Bạn Trai Tôi Là Học Sinh Giỏi - Mộng Lí Khê Sơn - Chương 7
Edit: Bánh Xốp
Pate: Nhiên Nhiên
Tạ Mạch không hay đến Four Seasons, bình thường nếu hắn không ăn cơm ở canteen thì cũng là ăn cơm nhà, chỉ khi có dịp tụ họp cùng với bạn học mới đến quán bên ngoài. Cũng may là quán này dễ tìm, chỉ cách cửa sau trường học một con đường, đi một lát là đến.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Trình Vũ Duy hỏi số phòng, đến khi nhìn thấy người nọ thì trên bàn không chỉ có ba chai bia, trong đó hai chai đã rỗng, lại còn thêm một chai Ergoutou chỉ còn hơn một nửa. Tạ Mạch thở dài, vô cùng cạn lời đi qua ngồi xuống bên cạnh Trình Vũ Duy, vươn tay cướp lấy ly rượu trong tay cậu.
* Erguotou là một loại rượu của Trung Quốc. Nó là một loại baijiu có mùi thơm nhẹ được làm từ lúa miến.
“Tới rồi à,” Trình Vũ Duy không ngăn cản, còn cầm lấy chai rót rượu cho hắn, “Nào, uống với tôi, tôi gọi phục vụ lấy thêm cái ly.”
Tạ Mạch lấy chai rượu đặt qua một bên, nói với cậu: “Đừng uống nữa, tôi đưa cậu về.”
Mặt Trình Vũ Duy ửng hồng, trong ánh mắt là ý cười đờ đẫn, hoàn toàn khớp với bộ dạng của mấy con sâu rượu, Tạ Mạch đột nhiên phát hiện gần đây mình luôn có trạng thái nửa đau lòng nửa buồn cười đối với Tống Thiến và cả Trình Vũ Duy.
Trình Vũ Duy vung tay, suýt chút nữa đã tặng cho Tạ Mạch một bạt tay, cậu bất mãn nói: “Không về, tôi chưa uống đủ, hôm nay không say không về!”
“Cậu…” Tạ Mạch vô cùng muốn nói cậu say rồi, nhưng người say rượu càng nghe những lời ấy càng cậy mạnh, hắn cười khổ, duỗi tay bắt lấy tay Trình Vũ Duy, cố gắng duy trì giọng điệu dịu dàng, nói: “Đừng quậy nữa, tôi đưa cậu về, về ngủ một giấc là xong chuyện.”
“Không về.” Trình Vũ Duy còn muốn phản kháng, lại không khống chế được mà đổ người về phía Tạ Mạch, hắn vội vàng đỡ lấy con ma men này, suy nghĩ một lúc rồi để cậu tựa lên ghế, hắn đi lên phía trước ngồi xổm xuống, kéo người nọ đổ người lên lưng mình.
Bây giờ đã là giữa trưa, Tạ Mạch lăn lộn cả một buổi sáng nên thấy rất đói bụng, nhưng người trên lưng lại ăn đến năm no sáu đủ, uống đến bất tỉnh nhân sự bây giờ lại ngủ thiếp đi trên lưng hắn, thế gian này thật vô nghĩa…
Trình Vũ Duy không nặng lắm nên lúc cõng không cần phải dốc hết sức, bên tai thường xuyên truyền bên tiếng ngáy nho nhỏ chứng tỏ người kia đã ngủ say, người này sau khi uống say lại rất an tĩnh, không ồn, không nháo mà chỉ ngủ, đỡ phiền hơn lúc tỉnh rất nhiều.
Tạ Mạch cười cười, cất bước nhanh hơn.
Sau khi ngủ một giấc Trình Vũ Duy cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, tuy đầu còn chút men nên có hơi lười, đây là lần đầu cậu trải nghiệm cảm giác say sỉn nhưng sự tắc nghẽn muốn nổ tung trong lòng lại giảm bớt đáng kể. Vốn dĩ có một số việc giải tỏa một chút là xong, tuy rằng phương pháp giải tỏa của cậu có hơi không được tao nhã cho lắm.
Lâm Nhiên lấy cho cậu cốc nước, nói với cậu lúc giữa trưa Tạ Mạch đã cõng cậu về, còn nói lúc trưa cậu ngủ rất ngon trên người người ta, dính y như con bạch tuộc, làm hai người họ phải mất một lúc lâu mới kéo cậu xuống được.
“Nói nè Duy ca, tao ghen tị nhá,” Lâm Nhiên một cái tay khác làm động tác tây tử phủng tâm, “Tốt xấu gì tao với mày cũng chơi với nhau lâu vậy rồi, thế mà điện thoại của tao mày còn chả thèm liếc nửa con mắt tới, còn cái người tên Tạ Mạch kia mới quen mày có một ngày mà đã để người ta chạy đi tìm mày lại còn cõng mày về.” Nói xong mang vẻ mặt bực bội nhìn sang.
