Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Diệp Nhuyễn - Chương 47 - Chương 47
Dư Xuyên cắm móng tay vào lòng bàn tay, nói từng chữ: “Tôi chỉ muốn hỏi ông, có phải do ông động tay gây ra tai nạn xe không?”
“Ha ha ha! Cha mẹ mày gặp tai nạn xe cộ tao mới bao nhiêu tuổi! Tại sao mày cho rằng chuyện gì cũng liên quan tới tao! Chẳng lẽ từ nhỏ ai cũng là người xấu hết hả?” Yến Ninh cười khổ nói: “Nếu biết như vậy… tao nên giết mày sớm hơn!”
Trình Hạo tức giận đá mạnh vào mắt cá chân gã: “Sắp chết còn cứng đầu!”
“Sao cũng được, ha ha ha!” Chân Yến Ninh bắt đầu run rẩy, hai mắt sắp nổ tung, “Nếu năm đó ông già đã chọn tao vậy tao chính là người nhà họ Yến! Mày là cháu trai của ông ấy còn tao là con trai của ông ấy! Mày mới là người ngoài! Nhà họ Yến đều là của…”
Trình Hạo yên lặng niệm chú phong ấn, khiến cho gã nuốt lời còn dang dở. Hắn quay lại nhìn Dư Xuyên, mở lòng bàn tay của y ra, nhìn thấy vết móng tay cắm sâu khiến hắn cảm thấy đau lòng. Hắn ôm y vào lòng nói: “Xem ra chuyện xảy ra với cha mẹ anh quả thực là ngoài ý muốn, anh đừng quá đau lòng…”
Dư Xuyên yếu ớt tựa vào cổ hắn, cảm nhận được hơi thở ấm áp, tất cả những đau khổ cùng ấm ức mà y trải qua trong nhiều năm đều ùa vào trong lòng, khiến y không khỏi rơi nước mắt.
“Không sao đâu…” Trình Hạo nhẹ nhàng chạm vào gáy y, như đang dỗ dành bạn nhỏ, “Đừng khóc, đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi.”
Bên này hai người ôm chặt nhau trong phòng, bên kia Trương Thiên Sư đã để Triệu Hưng Lam ở sau núi, sau đó dùng bùa truyền tống trở về chùa.
Triệu Hưng Lam không hề biết gì, cảm giác như mình đã ngủ say, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một khu rừng xa lạ, sợ hãi đến mức hô hấp bắt đầu run rẩy.
Lúc này Thường Duật chợt cảm giác được có gì đó bất thường, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: “Ai đưa cậu tới đây?”
Triệu Hưng Lam tưởng hắn ta đến cứu nên lăn qua nói: “Cứu tôi với, giúp tôi với! Tôi muốn quay về!”
Sau khi trở về phòng Trương Thiên Sư thở phào nhẹ nhõm, đốt bùa truyền tống đã qua sử dụng thành một sợi khói nhẹ, sau đó gõ cửa phòng bên cạnh: “Thế nào rồi?”
Dư Xuyên từ trong ngực Trình Hạo đứng dậy, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, giơ tay lau đi đôi mắt đẫm lệ.
Trình Hạo dịu dàng hôn lên trán y sau đó nói: “Vào đi!”
Trương Thiên Sư đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Yến Ninh dưới chân bọn họ rồi quay mặt đi: “Vẫn còn sức giãy giụa, không chết là tốt rồi.”
“Thường Duật không phát hiện ra đó chứ?” Trình Hạo hỏi.
“Không, vị thiên sư này còn có chút năng lực đấy nhé!” Trương Thiên Sư vỗ ngực bảo đảm.
“Sư thúc Thường Duật mời mọi người tới Phật đường nói chuyện.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm trong trẻo.
“Tôi biết rồi, tới liền.” Trương Thiên Sư đáp.
Bọn họ nhìn nhau, Trình Hạo dùng dây leo dài ngàn thước buộc ba tầng ngoài Yến Ninh lại rồi mới đi ra ngoài.
