũng đón nhận tấm lòng của họ.
Trưởng lão cũng đến gần, ông đã nhìn thấy tương lai rộng mở từ cậu nhóc. Ông
thề rằng sẽ rèn luyện cậu nhóc thật tốt, dù cho thằng bé không nhận ông
làm thầy.
Từ xa, trong Cấm Địa, trên chính thác nước mà Nhiếp
Minh Nguyên đã tập luyện khi còn ở trong rừng, U Minh Thú đang ở đó,
trên tay Y là một bù nhìn rơm nhỏ vừa lòng bàn tay, mang hình dáng một
con thú, đang bị bốc cháy. Trên cơ thể Y toàn vết thương nặng, hệt như
vết chém của kiếm, khắp người, và cả gương mặt cũng có một đường sẹo
sâu.
U Minh Thú nhận được thông tin, con Yêu Quỷ trên Bạch Thiên Sơn đã biến mất, sau khi nó chết thì Y cũng mất liên lạc ở trên đó.
Hoá ra, con Yêu Quỷ đó tạo ra bằng pháp thuật của U Minh Thú. Y đã tạo con
rối giống hệt mình, “make-up sương sương” cho nó giống zombie, rồi bắt
một con Trằng Quỷ vào trong con rối. Xong xuôi, Y để nó ở Bạch Thiên
Sơn, còn mình thì từ xa điều khiển nó.
Nhưng vì U Minh Thú muốn
trực tiếp kiểm tra thực lực của Nhiếp Minh Nguyên, nên thần hồn của Y
nhập vào con rối, trực tiếp tay đôi với cậu nhóc. Do đó, những vết
thương mà con rối nhận được, bản thể cũng sẽ trực tiếp lãnh nhận cơn
đau, vết thương tương tự.
Liên lạc bị cắt đứt, chứng tỏ con rối đã bị hạ. Sau cuộc chiến, U Minh Thú có lời khen dành cho Minh Nguyên:
– (U Minh Thú mỉm cười thỏa mãn) Hì! Tiểu tử này, trưởng thành lên nhiều rồi.
Nhìn cái thể xác bê bối của chính mình, U Minh Thú ưỡn người, vài đốm lửa
hiện lên trên vết thương đó. Qua những đốm lửa, vết thương dần mờ đi, và mất hoàn toàn, cơ thể cũng được chữa trị khỏi.
U Minh Thú sờ vào vết thương trên gương mặt. Thay vì xoá vết sẹo này, Y lại vuốt nhẹ nó:
– (thở nhẹ, rồi cười mỉm) Kệ đi. Để làm kỉ niệm vậy.