Bán Tiên Hành Nghề Ông Chủ - Hạc Gia Tam Thiếu - Chương 1
Hôm ấy trời đổ mưa lớn, sấm chớp vang trời. Thất Hoàng Tử Quỷ giới giận cha bỏ nhà trốn mất, Quỷ giới vì vậy được một phen nháo loạn. Tin tức Thất Hoàng Tử bỏ nhà nhanh chóng được lan đến Thiên giới. Chư tiên cũng có một vài vị hảo tâm đứng ra đội mưa giúp đỡ tìm quỷ. May mắn là tìm được. Cũng vì sự việc ấy mà hai bên bớt chiến tranh, Quỷ giới nhớ ơn Thiên giới tìm giúp Thất Hoàng Tử nên khi Thiên giới cần giúp gì đều nhiệt tình giúp. Thiên giới lại vì được giúp mà cũng đợi có vụ gì cần thì lại giúp ngược lại bên đối phương. Hai bên đều cho rằng giới mình nợ giới người ta, nên chỉ vài năm sau hai bên Thiên, Quỷ đã thành chiến hữu. Ranh giới giữa hai nơi bị phá bỏ, quỷ cùng tiên có thể ngang nhiên qua lại với nhau mà không sợ lời ra tiếng vào.
Hôm nay đã tròn ba tháng Nguyên Diệp mở quán cơm ở Nhân giới. Khách khứa tới lui quán không chỉ có người Nhân giới mà còn có cả Thiên giới cùng Quỷ giới cũng ghé tới ủng hộ. Quán cơm tên Tinh Nguyên tuy nằm ở một nơi ít người qua lại nhưng vẫn vô cùng đông khách. Nguyên nhân có lẽ do vận khí của ông chủ nơi này quá tốt, hoặc là do tiếng lành của Tinh Nguyên Quán đã được đồn xa.
Nguyên Diệp vừa gói thêm sủi cảo trong bếp vừa nghe tiếng nói cười huyên náo bên ngoài, cậu liền không khỏi thốt ra mộ câu.
– Trộm vía, trộm vía a.
Vì là thần tiên nên Nguyên Diệp vốn không cần thuê người làm, một mình cậu cũng có thể lo liệu được. Bất quả cậu cũng không nghĩ đến việc bản thân khi lần đầu kinh doanh lại lời như thế. Vận may của Nguyên Diệp trước giờ đã không tốt lắm, nhưng nhìn vào Tinh Nguyên Quán do cậu làm chủ mà xem. Làm gì có ai vận may không tốt mà được như vậy đâu.
– Ông chủ bận rộn quá nhỉ?
Từ bên ngoài, một người đàn ông cao gầy khoác âu phục đen mang theo âm khí nồng đậm bước vào trong bếp. Nguyên Diệp không nhìn anh ta mà chỉ cần nghe qua giọng nói đã biết là ai, cậu vừa đem sủi cảo đã gói ném vào nồi vừa lên tiếng đáp.
– Bận rộn, nhưng vẫn có thể tiếp đón ngài. Thái Tử Điện Hạ.
Người đàn ông kia bày ra dáng vẻ hài lòng mà nhìn Nguyên Diệp, anh ta nói.
– Tối nay đừng vội đóng cửa sớm, bởi vì sẽ có một đại nhân vật trong giới thượng lưu ghé vào ăn cơm.
Nguyên Diệp nghe được lởi này liền giật mình… Đại nhân vật mà lại ghé đến quán cơm nhỏ này à? Đã thế còn không nổi tiếng gì. Người đàn ông kia như nhận ra suy nghĩ của cậu liền nói.
– Quán này của ngươi vốn đã nổi tiếng, người ta ghé ăn cũng đâu có gì mà lạ. Cơ mà hình như ngươi không biết Tinh Nguyên Quán đang nổi tiếng, không trách được ngươi.
Người đàn ông kia xắn tay áo, vừa cùng Nguyên Diệp trò chuyện vừa giúp cậu làm công việc bếp núc bưng bê, Nguyên Diệp có vẻ đã quen với điều này nên cũng kệ anh ta luôn.
Anh ta là Thái Tử của Quỷ giới, tên gọi là Mục Cẩn, nhỏ hơn Nguyên Diệp tận một nghìn tuổi. Nhưng ngoại hình của cả hai lại trái ngược so với tuổi rất nhiều. Nguyên Diệp hai nghìn tuổi, trông không khác gì học sinh cấp ba. Mục Cẩn một nghìn tuổi lại trông như là đã ngoài hai mươi lăm tuổi.
Tuy đã là thời đại công nghệ phát triển nhưng Nguyên Diệp lại bị mù công nghệ, đây là lý do vì sao cậu không biết Tinh Nguyên Quán nổi tiếng thế nào. Vừa rồi nghe Mục Cẩn nói, cậu cũng hoang mang chẳng hiểu gì, mãi sau được anh ta giải thích mới hiểu ra đôi chút… Cậu nén tập dùng mấy thứ đồ điện tử thôi…
Mục Cẩn vốn tính phóng khoáng, vung tiền như rác, lại thêm gia sản của Quỷ giới ở Nhân giới cũng không ít. Vậy nên sau khi cửa hàng đã ít khách vào hơn một chút, Mục Cẩn liền cho phân thân của mình ở lại trông quán rồi lôi Nguyên Diệp đi mua điện thoại.
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt anh ta đã trở nên tối sầm. Nguyên Diệp thấy biểu tình này của anh ta, lại nhìn theo hướng mà anh ta đang nhìn.. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền đơ luôn… Hóa ra Mục Cẩn đang nhìn về phía một người đàn ông có vẻ bằng tuổi anh ta đang bước xuống từ một chiếc xe màu đen hạng sang, chuẩn bị tiến về phía hai người bọn họ. Người đàn ông này có một gương mặt tuấn tú được pha thêm vài phần trưởng thành của tuổi tác. Mày kiếm mắt ưng, làn da cùng đôi môi có chút thiếu sức sống, trông hơi nhợt nhạt. Nhưng ánh mắt lại toát ra sát khí khiến cho ai nhìn vào cũng phải sợ.
Hắn là một người thuộc Nhân giới, cũng không đáng sợ đối với Nguyên Diệp. Còn về việc tại sao cậu lại đơ ra à? Thì chính là cảm giác bất an trong lòng trào dâng… Hình như sắp có hỗn chiến giữa một người một quỷ này rồi, cậu chính là đang nghĩ xem nên chạy hay đứng xem. Chạy thì mỏi chân lắm, với lại lâu rồi không xem đánh nhau. Mà đứng xem thì lại sợ bị lôi vào. Phải làm sao, phải làm sao đây?