Bạn Là Tôi - Tôi Là Bạn - Chương 6: Chỉ Cần Cậu Ở Bên Cạnh Mình
Thời gian đầu, tầm xuất Tatara bên cạnh cô nhiều đến nỗi khiến cô cảm phiền phức, năm lần bảy lượt cô đề xuất với anh ta giảm số lần gặp nhau nhưng anh ta chỉ được vài hôm rồi đâu vào đấy, nên cũng chỉ được một thời gian Mine coi đó là hiển nhiên và mặc kệ anh ta tùy ý ở bên cạnh cô. Chỗ sân thượng bây giờ, trở thành địa điểm ăn trưa của hai người, lúc ăn cơm thì cùng nhau đeo chung một tai nghe để nghe nhạc, ăn xong lại cùng nhau đọc chung một quyển sách để giải trí.
Hôm nay cũng vậy, Mine đang ngồi đọc sách thì Tatara bỗng dưng lên tiếng:
“Mine này, cậu có thích đọc Manga không?”
Mine lắc đầu, cô thích đọc nhiều chữ hơn là đọc truyện ít chữ.
Cô phát hiện ra, Tatara bắt đầu gọi tên cô ngày một nhiều khác hẳn lúc mới quen, anh đổi sang gọi tên cô lúc nào cô còn không để ý nhưng cô không ý kiến gì cả, ngược lại cũng bắt đầu gọi tên anh nhiều hơn.
“Vậy à.. mình vừa mua quyển Manga¹ này hay lắm, muốn đọc cùng với Mine nhưng mà tiếc quá Mine chỉ thích tiểu thuyết.”
Tatara buồn bã nói.
Sau đó, anh lấy lại sự vui vẻ thường ngày cùng cô đọc tiếp cuốn tiểu thuyết. Tuy vậy, anh cũng chỉ duy trì được vài giây, anh lại lên tiếng:
“À đúng rồi, vụ của chị đại tóc vàng ấy, chốt được ngày ra tòa rồi! Là ngày chủ nhật đầu tiên của tháng tám.”
Mine suýt quên mất là vụ chị đại vẫn chưa kết thúc, vì sau hai tuần vụ án xảy ra mọi người trong trường thôi không còn nhắc đến, nên vụ án sớm đã đi vào quên lãng, cô cũng theo vậy mà quên luôn.
“Ừm, cũng nhanh nhỉ, chỉ còn hai tháng nữa là ra tòa rồi..”
Mine không nóng không lạnh nói.
Bây giờ đã là giữa tháng sáu, bầu trời từ màu xanh tươi đẹp nay đã bắt đầu nhường ngôi cho những đám mây xám xịt, và cứ hai ba hôm, cơn mưa rào đổ xuống gần như là muốn nhấn chìm mọi người vào những ngày u ám của tiết trời tháng sáu này.
Mine cảm thấy, thời gian vốn chẳng chờ đợi ai cả, dù cô có dừng lại không bước tiếp nữa thì vòng xoáy của thời gian chuyển động, thế giới vẫn sẽ vận hành theo cách mà nó đã làm từ trước tới nay.
Chỉ có cô là vẫn tiếp tục dậm chân tại chỗ, duy trì những tháng ngày ảm đạm của chính bản thân mình vì dường như trái tim cô chưa bao giờ muốn hửng nắng.
Dù cho trái tim của cô, có hy vọng được thấy ánh sáng.
Thì cô sẽ sẵn sàng, chôn chặt nó trong bóng tối.
Như cách mà cô vẫn làm từ trước tới nay.
Mãi mãi sống trong bóng tối.
* * *
Buổi chiều tan học, vẫn như mọi lần, cô và Tatara đi mua sách và đi dạo các khu phố trên đường về nhà. Và cũng như bao lần khác, Mine vẫn luôn gặp những thứ kì quái đấy, thậm chí cô còn nhìn thấy, chúng nó bám vào bả vai của Tatara, như muốn gặm nhấm anh vậy, cô không nhịn được mà lấy tay đẩy chúng nó ra, sau đó cô viện cớ nói:
“Vai cậu bị bụi bẩn quá, tớ hất đi.”
