Bạn Là Tôi - Tôi Là Bạn - Chương 5: Trực Giác Luôn Đúng
Mine hết nằm lướt SNS thì lại chuyển sang đọc sách. Cứ như thế được một lúc thì cô thấy hơi đói bụng mà nhà không có gì để ăn vặt. Thế là, cô quyết định vác thân mình đi ra cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi cách nhà cũng không quá xa, đi bộ tầm mười phút là thấy, nhưng cô không vào vội mà lại thêm một đoạn nữa. Bởi vì, cô đi bộ thêm năm phút nữa là sẽ có một khu công viên nhỏ.
Mine tạt vào đó, cô ngồi lên xích đu, đung đưa một lúc.
Trời đêm giữa tháng năm, tuy không mưa nhưng gió đêm ùa về rất lạnh. Mà cô thì mặc đồ ngủ khá mỏng, cho dù cô đã khoác áo khoác khá dài nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Mine ngước lên nhìn bầu trời, cô thấy chỉ có vài vì sao cùng với những đám mây thưa thớt, Dù vậy, cũng đủ để cô thư giãn đầu óc trước khi mua đồ ăn khuya.
Cô chẳng muốn về nhà chút, dù đấy là nơi mà mãi cô mới có được, nhưng cô vẫn phải đối mặt với nó mỗi đêm thì nó cũng giống như vậy thôi.
Xem ra..
Thứ tự do mà cô muốn nhất bây giờ đó chính là..
Một giấc ngủ ngon mà không bị lũ quỷ điên làm phiền.
Cô vẫn đung đưa xích đu nhẹ nhàng, tai vẫn nghe Sousei kể chuyện.
Thật yên bình..
Nhưng ngay giây sau, Mine lại nhìn thấy một khuôn mặt méo mó không rõ giới tính đang dần bước tới cô càng ngày càng gần, theo quán tính thì cô đứng dậy chạy đi nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên thì đã bị nó tóm lấy cổ mà bóp thật mạnh. Mine trở nên khó thở, cô cố gắng lấy tay cào cấu tay của thứ kì quái đó, nhưng hình như làm vậy chỉ tăng sự kích thích của nó, tay nó lại bóp mạnh hơn trước đó.
Cô không thể kêu cứu, cô cũng không thể cự quậy.
Khi cô nghĩ sắp phải buông xuôi thì con quỷ đó lại thả cô xuống, nó biết mất khỏi tầm mắt của cô.
Sousei vội đỡ lấy Mine xót xa nói:
“Xin lỗi, là tớ vô dụng, tớ làm cách nào cũng không thể chạm vào con quỷ đó..”
Mine biết Sousei là bạn tưởng tượng của cô đâu hề có cơ thể thực sự và cậu cũng đâu có cấu tạo giống hệt nó mà ngăn cản nó lại.
Cô chỉ đành an ủi cậu ta:
“Không sao, tớ vẫn!”
Mine chưa kịp nói thì Sousei cắt ngang lời cô:
“Chạy đi, Mine!”
Mine hoảng hốt, cô dồn hết sức để chạy thật nhanh mà không kịp quay lại nhìn phía sau. Cũng may, sau đó cô kịp chạy vào cửa hàng tiện lợi, vừa đẩy cửa vào cái người cô hơi cúi xuống, cô lấy hai tay chống hai bên đầu gối thở hồng hộc.
Anh nhân viên cửa hàng thấy cô như vậy, vội vã chạy ra hỏi:
“Có cần tôi báo cảnh sát không?”
Mine ngước lên nhìn anh ta, có vẻ như anh ta hiểu nhầm cô đang gặp biến thái nên cô vội phủ nhận:
“Không sao, tôi gặp ma.”
“…”
Anh nhân viên cũng không nói gì nữa quay trở lại quầy thu ngân, Mine cũng bắt đầu đi kiếm đồ ăn khuya.
Lúc về tới nhà cũng đã là 12 giờ đêm, Mine vẫn chậm ra ngồi xuống bàn trà lấy đồ ăn khuya, cô bật nhạc lên để vừa nghe vừa ăn.
