Bảo Mẫu Ma Thú - Giấc Mơ Nhỏ Nhoi - Chương 50: Câu chuyện giữa hai người
– Nói thật, cả Đại lục này đã nợ ngươi một giải Oscar chuyên nghiệp đấy.
– Ta nói đúng không?
– U Ninh.
Bóng đen lộ diện. Là U Minh Thú. Y bước đến, lại gần chỗ trưởng lão.
U Minh Thú đáp lời:
– Câu ông nói nghe lạ thế? Học từ cháu gái cưng của ông đấy à?
– Mỗi lần ta diễn trò cho Ngọc Nhi, con bé đều nói câu này. Ta nghĩ đó là lời khen của con bé cho khả năng diễn xuất của ta.
– Nha đầu đó lại dạy ông những câu từ kì lạ. (nói thầm)
– Nói xấu gì cháu tôi đó? Tôi nghe đấy.
– (trưởng lão nhìn U Minh Thú) có mang quà gì cho tôi không đấy?
– Rồi rồi. (lấy trong không gian trữ vật hai vò rượu, 1 vò nhỏ và 1 vò lớn) Có mang đây. (đưa vò nhỏ cho trưởng lão)
U Minh Thú nằm bên cạnh ông, khui vò rượu của mình.
Trưởng lão cầm lấy vò rượu. Ông nhìn vò rượu nhỏ trên tay mình, rồi liếc sang vò lớn đang bị U Minh Thú uống vơi đi.
– (trưởng lão tay mở nắp, mắt thì nhìn U Minh Thú đang uống rượu) Sao vò của ta lại nhỏ, của ngươi lại lớn? (vừa hỏi vừa ganh tị nhìn Y)
U Minh Thú vẫn điềm nhiên uống rượu, phát ra những tiếng chóc chóc:
– Tôi to xác, thì uống vò lớn. Ông nhỏ con, vò nhỏ là đủ rồi.
Biết mình không thể cãi lại. Dù gì cũng là rượu của hắn, hắn chịu tặng cho là may lắm rồi.
Trưởng lão không nói gì, cam chịu uống bình rượu nhỏ. Ông hớp một ngụm.
– Khà ~ Sảng khoái! Rượu ngon!
Nhìn lại trong bình, 1/4 lượng rượu ngon đã bị ông hớp đi nhanh chóng. Ông luyến tiếc, nhắm rượu ít lại. Nhìn lại vò lớn của Y, ông nuốt nước bọt, tiếc hùi hụi.
Ông nhìn U Minh Thú với ánh mắt mong chờ.
Quá hiểu ông già, U Minh Thú mặt không cảm xúc đáp lời:
– Không có công thức cho lão đâu. Đừng mơ nữa.
Câu nói hệt như một gáo nước lạnh buổi đêm tạt thẳng vào mặt ông.
Trưởng lão vào chủ đề chính:
– Không tự dưng ngươi lại đích thân tới đây. Nói xem có nổi niềm gì, muốn giải tỏa với lão hủ này chăng?
– Cũng không có gì nhiều. Ta giải quyết xong rồi.
– Xạo ke quá đi. Mới lúc nãy đây ngươi còn ở trước phòng cậu nhóc, chờ tới khi thằng bé ngủ say, mới vác mặt đến gặp ta sao.
– Thì Lão thấy rồi đó. (mặt vẫn tỉnh bơ) Ta đến cùng lắm chỉ xem tiểu tử thúi sống như thế nào rồi thôi.
– Vò rượu này. Là quà đáp lễ của tôi. Chứ chẳng vì nhớ nhung Lão gì đâu.
– Nói nghe phũ phàng quá.
– Biết kiểu gì ngươi cũng nói vậy. Keo kiệt như ngươi, mà lại đích thân đến đây, mang rượu ngon tặng ta. Tất thảy, đều có lí do riêng của nó.
U Minh Thú mặc kệ, tiếp tục nhắm rượu.
Trưởng lão bồi thêm vài câu:
– (nói móc, nhắm chút rượu) Không biết. Tiểu Minh Nguyên có phúc phần gì, mà được Đại Ma Đầu của U Minh Giới, đích thân tới nơi xa xôi này chỉ để xem tình hình sức khỏe. Còn kính rượu cho Lão già như ta nữa nhỉ ~
Câu nói của ông nhắm trúng tim đen. U Minh Thú chột dạ phun ta hết số rượu uống dở trong miệng của mình.
