Bạn Là Tôi - Tôi Là Bạn - Chương 9: Có Thể Dựa Dẫm Sao?
Mine đã chuẩn bị xong xuôi hết tất cả mọi thứ, nhưng cô lại nán lại trước gương để nhìn xem bộ Yukata mà cô tự mặc có bị lệch chỗ nào không.
Đúng 6 giờ tối, cô rời khỏi nhà.
Cô vừa xuống tới cửa chung cư thì thấy dáng người quen thuộc, chỉ khác mỗi chỗ là hôm nay người ấy mặc bộ Yukata màu đen, kẻ sọc trắng.
Trông không hề hợp với anh ta chút nào.
“Sao lại tới đây, rõ ràng thống nhất với nhau là ở ga tàu rồi mà?”
Mine quở trách Tatara.
“Chỉ là mình lo quá nên chạy đến đây mất rồi.”
Mine thở dài cô cảm thấy tên này quá tùy tiện.
Mine đi trước, Tatara đi theo sau.
Lúc họ lên tàu, Tatara thấy Mine đứng dựa người đọc sách ở thanh nắm ở gần cửa tàu, thế là anh nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi ghế ngay cạnh mình rồi nói:
“Nguy hiểm lắm, đừng làm vậy.”
Mine bị kéo đột ngột nên hông cô cảm thấy rất đau, cô cốc vào đầu anh một phát nói:
“Có não mà không biết dùng.”
Tatara trợn tròn mắt định mắng ngược Mine nhưng thấy tay cô xoa xoa hông nên anh kìm lại nói:
“Xin lỗi, do mình vô ý.”
Hai người sau đó cũng không nói lời nào nữa.
Tatara phát hiện ra kể từ khi ở cạnh Mine anh đã có thể ngồi yên không nói gì đến hàng tiếng đồng hồ dù cho chuyện này ngày xưa đối với anh mà nói khó như lên trời.
Khoảng 30 phút sau, hai người họ đã đến nơi.
Lúc Mine và Tatara bước xuống ga, cô lườm xéo anh một cái rồi nói:
“Đồ ngốc.”
Tatara như hóa đá, anh không ngờ lại có ngày nghe được chính miệng Mine nói câu đấy.
Hai người họ đi tới chỗ hẹn, Niwa vừa thấy bóng hai người cái, cô ấy lập tức chạy ra ôm Mine.
“Cậu đợi tớ lâu chưa?”
Mine mỉm cười nói.
Niwa không trả lời cô mà bắt đầu nhìn xung quanh người Mine, rồi lấy tay sờ từ bả vai cô xuống đến cổ tay rồi quay sang nói với Tatara:
“Ok, không nguy hiểm gì!”
Mine hoang mang.
Là sao vậy?
“Đương nhiên, tôi đưa thì sao gặp nguy hiểm cho được?”
Tatara hỏi ngược lại Niwa.
Mine nghe vậy thấy quá ngạc nhiên cô không kìm được mà hỏi:
“Ý hai cậu nói là sao vậy?”
Niwa e hèm một tiếng rồi giải thích:
“Là bởi vì, cậu thân con gái đi một mình như vậy quá nguy hiểm, tớ mới nhờ Tatara đi đón. Mà ban đầu tớ cũng định đi cùng nhưng kết quả tớ mặc Yukata lâu quá nên đành bảo cậu ta đi trước.”
Mine ồ một tiếng, sau đó cô mỉm cười nói:
“Cảm ơn hai cậu, giờ thì mình đi thôi.”
Niwa và Tatara gật đầu rồi đi theo Mine.
Lễ hội rất đông mà Mine thuộc tuýp người không thích chen lấn xô đẩy nên trong lúc đang bị chen thì Tatara nắm lấy bàn tay cô nói:
“Nắm chắc vào, không lạc đấy!”
Niwa ở bên kia không quan tâm đến việc chen lấn, cô háo hức chỉ vào chỗ gian hàng bán kẹo táo rồi nói:
“Tớ muốn ăn kẹo táo, Mine ăn không?”
Mine định từ chối nhưng Niwa đã đưa một cái cho cô.
Mine chỉ đành nhận lấy.
Cô không thích ăn đồ ngọt, cô chỉ thích những món ăn thật đắng..
Hệt như cuộc đời cô vậy.
Ba người họ đi hết chỗ này sang chỗ nọ dù hầu như toàn là Niwa đi chơi còn Tatara và Mine chỉ theo sau.
