Bạn Là Tôi - Tôi Là Bạn - Chương 7: Cô bạn hai năm trước
Khi vụ việc quấy rối kết thúc được một ngày, thì ngay buổi chiều hôm sau, vừa tan học cái Mine đã bắt Tatara dẫn mình đến chỗ tiệm sách đang tuyển ở gần nhà anh.
Tatara chỉ biết lắc đầu ngao ngán về khoảng này của cô.
Vì phải phỏng vấn với sắp xếp vài thứ, nên phải đến hôm nay Mine mới chính thức đi làm.
Công việc lần này rất dễ với cô, vì có kinh nghiệm làm cửa hàng tiện lợi nên việc kiểm sách và làm thu ngân không có gì khó với cô cả. Hơn nữa, chị quản lý rất thoải mái, chị còn cho Mine tự sắp xếp ca làm của mình.
Mine cảm thấy khá thoải mái khi làm ở đây.
Loay hoay một hồi thì cũng đã hết ca làm.
Lúc tan ca, Mine vừa đi ra khỏi tiệm sách cái thì Tatara đã từ đâu xuất hiện.
Kể từ hôm quấy rối đó, Tatara muốn đợi cô tan ca thì đưa về nhà, dù Mine đã cương quyết từ chối nhưng anh vẫn một mực đòi đưa cô về nên mới có sự việc như bây giờ.
Trên đường đi, Mine vừa cầm sổ tay vừa lẩm bẩm cái gì đó, Tatara thấy vậy, anh đút tay vào trong túi áo hoodie cộc của mình, nở nụ cười tinh nghịch hỏi.
“Hôm nay thế nào?”
Mine nghe thấy câu hỏi của anh, cô tản mạn nói:
“Ổn, không có gì trục trặc.”
Tatara gật đầu một cái rồi lại tiếp tục nói:
“Nhân tiện thì, chị quản lý ở đó là chị gái mình đấy!”
“…”
Mine không biết nói gì hơn về tình huống này, cô chỉ đành im lặng suốt quãng đường còn lại.
Về đến nhà, cô lao đầu vào học bài vì sang tháng là quãng thời gian của thi học kì I, và với một đứa luôn nằm trong top 10 như cô thì việc bắt đầu ôn tập từ bây giờ không phải là quá sớm thậm chí còn quá muộn. Nếu không phải tại tên quản lý kia thì cô đã ôn được từ hai tuần trước rồi.
Hơn nữa, học cũng là giải pháp giúp cô bớt nhìn thấy lũ kỳ quái kia.
“Mine hôm nay bắt đầu ôn thi học kì I sao, vẫn còn chưa tới tháng bảy cơ mà..”
Sousei đứng sau lưng Mine nói.
Thật ra, việc này với cậu không phải là quá lạ lẫm nhưng cậu vẫn muốn cô vui chơi thêm một vài tuần nữa rồi học một thể cũng không muộn.
“Dù sao cũng chẳng có gì làm, bài tập về nhà thì tớ làm xong hết ở trên lớp rồi còn đâu, chi bằng ôn luôn từ bây giờ đi.”
“…”
Sousei chỉ muốn hoán đổi với Mine.
Nhưng mà chỉ khi nào cô quá sợ hãi một cái gì đó, thì cậu mới có thể chiếm đoạt cơ thể của Mine, sau đó cậu toàn quyền kiểm soát cơ thể cũng như là não bộ của cô.
Còn không thì cậu chỉ là nhân cách trú ngụ trong cơ thể của Mine.
Cơ thể cậu là do cô ấy “tạo” thành.
Nói cách khác, cô chỉ đơn thuần nghĩ cậu là “bạn tưởng tượng” của cô.
Cậu nói chuyện ở trong đầu của cô, cô sẽ nghĩ cô đang nghe thấy cậu nói chuyện.
Cô chạm vào hư không, thì cô sẽ nghĩ cô đang chạm vào cậu.
