Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài - Lý Ôn Tửu - Chương 213: Về sau (1)
“Tới rồi à?”
“Đây, dự án của mấy người xong rồi mà sao vẫn xin thêm đầu tư vậy?”
“Khó đấy, bên bọn tôi gần đây thị trường không tốt lắm, tài chính bị thu hồi quá nửa.”
Trong lúc nói chuyện, người người ra vào phòng họp, hội nghị online kết hợp với offline, người tham dự rất nhiều. Một lúc sau, có người đàn ông mặc âu phục giày da cùng trợ lý đi tới, vẻ mặt trang nghiêm, thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi người xung quanh, quả quyết đi xuyên qua đám người.
“Đó là giám đốc Tiểu Úc đúng không?”
“Đúng rồi, nghe nói hội nghị năm nay giao toàn quyền cho cậu ấy thì phải?”
“Năm ngoái cậu ấy giao nộp báo cáo của bộ nghiên cứu trực hệ cũng tốt mà.”
“Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Kĩ sư Trần, nhưng mà cậu ấy khó nói chuyện lắm, đừng tưởng người ta trẻ mà nhầm, vụ rầm rộ năm ngoái là cậu ấy giải quyết đó, không dễ đâu.”
“Vậy thì vẫn phải thử.” Người nói chuyện là người phụ trách dự án ở biên giới của tập đoàn Thương Khung, họ Trần, chủ trì một dự án nghiên cứu phát minh cũ. Mấy năm gần đây họ không có thành quả tốt, đang đứng trước nguy cơ bị dừng dự án. Lần này ông tới trụ sở chính họp là để kết nối với các cán bộ cấp cao, để xem có tìm được cơ hội quay vòng vốn không.
Nhưng khi hội nghị bắt đầu, ông mới biết tỉ lệ thành công của mình không cao.
Bộ nghiên cứu trực hệ trụ sở chính là một trong những bộ môn quan trọng nhất của tập đoàn Thương Khung, nắm trong tay quá nửa dự án trọng điểm của tập đoàn. Từ 10 năm trước, khi thái tử của tập đoàn bắt đầu rèn luyện, lần lượt cho ra máy đăng nhập của Thiên Hoàn và các dự án quan trọng khác như vật dẫn thông minh của hàng không dân dụng. Tuy anh chưa hoàn toàn tiếp nhận quyền hành của Thương Khung, nhưng đã trở thành tổng phụ trách cho nghiên cứu phát minh ở trụ sở chính.
Thái tử vừa lên đã tiến hành cải cách với bộ nghiên cứu, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cũng được thay máu vài lần, hệ thống quyền lợi nội bộ của tập đoàn đã khác rất nhiều so với 10 năm trước. Các dự án nghiên cứu hiện giờ thiên về tương lai hơn, kĩ sư Trần nghe nửa cuộc họp, vô số dự án bị tạm dừng, cuối cùng khi cuộc họp đưa ra quyết định, dự án của ông vừa hay đứng ở vị trí thứ 3 từ dưới đếm lên.
Ông nơm nớp lo sợ nghe hết, mới biết tình cảnh của họ còn khó khăn hơn dự đoán. Rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể tìm trợ lý của Úc Trăn sau cuộc họp, người kia không từ chối mà dẫn ông tới khu nghỉ ngơi chờ.
“Chào ngài, xin hãy chờ ở đây một lát ạ, giám đốc Úc đang có cuộc họp qua video.”
Kĩ sư Trần ngồi ở khu nghỉ ngơi, mới chú ý tới đối diện có một thanh niên. Thanh niên trông như vừa mới tốt nghiệp đại học, quần áo đơn giản gọn gàng, cầm một cái quang não khá rẻ tiền, trên màn hình lướt qua một đống số liệu cũ.
Ông vô thức quan sát người này, vị trợ lý dẫn ông vào đây cũng không đi ngay, mà đi tới nhỏ giọng nói gì đó với thanh niên.