Xong xuôi đâu đấy là 1 giờ sáng, cô làm vệ sinh cá nhân rồi lên giường đi ngủ.
*
Ngày hôm sau, gần như Mine đều trong trạng thái ngủ gà ngủ gật.
Nói là cô có chứng mất ngủ nhưng chỉ là về đêm, ban ngày nếu cô có vẫn có thể ngủ được dù nó là giấc ngủ ngắn cũng đủ làm cô duy trì cả một ngày dài. Thông thường vào rạng sáng, là thời gian cô ngủ bù cho buổi đêm mất ngủ, và những giấc ngủ đó chỉ kéo dài vỏn vẹn hai tiếng.
Nhưng bởi vì chuyện đêm qua, nên sáng nay cô không thể nào ngủ được vì cứ nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh bị bóp cô nên cô không thể ngủ được. Cả bây giờ cũng vậy, dù đôi mắt nặng trĩu vô cùng nhưng cô vẫn không dám ngủ, phần vì sợ gặp ác mộng sẽ hét giữa lớp, phần vì ngủ gật trong giờ học sẽ không nghe được bài. Cuối cùng, tới giờ nghỉ giải lao cô quyết định xuống phòng y tế để ngủ mặc kệ tiết học tiếp theo.
Xuống tới phòng y tế, Mine đến chỗ cô y tá rồi báo với cô là mình mệt muốn nghỉ một hai tiết, sau đó sẽ lên học bình thường. Cô y tá vừa chấp nhận lý do cái, cô lập tức nhảy lên giường ở trong phòng nghỉ.
Ngủ được một lát thì cô tỉnh dậy, cô không gặp ác mộng nhưng đầu cô đau như búa bổ vậy mà không thể kệ nó mà đi ngủ được nên cô kéo rèm phòng nghỉ để ra lấy thuốc đau đầu.
Rèm vừa kéo ra thì đập vào mắt cô là anh bạn Nishimura Tatara mà cô cảm thấy phiền phức vô cùng.
Cô nhìn quanh không hề thấy cô y tá đâu mới lên tiếng hỏi:
“Cô y tá đâu?”
Tatara mỉm cười nói:
“Cô đi ra ngoài rồi, nhờ mình trông phòng một lát.”
“Còn tiết học?”
“Tầm mười phút nữa mới vào giờ.”
Vậy là cô đã ngủ được năm phút rồi.
“Thế sao cậu lại ở đây?”
Mine không trả lời, vì cô cảm thấy vấn đề của mình không liên quan tới người khác, nhưng chợt tầm mắt của cô lại liếc đến bàn tay phải của anh ta cuốn băng gạc khá nhiều.
Tatara nhận thấy Mine đang nhìn vào vết thương của mình nên anh cười trừ nói:
“Mình học tiết nấu ăn, không cẩn thận bị đứt cả bàn tay.”
Mine trợn tròn mắt.
Anh ta vụng đến thế à?
“Vụng về.”
Cô vô thức nói.
Tatara không biết nói gì, vội lảng tránh sang chủ đề khác:
“Cậu bị bệnh à?”
Mine cảm thấy nếu không trả lời thì anh ta sẽ lặp đi lặp lại liên tục, nên cô bất đắc dĩ phải trả lời:
“Bị mệt, bị đau đầu, cần thuốc.”
Tatara nghe vậy, anh đứng dậy tiến đến chỗ tủ đựng thuốc, lấy một vỉ thuốc rồi đưa cho cô rồi nói:
“Thuốc giảm đau đầu đây, trước tiên uống một viên đã, tầm bốn tiếng sau vẫn đau thì uống tiếp viên nữa.”
Mine cầm lấy vỉ thuốc, nghi hoặc hỏi:
“Sao biết?”
Tatara mỉm cười đáp lại:
“Cô y tá trường mình là bạn thanh mai trúc mã của mình, nên mình hay vào đây chơi với cô ấy nên biết thôi.”
