Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài - Lý Ôn Tửu - Chương 211: Đoàn lì xì Địa Ngục (2)
- Trang Chủ
- Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài - Lý Ôn Tửu
- Chương 211: Đoàn lì xì Địa Ngục (2)
[Ai đời lại phát lì xì như thế không?]
[Má, bảo phát 20 vàng đã quá đáng lắm rồi, đây hẳn 5000!? Hóa ra đây là thế giới của đại lão sao?]
[Đệt, tôi cũng muốn khổ luyện kĩ thuật đi ké lì xì!!]
[Vào đoàn đại lão ké lì xì, ông tính phát lì xì cho người ta hả?]
[5000 vàng… Momo đúng là dám mở miệng.]
[Mấy bà coi trong đoàn này có bao nhiêu người trên bảng tài sản hả… 5000 vàng có khi còn không bằng giá một cái vật liệu lúc đại lão tẩy trang bị.]
Mà chúng đại lão đoàn Địa Ngục nghe đề nghị phát lì xì chẳng những không thắc mắc, thậm chí còn tự tin dâng trào bắt đầu gáy. Trước khi đánh cửa thứ 10 họ cũng đã xem video của các đoàn khác, boss ải 10 không mạnh như boss mấy ải trước, mà trước khi ra chiêu cũng có động tác báo hiệu, dùng kĩ thuật tránh né vẫn vô tư. Quan trọng nhất là mỗi lần boss sẽ chỉ ở trong phòng 8 giây, muốn bất tử trong 8 giây đó với họ vẫn rất đơn giản.
“Chơi luôn! Ai sợ ai?”
“5000 vàng quá tốt luôn! Không kích thích sẽ không có bốc đồng!”
“Á đù, những 5k vàng, vậy kiếm bộn rồi còn gì?”
“Có giỏi làm hẳn bao lì xì 10k đi, khinh tôi à mà để 5k?”
“5 ngàn là vừa đủ, tôi chỉ sợ mấy người thua bay cả qu.ần lót.”
“Đệt!”
“Có đủ tiền chưa? Đừng để lát nữa phát lì xì nhiều quá phá sản đó.”
Đạp Vân Trung nói: “Phát lì xì cũng được, ai mắc sai lầm tự biết kiểm điểm, tôi tạo danh sách nhé, ai đồng ý với việc phát lì xì thì xác nhận.”
Trong đoàn liên tiếp hiện lên những chữ xác nhận, một đám háo thắng nhấn nút nhanh hơn bất cứ ai.
Momo nói: “Không có vấn đề gì thì tôi mở cửa đá nhé? 10k hả?”
“5 nghìn 5, sao anh còn lên giá tại chỗ vậy! Từ từ để em xem tiền. Mẹ nó 10k, ông gáy to vừa thôi Ngô Liêu ạ coi chừng tí mất 10k giờ đó.”
Hồng Quả Quả kiểm tra tiền vàng trong túi: “Một lần những 5000 vàng… Mấy người đúng là phá của!”
Y đếm tiền xong xác nhận: “Lát nữa là phát lì xì cho 20 người đúng không? Mình cũng được cướp đúng không?”
Dưa Hấu: “… Ông nghĩ hay lắm, lần trước phát lì xì 10k một mình ông cuỗm tới 7500.”
Hồng Quả Quả cười hì hì: “… Hảo hán đừng nhắc tới oai hùng năm đó nữa, tôi cũng sợ phát lì xì chứ bộ!”
Apple: “Ông mặc full cây may mắn như thế thì sợ gì lì xì?? Người ta là thích khách còn không sợ thì thôi, ông là trị liệu may mắn, tất cả mọi người chết ông cũng chưa chắc đã chết.”
Dưa Hấu: “? Ăn nói cho cẩn thận nhé, sao tao phải sợ?”
Ngô Liêu: “Đúng rồi, sao thích khách bọn này phải sợ, bọn này thanh máu mỏng nhưng kĩ thuật tốt!”
Dưa Hấu: “Tao với Ngô Liêu khác nhau.”
Gã khinh thường nói: “Nó chết tao cũng sẽ không chết.”
Ngô Liêu: “?”
20 người nhanh chóng nhấn xác nhận, con đường lì xì sống chết mặc bay ở cửa thứ 10 cứ thế mở ra trước mắt người xem đang ngơ ngác. Không có bất cứ khúc nhạc dạo nào, đoàn trưởng Momo thấy tất cả đã xác nhận thì lập tức mở cửa lên tầng 10, chớp mắt 20 người đã bị phân đến các phòng khác nhau.