Thanh niên nghe xong nói: “Không sao, để anh ấy bận đi, lát nữa tôi về sở.”
Trợ lý nói: “Vậy để tôi đưa ngài về.”
“Không cần.” Thanh niên gật đầu: “Các anh cứ bận đi.”
Trợ lý không nói thêm nữa, nhanh chóng ra khỏi phòng nghỉ.
Thanh niên cũng không vội đi ngay mà tiếp tục nhìn màn hình, động tác lướt lướt có vẻ tùy ý.
“Chào cậu.” Kĩ sư Trần nhìn một lúc, không nhịn được mở miệng: “Đây là quang não mẫu V đúng không? Còn là series cũ, cậu dùng để hạch toán số liệu cơ sở à?”
Hiện có rất ít nhà nghiên cứu còn dùng quang não mẫu V để hạch toán số liệu, hầu hết đều dùng mẫu mới nhất, rất ít người biết mẫu V khi hạch toán sẽ thu được số liệu chính xác hơn. Ông quan sát một hồi là biết thanh niên này cũng làm công việc có liên quan tới nghiên cứu, không hiểu sao thấy thân thiết hơn: “Mẫu V dùng để hạch toán rất tốt, nhưng trình tự hơi phức tạp, cậu có thể đơn giản hóa nó.”
Thanh niên nhìn ông một lúc, dường như nhận ra là ai, nhẹ nhàng mà không hề mất lễ phép nói: “Giáo sư Trần, em đã đọc luận văn của giáo sư.”
“Hiệu quả xây dựng hệ thống mẫu V, em đã được dẫn dắt rất nhiều.”
Kĩ sư Trần nghe vậy sửng sốt, sau đó nói: “Cái đó là rất nhiều năm về trước rồi.”
Cứ nghĩ là sinh viên kiến thức nửa vời, không ngờ thanh niên này có rất nhiều quan điểm mới lạ, nghiên cứu rất sâu về dàn khung mẫu V, chi tiết số liệu cậu còn nắm được tỉ mỉ hơn kĩ sư Trần. Dù sao cũng không có gì làm, giám đốc Úc không biết bao lâu mới xong, thấy thanh niên có vẻ hứng thú với dàn khung mẫu V, ông dứt khoát chuyển chỗ ngồi, thảo luận với cậu.
Kĩ sư Trần nói: “Cậu là nhân viên nghiên cứu của trụ sở chính à?”
Thanh niên lắc đầu: “Dạ không, em cũng đang làm công việc nghiên cứu.”
Cậu lại hỏi: “Giáo sư Trần thì sao? Vẫn đang nghiên cứu bộ nhớ dữ liệu của mẫu V ạ?”
“Ừ… Nhưng chưa biết sau này thế nào.” Kĩ sư Trần nghe vậy cười khổ. Dự án của ông cần đầu tư quá lớn, giai đoạn trước Thương Khung đã chèo chống cho dự án của họ rất nhiều năm, nhưng với quy hoạch hiện tại của tập đoàn, dự án nào tiêu tốn quá nhiều sẽ bị tạm dừng. Dù hẹn được Úc Trăn, ông cũng không có nhiều tin tưởng, chắc quý sau dự án cũng phải ngừng thôi: “Dự án trì trệ không có tiến triển, chắc sắp bị tạm dừng.”
Thanh niên nghe vậy nói: “Nhưng lần trước Thương Khung tuyên bố hợp tới với sở nghiên cứu thì bên sở có công khai dự án mẫu V mà?”
“Có.” Kĩ sư Trần thầm thở dài, nhưng chưa chắc Thương Khung sẽ đầu tư cho hai dự án cùng lúc, nhất là khi dự án của họ tiêu tốn quá nhiều: “Cũng không có gì, thôi không nói nữa. Cậu mới nói…”
Hai người thảo luận hai mươi phút, nói rất nhập tâm, đến mức quang não của thanh niên vang lên âm báo nhắc nhở, kĩ sư Trần mới sực tỉnh. Ông thấy thanh niên lấy từ ba lô ra một cái quang não khác, nhìn tin nhắn, có vẻ như phải đi.