Đến gian hàng bắt cá vàng, Niwa chạy ra chỗ đó chơi mà không quan tâm đến hai người. Tatara vẫn nắm chặt tay của Mine bỗng dưng dòng người lại nhiều hơn ban nãy, bọn họ bị tách nhau ra, tay dù nắm chặt bao nhiêu cũng bị dời.
Lúc đám đông kia chen lấn xong cũng là lúc Mine nhận ra..
Cô bị lạc mất rồi..
Nhưng cô cũng chẳng lo lắng lắm, vì cô biết một chỗ có thể ngắm pháo hoa rõ hơn mà không cần phải tiếp xúc với đám đông.
Là ngọn núi ở sau trường cấp hai của cô.
Mine dựa theo trí nhớ mơ hồ của mình cũng đã tới được nơi.
“Lâu rồi chưa tới đây nhỉ?”
Sousei đứng bên cạnh cô nói.
Mine gật đầu.
Đúng là rất lâu rồi cô chưa đến đây, lần cuối cùng cô đến đây là năm cô học lớp 6.
Mine mở điện thoại lên kiểm tra còn 10 giây nữa.
Sousei thấy vậy bắt đầu đếm.
“10”
Mine cũng hùa theo:
“9”
“8”
“7”
Phía bên kia Tatara và Niwa vẫn đang ráo riết tìm cô.
“6”
“5”
“4”
Tatara và Niwa gào tên cô thật to chỉ hy vọng cô nghe thấy..
“3”
“2”
“1”
Cả Mine và Sousei đồng thanh nói:
“0”
Pháo hoa bay thẳng một phát lên trời rồi nổ ra những hình thù đẹp nhất, cả Mine và Sousei đều ngước lên nhìn. Phía bên Niwa cũng đang ngắm pháo hoa mà quên mất việc đi tìm Mine.
Mine đang vui vẻ nhìn pháo hoa trên trời thì đột nhiên cô cảm thấy hơi ấm chuyền tới tay cô.
Là Sousei nắm tay cô, cậu vẫn chăm chú nhìn pháo hoa mà hỏi:
“Cậu có ở bên tớ mãi mãi mãi không?”
Mine gật đầu, tay cô nắm lấy tay Sousei mắt vẫn không rời nói:
“Đương nhiên có rồi.”
Hai người họ đều mải ngắm pháo hoa mà không biết Tatara đã nấp sau cái cây to lúc nào không hay.
Tệ hơn nữa, anh đã nhìn và nghe hết đoạn hội thoại của hai người họ.
Sau khi Mine ngắm pháo hoa xong cô gọi điện cho Niwa rồi nói gặp nhau ở tại điểm hẹn lúc đến.
Khi về lại điểm hẹn Niwa ôm chầm lấy cô ríu ríu nói xin lỗi vì không chú ý đến cô. Mine lắc đầu cô trấn an Niwa rằng cô không sao.
Vì Niwa có giờ giới nghiêm nên không thể đưa Mine về được chỉ đành nhờ Tatara đưa Mine về.
Trên tàu, Tatara ngồi cạnh ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói:
“Mine này, có muốn tham gia câu lạc bộ của tụi mình không?”
Mine nghiêng đầu hỏi ngược lại:
“Tớ có biết gì về tâm lý học đâu mà tham gia?”
Tatara vội vã giải thích:
“Ý là cậu không phải điền đơn tham gia, cậu chỉ ghé qua chơi mỗi khi không có ca làm hoặc chưa đến giờ đi làm thôi á. Với cả, tớ vẫn chưa giới thiệu hết bạn thân của tớ, còn hai người nữa ở câu lạc bộ.”
Mine gật đầu rồi nói:
“Cũng được, dù sao bạn của Tatara cũng là bạn của tôi nên sớm muộn gì cũng phải làm quen thôi.”
Tatara ngạc nhiên trước câu nói của Mine. Anh ngẩn người một lúc lâu sau đó nhảy cẫng lên khiến cô không hiểu hành động của anh là gì.
Sau đó, Tatara đưa cô về nhà an toàn thậm chí khác mọi lần anh còn đưa lên tận nhà thay vì cửa chung cư như mọi lần.
Dù Mine thắc mắc nhưng cô cũng chẳng buồn hỏi vì dù sao tên này có nhiều mục đích khác nhau nhưng đều điên rồ.
* * *
Hai tuần trôi qua, Mine không quanh quẩn ở nhà thì đi làm, cuộc sống của cô cứ tẻ nhạt hệt như hồi sống với cô chú.