Kể cả lũ quái vật mà cô luôn luôn nhìn thấy.
Tất cả đều là do cô tưởng tượng ra.
Thực ra, Sousei muốn nói ra cho cô biết nhưng sợ nói ra thì cô sẽ rơi vào hỗn loạn, rồi từ đó chuỗi ngày bi kịch sẽ xảy ra.
Cậu không muốn cô bị như thế chút nào.
Vì cậu đã từng làm vậy rồi.
* * *
Chiều hôm sau, Mine đi làm như lịch trình đã sắp xếp, vì mới đi làm nên cô quyết định sắp xếp lịch ca làm là mỗi buổi chiều. Chỗ cô làm nếu không tính chị quản lý thì tổng cộng có tám người bao gồm cả cô, cứ mỗi ca thì lại có hai người làm, vì đây là tiệm sách nhỏ nên chị quản lý không muốn thuê quá nhiều người.
Theo như ca làm thì có hai công việc thu ngân và kiểm sách sẽ luân phiên theo tuần, tuần này Mine là thu ngân. Vốn ban đầu chị quản lý định bảo tuần này cho cô làm kiểm sách cho quen nhưng cô lại muốn tuần này làm thu ngân nên đổi.
Mine đứng nhìn xung quanh vẫn lũ quái vật quen thuộc đó, từ hôm cô bị khuôn mặt méo mó kia bóp cổ kia đến giờ vẫn chưa gặp lại nó, nếu không chắc giờ cô không dám ra đường chứ đừng nói là đi học, đi làm.
Mine cứ đứng rảnh rỗi được một lúc thì có khách đi vào, cô nở nụ cười nghề nghiệp, cúi người xuống nói:
“Kính chào quý khách!”
Vị khách đó như bao người khác đều nhìn lướt qua cô rồi đi vào gian bán sách, Mine ngửa mặt lên, đột nhiên cô nhìn thấy bóng lưng của vị khách kia có một chút quen thuộc như đã thấy ở đâu đó rồi.
Cô không thể nào nhớ nổi.
“Cô ấy đẹp lắm phải không?”
Chị quản lý đứng bên cạnh cô nói.
Mine giật mình, cô luống cuống nói xin lỗi với chị quản lý, chị quản lý thấy cô như vậy ngược lại còn vô vai cô, nở nụ cười tinh nghịch rồi nói:
“Không sao, chị không để ý, thi thoảng cũng phải ngắm nhìn khách hàng chút, coi như là giải lao chứ.”
Mine không nói gì chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Ngày tiếp theo, khi cô đang chuyển lớp học thì thấy một cô gái đứng cạnh Tatara, khủy tay cô ấy còn huýt vào khủy tay của Tatara trông như đang đùa nghịch với nhau vậy.
Mine cảm thấy cô gái này có dáng người rất giống vị khách hôm qua ở tiệm sách, càng nhìn cô càng thấy vô cùng quen thuộc với cô nhưng lại không nhớ rằng cô có quen người kia không.
Trưa hôm ấy, Tatara vẫn giữ thói quen ăn cơm cùng cô.
Lúc đang đọc sách thì cô chợt nhớ ra chuyện buổi sáng anh và cô bạn học kia, nên có hỏi anh:
“Sáng nay, tớ có thấy cậu chơi với một bạn nữ ở sân trường, bạn đó là ai vậy?”
Tatara nghe thế, không trả lời trọng tâm mà lại hỏi ngược lại:
“Cậu ghen à?”
Mine cốc một phát vào đầu anh.
Tên dở hơi.
Liên quan gì với nhau mà ghen?
Phát cốc vào đầu đó khiến Tatara nhận ra cô không đùa nên anh thành thật trả lời:
“Là bạn của mình.”