Mine gật đầu, cô lấy một viên thuốc sau đó cầm cốc nước để trên bàn đi đến máy lọc nước lấy nước lạnh để uống.
Uống xong, cô để lại cốc nước lên bàn, cô đưa vỉ thuốc lại cho Tatara, anh ta cầm lấy rồi cất về chỗ cũ, trong lúc anh ta cất thuốc thì cô bỗng dưng nhớ đến chuyện mất ngủ hôm nay nên nói:
“Dạo gần đây, tôi hay mất ngủ, chắc.. có lẽ tôi nên uống thuốc ngủ.”
Mine tính đến việc uống thuốc ngủ từ lâu rồi, vì cô muốn một giấc ngủ ngon nhưng kết quả cô lại do dự không muốn mua thuốc nữa.
Tatara lắc đầu, anh nghiêm túc nói:
“Đừng uống, thuốc ngủ uống một hai lần thì được nhưng uống nhiều và lâu thì cậu sẽ kháng thuốc, và nếu cậu uống với liều lượng cao thì khả năng cao là tử vong.”
Mine vừa nhận ra cô đã tiếp thu được kiến thức mới, đây là kiến thức chưa ai nói với cô bao giờ, cô cũng chưa tra mạng vì sợ hãi.
Quả nhiên, nó sợ hãi thật.
Cô là trường hợp sẽ không thể nào chỉ uống một hai viên, nên chắc chắn là sẽ kháng thuốc vậy thì chắc chắn cô sẽ vẫn mất ngủ thôi.
Đúng là vẫn nên bỏ đi thì hơn.
“Nếu cậu khó ngủ thì có thể tìm tới tôi được này..”
“Chê.”
Mine thẳng thắn nói.
Tatara chợt cười thành tiếng, anh ta xua tay nói với cô:
“Mình đùa thôi, nếu cảm thấy khó ngủ thì cậu nghe postcard hoặc nghe nhạc cũng được, nó dễ ngủ hơn đấy.”
“Tôi tưởng.. Mấy cái đó kích thích não bộ không cho ngủ?”
Tatara lắc đầu, anh kiên trì giải thích:
“Nếu cậu thả lỏng cơ thể thì tác dụng làm cho buồn ngủ, nếu cậu đi theo giai điệu thì đúng là khó ngủ hơn thật.”
Mine lại vỡ ra thêm kiến thức mới.
Chuông vào tiết vang lên, cô ý tá đã vào lại phòng, Tatara vội đứng lên trở về lớp học còn Mine thì quay lại phòng nghỉ để ngủ thêm giấc nữa.
Khi chuông tiết thứ hai vang lên cũng là lúc Mine cảm thấy thoải mái hơn cô quyết định quay trở về lớp học.
*
Chiều tan học, Mine vừa đi ra khỏi cửa lớp thì thấy Tatara đứng ở bên cạnh, anh gãi đầu nói:
“Chiều nay, tớ có hẹn đi coffee với bạn, nên cậu có thể về một mình được không?”
Mine gật đầu.
Tatara thấy vậy, anh vội dơ tay tạm biệt cô rồi chạy đi.
Mine chỉ thắc mắc, việc anh không đi về được với cô mà lại đến tận cửa lớp để báo cho cô, anh có thể lựa chọn kệ cô rồi đi với bạn bè.
Như cách những người bạn trước đã làm với cô vậy.. Người tốt như anh không nên làm bạn với cô.
Cô là kẻ kỳ lạ.
Anh là người bình thường.
Thế nên, cô không xứng đáng để làm bạn với anh..
Mine đang định đi về nhưng vừa mới đổi được đôi giày thì cô lại đổi ý muốn coffee. Dù sao, cô cũng đã lâu chưa đi coffee bao giờ, từ lúc bố mẹ cô mất cũng đã được hai năm rồi.
Mine đến một quán coffee nhỏ thiết kế theo dạng phương tây cổ điển, nằm ở một khu phố nhỏ gần trường của cô, cô chọn bàn thứ hai gần cửa sổ tính từ cửa ra vào.