Khi đến Phật đường, có lẽ vì đã tìm thấy Triệu Hưng Lam, Thường Duật hiển nhiên thoải mái hơn, bọn họ ngồi vây quanh trước bàn, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Thường Duật mở miệng: “Tôi có một việc phải làm…”
Trình Hạo đương nhiên hiểu được hắn ta muốn làm gì, kịp thời ngắt lời: “Trước tiên ông có thể sử dụng thuật tái sinh cho Dư Xuyên không? Yến Ninh nói ông ta đang tìm kiếm những cao thủ khác của giới thiên sư, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, còn có vật chứa của Dư Xuyên cũng không thể giữ quá lâu nữa.”
Trương Thiên Sư đồng ý: “Đúng vậy, Yến Ninh rất xảo quyệt. Nếu không nhanh chóng xử lý ông ta, chúng ta sẽ gặp rắc rối không ngừng.”
Trong mắt Thường Duật hiện lên vẻ do dự: “Tôi đã khống chế Yến Ninh, ông ta tuyệt đối không thể trốn thoát được. Thật ra chậm hai ngày cũng không sao cả.”
Trình Hạo cao giọng nói: “Nếu sử dụng thuật tái sinh sớm hơn một ngày, Dư Xuyên có thể trở thành người bình thường sớm hơn, ông không muốn sao?”
Thường Duật im lặng một lát, sau đó quay đầu hỏi Dư Xuyên: “Hiện tại tôi có việc rất quan trọng phải làm, cậu có bằng lòng chờ tôi hai ngày không?”
Dư Xuyên cụp mắt, nước mắt còn đọng trên mi, không tỏ ý kiến.
Thường Duật nhìn y, giống như đang kiềm chế bản thân, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được rồi.”
Thường Duật không nhắc đến Triệu Hưng Lam với bọn họ, dành cả buổi sáng để chuẩn bị cho việc hồi sinh Dư Xuyên. Hắn ta đặt Yến Ninh lên giường trong phòng tu sĩ, sau đó để Dư Xuyên nằm bên cạnh gã.
“Đừng sợ, cậu sẽ sớm ổn thôi.” Thường Duật không giấu được vẻ mệt mỏi và lo lắng trên mặt, nhưng hắn ta vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt dịu dàng khi đối mặt với Dư Xuyên.
Trình Hạo và Trương Thiên Sư bị ngăn cách ở ngoài cửa, Thường Duật nói: “Thuật tái sinh sẽ mất khoảng một giờ, vì vậy đừng để ai quấy rầy ta.”
Trình Hạo căng thẳng như người chồng chờ vợ sinh con, vừa nhìn vào trong vừa hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Thường Duật lắc đầu, “Chờ là được.”
“Ông… nắm chắc chứ?” Trình Hạo cảm thấy bất an, ôm cửa xác nhận: “Nếu như ông cần máu, dương khí gì đó cứ nói cho tôi biết, tôi có rất nhiều!”
“Yên tâm, đây không phải bệnh viện phẫu thuật, sẽ không cần máu.” Thường Duật bình tĩnh nói, sau đó để Trình Hạo buông tay mới đóng cửa lại.
Trình Hạo đành phải ngồi ở bậc đá trước cửa chờ đợi, Trương Thiên Sư ngồi ở bên cạnh, thấy hắn nhéo qua kéo lại ngón tay, thở dài: “Nếu tôi là Dư Xuyên, chỉ sợ sẽ lấy thân báo đáp.”
“Cậu nói vớ vẩn gì đấy?” Trình Hạo trừng mắt nhìn hắn ta, “Tôi là loại người nhân lúc cháy nhà đi hôi của hả?”
“Tôi không phải nói anh là… Nhưng thành thật mà nói, tôi muốn rút lại những lời không đúng mực về anh.” Trương Thiên Sư chân thành nói: “Tương lai anh có dự định gì?”
“Tôi tìm được việc rồi, dù sao cũng đủ nuôi sống chúng tôi. Nhưng Dư Xuyên có lẽ sẽ quay lại Thiên Kinh, anh ấy đi đâu tôi theo đó. Cùng lắm thì tôi kiếm sống bằng nghề thần côn như cậu!”
“Ai là thần côn! Tôi không phải cho anh xem chứng chỉ hành nghề của tôi rồi sao?” Trương Thiên Sư bất mãn nói: “Tuy là lần đó chú ba tôi nói tôi là truyền nhân của Long Hổ Sơn, nhưng cũng không phải hoàn toàn sai sự thật. Tôi là học trò duy nhất mà sư phụ công nhận, nếu có cơ hội, anh có thể đến Long Hổ Sơn tìm hiểu tên của tôi, mấy cái danh hot boy trường thì không dám nhận, nhưng danh tiếng thiếu niên thiên tài Trương Thiên Sư thì không thẹn!”