Mine ồ một tiếng rồi tập trung vào đọc sách, còn Tatara thì mở video kịch truyền thanh cho Mine nghe, vì anh biết, nếu anh im lặng quá lâu, cô lại đòi anh nói chuyện đến khi nào vào giờ thì thôi, mà anh nói nhiều đến đâu thì cũng có ngày hết sạch chuyện để nói nên chỉ còn cách này mới khiến cô không đòi anh kể chuyện.
Vì cô và cô gái đó cũng chẳng chạm mặt nhau nhiều nên chuyện về cô gái đó Mine cũng dần quên đi, tựa như là khúc nhạc dạo ngang qua vậy.
* * *
Ngày mưa của tháng sáu kết thúc.
Bắt đầu chuỗi ngày nắng gắt, khi mà ánh mặt trời chiếu đến chói cả người, tiếng ve sầu râm ran trên cây mỗi buổi tối. Những hôm nóng nực tới mức chỉ muốn bật điều hòa mọi lúc mọi nơi.
Báo hiện cho thấy, tháng bảy cũng đã tới.
Tháng đầu tiên của mùa hạ.
Trường Mine theo học lúc này cũng đã thay sang đồng phục mùa hè, mọi người bắt đầu bàn nhau về kế hoạch nghỉ hè sắp tới còn cô thì vẫn tiếp tục với quỹ đạo, sáng đi học chiều đi làm tối học bài, một quỹ đạo cho thấy đây là con người của sự chăm chỉ quá mức.
Mine đi làm vẫn gặp thứ kỳ quái nhưng so với tháng trước thì tháng này số lượng tăng nhiều lên đáng kể. Lắm lúc cô đang làm việc, còn chúng nó vô tư nhảy lên mặt cô ngồi, Mine không ít lần giật mình nhưng vẫn cố kiềm chế lại mà tiếp khách.
Khi màn đêm buông xuống, Mine vẫn điên cuồng học bài đến 3 giờ sáng mới tắt điện miễn cưỡng lên giường. Vì cả một ngày trời quay vòng với học và công việc nên giờ Mine muốn mở điện thoại để giải trí, cô hết chơi game thì lướt SNS, tầm 30 phút sau cô tắt máy để đi ngủ.
Trong cơn mơ, Mine mở mắt ra thấy mình đang ở một con hẻm ở khu phố đèn đỏ. Cô nghe thấy rất nhiều tiếng gào thảm thiết đến nỗi cô phải bịt tai vào để giảm bớt tiếng gào.
Khoảng một lúc tiếng gào cũng hết, Mine bỏ tay xuống, đập vào mặt cô là một tên có khuôn mặt méo mó khó phân biệt nam nữ.
Tên đó bắt gặp ánh mắt của Mine vội tiến gần về phía cô, Mine hoảng sợ vội tránh ánh mắt ra chỗ khác. Tên kia đến sát gần cô, dơ một khẩu súng lục lên. Cô ôm đầu, miệng van xin kêu cứu.
Nhưng tên đó không thèm để ý mà bóp cò.
Đoàng!
Mine bật dậy, cô thở hồng hộc, tay sờ soạng lung tung để kiểm tra xem mình còn sống hay không.
Chưa bình tĩnh được thì cô lại bị một đống bóng người không rõ mặt vây quanh cô chửi bới.
“Con khốn nạn, vong ơn bội nghĩa.”
“Sao mày còn tồn tại ở đây?”
“Sao mày không chết quách đi.”
“Nếu không chết thì sao không giết người đi? Mày chỉ có giá trị vậy thôi.”
Mine lại lần nữa bịt tai lại, cô không muốn nghe mấy lời chửi rủa này chút nào hết. Ban ngày, chúng nó vô hại bao nhiêu thì ban đêm chúng nó độc đoán bấy nhiêu.
Cô sợ hãi khung cảnh này quá.
Cô thật sự muốn chết!
Nhưng cô.. vẫn còn luyến tiếc cuộc sống này..
Cô vẫn muốn ngắm nhìn ‘mặt trời’.
Cô vẫn muốn ở cạnh người bạn ‘tưởng tượng’ của cô.
“Sousei..”