Bỗng một tối nọ, Mine nhận điện thoại của Niwa.
“Ê mai tớ qua nhà cậu nha?”
Mine ngơ ngác hỏi lại:
“Cậu qua làm gì?”
Niwa hớn hở nói:
“Chơi với cậu cho cậu đỡ chán.”
Mine nghe vậy lập tức cúp máy rồi cô nhắn địa chỉ cho Niwa rồi nhắn thêm câu:
[Nếu mai qua thì qua sáng, chiều tớ đi làm.]
[Với cả qua thì mang tay không, chấm hết.]
Rồi cô tắt máy mở sách ra đọc.
Sáng hôm sau, Niwa qua nhà cô và cô nàng mang theo một đống bánh kẹo.
Mine thở dài nói:
“Đã bảo không mang gì rồi?”
Mine biết thừa là Niwa sẽ mang đồ qua nhà cô vì tính của Niwa từ trước tới nay là mang đồ qua nhà người khác biếu nhưng Mine ngược lại cô không thích được người khác tặng đồ.
“Nhưng tớ lỡ mất rồi, mà bánh này tớ tự làm nên tớ muốn cậu ăn thử á.”
Mine không nói gì chỉ lùi lại phía sau để Niwa đi vào.
Niwa ngồi xuống bàn trà, cô nàng nhìn xung quanh. Thiết kế nhà của Mine vô cùng tối giản không trang trí cầu kỳ bất cứ cái gì.
“Phòng này không ra dáng con gái tí nào? Chẳng lẽ cậu thuê xong không bày trí gì ư?”
Niwa ngạc nhiên hỏi.
Mine gật đầu.
Cô vốn đã sống đơn giản từ bé, thứ gì cần thiết thì cô để lại không cần thì cô vứt đi. Lớn lên vì ở nhà cô chú cũng được cho tiền tiêu, số tiền đi làm thêm cũng chỉ đủ để làm tiền cọc nhà, nên từ ngày đến đây ngoài sắm thêm đồ dùng thiết yếu ra thì cô mới chỉ mua thêm vài chậu cây để trang trí ban công và đầu giường.
“Đơn giản cũng tốt mà?”
Mine mỉm cười nói
Niwa không biết nói gì, cô ấy bỗng cảm thấy nụ cười của Mine trông thật buồn làm sao. Mặc dù đã gặp nhau hai năm trước nhưng Niwa chưa bao giờ hỏi tại sao Mine lúc nào cũng buồn như vậy.
Cô ấy chưa bao giờ thấy Mine vui vẻ..
Càng chưa bao giờ thấy Mine hòa đồng với mọi người..
Tựa như cô đang tự cô lập chính mình vậy.
Niwa không nói tiếp về chủ đề kia nữa, cô ấy trực tiếp chuyển chủ đề cô ấy.
“À, đúng rồi! Hè này Mine có kế hoạch gì không?”
Mine lắc đầu, cô định sẽ dành cả mùa hè này ở nhà.
“Thế đi biển với gia đình mình và gia đình Tatara đi.”
Niwa vui vẻ nói.
“Thôi mình không đi đâu, mình còn đi làm nữa..”
“Đúng nhỉ.. Vậy có gì mình gửi ảnh về cho.”
Niwa buồn bã nói.
Hai người nói chuyện tới chiều thì Niwa đi về, Mine đi cùng vì tiện đường đi làm nên cô đi cùng với Niwa luôn.
Chiều hôm đó, Mine nghe được tin cả tiệm sách sẽ đi du lịch cô đang định từ chối thì cô lại thấy ở nhà chẳng có gì cũng nhìn thấy lũ khốn đấy nên tốt nhất là đi.
Đầu tuần sau, Mine và cùng nhóm đi du lịch ở Okinawa, lúc này cũng đã là giữa tháng tám ánh nắng chiếu ngày càng gay gắt hơn Mine thật sự chỉ muốn chui vào phòng điều hòa, nhưng cô không thể làm thế được vì căn bản cô bị lôi kéo đi ra biển, Mine cũng chỉ ra ngồi trên cát chứ không xuống biển bơi. Buổi tối bọn họ tụ tập ăn uống, xong thì đi hát karaoke rồi nhậu nhẹt tưng bừng.
Mine cảm thấy cô không thể hòa hợp nổi.