Trình Vũ Duy không trả lời, buổi sáng lúc uống rượu mà nhìn thấy điện thoại của ai đi nữa cậu đều làm lơ, nghĩ rằng mình không nên tiếp xúc người này nữa, chỉ duy lúc nhìn thấy điện thoại của Tạ Mạch thì ý nghĩ trong đầu cậu lại đổi thành cậu ta phiền vãi, gọi làm gì, cho nên thuận lý thành chương mà bắt máy, chính cậu cũng không biết tại sao lại có sự thay đổi này.
*Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi, trôi chảy.
Lâm Nhiên thấy mình đau buồn nửa ngày rồi mà vị đại gia này vẫn trầm mặt không có ý định đáp lại thì thả tay, hắng giọng nói: “Đúng rồi, Tạ Mạch nói Tống Thiến đã ra viện về ký túc xá, cũng đã chịu ăn cơm, mày không cần lo.”
“Biết rồi.” Trình Vũ Duy nhàn nhạt trả lời.
Ngày hôm sau Trình Vũ Duy chẳng còn nghe gì về Tống Thiến nữa, cũng không giống như bình thường vừa chia tay người này đã đi tìm người khác để tán nữa, hiếm khi cậu cảm thấy yêu đương thật sự quá phiền phức, ít nhất trong vòng một tháng sẽ không có ý định hẹn hò gì hết.
Ngày hôm sau là thứ sáu, cả buổi chiều và tối đều không có tiết, thông thường khoảng thời gian này Trình Vũ Duy sẽ cùng Lâm Nhiên và những người khác đi ra ngoài chơi, thế nhưng lần này Tạ Mạch gọi đến trước khi cậu ngủ trưa, hỏi buổi chiều cậu rảnh không, bà rủ sang nhà ăn sủi cảo.
Trình Vũ Duy theo bản năng cảm thấy chuyện này thật kỳ diệu, nhưng không hỏi liền mà chỉ nói cậu sẽ đến.
Tạ Mạch nói: “Được, 3 giờ tôi đợi cậu ở cổng trường.”
Cúp điện thoại xong Lâm Nhiên lập tức trườn mặt tới hỏi: “Mày muốn đi đâu?”
Trình Vũ Duy lườm cậu ta: “Tạ Mạch rủ tao đến nhà ăn sủi cảo.”
“Nani?” Lâm Nhiên lập tức trừng mắt, “Mẹ nó, chúng mày quan hệ tốt đến mức này ha, tao đã ganh tị sẵn rồi đừng làm tao ganh tị thêm có được không, hôm trước mày chỉ nghe điện thoại của một mình cậu ta, bây giờ lại muốn vì cái người đó mà đá tao sao? Duy ca mày không thể làm vậy với tao.” Nói xong nhào lên tới muốn ôm đùi Trình Vũ Duy.
“Cút đi,” Trình Vũ Duy làm bộ giơ chân đạp cậu ta, lại xuống giường, “Bà của cậu ta mời tao làm sao từ chối được, còn không thì mày đi với tao?”
“Thôi bỏ đi,” Lâm Nhiên ở mép giường ngồi xuống, “Mời mày không phải mời tao, tao đi chơi với mấy thằng em thì tốt hơn, đi đây.”
“Tạm biệt.” Trình Vũ Duy nhắm mắt lại nói.
Trình Vũ Duy đang định xem hôm nào đó đến thăm bà Tạ nhưng mà không định đi sớm vậy, đặc biệt vẫn là đi ăn sủi cảo, cậu chưa bao giờ ăn thử món này, chỉ biết người phương bắc hình như rất thích.
Cậu thấy Tạ Mạch đứng ở cổng trường, người này hôm nay vẫn mặc quần áo giản dị bình thường, hai tay đút túi quần trông y như lưu manh côn đồ, Trình Vũ Duy đi lại chào hỏi: “Sao hôm nay lại mời tôi đến nhà ăn sủi cảo?”
Tạ Mạch ra hiệu cho cậu đi cùng, hắn cười nói: “Không phải tôi, là bà nội muốn ăn sủi cảo, kêu tôi gọi điện rủ cậu về cùng, không phải tôi nói là bà rất thích cậu sao.”
Hắn nói vậy khiến Trình Vũ Duy đỏ mặt, xấu hổ dịu giọng: “Thế sao. Mà nhân tiện, phòng cậu dọn dẹp xong chưa?”
Tạ Mạch liếc cậu một cái: “Chưa, đồ tôi mua phải ngày mai mới tới.”
“Vậy bây giờ buổi tối cậu ngủ ở nhà?”
“Ừ,” Tạ Mạch xòe tay ra, “Dù sao cũng gần.”
“Bà cậu không hỏi?”
“Hỏi chứ, tôi nói gần đây tôi bận làm hạng mục dự án, phải thường xuyên thức khuya, vì không muốn quấy rối bạn cùng phòng nên về nhà ở.” Tạ Mạch nói.
Trình Vũ Duy gật gật đầu, đây là lần đầu tiên cậu quan tâm đến chuyện này sau khi xử xong một người nào đó, cũng chưa từng có ai phát triển mối quan hệ với cậu kiểu này.
“Nếu như cậu thấy hổ thẹn với lương tâm thì có thể chờ sau khi đồ của tôi được chuyển đến đầy đủ thì đến sắp xếp lại phòng cùng tôi.” Tạ Mạch trêu đùa nói.