“Phải đi rồi à?” Kĩ sư Trần hỏi.
Thanh niên gật đầu: “Em có chút việc phải đi, lần tới có cơ hội lại giao lưu với giáo sư ạ.”
Cậu nói rồi vội vàng đứng dậy, xách ba lô bước vội ra ngoài, trước khi đi còn nói: “Mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.”
“Cảm ơn cậu, mau đi đi.” Kĩ sư Trần chỉ tiếc gặp thanh niên quá muộn, vẫy tay chào cậu, chờ người đi rồi mới nhớ chưa xin số để liên lạc. Ông liếc nhìn máy tính bảng ở bên cạnh, thầm nghĩ về sau làm sao mới có cơ hội gặp lại? Trong lúc nghĩ ngợi, ông chợt thấy trợ lý ban nãy bước vào, thân thiện nói với ông: “Chào ngài, xin hãy qua bên này ạ.”
Lúc vào văn phòng, ông nghe được Úc Trăn đang gọi điện cho ai đó.
“Sao em đã đi rồi? Anh bảo Tiểu Ngô đặt cơm trưa cho em, sở nghiên cứu có việc gấp thì cũng phải ăn xong rồi hẵng làm chứ.” Úc Trăn mắt nhìn tài liệu trên tay, sự chú ý lại dồn hết vào cuộc gọi, giọng điệu hoàn toàn khác với lúc họp, như thể việc người kia có ăn trưa hay không là chuyện rất quan trọng.
Nói một hồi, hai người mới kết thúc cuộc gọi.
Úc Trăn cúp máy, tầm mắt chuyển sang kĩ sư Trần.
Kĩ sư Trần có một nháy mắt cảm nhận được áp lực từ đối phương, nhưng chỉ vài giây, anh đã thu hồi khí thế ngột ngạt đó, đổi giọng nói chuyện với ông: “Mời giáo sư Trần ngồi, trước đó vẫn luôn muốn bàn bạc với giáo sư chuyện này, đúng dịp ngài tới họp thì chúng ta tiện thể bàn luôn việc hợp tác.”
“Hợp tác…?”
Kĩ sư Trần ngỡ ngàng, sau đó trong lúc trò chuyện, ông mới biết dự án tưởng sẽ bị tạm dừng lại dùng một hình thức uyển chuyển khác sống lại, mà còn là phương án cực kì có lợi cho họ. Hóa ra trong hợp tác mới nhất của tập đoàn Thương Khung với sở nghiên cứu Thủ Đô, bên sở đã đề nghị giao lưu hợp tác với dự án mà kĩ sư Trần đảm nhiệm. Thương Khung đã đầu tư rất nhiều vào mẫu V, giờ có hợp tác mới, đương nhiên mức độ ưu tiên cho dự án của kĩ sư Trần sẽ thay đổi.
Trò chuyện xong, ông có phần hoảng hốt ra khỏi văn phòng của Úc Trăn, giống như cậu thanh niên kia nói, mọi thứ đều thuận lợi.
“Đưa đến sở nghiên cứu Thủ Đô.” Trợ lý ra khỏi văn phòng, gặp kĩ sư Trần thì lịch sự cúi đầu chào, sau đó tiếp tục vội vàng đi: “Đúng rồi, ghi chú là cho cậu Túc.”
Kĩ sư Trần thấy trợ lý đi xa, lúc đi tắt qua khu nghỉ ngơi ông còn nghe được người ta nhỏ giọng buôn chuyện.
“Thư kí Ngô lại gọi đồ ăn.”
“Chắc là đặt cho cậu Túc? Lần trước tôi thấy thư kí Ngô phải đặt một đống cà phê sữa.”