Trưởng lão móc thêm:
– Này này, rượu ngon không đấy. Đừng lãng phí chúng như thế chứ.
– (U Minh Thú chùi mép, nói xấu sau lưng) Lão già thối tha.
– (U Minh Thú có phần ghen tị) Tiểu Minh Nguyên? Thân nhau đến thế rồi sao?
– Tiểu Nguyên Nguyên còn chưa từng gọi tên thân mật với ta, mà Lão đầu này lại có thể xưng như thế.
– Nói đi cũng phải nói lại. Rõ ràng ngươi không cần phải tới đây, chỉ cần gửi hình nhân để thử Tiểu Minh Nguyên là được mà.
– (không để ý trưởng lão nói gì, tiếp tục nghĩ) Hai người bọn họ có thường xuyên xưng hô như thế không nhỉ.
– (trưởng lão nói to gọi U Minh Thú) Này!
– (bừng tỉnh, mặt vẫn điềm nhiên, quay lại nhìn ông) Gì?
– (ông đăm đăm nhìn U Minh Thú) Ngươi có thật sự chịu nghe ta nói gì không thế?
– Nói thừa quá đấy. Lão đầu.
– Ta muốn tự tay kiểm tra thực lực của cậu nhóc. Chỉ bằng một hình nhân nhỏ nhoi, rồi thông qua đó nhìn, thì chả có thành quả gì xất. Chỉ thế thì ta đâu thể kết luận được thực lực tiểu tử này như thế nào rồi. (U Minh Thú tự tin trả lời)
– (ông nghĩ thầm) Chỉ vậy thôi sao? Đơn giản thế? Là do ta nghĩ nhiều? Hay sự tình thật sự không chỉ có như vậy?
Nhìn gương mặt đăm chiêu của Lão Liên, U Minh Thú nhắc nhẹ:
– Bỏ cái bộ mặt táy máy tò mò của ông đi. Nghĩ nhiều quá rồi đấy.
– Rồi rồi, ta không nghĩ nữa. (bình thường lại) Thế ngươi thấy được gì sau trận đấu đó.
– (U Minh Thú thẳng thắng trả lời) Còn quá non.
– Hả! Ngươi nghiêm khắc quá rồi đấy. (trưởng lão bào chữa)
Ngay chính lúc trưởng lão mở lời bào chữa, U Minh Thú cũng có lời khen cho Minh Nguyên trong trận đấu đó.
– Nhưng cũng không tệ. Trưởng thành hơn chút ít. (Y mỉm môi cười nhẹ)
U Minh Thú cầm lấy vò rượu, trực tiếp đổ rượu vào trong miệng. Uống một hớp lớn. Rất sảng khoái, Y khà một hơi, rồi nói tiếp:
– Thực lực khá lên là bình thường. Nhưng thực chiến thì thiếu kinh nghiệm, còn non nớt, lại hiếu thắng. Gặp kẻ khác thì nó chết tươi lâu rồi.
– Vấn đề này sao? Có gì khó. Ra ngoài đánh đấm nhiều hơn là được rồi.
– Đó là chuyện khi thằng nhóc xuất sơn. Còn giờ nó vẫn tập luyện ở đây.
– (U Minh Thú phàn nàn) Môi trường ở đây lại quá an toàn. Càng sống trong an toàn, thằng nhóc càng không biết cách ứng phó với nguy hiểm.
Trưởng lão sực nhớ ra lai lịch thật sự của Minh Nguyên. Ông vuốt râu, nghiêm nghị:
– Ta hiểu rồi. Ta sẽ cân nhắc kĩ về vấn đề này.
Nghe vậy, U Minh Thú có phần yên tâm hơn đôi chút.
Có khuất mắt, trưởng lão muốn làm rõ:
– Nhưng mà nè. Ta hỏi ngươi.
– ?
Ông nghiêm túc nhìn U Minh Thú:
– Ngươi. Thật sự. Không có ý định trả thù sao?