Bảo Bối Nhỏ Của Hàn Tổng - l_anhie79 - Chương 57 - End
Tuyết Nhi nhìn sang người nào đó mà lắc đầu. Lúc đầu thì như chó với mèo còn bây giờ nhìn mà xem, dính người ta như thể sợ mất vợ
Nhìn hai cặp đôi tay trong tay đột nhiên cô lại nhớ chồng quá đi!
Dưới hàng ghế ở sảnh chính là sự xuất viện của nhà họ Hàn, quốc vương David James cùng vương hậu Laura. Bên cạnh đó, còn có sự các đơn vị truyền thông và phóng viên
Đúng giờ, Tuyết Nhi được cựu quốc vương David Darius dắt tay vào lễ đường. Cô mặc bộ váy cưới độc nhất vô nhị, được đặt may riêng ở Pháp. Trên thân váy được đính kim cương quý hiếm, trên đầu là tấm khăn voan mỏng
Hàn Bạch Phong đứng bên cạnh cha xứ, gương mặt không giấu khỏi hạnh phúc. Trên người anh là bộ vest đen của chú rể, bên ngực trái còn cài một cành hoa hồng nhỏ
Cựu quốc vương trao tay cô cho Hàn Bạch Phong không quên dặn dò cũng như đe dọa anh
– Nay ta giao con bé cho cậu nhưng hãy nên nhớ cậu tuyệt đối không được làm con bé buồn nếu không ta sẽ đem nó về Anh ngay lập tức
– Vâng, con biết rồi ông ngoại
– Ta chưa hề chấp nhận cậu là cháu rể nên đừng xưng hô tùy tiện
Hàn Bạch Phong ghi nhớ lời của ông. Anh cũng đã tự hứa với lòng, sau này sẽ chăm sóc Tuyết Nhi thật tốt, không để người con gái mình yêu phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa
Sau đó, cha xứ bắt đầu nhiệm vụ của mình, đứng lên để đọc lời tuyên thệ
– Hàn Bạch Phong, con có đồng ý lấy Oriana làm vợ, dù khỏe mạnh, giàu sang hay đau ốm đều bên cạnh cô ấy không?
– Con đồng ý
Anh nén lại xúc động, hít một hơi thật sau, ôn nhu nhìn cô gái bên cạnh
– Oriana, con có đồng ý lấy Hàn Bạch Phong làm chồng, dù khỏe mạnh, giàu sang hay đau ốm đều bên cạnh anh ấy không?
– Con đồng ý
Tuyết Nhi nhìn anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Đã là hôn lễ thứ hai nhưng lần này lại đặc biệt hơn, cảm xúc cả hai vô cùng khó tả
– Ta tuyên bố, kể từ giây phút này hai con chính thức trở thành vợ chồng
Anh và cô lần lượt đeo nhẫn vào tay đối phương. Sau đó, Hàn Bạch Phong vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đặt lên môi Tuyết Nhi một nụ hôn
Nghĩ thì cũng lạ thật, cả hai lần chú rể đều là anh nhưng cảm xúc của mỗi lần đều khác nhau. Lần đó là ép buộc nhưng hiện tại chính là cô tự nguyện. Tuyết Nhi bằng lòng gả cho Hàn Bạch Phong, đời này kiếp này sẽ cùng anh hạnh phúc
Xuyên suốt buổi tiệc, cả hai cùng đi từng bàn để mời rượu, nhận được vô vàng những lời chúc phúc từ mọi người. Sau đó, cuối buổi lễ chính là màn ném hoa cưới không kém phần hấp dẫn
Mọi người đều đứng san sát nhau, ai cũng đều hy vọng mình là người nhận được hoa cưới từ phía cô dâu
– 1…2…3…
Tuyết Nhi ném bó hoa trên tay mình ra phía sau. Và người chụp được không ai khác đó là…Lan Anh
– Ồ…xem ra em sắp có chị dâu rồi
Biết bạn thân là người đang giữ bó hoa cưới, Tuyết Nhi nhìn sang Hàn Bạch Phong thì thầm
Lan Anh nhìn bó hoa trong tay mình vẫn còn ngơ ngác. Nhưng ngay sau đó, Olivia bước đến cầm lấy bó hoa từ tay cô rồi quỳ xuống
– Lan Anh, em có bằng lòng gả cho anh không?
– E…em…em
Lan Anh không biết phải trả lời như thế nào. Trước mặt là người cô yêu nhưng Olivia là thái tử còn cô chỉ là một người thường, không gia đình cũng chẳng gia thế
– Em có hai sự lựa chọn: một là làm vợ của thái tử, hai là làm con dâu của mẹ anh
Cô nhìn ngó xung quanh bỗng bắt gặp ánh mắt của vương hậu Laura đang nhìn mình. Duy chỉ có lần này là bà rất ưng ý với cô bạn gái của con mình
Bà không quan tâm con dâu mình có xuất thân như thế nào. Thứ vương hậu quan tâm đó là Olivia và cô gái ấy phải thật lòng yêu nhau
Olivia vẫn đang quỳ để đợi câu trả lời, Lan Anh không đáp mà chỉ nhận lấy bó hoa rồi bẽn lẽn gật đầu
Nhìn khung cảnh xung quanh ngập tràn hạnh phúc và vui vẻ. Tuyết Nhi lại thì thầm vào tai Hàn Bạch Phong
– Chồng, em yêu anh!
– Anh cũng yêu em, bà xã!
Nhớ lại năm đó, cô chỉ có một mình nhưng hiện tại đã khác. Tuyết Nhi có tất cả mọi thứ, bạn bè, gia đình và sự nghiệp. Không những thế cô còn đang rất hạnh phúc để chuẩn bị chào đón thêm một thiên thần nhỏ
Chuỗi sự việc đau thương cuối cùng đã kết thúc. Hôn lễ này là sự khởi đầu cho một tương lai tươi đẹp của cả Tuyết Nhi và Hàn Bạch Phong
– Đời này, kiếp này người duy nhất anh thương tuyệt đối chỉ có em, bảo bối của anh
-End-