Cô vô thức gọi tên cậu.
Sousei vẫn như cơn gió nhanh chóng đến bên Mine. Cậu xoa lưng cô, trấn an cô, rồi hỏi:
“Mine còn nhớ cô gái hai năm trước không?”
Mine gật đầu.
Dù cho cô quên mất dáng hình của cô ấy ra sao nhưng cô vẫn nhớ tới bàn tay của cô ấy đã chìa ra cứu vớt cô ngày hôm ấy.
Thật ấm áp làm sao..
Mine bắt đầu bình tĩnh hơn, cô lại bảo Sousei hát cho cô nghe bài cô thích nhất.
* * *
Sang một tuần mới.
Ngoại trừ việc Tatara không còn đưa cô về buổi chiều mà chuyển sang buổi tối đón cô tan làm ra thì không có gì thay đổi cả.
Tuần này, cô được chuyển sang làm kiểm sách.
Công việc kiểm sách so với thu ngân mà nó thì quả thực có dễ hơn thật, chỉ là nếu phải người hay quên thì việc kiểm đi kiểm lại rất mất thời gian nhưng Mine thì thuộc dạng người nhớ lâu nên cô cảm thấy kiểm sách rất dễ. Cô cứ đi xung quanh mấy gian sách, ghi lại số liệu sách vẫn còn trên kệ, kiểm tra lô sách mới, theo dõi lịch trình nhập sách mới.
Trong lúc Mine đang ngồi xổm để kiểm sách thì cô nghe thấy tiếng của một cô gái:
“Lâu rồi không gặp nên cậu quên mất tớ là ai đúng không?”
Mine không quan tâm, cô nghĩ chắc cô gái đó đang nói chuyện với ai đó nhưng một lúc sau không gian vẫn im ắng.
Chắc là cô gái đó lỡ miệng nói.
Mine vẫn tiếp tục công việc, thì đột nhiên cô cảm thấy đầu của mình đau nhói một phát như thể bị cái gì đó đập, cô theo quán tính mà quay sang bên cạnh để xem ai đập mình.
Là một cô gái đang cầm quyển sách mỉm cười với cô.
Mine thắc mắc hỏi:
“Quý khách cần gì ạ?”
Cô gái đó nghe vậy, thở dài cất quyển sách vào chỗ cũ rồi nói:
“Mine thật là.. Chưa gì đã quên tớ rồi sao?”
Quên.. tớ?
Cô chăm chú nhìn cô gái phía trước, cố gắng nhớ xem cô đã gặp cô gái này ở đâu chưa.
Bỗng ký ức hai năm trước ùa về, lúc mà cô đang vất vưởng ngoài đầu đường xó chợ sau vụ bố mẹ cô thì có gặp một cô gái, cô ấy sẵn sàng cư mang cô, cho cô ngủ lại một đêm thậm chí còn đưa tiền cho cô đi tàu.
Mà cô gái đó rất giống với cô gái ở trước mắt..
Hình như tên của cô ấy là..
“Hinamori Niwa..”
Cô nhớ ra rồi.
Cô gái tháng trước đến tiệm sách, là bạn của Tatara, lại chính là cô gái đã cho cô tá túc một đêm ở nhà cô ấy.
Thảo nào thấy quen thuộc.
Hóa ra là cùng một người.
“Đúng rồi, tớ đây, lâu quá không gặp cậu nên nhớ cậu quá..”
Cô gái trước mặt tươi cười nói.
Mine chưa kịp đáp lại thì Niwa đã nhanh nhảu nói:
“Thôi tớ không làm phiền cậu làm việc nữa, lát nữa tan ca tớ làm phiền cậu sau.”
Niwa đứng dậy vẫy tay tạm biệt Mine rồi rời đi.
Mine nhanh chóng tập trung làm việc.
