Bảo Mẫu Ma Thú - Chương 48 - Quá khứ của Lỗ Báng
Lỗ Báng kể lại câu chuyện của anh ta vào ngày hôm đó.
– (Lỗ Báng nhập tâm kể chuyện) Cũng lâu lắm rồi ha? Chắc cũng tầm 50 năm rồi.
– 50 năm!? (Minh Nguyên giật mình trước con số này) Trông huynh như mới hai mấy ba mươi mà?
– (cười đùa) Đệ đang khen ta trẻ đấy hả. Đa tạ nhá.
– Đệ không đùa đâu! (‘◉⌓◉’) Đại Báng ca đã trên 50 rồi á?
– Ừ. Ta bước vào đây năm 21 tuổi. Giờ thì tính hết là 71.
Minh Nguyên sốc không nói lên lời.
– (Bạch Miên giải thích cho Minh Nguyên) Minh Nguyên. Người tu tiên có
tuổi thọ cao hơn người bình thường rất nhiều. Cảnh giới đi đôi với tuổi
thọ. Cảnh giới càng cao thì tuổi càng thọ hơn.
– Nên đệ nhìn Đại Báng khá trẻ, cũng rất bình thường.
Nghe thế, Minh Nguyên như nghĩ ra gì đó, cậu run rẩy nhìn Bạch Miên:
– Vậy….. Vậy đừng nói là….. Huynh cũng…..
– (Bạch Miên mặt không cảm xúc, trả lời cậu bé) Ta 101 cái xuân xanh rồi.
Sốc quá. Minh Nguyên nằm ngửa, ngất nhẹ.
– (Minh Nguyên tỉnh dậy, lấy khăn tay lau mồ hôi) Đệ có gặp mấy vị cường
giả ở dưới Bạch Thiên Sơn. Ai nấy trông cũng tầm trung niên trở lên. Nên đệ cứ tưởng…..
– Cường giả đều già nua. Đúng không? (Bạch Miên nối câu nói của cậu)
Nhiếp Minh Nguyên gật đầu lia lịa.
– (Thấy cậu bất ngờ, Lỗ Báng cười lớn) Hahaha. Không nghĩ đệ ngây thơ đến vậy. Có gì bọn ta chỉ dạy đệ cụ thể hơn nhé. Truyện Dị Giới
– (Lỗ Báng nhắc nhẹ) Quay lại chuyện chính nè.
– Ta tình cờ gặp U Minh Thú ngay trong lãnh thổ của ta. Lúc đó là buổi sáng sớm, ta đang đi tuần tra khu vực của mình.
– Một mình huynh?
– Ừ. Ta đi một mình. Còn các huynh đệ ta cứ hai, ba người một nhóm mà tuần tra các khu vực khác.
– (Bạch Miên đã hiểu ra điều gì) Đệ đi một mình? Đệ tự tin thực lực của đệ đủ mạnh nếu có gặp kẻ thù ư?
– Tự tin thì ta có thừa. Hơn nữa ta của năm đó rất hiếu chiến, thích nhất là được chiến đấu với kẻ mạnh hơn mình. Bây giờ vẫn còn, nhưng ít gây
chiến hơn.
– (Minh Nguyên nhanh trí suy ra) Vậy là huynh muốn thu phục U Minh Thú, ngay khi vừa gặp mèo thúi.
– (Lỗ Báng bất ngờ trước sự thông minh của cậu) Đệ thông minh lắm đó. Không sai, đúng như đệ đã nói.
– Khi ta đang tuần tra, bắt gặp U Minh Thú đang lởn vởn trong địa bàn nhà mình. Nhìn cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
– Tìm kiếm? (cả hai người nghe đều thắc mắc)
– (Minh Nguyên lên tiếng) Thứ gì mới được chứ?
– (Lỗ Báng đưa tay ra sau, gãi đầu) Ta cũng chẳng biết nữa. Ta cai quản
ngọn núi của mình từ rất nhỏ, nhưng chưa từng nghe ông cha ta nói gì về
thiên tài địa bảo gì trong đó cả.
– Từ nhỏ? Quê nhà của đệ ở đó ư?
– Ờ. Từ đời ông. Ông đã nắm chủ nơi đó, rồi sinh sống, cho tới đời của đệ. (Lỗ Báng trả lời)
– Gia Gia đã xây dựng sơn trang ngay chính mảnh đất ấy. Đông vui lắm, già trẻ lớn bé gái trai đều có. Thanh niên trai tráng chúng ta luôn xây
dựng và bảo vệ ngọn núi này.
– Nơi đó là nhà, và mọi người trong sơn trang là gia đình ta. Rất nhiều kỉ niệm.
Nhớ lại. Lỗ Báng tràn ngập những cảm xúc vui vẻ năm xưa.
– Nhưng ta thật sự chưa bao giờ nghe đến ngọn núi này có địa bảo quý giá. (anh suy nghĩ lại)
– Chắc trùng hợp. Hoặc có thể U Minh Thú đến đó không phải là tìm địa bảo. (Bạch Miên gạt ngang việc U Minh Thú tìm kiếm)
– Chắc vậy. Có thể là trùng hợp thôi. (Lỗ Báng đồng tình)
– (Lỗ Báng quay lại chủ đề chính) Khi ta vừa gặp U Minh Thú, ta liền muốn thu phục nó ngay.
– Lúc đó ta là Triệu Hoán Sư max cấp đấy.
Lỗ Báng triệu hồi chiến hữu của mình, là một con hắc báo to lớn, nó bước ra từ không gian linh thú của Lỗ Báng:
– (Lỗ Báng triệu hồi thú của mình) Chưa cho đệ biết nhỉ. Giới thiệu với
đệ. Đây là chiến hữu của ta: Hắc Linh Báo. Thuộc tính Kim.
Hắc Linh Báo gào một tiếng nhẹ để chào hỏi, nó bước đến liếm láp cậu nhóc.
– (Minh Nguyên bị hắc báo liếm) Haha. Đừng liếm nữa. Nhột quá à.
– Hắc Hắc thích đệ rồi đấy.
Hắc Linh Báo ngồi bên cạnh Minh Nguyên, cùng nghe câu chuyện năm xưa của Lỗ Báng.
– (Lỗ Báng kể tiếp) Vậy đó. Nên khi thấy yêu thú mạnh mẽ, ta liền muốn thu phục.
– Bao quanh U Minh Thú là một khí tức bá đạo, mạnh mẽ. Có sức hút quá lớn đối với các Triệu Hoán Sư cấp cao.
– Nên vừa thấy nó, ngay lập tức ta đã dùng trận pháp trấn thú thu phục U Minh Thú.
– Và kết quả là thất bại. (Nhiếp Minh Nguyên đáp lời)
– Sao đệ biết hay thế? (Lỗ Báng ngỡ ngàng)
– Quen rồi. U Minh Thú chưa bao giờ để mình bị bắt nạt dễ dàng như vậy.
(Câu nói này được đút kết từ hàng trăm lần thua cuộc khi cậu đối đầu với U Minh Thú)
– Nghe phũ phàng thế. (Bạch Miên)
– Sự thật hiển nhiên rồi. Chưởng môn sư huynh. (mặt Minh Nguyên như thể bất lực, chấp nhận sự thật)
– Tội nghiệp thằng bé. (cả Lỗ Báng và Bạch Miên đều cùng chung một suy nghĩ)
– (Lỗ Báng nói tiếp) Nhưng ta không bỏ cuộc. Không dễ dàng gì có thể gặp yêu thú mạnh mẽ. Ta đã quyết đấu với U Minh Thú.