Tatara nghe vậy, vội nhìn sang hai bên bả vai kiểm tra xem có gì không, chợt anh thấy một ít lông màu cam bám trên bả vai, anh phủi lại lần nữa rồi mỉm cười nói với cô:
“Là lông mèo, dạo này nhà mình bắt đầu nuôi một con mèo tam thể, mình đặt tên nó là Mine đấy.”
Đồ trẻ con, đồ ấu trĩ.
Tên cô mà còn lấy đi đặt tên cho mèo được.
Tồi tệ!
Dù vậy, cô vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ:
“Tại sao lại đặt tên tôi cho mèo?”
Tatara hớn hở đáp lại:
“Vì tớ nhớ cậu quá nên đặt!”
Mặt Mine xám xịt, cô muốn đấm cho tên này thừa sống thiếu chết quá.
Như nhận thấy được thái độ không tốt của Mine, nên Tatara vội phân bua:
“Tớ đùa đấy, tại em nó có tính cách giống cậu nên đặt thôi.”
Tính cách giống cô?
Nhắc mới nhớ, lúc trước anh ta có bảo rằng cô có tính cách đặc biệt, mà cô nghĩ đi nghĩ lại chẳng thấy mình đặc biệt chỗ nào cả.
Mine định hỏi xem tính cách cô đặc biệt ở chỗ nào, nhưng lời chưa nói ra đã bị nuốt lại vào trong.
Tatara đưa cô đến cổng chung cư rồi tạm biệt cô để đi về, Mine lên nhà thay qua quần áo rồi lại đi xuống.
Dạo gần đây, cô nhận thấy việc tiêu tiền của bác cả là không nên, hơn nữa bác ý cho cô tiền để đóng tiền nhà và tiền học nên cô, dù cô biết bác nói để chừa thêm một khoản để cho sinh hoạt nhưng cô vẫn không muốn tiêu. Nên cô quyết định đi làm thêm. Vì cô biết mình không thể ngủ được vào ban đêm nên cô chọn làm cửa hàng tiện lợi ở gần trường của cô, Mine chọn làm ca tối và ca đêm.
Kể ra, công việc này cũng không khó với cô lắm, ngoại trừ ngày đầu cô chật vật với cái máy thu ngân ra thì những ngày sau cô đã quen dần hơn với công việc, và cô luôn trở về nhà trước 5 giờ sáng.
Chỉ là.. cô có một phiền muộn.
“Takahashi, anh nhờ chút.”
Một thanh niên tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt có chút già, nhiều nếp nhăn, cằm để râu, dáng người gầy gò, ăn mặc rất xuề xòa, tạp dề như đeo tạm lên, dây tạp dề thậm chí còn buộc lỏng.
Gã ta là quản lý cửa hàng này.
“Dạ, nhưng mà cửa hàng ạ?”
Mine lo lắng hỏi.
“Cứ kệ nó đi, dù sao tầm này khá vắng mà.”
Mine do dự một lát, cô lắc đầu từ chối.
Bởi vì, đây không phải lần đầu tiên cô bị gã ta nhờ vả kiểu vả kiểu này, lúc cô mới vào làm, gã ta cũng rất hay nhờ cô việc này việc nọ, để lấy cớ mà quấy rối cô, Mine rất nhiều lần trực tiếp phản kháng, từ chối nhưng hắn ta đều mặc kệ.
Cũng nhiều lần gã ta nhờ, cô đều tự an ủi rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng để rồi kết quả vẫn như ban đầu.
“Ừm, vậy thôi.”
Gã ta lạnh nhạt nói.
Mine cũng không biết làm phải gì ngoài việc cúi đầu xin lỗi rồi tiếp tục làm việc đến giờ tan làm.
Mấy ngày tiếp theo, Mine đi làm đều bị hắn ta bắt làm đủ mọi thể loại công việc, từ nhẹ tới nặng, chỉ cần gã ta nghĩ ra công việc là cô đều phải làm dù cho muốn hay không.
Quá quắt hơn gã ta luôn bắt cô tăng ca tới gần 7 giờ sáng, dù cho là ngày nghỉ hay ngày bình thường. Việc này ảnh hưởng rất lớn tới việc cô tới trường.
Mine nhận ra, gã ta đang liên tục chèn ép cô trong công việc. Lý do để hắn ta làm vậy cũng đơn giản.
Ăn không được thì đạp đổ.