Cứ như thế trôi qua được ba ngày, Mine đã chống chịu được sự náo nhiệt đồng nghiệp của cô dù cho Mine năm lần bảy lượt muốn đi về nhưng vì về lại gặp lũ quái vật nên cô dành ở lại.
Đêm đến, Mine thấy khó chịu trong người cộng với tiết trời giữa tháng tám về đêm rất nóng nên cô quyết định đi ra ngoài biển hóng gió một chút.
Mặc dù bên trong nhà trọ rất nóng nhưng kỳ lạ thay chỉ cần bước ra tới biển thôi là lại thấy mát ngay lập tức, Mine không quá thích biển đêm nhưng đây là lần đầu tiên cô lại cảm thấy an tĩnh đến lạ.
Không ồn ào..
Ước gì được như này mãi nhỉ?
Mine chợt nhớ đến anh bạn Tatara náo nhiệt mới gặp nhau ngày nào, ở cạnh cô lúc nào cũng lời ra tiếng vào không ngớt giờ đây lại trầm lắng, giờ ăn trưa chỉ mở kịch truyền thanh cho cô nghe, đi về mở nhạc để loa ngoài cho cô nghe.
Cô bạn Niwa đó đôi lúc thì lắm lời, chuyện trên trời dưới đất nào cũng nói được nhưng có lúc chỉ lặng lẽ mở tài liệu về tâm lý học ra nghiên cứu.
Cả cậu bạn Sousei, dù trước giờ đều thoáng ẩn thoáng hiện đã thế lại còn nhiệt tình quá mặt cần thiết song dạo gần ngoại trừ việc bất ngờ xuất hiện ra thì cậu ấy đã bắt đầu kiệm lời hơn, cũng chẳng quá nhiệt tình, đổi lại cậu ấy đưa ra lời khuyên đáng giá hơn cũng bắt đầu thúc giục cô nên làm thân với Tatara hơn.
Cô cảm giác cả ba người bọn họ đã bắt đầu quen với nhịp sống vô thưởng thưởng vô phạt của cô, còn cô thì lại muốn hòa hợp với cuộc sống náo nhiệt của bọn họ.
Cô buồn vì mình đã quá trễ để làm vậy..
Nhưng ít nhất họ cũng đã cho cô cảm thấy đáng để sống, không phải là cố gắng tồn tại vật vờ cho qua ngày.
Mine đừng lại ở ven biển, chỗ cát cô đang đứng bị sóng biển đánh lún xuống, Mine vẫn bất động ở đó, cô ngước lên nhìn mặt trăng.
“Đẹp thật..”
Cô bất giác nói.
Mine cứ đứng như thế ngắm trăng, bóng hình cô lúc này xen lẫn với màn đêm tĩnh mịch nhìn thật cô độc làm sao.
Mine đứng đấy được một lúc thì có một tiếng chuông nghe ban đầu thì rất dịu êm nhưng càng về sau nó bắt đầu khó chịu, Mine vội vã bịt tai vào, cô chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này nên cô thực sự không biết đối phó ra sao chỉ biết bịt tai lại để nó bớt đi.
Nhưng tiếng chuông đó không chỉ to hơn mà còn bắt đầu xuất hiện những tiếng lảm nhảm không hề có ý định ngừng lại, Mine không chịu được mà hét lên:
“Im đi.”
Tất cả im hết đi!
Mine ngồi xổm xuống, nước mặt trào chực ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô bật khóc.
Kể từ lúc bố mẹ cô mất thì cũng đã được hai năm cô không thể khóc, lúc bố mẹ cô mất cô cũng đâu khóc được.
Vậy mà sao bây giờ cô lại rơi nước mắt..
Cô không biết nữa, chỉ là trong tiếng lảm nhảm đó cô nghe được bọn chúng chửi rủa mẹ cô và ba người bạn thân thiết của cô.
Chúng nó cô không xứng đáng có được hạnh phúc, mà hãy chết đi như mẹ của của cô.
Mine không muốn thừa nhận một chút nào.
Mọi lần cô sẽ tặc lưỡi bỏ qua nhưng lần này cô không thể, khó khăn lắm cô mới có thể hòa hợp một chút với cuộc sống của Niwa và Tatara, cô mãi mới có thể nói chuyện nhiều hơn với Sousei.
Cô còn chưa kịp gặp hai người bạn của Tatara, cũng chưa kịp tìm hiểu nhiều hơn về Niwa.
Cô càng chưa kịp..
Nói chuyện nhiều hơn với Sousei mà.