Hết giờ làm, Mine vừa đi ra ngoài tiệm thì đã thấy Niwa ngồi ở ghế gỗ gần đó, cô định chạy ra thì chợt điện thoại cô ‘ting’ một tiếng, Mine lấy điện thoại ra là tin nhắn Line của Tatara:
[Tớ có việc chưa đón cậu ngay được, cậu chịu khó ngồi ở quán coffee đối diện tiệm sách đợi tớ nhé? ]
Mine thấy hôm nay cũng không cần thiết anh phải đón cô vì cô đi với Niwa nên cô nhắn lại với anh:
[Không cần đón, mình đi về với bạn của mình!]
Nhắn xong cô cất điện thoại rồi chạy ra chỗ Niwa ngồi.
Vừa thấy cô chạy tới, Niwa đã đứng dậy vui vẻ hỏi:
“Cậu đói không?”
Mine gật đầu.
“Vậy thì mình đi ăn tối thôi.”
Niwa mỉm cười nói rồi nắm tay Mine đi đến quán ăn.
Quán mà Niwa dẫn Mine tới là quán Cafe gia đình¹, cách tiệm sách 5 phút đi bộ. Vào quán hai người chọn chỗ ngồi rồi Niwa đưa menu cho Mine ngỏ ý bảo cô chọn trước đi, Mine cũng nhận lấy menu ngắm đi ngắm lại cuối cùng chọn cơm trứng chiên, còn Niwa chọn cơm cà ri.
Mine có thói quen vừa ăn vừa nghe nhạc nên lúc ăn cơm cô định mở nhạc lên nghe thì nhận ra cô không ở một mình nên cô cất điện thoại.
Niwa thấy Mine tháo tai nghe xuống, vội hỏi:
“Cậu định nghe nhạc à?”
Mine gật đầu.
“Cứ nghe đi, tớ không ngại đâu.”
Niwa vui vẻ nói.
“Không, tớ muốn nói chuyện với cậu.”
Mine vô tình nói.
Nghe thấy vậy, Niwa nhìn Mine cuốn tay nghe vào điện thoại để cất đi, cô chợt mỉm cười nói:
“Ừm, vậy cũng được.”
Hai người trò chuyện một hồi, nhưng chủ yếu toàn là phía Niwa gợi chuyện Mine cũng chỉ đáp lại vài câu cho đỡ ngại.
Ăn xong hai người rời quán, Mine thấy cũng chẳng có gì với Niwa nên định đi về, bỗng Niwa níu tay áo cô lại rồi nói:
“Cũng lâu rồi, hay cậu qua nhà tớ ngủ đi?”
Mine không biết trả lời như thế nào, cô viện cớ để quên đồ muốn quay lại lấy, Niwa cũng không nghi ngờ gì mà đồng ý.
Mine chạy buồng nhà vệ sinh của tiệm Cafe, cô nhẹ nhàng gọi Sousei ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Sousei thì thầm hỏi.
“Cô gái hôm nay ấy, cậu biết rồi đúng không?”
Mine hỏi ngược lại Sousei.
“Ừm, là cô gái hai năm trước.”
“Cậu ấy muốn tớ qua đêm ở nhà cậu ấy, liệu tớ có nên đồng ý không?”
Mine ngại ngùng nói.
Tình huống này quá bất ngờ.
Dù mới gặp lại cũng không nên rủ qua đêm chứ?
Mine muốn từ chối nhưng lại sợ Niwa buồn nên cô rất lưỡng lự.
Chỉ còn cách hỏi Sousei về vấn đề này.
“Cứ qua đêm đi, dù sao đây đâu phải lần đầu tiên cậu qua đêm nhà cậu ấy.”
Nhưng mà.. Hai tình huống khác nhau hoàn toàn.
Một cái là do cô hết chỗ ở không muốn chui vào hẻm ngủ, còn một cái là cô mới gặp lại Niwa nên rất ngại ngủ chung.
Thôi bỏ đi, vẫn là nên nghe lời Sousei khuyên thì hơn.