Khoảng thời gian này, Mine bị áp lực vô cùng, cô phải làm từ lúc tan học cho đến lúc đi học, không hề có thời gian để ăn uống đàng hoàng, tắm rửa thì cũng chỉ qua loa để nhanh tới trường. Đã thế trong ca làm còn phải làm việc liên tục.
Mine vốn định xin giảm ca làm, cũng như số lượng công việc nhưng gã ta lôi những tấm hình chụp lén cô đang thay đồ, dọa rằng nếu có ý kiến thì đăng lên mạng, và gã ta sẽ làm chuyện đó với cô, nếu cô có ý định báo cảnh sát.
Mine không sợ lời đe dọa, cô chỉ đang tìm cách nào xóa được mấy tấm hình đó, Mine cũng muốn báo án cho cảnh sát lắm, nhưng cô không có bằng chứng nào để báo cảnh sát cả.
Cô giấu chuyện này với Tatara, chỉ kể cho Sousei nghe, Sousei bảo đợi thời cơ thích hợp cậu sẽ nói kế hoạch của mình cho cô nghe. Mine tin rằng Sousei sẽ làm gì đó nên cô quyết định đợi ngày Sousei hành động.
Vì dù cho bây giờ cô xin nghỉ việc hay làm bất cứ cái gì khác đều vô dụng.
* * *
Hai tuần sau, Mine đã bắt đầu quen với nhịp độ công việc ở đây. Cô cũng đã sắp xếp ổn thỏa được ca làm quá quắt của tên quản lý kia.
Hôm nay, Mine được gã ta thả về sớm vì hắn bảo đây là phần thưởng cho hai tuần cố gắng làm việc của cô.
Lúc tan làm cũng làm 12 giờ đêm.
Mine rảo bước trên con đường về nhà, cô vẫn cảnh giác với người đi cùng cô về nhà. Nhưng hôm nay, dáng người này, ngày khác với người bình thường đi cùng cô về nhà.
Mine thử tăng tốc lên, vì mấy lần cô tăng tốc người kia vẫn đi chậm rãi, cô chạy, người kia mới đi bộ bình thường. Nên lần này cô thử xem có phải người đi về cùng mình không.
Mine phát hiện ra càng tăng tốc, tên này càng đi nhanh hơn, cô chạy tên này cũng chạy. Mine hoảng sợ vô cùng, cô quyết định chạy một mạch đến con hẻm nhỏ ở khu phố lớn.
Nhưng vì quá sợ, Mine đã chạy phải con hẻm ngắn, nên chỉ chạy được một đoạn đã tới đường cụt tên kia cũng theo cô vào tới đây.
Lúc tên kia tiến gần thì cô cũng biết, đây chính là tên quản lý của cô. Hóa ra, hôm nay gã ta cho cô về sớm để bám theo cô.
Mine dùng hai tay bảo vệ phần ngực của mình, tên kia nhìn thấy vậy cầm lấy hai tay của cô, đặt lên trên đầu cô. Tay còn lại vuốt ve mặt của cô, rồi dần di chuyển đến phần áo cô, thì hắn ta dùng cả bàn tay, lấy đà để kéo áo cô.
Mine hối hận vì lúc về nhà để chuẩn bị đi làm, cô chỉ cởi mỗi áo khoác ngoài, còn bộ đồng phục của trường vẫn để nguyên mà không thay đồ mới. Vì bộ đồ này rất dễ tạo ra sơ hở cho kẻ biến thái.
Khi áo của cô bị đứt toàn bộ cũng thì cô cũng đã ngất đi vì quá sợ hãi. Tên quản lý thấy cô ngất đi, vui sướng vì tưởng cô đang tạo cơ hội cho mình.
Nhưng đó chỉ là tên kia tưởng bở.
Bởi vì ngay giây sau, cô lại mở mắt một lần nữa, cô dùng sức lực để hất văng tay giữ lấy hai cánh tay của cô, sau đó, cô bẻ ngược tay đang chuẩn bị sàm sỡ cơ thể cô, tiện thể dùng chân đá thẳng vào hạ bộ của gã ta khiến cho gã ta ngã nhào xuống đất.
Gã ta hoảng loạn, vừa mới đây cô còn đang không thể chống cự được mà bây giờ đã đánh hắn ngã xuống.