“Trưa nay giám đốc Úc hẹn cậu Túc đi ăn cơm, nhưng cuộc họp kéo dài lâu quá nên không thành.”
“À cái này tôi biết, cậu Túc tới sớm lắm, ngồi trong phòng nghỉ mãi mới đi. Nhưng giờ này thì ăn trưa gì nữa thành ăn chiều rồi còn đâu?”
“Kệ đi, thường thế này thì chiều nay giám đốc Úc sẽ tan làm đúng giờ đấy.”
Kĩ sư Trần nghe được chữ cậu Túc thì hơi kinh ngạc. Ông không mấy để ý lời đồn trong tập đoàn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghe đám thanh niên bàn tán. Thái tử của tập đoàn Thương Khung tuổi trẻ tài cao, có rất nhiều tiểu thư danh gia vọng tộc ngưỡng mộ anh, chuyện tình cảm vẫn luôn là điều khiến người ta rất tò mò. Nhưng mấy năm qua sự nghiệp của Úc Trăn không ngừng phát triển, yêu đương lại gần như không có động tĩnh. Cho tới năm trước, trong một cuộc hội thảo tài chính và kinh tế, có MC hỏi vấn đề này, Úc Trăn mới nói là mình đã có bạn trai, còn gây xôn xao dư luận một hồi.
Nhưng Úc Trăn bảo vệ bạn trai rất kĩ, nên bên ngoài gần như không biết gì chuyện tình cảm của họ. Kĩ sư Trần cũng là lâu lâu nghe người ta bàn tán mới biết bạn trai của Úc Trăn cũng làm nghiên cứu, đang công tác ở Sao Thủ Đô.
Ông nghĩ tới cuộc gọi của Úc Trăn trước khi gặp mình và cảnh trợ lý gấp gáp chạy đi, trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Có người vội vàng đi tới: “Tổ trưởng Trần qua đây đi ạ, có vài hợp đồng cần ngài xác nhận lại.”
Kĩ sư Trần thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng theo người đi bận rộn. Hợp tác có rất nhiều khoản cần bàn giao nên không thể giải quyết ngay, ông nắm được tình huống thì cũng đã là 5 giờ chiều. Theo kế hoạch hiện tại thì ông muốn tới sở nghiên cứu số 1 ở Sao Thủ Đô – bên đối tác, để tìm hiểu trước rồi hẵng quyết định.
Định bụng chạy tới đó trước giờ tan làm, ông vội vàng tới đường lớn, đang định gọi xe bay thì nhìn thấy cửa hàng bán trà sữa offline ở khu thương mại gần đó, có một người đàn ông mặc âu phục giày da xách theo hai ly đồ uống bước ra.
Kĩ sư Trần sửng sốt: “Giám đốc Úc? Ngài mua đồ ạ?”
Úc Trăn thấy thế gật đầu: “Tôi mua cho người yêu, nhưng quên đặt trước.”
Anh lại hỏi: “Sao giáo sư Trần lại ở đây?”
“Việc hợp tác có vài thứ cần phải xác nhận trực tiếp.” Kĩ sư Trần đáp: “Nên tôi định qua bên sở nghiên cứu xem thử.”
Úc Trăn liếc nhìn màn hình quang não.
Kĩ sư Trần nói: “Tôi không quen đường ở Sao Thủ Đô lắm nên định gọi xe.”
Úc Trăn hỏi: “Ngài đã gọi chưa?”
Kĩ sư Trần hơi ngạc nhiên: “Vẫn chưa.”
Úc Trăn: “Vậy để tôi đưa ngài qua đó.”
Kĩ sư Trần nhìn trà sữa trong tay anh, vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi không vội nên tự đi được rồi, ngài cứ bận việc đi.”
Úc Trăn lại thản nhiên nói: “Không sao, cũng tiện đường mà.”