“Tớ nhớ đã từng nghe ở đâu đó rồi
Đó là..
Trò chơi của những đứa trẻ.
Lalala.
Tỏa sáng thật lấp lánh, lấp lánh.”
Mine đang chìm trong sự hoảng loạn không thể tự thoát ra như mọi lần thì cô nghe thấy một giọng hát quen thuộc.
Là bài hát là cô vô cùng thích,
Mine buông tay ra khỏi tai, cô bắt đầu nhắm đôi mắt lại lắng nghe bài hát.
Khi bài hát kết thúc cũng là lúc Mine biết được người hát bài đó chính là Sousei, Mine ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, cô chạy ra ôm chầm lấy cậu.
Cô nhận ra.
Những lúc cô hoảng sợ nhất thì Sousei luôn là chỗ dựa của cô. Chỉ cần thấy cậu, mọi buồn phiền cùng với nỗi sợ hãi đều bay đi hết.
Cô túm lấy áo cậu, cọ cọ mặt vào áo cậu, nước mắt không ngừng rơi nói:
“Sousei.. Tớ sợ lắm Sousei.”
Sousei nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi, cậu dịu dàng nói:
“Đừng sợ, có tớ ở đây rồi.”
* * *
Mine đi du lịch được một tuần thì cô về lại thành phố Kanagawa.
Vừa về tới nhà cô đã thấy hình bóng một cậu thiếu niên vô cùng quen thuộc, anh ta mỉm cười nói:
“Mừng cậu về nhà!”
Mine ngạc nhiên, cô ấp a ấp úng nói:
“Tôi.. Tôi về rồi đây!”
Vì lâu rồi cô chưa được nghe câu ‘mừng về nhà’ bao giờ nên cô có hơi lúng túng một chút, Tatara thấy vậy xoa đầu cô trấn an:
“Đừng có ngại thế chứ.”
Cô không hề ngại chút nào hết.
Mine không đáp lại lời của Tatara, cô mở cửa nhà, giọng cô không nóng không lạnh nói:
“Vào đi.”
“Thôi mình không vào.”
Tatara ôm hai tay lắc đầu từ chối.
Mine cũng không nói thêm cô bước vào nhà, nhưng khi cô vừa xoay người để chào tạm biệt Tatara thì anh vội kéo tay cô vào lòng mình, Mine hốt hoảng cô lấy tay đẩy người anh ra thì bị anh ôm chặt hơn, anh chua xót nói:
“Mới ba tuần không gặp mà cậu đã gầy như thế này rồi.”
Mine trợn tròn mắt.
Việc cô béo hay gầy thì có liên quan gì tới anh đâu?
Nhưng cô vẫn không có ý phản bác lại mà yên lặng để anh nói tiếp.
“Đã thế hồi trước toàn làm từ chiều hôm trước tới sớm hôm sau thế mà đi học nữa, mình còn đang lên kế hoạch bồi bổ cậu lại từ vụ đó mà bây giờ cậu lại trả kết quả cho tớ này ư?”
Mine ngẩn người, cô chợt nhớ lại đúng là mấy tháng qua lúc nào cô cũng bị Tatara không dẫn cô đi ăn thì dúi đồ ăn vào tay cô. Lúc đó cô không hiểu sao anh lại làm vậy, giờ thì cô mới hiểu.
“Mine à, cậu có buồn phiền gì không?”
Cô giật mình.
Cô có chứ..
Có rất nhiều là đằng khác.
Mine vô thức vùi đầu vào bả vai của anh, cô dụi dụi mấy cái.
“Cậu thật là, phải dựa vào bọn tớ một chút chứ.. Một cô gái nhỏ như cậu, sau từng nấy chuyện sao có thể chống đỡ nổi..”
Mine bỗng chốc cảm thấy muốn khóc. Hóa ra trên thế giới này vẫn còn có người thấu hiểu được cô.
Đúng vậy.
Cô có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ đang cố nhốt mình trong cái kén do chính cô tạo ra để bảo vệ bản thân.
Một vỏ bọc chỉ để không ai làm tổn thương cô.
“Cậu có thể dựa dẫm vào bọn mình một chút được không?”
Sousei xoa đầu Mine nói.
Mine nghe vậy, cô đẩy nhẹ người Tatara ra, ngập ngừng nói:
“Có thể.. dựa dẫm.. sao?”
Cô được dựa dẫm vào người khác mà không lo sợ họ làm tổn thương cô sao..
“Nhưng tôi không thể..”