Thậm chí gã ta còn chẳng biết người trước mặt gã bây giờ không phải là Mine mà là Sousei.
Sousei ngồi bẹp lên người hắn, một tay cậu đè thật mạnh hai tay đang nắm vào phần hạ bộ của gã, một tay cô lục soát điện thoại gã ta. Hắn ta để điện thoại trong túi quần, đúng vị trí như lúc trước cậu quan sát được.
Cậu vốn định xóa ảnh, nhưng nhớ ra gã ta có thể đã sao chép lên đâu đó mà cậu không biết để phòng trường hợp có người xóa và bộ nhớ đầy. Nên cậu tiện tay nhét điện thoại vào trong túi váy của Mine.
Xong việc, cậu đứng lên định đi về thì thấy một đám nam sinh đứng chặn ở hẻm. Nhóm nam sinh kia nhìn thấy tên quản lý nằm co rúm dưới đất vội vàng chạy đến hỏi thăm, một tên nhìn thấy cậu hốt hoảng lên tiếng:
“Mày là cái đứa đẩy bạn tao vào tù?”
Đứa nào bị đẩy vào tủ?
Cậu đâu biết bạn của tên này là ai đâu mà đẩy vào tù?
“Bị ảo à?”
Cậu khinh bỉ hỏi lại.
Tên kia thấy thái độ của cậu như vậy, tức giận chạy ra chỗ cậu, túm lấy hai cổ áo sơ mi bị tung ra, xấc cậu lên quát:
“Mày thích giả vờ không? Cái thằng mà đi chung với con ả tóc vàng trường mày đấy, con khốn ạ!”
À, chị đại tóc vàng hôm karaoke.
“Tưởng gì, nó xứng đáng được vào tù, nên tao chỉ giúp nó một bước thôi.”
Cậu khiêu khích tên trước mặt cậu.
Quả nhiên, vừa nghe lời khiêu khích của cậu xong, tên kia không nhịn được mà đấm vào mặt cậu một cái, máu từ khoang miệng cậu chảy ra.
“Tao không ngại đấm con gái đâu, mày thấy oan ức thì đấm lại bọn tao đi.”
Tưởng nói vậy mà cậu sợ à?
Thích thì chiều.
Sousei quệt vệt máu ở miệng, đầu nghiêng qua nghiêng lại bẻ khớp cổ, tay trái tay phải chắp vào nhau để thay phiên nhau bẻ khớp ngón tay. Xong xuôi đâu đấy, cậu vào tư thế chuẩn bị đánh nhau, nhếch mép nói:
“Bơi hết vào đây, tao đây chấp tất.”
Lúc kia nghe được vậy, nháo nhào chạy vào đánh cậu, vì hồi Mine học cấp 2, có một thời gian cậu thay chỗ Mine mấy tháng trời nên tiện thể tự học võ Karate, nên lũ đấm nhau bằng bản năng này cậu chấp hết.
Đánh nhau với lũ thiển năng một hồi, cậu cảm thấy sung sướng vô cùng, cơ thể bị tích tụ áp lực lâu ngày cũng cảm thấy thoải mái hẳn ra. Nhưng chính lúc đó, cậu lại không để ý, một tên đứng đằng sau đã đánh úp cậu bằng cây gậy bóng chạy của hắn ta.
Vì cú đập đó rất mạnh nên Sousei không tự chủ được mà ngã xuống.
Tên kia thấy cậu ngã, vui vẻ vác cậu lên vai, bởi vì cơ thể của Mine chính là sản phẩm mà tên quản lý kiêm đại ca của hắn ta đã săn mấy ngày nay, nếu không đem về thì hắn sẽ cảm thấy có lỗi với đại ca của mình. Dù sao đâu phải mình đại ca hắn được hưởng, hắn cũng có phần mà.
“Đừng hòng mang cô ấy đi đâu.”
Một giọng nói ở đầu ngõ vang lên.
“Mày là ai?”
Tên kia nhăn mày, một tay vác cậu tên vai, tay còn lại lấy sẵn con dao đã thủ từ trước.
Người trước mặt hắn ta bây giờ chính là anh bạn Tatara của Mine.
Như thấy được ý định của tên kia, Tatara không nói không lạnh mà nói:
“Bình tĩnh nào anh bạn, chúng mình thương lượng một chút.”