“Tôi đùa cậu thôi, xem cậu khoe khoang kìa! Còn cậu thì sao, sau này có dự định gì?”
“Sau này ấy à…” Trương Thiên Sư chống cằm nhìn về phương xa, “Tôi muốn tìm một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu, sau đó kiếm tiền nuôi gia đình!”
“Tôi đề nghị trước tiên cậu nên đi sửa mặt, sau khi trở về mọi chuyện giải quyết dễ dàng!” Trình Hạo không quên trêu chọc hắn ta.
“Mỗi người đều có sở thích riêng, biết đâu sẽ có một cô gái thích kiểu như tôi, anh khỏi nhọc lòng! Nếu có thể quay lại, tôi sẽ đi hẹn hò ba lần một ngày. Kiểu gì cuối năm sau tôi cũng tìm được bạn gái cho xem.”
“Nếu có thể quay lại…” Trong lòng Trình Hạo có chút khó chịu, “Sao cậu lại bi quan như vậy?”
Trương Thiên Sư cười khổ nói: “Anh nói xem?” Trong mắt hắn ta có chút chấp nhất khiến Trình Hạo không thể hiểu được.
Cũng đúng, Dư Xuyên là bạn cũ của Thường Duật, cũng là người mà hắn ta thấy thẹn không bao giờ quên được. Trình Hạo là đứa con duy nhất của hắn ta và Tâm Trừng, nếu kế hoạch ngày mai thất bại, Trương Thiên Sư sẽ là người gánh chịu đầu tiên.
“Sợ hãi à?” Trình Hạo hỏi.
Trương Thiên Sư lắc đầu, “Anh đừng thấy ngày thường tôi tham tiền với tính toán chi li, những thứ này chỉ để sinh hoạt thôi. Trong xương cốt tôi vẫn là thiên sư của Long Hổ Sơn. Không có gì làm thì sống ẩn dật, có chuyện thì ra ngoài. Tôi có nguyên tắc đạo đức của riêng mình.”
Trình Hạo đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, hắn ta ngồi trên chiếc xe điện cũ kỹ, mặc bộ quần áo giao hàng có đèn huỳnh quang, khuôn mặt rám nắng không có chút khí chất thần tiên nào. Nhưng mà cho đến bây giờ, người vẫn là người đó nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó khác lạ.
Trình Hạo hướng hắn ta đưa tay, cười nói: “Nếu tìm được bạn gái, nhớ đãi tôi một bữa!”
Trương Thiên Sư mỉm cười đáp lại: “Chắc chắn.”
Có những lời không thể nói ra nhưng tất cả đều ở trong nụ cười này.
Ước chừng một tiếng rưỡi sau, tiếng mở cửa cuối cùng cũng truyền đến từ căn phòng phía sau, sắc mặt Thường Duật tái nhợt, mở cửa nói với bọn họ: “Được rồi.”
Trình Hạo bước một bước đi vào đã nhìn thấy Dư Xuyên nằm trên giường vị trí vốn thuộc về Yến Ninh, bên cạnh có một con búp bê bơm hơi.
Hắn không rảnh lo đến chuyện xấu hổ, ném con búp bê bơm hơi xuống đất rồi đi kiểm tra tình trạng của Dư Xuyên.
Lúc này Dư Xuyên nhắm chặt hai mặt, mạch đập lên xuống theo nhịp tim, trên mặt tuy rằng không có máu, nhưng ít ra có chút ấm áp, không còn lạnh băng như tuyết nữa.
Thường Duật nhìn hắn, nói: “Ngày mai có thể sẽ tỉnh lại.”
Trình Hạo quay người lại, tiếng cảm ơn ậm ừ trong cổ họng.
Thường Duật tựa hồ hiểu được hắn muốn nói gì, lắc đầu nói: “Không có gì, con chăm sóc cậu ấy cho tốt, ta đi nghỉ ngơi một lát.”
Trương Thiên Sư ngăn hắn ta lại nói: “Sư phụ Thường Duật, ngài mệt nhọc rồi. Tôi cho ngài lá bùa này có thể giúp giảm bớt mệt mỏi.”