Cô sợ bị phản bội, bị tổn thương, bị bỏ rơi.
“Mine à.. Mình sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Nếu có ngày đó thì cậu giết tớ cũng được.”
Mine nhưng được xoa dịu tâm hồn, nước mắt cô rơi lã chã. Cô vội cúi mặt xuống, lấy tay lau đi hai hàng nước mắt.
Mine vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào Tatara nhưng cô cảm thấy thời gian qua anh đối xử với cô cực tốt, cũng nhờ anh mà cô thấy cuộc sống này dễ thở hơn một chút.
Mine muốn thử một lần đặt lòng tin vào anh.
“Được, tôi tin cậu.”
Mine ngửa mặt lên, Tatara vội ôm lấy mặt cô lấy ngón tay cái lau đi nước mắt của cô rồi nói:
“Đừng khóc nữa, mắt cậu sẽ sưng đấy.”
Mine gật đầu, cô cố gắng nín khóc lại.
* * *
Dỗ dành Mine xong Tatara vẫy tay tạm biệt Mine rồi đi về.
Vừa về đến nhà, anh ngồi bệt xuống ghế sofa đưa mắt nhìn về ánh hoàng hôn buông xuống. Tatara mới phát hiện ra anh đã đợi Mine được bốn tiếng đồng hồ.
Tuần trước, lúc Tatara đang đi chơi với gia đình thì chị quản lý kiêm chị gái anh có gọi điện bảo có một đêm chị tỉnh dậy vì nóng quá ra bờ biển hóng gió thì thấy Mine đang bịt tai ngồi xổm xong rồi cô lại đột nhiên đứng dậy ôm lấy không trung.
Thật sự kì lạ vô cùng.
Tatara nghe xong cũng chỉ nói qua loa vài lời trấn an chị rồi cúp máy.
Anh nhớ có đôi lần anh thấy Mine đột nhiên sợ hãi bỏ chạy đã thế cô lại còn nói chuyện một mình xong tay còn nắm không trung.
Chắc chắn Mine không hề bình thường.
Anh có lục tìm tài liệu theo dấu hiệu của cô thì cái khả nghi nhất lúc này là.
Bệnh hoang tưởng.
Thật ra anh cũng nghĩ cô nói một mình thì chắc cô có bạn tưởng tượng nhưng cô lại luôn sợ hãi xong rồi đứng thẫn thờ mà trước mặt chẳng có gì. Anh cũng cho rằng là Mine có khả năng nhìn thấy ma.
Anh đã cho rằng là vậy.
Vì biểu hiện cô giống như thấy ma và tán gẫu với nó. Tuy nhiên, anh vô tình tìm được một hồ sơ quen thuộc trong hồ sơ bệnh án của cha mình.
Ảnh hồ sơ là một cô gái bốn tuổi, nét mặt ngây thơ nhưng nhìn khá giống Mine bây giờ.
Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng chắc chỉ là một ai đó giống cô nhưng khi nhìn thấy tên và ngày sinh nhật cũng như một số thông tin mà anh biết về cô thì đây chính là hồ sơ bệnh án của cô.
Takahashi Mine, bốn tuổi, mắc hai bệnh.
Hoang tưởng và..
Đa nhân cách.
Tatara lúc đó chợt nhớ biểu hiện của Mine vô cùng lạ từ vụ Karaoke và lần bị tên quản lý sàm sỡ, lúc đấy Mine như một người khác hoàn toàn đến cử chỉ cách xưng hô cũng không phải là của Mine luôn.
Ban đầu, Tatara cũng nghi ngờ nên anh đã thay đổi cách cư xử khi thấy biểu hiện lạ của Mine.
Không ngờ cô lại mắc cả hai căn bệnh tâm lý thuộc dạng khó điều trị.
Nghĩ lại cũng thấy trái đất này thật tròn, ai ngờ bố mình lại từng thăm khám cho cô.
Nhưng hình như tới giờ cô vẫn chưa nhận ra bệnh của mình.
Tatara thở dài.
Anh muốn thay bố chữa bệnh cho cô.
Cũng đồng thời anh muốn chữa lành cả tâm hồn đang bị tổn thương của cô.
Nếu cô đã bị mắc bệnh tâm lý thì nhất định cô đã phải bị đả thương tâm lý đến mức phải chịu hai căn bệnh tâm lý cùng một lúc.
Nên nếu muốn chữa bệnh thì phải xoa dịu tâm hồn của cô trước đã.