Tên kia nhăn mày hỏi:
“Mày định thương lượng cái gì?”
“Theo anh là gì?”
Tên kia nghe vậy, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, khinh bỉ nói:
“Mày vừa bảo đừng mang con này đi, thế mày có muốn thử nó riêng nên mới ra vẻ đúng không?”
Tatara không trả lời.
“Ồ xem ra là ngại mà không dám nói đây, tao mang nó về chỗ của bọn tao, nếu mày muốn thì mày theo tao về, hơn nữa nếu mày gia nhập băng đảng của bọn tao thì không chỉ con này mà tất cả các con khác mày đều được húp. Dân buôn người bọn tao làm ăn uy tín nên không khiến mày thiệt khi tham gia đâu.”
Tatara không còn muốn nghe tên kia nói nhảm nữa, tay anh nhét vào trong túi áo, bấm nút lưu ghi âm lại rồi nói:
“Ngay bây giờ.”
Tatara vừa dứt lời, một đoàn cảnh sát ập tới, một người cảnh sát thì lấy cậu ra khỏi tên kia, hai vị cảnh sát còn lại thì khống chế hắn ta, còng hắn ta lại dẫn hắn ta lên xe về đồn.
Vị còn lại đưa Mine cho Tatara cúi người xuống cảm ơn anh. Sau đó vị cảnh sát bảo cậu bế Mine đi lên xe về đồn, Tatara nghe vậy, vội vã làm theo. Lên xe, anh còn cẩn thận lấy áo khoác của mình mặc vào rồi kéo khóa áo lên cho Mine.
Đi được một đoạn ngắn, Mine mở mắt ra, vẫn là đôi mắt đỏ lửa đó, vẫn là Sousei.
Sousei nhìn quanh một hồi thấy Tatara, cậu vô cảm hỏi:
“Đi đâu đấy?”
Tatara mỉm cười nói.
“Đồn cảnh sát.”
Sousei thở dài nói:
“Chết tiệt, không phải vì đám kia chắc không phải lên đồn cảnh sát đâu.”
“Nói gì vậy, tớ báo án nên vẫn phải lên thôi.”
“Lại nữa?”
Tatara gật đầu.
Chậc, phiền phức.
Sousei không hề muốn cảnh sát nhúng tay vào chút nào hết. Nhưng cái tên điên này, động đâu là báo cảnh sát đấy.
Chỉ giỏi lo chuyện bao đồng.
Sousei không nói gì, anh tựa đầu vào cửa xe. Tatara thấy vậy, anh ôn nhu hỏi:
“Cậu còn nhớ gì không?”
“Còn chứ sao không? Não tôi không cá vàng.”
Cậu gãi gãi đầu tỏ vẻ ra phiền phức, nhưng ngay giây sau cậu cảm thấy choáng váng, mắt không tự chủ được mà nhắm lại, người cậu ngả vào Tatara.
Tatara nhìn cậu, lắc đầu ngao ngáo, nói với cảnh sát cần đưa cậu đến bệnh viện.
* * *
Mine từ từ mở mắt.
Cô thấy mình đang ở trên xe oto, bên cạnh cô lúc này là Tatara, Mine ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu và mình lại ở trên xe thế này?”
Tatara nở nụ cười tinh nghịch nói:
“Sắp đến rồi, chờ một lát nữa đi.”
Mine im lặng chờ cho xe dừng lại.
Nhưng khi xe vừa dừng lại cũng đồng thời Mine nhận ra mình lại đến đồn cảnh sát lần nữa.
Cô hoảng hốt, đẩy cửa xe ra không tin rằng bản thân cô đã đến đồn cảnh sát. Nhưng mà đời không như mơ, cô thực sự đã tới đồn cảnh sát.
Mine lắc đầu ngao ngán, đây là lần thứ ba trong năm cô phải tới đây rồi, hà cớ gì lần nào tỉnh dậy cũng phải có việc gì liên quan tới cảnh sát vậy.
Tatara thấy Mine ủ rũ, anh đi đến bên cạnh, xoa đầu cô nói:
“Mình cũng đến đây nhiều lần rồi..”
“?”
“Nhưng mà, là để báo áo cho cảnh sát.”