Mỗi mật thất có cách phá cửa khác nhau, hoặc là tìm lời giải hoặc là đánh quái hoặc làm nhiệm vụ, vượt qua thì sẽ xuất hiện một con đường để tới mật thất khác. 20 người phân tán trong 40 phòng, boss có thể tự do ra vào mỗi phòng để giết người. Muốn vượt được thì buộc phải nhanh chóng phá giải rồi tập hợp lại giết boss, nếu không càng để lâu, người chết càng nhiều, chắc chắn sẽ thất bại.
“Sau khi vào nhớ chú ý, boss hẳn sẽ ưu tiên tìm người chơi máu giấy, thời gian trình tự kĩ năng sẽ bị loạn, chú ý giữ mạng.” Momo nhắc nhở: “Cơ quan thì cố gắng kiên nhẫn tìm một chút, quái nhỏ giết luôn, ưu tiên chọn phòng bên trái.”
Từng người trong đoàn nói ok.
[Sâu kiến, dám giương oai trong kho tàng của bản tọa!]
Vừa vào phòng, giọng của boss Chủ Nhân Kho Tàng đã vang lên bên tai. Một giây sau, một anh đẹp trai ăn mặc rất phong cách xuất hiện trước mắt khán giả, khán giả còn chưa kịp tỉnh lại khỏi vụ lì xì 5000 vàng, không tới 4 giây, thị giác của streamer Thanh Phong Đến Đây đã xám màu.
Người trong đoàn: “?”
Khán giả còn chưa kịp có phản ứng: “???”
[Ông tự tin cho lắm vào rồi giờ như thế này hả!?]
[Quá mất mặt, thời gian bị vả mặt còn chưa tới 5 phút.]
[Thanh Phong Đến Đây vung tay lên, cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!]
Lì xì mới ra 2 giây đã bị người trong đoàn giật sạch.
Thanh Phong hoảng hốt: “Đờ mờ, mấy người có nghiêm túc đánh không vậy? Gì cướp nhanh thế?!”
Chỉ Qua: “Vẫn ổn, không chết nhanh như anh mà.”
Apple: “Chưa gì đã tạch rồi? Đúng là đồ con gà.”
Ngô Liêu: “Thế mà còn không biết xấu hổ nói thích khách?”
Dưa Hấu: “Gà!”
Hồng Quả Quả: “Cảm ơn đại gia ạ, đại gia chết thêm lần nữa đi.”
“Má, có ngon mấy người lên đi?” Thanh Phong nằm trên sàn, tức giận bất bình: “Boss này điêu lắm luôn ấy, không có động tác dự báo, xuất hiện cái thọc chết người! Có giỏi mấy người thử đi? Có tin tiếp theo là mấy người không?”
Apple: “Thôi gà thì về chuồng…”
[Người chơi Apple tử vong]
[Người chơi Apple vung tay lên, cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!]
Một lúc sau.
[Người chơi Dưa Hami Xào Lăn tử vong]
[Người chơi Dưa Hami Xào Lăn vung tay lên, cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!]
Ngô Liêu: “Sao trị liệu chết rồi?”
Dưa Hami: “Làm sao? Trị liệu thì không được phát lì xì à?”
Quẻ Không Đồng Nhất: “… Sao tôi cảm thấy mấy ông thích phát lì xì thế nhỉ?”
Hồng Quả Quả: “Các sếp hào phóng quá, tiếp tục đi ạ!”
Người xem: “???”
Độ khó SSS đúng là danh bất hư truyền, các đoàn khác ít nhiều còn có thời gian phản ứng, boss sẽ có động tác dự báo, thời gian ở trong phòng cũng chỉ có 8 giây.
Nhưng tới độ khó cấp SSS, động tác ra chiêu bị lược bỏ. Boss xuất hiện trong phòng là bắt đầu giết người, giết người thì thôi, thời gian ở trong phòng còn lâu hơn 2 giây. Lực công kích cũng không yếu như diễn đàn nói, kiểu pháp sư máu giấy như Apple không để ý bị vuốt hai lần là chết.
[Độ khó SSS dã man vậy sao?]
[Tôi hơi lo cho hai ngày tới rồi đó.]