Sau đó, Mine chạy ra ngoài quán Cafe, thấy cô Niwa tươi cười hỏi:
“Sao rồi, thấy đồ chưa?”
Mine gật đầu.
“Vậy còn qua đêm.”
Cô gật đầu lần nữa.
Niwa nghe vậy, cô khoác vai Mine, tay cô còn xoa xoa đầu của Mine.
Vì là quyết định qua đêm ở nhà Niwa, nên Mine vẫn phải quay về lấy thêm quần áo cộng soạn lại sách vở cho ngày mai.
Lúc Mine tới nhà Niwa thì cũng vừa vặn 8 giờ tối, Mine nhìn quanh nhà, vẫn là ngôi nhà thuộc khu chung cư cao cấp năm nào khác hẳn khu chung cư cấp thấp của cô.
Niwa bật TV lên bảo cô ngồi xem còn mình đi làm chút trà bánh tiếp cô, mặc dù Mine từ chối nhưng Niwa vẫn khăng khăng làm nên cô chỉ còn cách ngồi xem TV đợi cô làm đồ ăn.
Mine xem TV được một lát thì nghe tiếng tiếng chuông cửa, Niwa bảo cô ra mở cửa hộ mình, Mine cũng không ý kiến gì mà chạy ra mở cửa.
Nhưng khi cô vừa mở ra thì đập vào mắt cô lúc này là hình bóng của một cậu thiếu niên quen thuộc, gần như là mỗi ngày cô đều gặp
“Tatara?”
Mine ngạc nhiên gọi tên anh.
Tatara cũng ngạc nhiên không kém, anh chỉ biết gọi tên của cô rồi câm nín.
Hai người đứng ngẩn ra một lúc lâu.
Niwa từ trong nhà chạy ra xem sao Mine mãi chưa vào thì thấy cảnh hai người kia đứng trời chồng ở đó, Niwa không nhịn được mà hỏi:
“Hai làm gì mà đứng trước cửa nhà mình vậy?”
Nghe Niwa hỏi vậy, Mine vội vàng lùi ra phía sau nhường chỗ cho Tatara đi vào.
Mine và Niwa ra bàn trà trước, còn Tatara đi vào sau đặt một hộp đồ ăn ở trên bàn bar rồi ra chỗ bàn trà ngồi với Mine và Niwa.
Niwa tra khảo Mine và Tatara là tại sao đứng với nhau trước cửa nhà cô. Tatara lười kể với cô ấy nên anh cố tình đánh trống lảng, còn Mine thì lại thành thật hết mọi việc.
Niwa nghe xong, cô ấy để hai ngón tay lên môi, nở một nụ cười xảo quyệt nói:
“Ồ, ra là hai người quen nhau, bảo sao tự nhiên tên này không thèm đến câu lạc bộ hẳn một tháng trời, mãi dạo gần đây mới đến lại hóa ra là làm vệ sĩ cho cậu..”
Mine đang ngồi uống trà thì nghe thấy Tatara bỏ câu lạc bộ nên cô vội hỏi:
“Câu lạc bộ?”
“Ừm đúng rồi, tớ và Tatara ở chung một câu lạc bộ tên là ‘câu lạc bộ tâm lý học’ đấy.”
Mine ồ lên một tiếng.
“Câu lạc bộ đấy là do bọn tớ muốn làm bác sĩ tâm lý nên lập ra mục đích để thực tập với nghiên cứu về ngành nghề trước, ban đầu tưởng có hai đứa mà bây giờ có tổng bốn người rồi.”
Niwa vui vẻ nói.
Mine nhớ từng có một lần Tatara nói muốn làm bác sĩ tâm lý, xem không chỉ mình anh mà Niwa cũng muốn làm.
Họ có mục đích, có tương lai.
Còn cô thì vô định chẳng biết làm gì trong đời cả.
Dù sao cũng còn tận một năm nữa mới tốt nghiệp nên cô chẳng muốn nghĩ nhiều.