“Tôi hổ thẹn cái quần,” Trình Vũ Duy hoành hắn liếc mắt một cái, “Đó là do cậu gieo gió gặt bão, hơn nữa cậu là một thằng con trai, có thể không cần mua giường mà chỉ cần trải đệm là được rồi thì còn cần tôi giúp sắp xếp cái gì. Mấy thứ kia của cậu không phải có nhân viên chuyển phát mang tới rồi sao, hay là cậu muốn tôi thuê một cái xe tải lớn kéo tới?
“Tôi chịu,” Tạ Mạch thản nhiên nói, “Tôi chỉ việc đưa tiền, còn việc chuyển đồ đến phòng tôi thế nào là chuyện của họ. Đúng rồi, cậu có không ăn được cái gì trong sủi cảo không?”
“Ví dụ?” Trình Vũ Duy nhìn hắn.
“Ví dụ như rau hẹ, rau cần, hành tây….các loại, một số người sẽ nói rõ là không ăn được những cái này.” Tạ Mạch nói.
“Rau hẹ? Đó là gì vậy?” Trình Vũ Duy nghi hoặc khó hiểu mà nghĩ, “Rau cần lại là gì nữa? Hành tây thì tôi biết, tôi ăn được.”
“……” Tạ Mạch bị sự ngây thơ của cậu chọc tức đến bật cười, cắn răng nói: “Được, bây giờ cậu không nói đến lúc đó mà không chịu ăn thì xem tôi có đánh gãy chân cậu không.”
“……” Trình Vũ Duy chớp chớp mắt, không trả lời.
Hai người đi đến trước tiểu khu nhà Tạ Mạch, Trình Vũ Duy đột nhiên nói: “A đúng rồi, tôi muốn đi siêu thị mua ít đồ, cậu về trước đi.”
“Mua gì?” Tạ Mạch hoài nghi nhìn cậu.
“Không liên quan đến cậu.” Trình Vũ Duy nói rồi vẫy vẫy tay, quay người chuyển sang hướng khác, “Yên tâm tôi biết nhà cậu, lát nữa gặp.”
Khi Trình Vũ Duy đến nhà Tạ Mạch, người phía sau mở cửa ra, quả nhiên đúng như dự đoán trên tay cậu cầm hai hộp quà, chỉ cần đảo mắt một cái là hắn đã biết người này nhất định sẽ thần thần bí bí làm những việc thế này. Bà Tạ nghe thấy âm thanh mở cửa lập tức đi ra khỏi phòng, nhìn Trình Vũ Duy vui vẻ nói: “Tiểu Duy đến rồi đấy à, vào đi vào đi.”
“Bà ơi,” Trình Vũ Duy làm lơ Tạ Mạch, đưa hết đồ trên tay cho bà, “Mấy thứ này là cháu mua cho bà, bà nhận cho cháu vui.”
Tạ Mạch dùng thị lực 10/10 liếc qua nhìn một chút thì phát hiện đó là hai hộp tổ yến cao cấp, chỉ riêng bao bì thôi đã có phần sang trọng, bà Tạ nhìn thấy thì nhanh chóng xua tay: “Đến là được rồi, sao lại còn mang quà!”
“Bà cứ nhận đi” Trình Vũ Duy xoay người đưa đồ cho Tạ Mạch, “Đây là đặc biệt mua cho bà bồi bổ.”
“Vậy cảm ơn cháu, mau tới đây ngồi.” Bà Tạ kéo Trình Vũ Duy vào phòng khách.
Tạ Mạch nhìn đồ trên tay loay hoay không biết để đâu, cuối cùng quyết định để tạm ở phòng ngủ của mình, khi trở lại phòng khách, hắn nhìn thấy bà mình đang nắm tay Trình Vũ Duy hỏi han, trước giờ chưa từng thấy bà nói chuyện với hắn thân thiết trìu mến như vậy, chỉ đành im lặng đến ngồi bên cạnh bà xem TV, nửa tiếng sau hắn đoán chừng hai người đã nói chuyện gần xong, liền đứng lên cùng bà, nói: “Bà ơi, bà xem TV chút đi, con nói chuyện với Tiểu Duy một chút.”
“Được, vậy hai đứa đi đi.” Bà nói rồi thả tay Trình Vũ Duy ra.
Tạ Mạch nắm lấy cánh tay cậu, dắt thẳng xuống bếp, sau đó xoay cổ tay nhẹ nhàng ấn cánh tay cậu vào cửa, hạ giọng nói: “Ai nhờ cậu mua đồ cho bà tôi?”
“….Tôi tự,” Trình Vũ Duy lần đầu gặp tình huống đã có ý tốt mua đồ cho bà hắn còn bị đè ra thẩm vấn như phạm nhân, nếu không phải sợ dọa đến bà thì cậu đã dùng nắm đấm và móng vuốt lao lên rồi. Nhưng lúc này cậu chỉ giãy giụa vài cái, nói: “Buông tôi ra, không phải tôi đã nói là mua cho bà bồi bổ rồi sao.”