[Nếu mà vượt được thì đúng là đỉnh của đỉnh, khiêu chiến 10 sao cấp độ khó SSS, là khó nhất Thiên Hoàn hiện giờ đúng không nhỉ?]
[Nhưng độ khó này không dễ chịu. Thứ nhất là cửa 10 không có kĩ xảo, hoàn toàn ngẫu nhiên, muốn tìm được trị liệu còn phải xem ông có hên không. Đoàn streamer có 6 healer đúng không, ngoài phòng của ông ra, ông tới các phòng tiếp theo có tìm được trị liệu không mới quan trọng, còn phải đối mặt với boss 10 giây có thể xuất hiện một lần. Xui xui bị boss sờ đến thì kĩ năng giữ mạng cũng không CD kịp.]
[Cái này có chỉ huy thì được không?]
[Chỉ huy nhiều nhất là hỗ trợ thôi, nhưng kiểu bản đồ giành giật từng giây như vậy, tất cả đều dựa vào thực lực cá nhân. Đoàn này đều có điểm đánh giá là S, có thực lực rồi, cái khó là phải trụ được trước mặt boss 10 giây.]
Thường thì trong tình huống không có trị liệu, nghề máu giấy muốn kiên trì dưới tay boss 10 giây đều dựa vào khả năng phản ứng của người chơi, các chức năng hỗ trợ mà game có thể cung cấp gần như bằng 0. Khán giả thấy độ khó này đầu cũng to theo, với sức công kích của boss, chiến sĩ thịt dày, trận pháp sư và trị liệu là may ra sống được, các DPS khác đúng là 10 giây tới Quỷ Môn Quan một lần.
Chỉ là tình cảnh hết sức nghiêm trọng này, rơi vào đoàn Địa Ngục lại có phần thiếu đứng đắn, không chỉ có dùng bản lĩnh để sống tạm… Còn có một thứ gọi là dùng bản lĩnh để kiếm tiền.
Thanh Phong: “Sao tôi được có 3 vàng vậy?? Game điêu thế?”
Dưa Hấu: “Do ông gà thôi, tôi 600 vàng này.”
Hồng Quả Quả vui mừng quá đỗi: “Đù má 3000 vàng, cảm ơn cảm ơn!”
Ngô Liêu: “Oắt dờ sao lại những 3000 vàng? Ông hack đấy à?”
Apple: “Đầu não có vấn đề rồi à, trang bị may mắn cướp lì xì cũng hên vậy sao? Ảo ma vãi chưởng? Như thế mà vẫn chưa nerf hệ may mắn đi? Pháp thuật kiếm bọn này bị nerf kiếm quyết đúng là bất công quá thể.”
Mướp Đắng thấy cả đám vì mấy đồng vàng mà cãi cọ, bèn khuyên nhủ: “Chỉ là 3000 vàng thôi mà? Anh lì xì thêm cái nữa cho mấy đứa cướp nhé.”
[???]
[Sao lại còn có người tranh lượt phát lì xì vậy?]
Hải Đường: “Mướp Đắng, anh không thể làm thế, bọn họ chết mới phát lì xì, anh không chết thì không cần.”
Đạp Vân Trung: “Anh phát bổ sung như thế sẽ phá vỡ quy tắc đấy.”
Mướp Đắng: “…”
…
Momo: “Em được có 66 vàng.”
Hành Chỉ Vô Câu: “Không sao, còn nữa mà.”
Boss sờ ai là người đó chết, hiệu ứng bao lì xì rải liên tục, một đoàn người giải mã mật thất đến là hăng hái, phát lì xì còn hăng hái hơn.
Khán giả: “???”
[Tôi phải rì pọt đám này!]
[Sáng sớm tôi đến đây là để xem các người đánh ải 10, chứ không phải là xem học sinh tiểu học cãi nhau.]
[Thanh Phong, tôi cho ông thêm 2 vàng này, van ông đừng chết nữa, tôi không muốn xem giao diện trắng đen đâu.]
[Mấy người này tới đây khiêu chiến hay tới phát lì xì vậy?]
[Tại sao có cướp lì xì thôi mà cũng phải bán thảm vậy??]
[Có thể nghiêm túc hơn được không? Bao nhiêu cái bao lì xì rồi.]