“…”
Cô cạn lời.
Chắc phải lo chuyện bao đồng lắm mới báo cảnh sát nhiều lần như vậy.
“Mine này, cậu còn nhớ gì không?”
Tatara trầm mặc hỏi.
Nhớ là nhớ cái gì?
Cô chỉ nhớ là lúc cô bị gã quản lý kia kéo áo đến đứt cả cúc, sau đó cô ngất đi còn lại sau đó cũng không nhớ gì nữa.
Từ từ đã.. Đứt cúc áo?
Mine nhìn xuống thì đập vào mắt cô là áo gió màu đen, Mine thấy lạ vì trước đó cô không hề mặc áo khoác này.
Cô thắc mắc hỏi:
“Của cậu à?”
Tatara gật đầu.
Mine ồ lên một tiếng, rồi cô nói tiếp:
“Chuyện cậu hỏi, mình chỉ nhớ bị gã kia làm hỏng áo xong mình sợ quá nên ngất thôi, sau đó mình không nhớ gì nữa.”
Não bộ của cô lại tự động ký ức tồi tệ rồi.
Tatara không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay rồi đi vào đồn.
* * *
Sau khi bị cảnh sát tra khảo xong, Mine và Tatara cũng được đi về nhà, Mine định đi về một mình nhưng Tatara lại muốn đưa cô về. Mine cũng đồng ý vì cô không muốn gặp cảnh như hôm nay.
Trên đường đi, Mine vô tình liếc sang nhìn Tatara, đến bây giờ cô vẫn không thể tin được là mình đã tiếp xúc với con người này được một tháng rồi..
Anh mang hình hài của một thiếu niên ôn nhu, năng động, tựa như mặt trời đang tỏa sáng vậy..
Hoàn toàn khác biệt với cô.
Một con người tự ti, u ám như những ngày mưa bão.
Mỗi bước chân anh đi đều nhẹ tênh, không hề va phải một chút chắc trở nào, còn mỗi bước chân của cô đều nặng trĩu vì bị gai nhọn cuống quanh muốn chôn chặt cô xuống bóng tối không thể chạm tới ánh sáng đằng trước mình.
Hai người vốn đã là hai thế giới khác nhau, là một đường thẳng song song không thể bắt chéo qua được.
Vậy mà, anh ta vẫn cố gắng quay lại, mang ánh sáng chói lọi chiếu về hướng cô.
Thật là một con người kì lạ..
“Sao cậu nhìn tớ vậy, trên người tớ lại có gì lạ à?”
Giọng nói trong trẻo của Tatara vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Mine lắc đầu phủ nhận.
Tatara thấy thế nhún vai không nói gì.
Hai người cứ duy trì trạng thái này được một lúc thì Mine cảm thấy ngượng ngạo nên đã bắt chuyện:
“Tại sao cậu biết tôi, bị hãm hại mà báo cảnh sát?”
Cô nhớ cô đâu hề nói cho anh biết vụ cô bị gã quản lý kia quấy rối, hoặc là do cô tự mình đa tình, anh ta chắc thấy tên này gây rối nhiều nên báo cảnh sát trước đó, rồi nhân lúc cô bị gã ta xâm hại thì anh ta cùng cảnh sát đột kích bắt gọn một thể.
“Tại vì, tớ đợi cậu tan làm mấy ngày hôm nay mà..”
Đợi cô tan làm.. Mấy ngày hôm nay?
Vậy nghĩa là..
“Có nghĩ hôm tôi làm ca đêm, cậu đều chờ tôi lúc tan làm?”
Mine vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Còn anh chàng Tatara kia lại vô cùng vui vẻ nói:
“Yên tâm, tớ vẫn ngủ đầy đủ mà, mấy hôm làm ca đêm tớ đều đã ngủ trước ở nhà rồi.”
Cô không tin.
Cô làm ca như thế nào sao anh ta biết được mà ngủ trước đó chứ?
Nhưng mà cũng không đú, cô vẫn thấy anh ta tăng động như thằng điên, mí mắt cũng không có quầng thâm, cũng không ngáp ngủ.
Hoặc là giả vờ.
Hoặc là..
Theo dõi cô từ lúc cô mới làm rồi bắt đầu điều chỉnh sao cho phù hợp nhất có thể để vừa đợi cô tan làm.