Thường Du không từ chối mà cầm lấy nói: “Cảm ơn.”
Trình Hạo ngồi bên cạnh Dư Xuyên suốt đêm, ngày hôm sau, Trình Hạo còn chưa tìm được lý do đi tháp Linh Lung, Thường Duật đã tới tìm hắn trước.
“Giúp ta một việc,” Thường Duật nói, sắc mặt còn tệ hơn hôm qua, “Triệu Hưng Lam điên rồi, giúp ta đưa cậu ấy đến một nơi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn đang không tìm được lý do, ấy vậy mà Thường Duật đã đem cơ hội cho mình, gánh nặng trong lòng Trình Hạo được cởi bỏ, chỉ cảm thấy việc này nhất định là Trương Thiên Sư đã sớm sắp xếp.
“Triệu Hưng Lam đã từng gặp con chưa?”
“Ừm…” Trình Hạo biết mình không giấu được, nên thành thật nói: “Chúng tôi cùng nhau chơi bài.”
“Bây giờ tâm thần cậu ta rối loạn, muốn đích danh gặp con. Ta muốn con đưa cậu ta đến sau núi tháp Linh Lung để ta kịp thời chữa trị.” Thường Duật nói.
“Chuyện này không tốt lắm đâu…” Trình Hạo liếc nhìn Dư Xuyên, nửa thật nửa giả nói: “Diễn viên kia hình như có hứng thú với tôi, tôi phải tránh nghi ngờ.”
“Không sao, ta sẽ không nói cho Dư Xuyên.” Thường Duật nói: “Nếu không nhanh chỉ sợ Triệu Hưng Lam sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ông không thể đánh ngất anh ta rồi mang đi sao?” Trình Hạo hỏi.
Thường Duật vẫn im lặng, thật ra người tiến vào Tháp Linh Lung phải tự nguyện mới có thể thực hiện giao dịch linh hồn. Nếu như Triệu Hưng Lam bị cưỡng ép đưa vào, không những không lấy được mảnh linh hồn mà còn bị trận pháp thuật ngải hồn giết chết tại chỗ.
“Được rồi được rồi! Dù sao anh ta cũng là người nổi tiếng, đánh ngất anh ta cũng không tốt lắm,” Trình Hạo giả vờ lo lắng, “Tôi có thể đi, nhưng ông phải giữ bí mật cho tôi.”
Thấy Thường Duật nhận lời, Trình Hạo theo hắn ta đến tòa nhà khách quý. Trước cửa tòa nhà Triệu Hưng Lam không giống người cũng không giống quỷ ngồi quỳ dưới đất, trên mặt còn trang điểm, ngón tay giữ chặt khung cửa, dù máu thịt mơ hồ cũng không chịu buông ra.
“Trình Hạo đâu! Tôi muốn tìm Trình Hạo!” Triệu Hưng Lam khóc lóc, dường như chỉ có thể hô to mấy chữ này: “Tôi muốn tìm Trình Hào!”
“Đây đây!” Trình Hạo kìm nén cơn buồn nôn, dùng giọng nói ấm áp hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Triệu Hưng Lam như nắm được cọng rơm cứu mạng, ôm chân hắn không buông: “Có quỷ! Cứu tôi với!”
“Không có đâu, đây là chùa miếu, quỷ ở đâu ra?” Trình Hạo rút chân mình ra khỏi lồng ngực anh ta.
“Thật sự có quỷ!” Trong mắt Triệu Hưng Lam tràn đầy sợ hãi, “Cậu phải tin tôi!”
Trình Hạo nắm lấy cổ áo của anh ta, kéo anh ta đứng lên: “Được tôi tin anh, không phải có ma quỷ sao? Vậy tôi dẫn anh đến nơi an toàn.”
“Được! Vậy thì tốt!” Triệu Hưng Lam không nghi ngờ chút nào, lảo đảo đi theo sau Trình Hạo.
“Dẫn đường đi!” Trình Hào đưa mắt ra hiệu với Thường Duật.
Thường Duật im lặng đi về phía trước, khi đến một ngã tư ở phía sau núi, sắp đến gần tháp Linh Lung, hắn ta đột nhiên nói: “Trình Hạo, thật ra ngày đó con cũng ở đây phải không?”
Nhịp tim của Trình Hạo đập thình thịch.