Phòng phát sóng nghiêm túc thảo luận độ khó 10 sao cấp SSS cần phải làm gì để vượt qua, các đại lão thì vừa đánh phó bản vừa xoắn xuýt phải làm sao mới giật được nhiều tiền lì xì, từng bao lì xì biến mất, lại bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi vì mấy đồng vàng. Còn có Mướp Đắng muốn phát lì xì hộ lại nhiều lần bị đồng đội ngăn lại với lí do không thể phá hỏng quy tắc trò chơi.
[Người chơi Ngô Liêu vung tay lên, cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!]
[Người chơi Con Mèo…]
…
Kết quả của việc phát lì xì là cả đoàn thay nhau chết, số lần tử vong tích lũy quá 10, boss đã tích lũy điên cuồng, không thể đánh nữa.
“Chết thêm 2 người rồi chuẩn bị chạy thôi.” Momo nói: “Chạy đến tầng 9, chỗ cửa đá có nút khởi động lại đó.”
Cuối cùng chỉ còn Một Hớp 2 Vạn 5, Hồng Quả Quả, Sữa Bò Quấy Mướp Đắng, Đạp Vân Trung và Dưa Hấu là còn sống. Dưa Hấu có tốc độ di chuyển nhanh nhất, linh hoạt chạy tới chỗ khởi động lại ở tầng 9, nhấn nút trước khi những người khác bị boss giết, tất cả lại hồi sinh.
Ngô Liêu: “Không đúng, tại sao nó không điểm danh Dưa Hấu?”
Dưa Hấu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ nghe vậy cười khẩy: “Ý mày là gì? Coi thường tao?”
[Đoàn đội] Một Trái Dưa Hấu Siêu Ngon: [Dao Phong Luyện] [Giáp Phong Lân]…
“Nhìn trang bị đã hiểu chưa?” Dưa Hấu liên tục khoe cho cả đám xem trang bị có dòng thuộc tính may mắn, kiêu ngạo nói: “Mày chế trang bị may mắn một năm thì mày cũng sẽ hên hơn thôi.”
“Đúng đấy, càng cố gắng càng may mắn.” Hồng Quả Quả: “Nếu ông không muốn cố gắng thì có thể đặt tôi làm riêng cho.”
Ngô Liêu: “…”
Phòng phát sóng: “…”
Vậy mà cũng tranh thủ quảng cáo được?
Cấp SSS thật sự không dễ như vậy, 20 người liên tục làm lại nhiều lần. Khán giả nhìn các đại lão chết đi sống lại phát lì xì. Nhưng số lần tử vong nhiều, họ cũng dần tìm được mánh khóe để sống sót, sẽ không đột tử giống mấy lần trước nữa, nhưng dù vậy thì số lần sống vẫn không bằng số lần chết.
[Xem phát lì xì nào anh em.]
[Cũng vui mà, để xem còn hai ngày họ sẽ phát được bao nhiêu.]
[Phát lì xì liên tục 2 ngày???]
Trong lúc khán giả cho rằng các đại lão sẽ phát lì xì cho tới khi hoạt động kết thúc, lại nghe được chỉ huy Momo mở miệng: “Bản đồ này không lặp lại, đổi mới ngẫu nhiên, hướng dẫn trên diễn đàn nói không đủ.”
Hải Đường: “Video vượt ải trên diễn đàn cũng nhờ may mắn, độ khó bên mình cao hơn, cách trên diễn đàn chưa chắc đã dùng được.”
Đạp Vân Trung: “Có 10 phòng là quái vật, cơ quan 8 phòng, mấy cái khác tôi chưa thử, độ khó khác nhau.”
Hành Chỉ Vô Câu: “Bên tôi nhiều hơn, có tới 12 phòng có quái vật, 13 cái cơ quan.”
Quẻ Không Đồng Nhất: “Mấy người thử xong rồi à?”
“Chưa, nhưng cùng loại hình, mật thất có thể lặp lại, hình thức lại biến động khá lớn. Có thể nói là đầu não tạo cái kho ngẫu nhiên rồi lựa ra, không có cách để giải quyết.” Momo nói: “Độ khó SSS quá cao, độ khó của mật thất lại không đồng nhất. Diễn đàn nói sẽ lặp lại là sai, còn lại chỉ có thể dựa vào độ quen thuộc của chúng ta với kiểu cơ quan này và tốc độ đánh thôi.”
Quẻ Không Đồng Nhất: “Chỉ có thể nhanh chóng tập trung lại, nhưng thời gian là cái khó.”