Cứ trốn trong kén rồi khi nào cảm thấy cần thiết mới suy nghĩ tới.
Mine không muốn tiếp tục bài về vấn đề này nữa, cô đánh trống lảng:
“Giờ còn sớm, học nhóm một chút không?”
Nghe cô nói thế, cả Niwa và Tatara đều ngạc nhiên nhưng họ nhanh chóng đồng ý. Tatara còn bảo hai người đợi anh để anh về lấy sách vở sang học.
Ba người bọn họ cứ như thế đã học với nhau đến tầm 9 giờ 30 phút. Sau đó, Tatara về nhà của mình còn Mine và Niwa tiễn anh ra khỏi cửa.
Đợi anh đi, Mine mới dám nói vấn đề từ lúc Tatara qua:
“Có bạn thanh mai sướng thật.”
Cô không có bạn từ thuở bé như vậy.
Ngoại trừ Sousei có thể coi là ‘bạn thanh mai’ nhưng cậu ấy không phải là người thật.
Còn Tatara là người thật.
“Cũng chẳng sướng gì đâu, tớ xuống ngày bị bố mẹ so sánh với cậu ta, thôi vào tắm đi, tớ chuẩn bị cho cậu một bộ Pijama² rồi đấy.”
Mine ngạc nhiên nhưng cô vẫn gật đầu đi tắm.
Xong xuôi đâu đấy thì cũng đã 11 giờ đêm, Mine nằm trên giường còn Niwa nằm dưới nệm futon³, mặc dù ban đầu Mine muốn nằm dưới nhưng Niwa một mực muốn cô nằm giường nên cô đành nghe theo.
Vì Niwa bảo bố mẹ Niwa đêm nay không về nên đêm nay chỉ có cô và Niwa.
“Này, hai năm qua cậu sống có tốt không?”
Niwa lên tiếng hỏi Mine.
“Sau khi an táng bố mẹ tớ xong, tớ có ở với chú dì, vừa mới đây tớ quyết định ra ở riêng tránh làm phiền họ.”
Cô giấu nghẹt đi vụ chú dì chết với Niwa vì cô cảm thấy không nên nói cho Niwa biết.
Không nên nói cho ai biết.
Chỉ mình cô và Sousei biết là được rồi.
“Ừm, vậy cũng tốt, cũng chẳng phải thân thiết gì, càng ở lâu họ cảm thấy phiền.”
Sau đó hai người họ tác dóc được thêm nửa tiếng nữa thì Niwa ngủ trước.
Còn Mine vẫn tiếp tục âm thầm chịu được mất con mắt trên trần nhà nhìn cô cùng với lời nói nguyền rủa cô chết đi.
Đêm nay cô không thể gọi Sousei ở bên cạnh mình được rồi.
Dù có Niwa ở đây nhưng không có cậu ấy thì cô vẫn thấy trống trải.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô phải chịu đựng một mình qua đêm mà không có Sousei ở bên.
Mine cứ như vậy đến rạng sáng cô mới miễn cưỡng đi ngủ một giấc.
Chú thích:
Cafe gia đình¹: Quán Cafe bao gồm đồ uống như ở quán Coffee bình thường và đồ ăn như trong nhà hàng.
Pijama²: Pijama, còn được viết và/hoặc gọi là pi-gia-ma, pi-da-ma, bi-da-ma, bi-gia-ma, là một từ mượn dùng để chỉ một loại quần áo ngủ. Từ gốc paijama chỉ loại quần dài nhẹ, rộng, thường kèm theo dải rút ở ngang hông, được mặc ở Nam và Tây Á bởi cả nam và nữ giới
Futon³: Futon là bộ giường ngủ trái ngược hoàn toàn với văn hóa phương Tây hoặc các mẫu giường phổ biến tại Việt Nam. Với sản phẩm giường và nệm riêng biệt, các vật dụng phục vụ giấc ngủ này thường có kích thước lớn và chiếm nhiều diện tích sử dụng hơn.