Không phải chứ? Chắc chắn không phải là vế sau..
Cơ mà, hình như dạo gần đây lúc nào tan ca đi về, cô cũng đều thấy có một người đi chung đường với cô, ban đầu thì cô sợ hãi nhưng về sau người đó lại khiến cô có cảm giác an toàn.
Có lẽ nào?
“Mấy hôm nay, có người đi theo sau tôi mỗi khi tan làm..”
Mine ngập ngừng nói.
Tatara vẫn kiên trì nghe cô nói tiếp.
“Người đó hình như cô dáng dấp cao ráo.. mái tóc màu xanh lá cây đậm.. nhìn khá là giống cậu..”
Hy vọng là do cô tự ảo tưởng ra.
Nhưng khi nhìn thấy Tatara gật đầu, cô cảm thấy thế giới như bị đảo lộn lại có người rảnh rỗi đến mức đi theo cô về nhà khi tan làm.
Mine đang vừa đi vừa đăm chiêu trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên Tatara dừng lại, cô dừng lại theo anh, thấy anh đứng im một lúc không nói gì, cô lên tiếng:
“Có chuyện gì vậy?”
Tatara đứng đối diện Mine, anh đặt hai tay lên bả vai của cô, nghiêm túc nói:
“Mine à, cậu đừng làm ca đêm ở đây nữa, hại cho sức khỏe lắm.”
“?”
“Vừa hay chỗ gần nhà tớ, có một tiệm sách đang tuyển nhân viên ca chiều, mà theo tớ biết thì cậu thích sách, nếu cậu không chê thì tới đó làm nhé?”
Mine ngạc nhiên, rất lâu rồi có người lại quan tâm cô như bác cả cô vậy.
Chắc lại là thương hại đây mà..
“Ừm được, đúng lúc tôi muốn nghỉ việc ở đấy.”
Nghe cô nói vậy, Tatara mỉm cười, anh nắm lấy tay Mine, xoay người về phía trước, cùng cô đi tiếp về nhà.
Về đến cổng chung cư, Tatara mới thả tay của Mine ra, anh lấy một cốc giấy từ trong túi ni lông ra được cho cô rồi nói:
“Cho cậu này, cứ coi như đây là quà động viên nha.”
Là Latte Matcha.
“Vậy tớ về đây..”
Tatara ôn nhu nói.
Mine đứng ngẩn một lúc, chợt cô nhớ ra mình vẫn còn mặc áo khoác của anh, cô vội vàng hỏi:
“Khoan đã, còn cái áo khoác của cậu?”
Anh mỉm cười xoa đầu cô, dịu dàng nói:
“Cho cậu đấy.”
Sau đó anh vẫn tay tạm biệt cô rồi rời đi. Mine đợi anh đi khuất mới lên trên nhà.
Lúc cô vào được nhà cũng đã là 12 giờ đêm. Mine khóa cửa cẩn thận, cô cầm cốc Latte Matcha đến bên chỗ ngủ của mình, kế tiếp cô ngồi xuống đệm, dựa lưng vào cửa kính ban công.
Cô cầm cốc Latte Matcha nhìn một hồi thật lâu, lòng bàn tay cô lúc này cảm thấy thân cốc vẫn còn rất ấm.
“Nè Sousei, cậu nói xem mình có nên tiếp tục ở bên cạnh ‘mặt trời’ không?”
Mặt trời đó quá xa vời..
Hơn nữa, mỗi ngày nó đều tiến lên một bước còn cô thì vẫn đứng yên đó, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bỏ xa mà thôi.
Sousei ngồi bên cạnh Mine, anh vuốt ve mu bàn tay cô, ôn hòa nói:
“Nên tiếp tục!”
Mine ngạc nhìn Sousei cô định nói lại thì cậu đã lên tiếng trước:
“Vì cậu có mình ở bên cạnh, nên cậu ở bên cạnh ‘mặt trời’ thì cũng nghĩa là mình ở cạnh ‘mặt trời’ rồi.”
Chỉ cần cô vẫn luôn ở cạnh cậu, không bỏ mặc cậu thì dù cho có ở đâu hay cạnh ai đi chăng nữa cậu cũng sẵn lòng đồng hành với cô.
Vậy là đủ..