[Á đù? Chỉ huy online?]
[Tôi còn đang thắc mắc họ cứ nói cái gì, hóa ra là đang thử mật thất.]
[Cái gì? Họ có nói chuyện hả? Tôi chỉ toàn nghe được ai cướp được bao nhiêu lì xì.]
[Diễn đàn có nói mật thất sẽ không trùng lặp, các đại lão hẳn là muốn xem có thể thử ra giải pháp cho mật thất không, sau đó để đồng đội dùng kĩ xảo vượt mật thất rồi tập trung lại. Kết quả mật thất thật sự không trùng lặp, độ khó cũng ngẫu nhiên, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân để giải quyết. Ra vấn đề rồi đó, dù năng lực cá nhân đủ thì cũng chưa chắc đủ thời gian.]
Vượt mật thất thì nhanh, 40 căn phòng, có thể nhanh chóng tập trung 2 người.
Nhưng thời gian là mấu chốt, khả năng giết người của boss quá mạnh, người chơi tử vong lại không thể hồi sinh, những người còn sống cũng gia tăng nguy cơ bị rút trúng. Chết càng nhiều người thì thời gian cho họ vượt càng ít, chết 10 người thì chỉ có thể làm lại.
Vấn đề nằm ở chỗ với cơ chế này, làm sao để tranh thủ được nhiều thời gian nhất có thể?”
“Boss ăn khống chế cứng.” Momo nói: “Dùng khống chế kéo dài thời gian đi.”
Apple run rẩy: “Bọn tôi… Khống chế á?”
Momo: “Các cậu muốn cũng được, nhiều nghề có kĩ năng khống chế cứng mà, pháp sư hay thích khách đều có.”
[???]
[Đoàn này định làm gì vậy?]
[Một giây trước tôi cảm thấy kế hoạch này ổn đấy, một giây sau đã lại quả nhiên đoàn này đúng quái thai.]
[Mỗi lần Momo mở miệng là tôi lại rùng mình.]
Apple: “… Pháp sư mà khống chế toàn máu giấy thôi, không khống chế được là lau sàn.”
Ngô Liêu: “? Mày như thế là làm khó thích khách tụi tao!”
Dưa Hấu đính chính: “Có thể đừng vơ hết thích khách lại được không, tao đã khác xưa rồi ok?”
Momo: “Vậy cậu khống chế hả?”
Dưa Hấu tạm ngừng: “… Em không làm được không?”
Tất nhiên chỉ huy không thể khiến đám máu giấy giữ mạng thôi cũng khó đi khống chế, Momo tiếc nuối đổi giọng: “Vậy để ai đó máu dày chút khống chế đi.”
Người thịt nhất ở đây hiển nhiên là Mướp Đắng và Đạp Vân Trung, chỉ là trong 20 người chọn được Đạp Vân Trung và Mướp Đắng, có khi phải nhìn đám khác chết hết một lượt.
[Tôi hoài nghi không biết có đợi được tới Mướp Đắng không?]
[Không sao, chết thêm mấy người là xác suất Mướp Đắng được chọn trúng cũng cao mà.]
Kết quả người này nối gót người kia vẫn chưa tới lượt Mướp Đắng.
[Tôi rất nghi ngờ, tới được lượt Mướp Đắng thật hả?]
[Chắc là có chứ?]
Cuối cùng sau khi chết 9 người, boss đã chọn trúng Mướp Đắng thịt nhất. Dưới cái nhìn mòn mỏi trông mong của người xem, Mướp Đắng thong thả trụ được 1 phút dưới tay boss mới chết, họ thấy được ánh bình minh le lói để vượt cấp SSS.
Mướp Đắng đứng xem đồng đội phát lì xì nửa ngày cuối cùng cũng có cơ hội: “Vậy anh phát lì xì nhé, 5000 vàng 20 người đúng không?”
Momo: “Anh không cần phát đâu.”
Mướp Đắng: “Ơ? Nhưng anh chết mà!”
Đạp Vân Trung: “Anh thử kĩ năng nên mới chết, không tính.”
Cái tay đang định phát lì xì ngừng lại, Mướp Đắng có chút tủi thân: “Ừ… Thế thôi.”
Những người khác: “…?”
Hồng Quả Quả: “Mấy người cho anh ấy một cơ hội đi, mãi anh ấy mới có cơ hội chết mà, để Mướp Đắng phát.”