Cô nhân viên đưa menu cho Mine, cô nhìn vào menu một hồi lâu vì không biết chọn món gì, mãi một lúc sau cô nghe Sousei đề xuất uống Latte Matcha nen cô không chần chừ mà gọi.
Khi cốc Latte vừa đặt xuống bàn, Mine đã đeo tai nghe, mở nhạc và cầm sách lên đọc mặc kệ mọi thứ xung quanh vẫn đang tiếp diễn. Cô không biết rằng, nhóm của Tatara cũng bước vào quán coffee ngay sau cô.
Lúc nhóm Tatara mới vào, một người bạn của anh thấy cô nên đã định ra bắt chuyện làm quen với cô nhưng bị anh ngăn lại, dù người bạn kia có van nải như thế nào thì anh cũng nhất quyết không đồng ý, cuối cùng người bạn kia cũng bỏ cuộc, bọn họ ngồi bàn thứ ba ngay sau bàn của cô.
* * *
Mine ngồi được hai tiếng cô quyết định đứng dậy đi ra quầy thu ngân thanh toán để đi về.
Lúc cô đi được đến cây cầu vượt gần nhà, cô lại bắt gặp bóng người khuôn mặt méo mó đã khiến cô mất ngủ từ qua tới tận sáng nay. Mine chỉ thở dài, cô chọn đi qua nó để đi tiếp về nhà, nhưng dường như nó nhận ra sự tồn tại của cô nên bắt đầu bước đi. Mine cũng chỉ cảm thấy nó đang đi bộ bình thường nên cô không chạy, nhưng dần dần bước đi của bóng người đó tăng tốc, ngày càng đi nhanh hơn khiến cho Mine không giữ được bình tĩnh nữa mà bắt đầu chạy thật nhanh.
Mine rất sợ nếu quay mặt ra đằng sau hay dừng lại một chút thôi là nó sẽ bóp cổ cô như tối hôm qua đã làm, mặc dù hôm qua nó chỉ bóp đến khi cô sắp không thở được nhưng hôm nay thì khả năng cao nó sẽ bóp cổ cô đến chết.
Nó khác với tất cả những thứ mà cô từng nhìn thấy trước đây..
Nó không nguyền rủa cô chết nữa.
Nó trực tiếp giết chết cô.
Chắc nó thấy cô là thứ mà không nên tồn tại trước mặt nó.. Giống hệt gia đình cô, bạn bè hồi cấp hai của cô.
Họ đều muốn cô..
Biến mất ra khỏi thế giới này.
Mine chạy thẳng một mạch về nhà, cô đóng sầm cửa lại, chân cô bây giờ đã không còn sức nữa, cô chỉ có thể ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa người vào cửa. Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định lại, nhịp tim vẫn đập nhanh một cách bất thường.
Phải mất một lúc lâu, Mine mới có thể bình tĩnh lại, cô mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, sau đó đi ra ban công để giải tỏa căng thẳng. Cô xoay lưng lại tựa vào ban công, mở chai nước uống một hớp rồi đóng chai lại, hai cánh tay của cô tựa vào lan can cùng với lưng của cô.
“Sousei à, cậu nói xem bao giờ chuỗi ngày này kết thúc vậy?”
Câu hỏi của cô dù nghe thoáng quá cảm thấy nhẹ tênh nhưng thật ra lại nặng trĩu vô cùng, như là một tảng đá chưa bao giờ được gỡ ra vậy.
Sousei vừa nghe thấy câu hỏi của cô, cậu xuất hiện đứng bên cạnh cô, dịu dàng nói:
“Một ngày đó không xa, khi mà có một người..
Sousei ngập ngừng, cậu hình như không hề muốn nói ra chút nào, vì đây là điều đau lòng nhất đối với cậu nhưng Mine là bạn của cậu, chỉ cần cô muốn dù có khó khăn như thế nào cậu vẫn đáp ứng được.
” Một người.. ngoài tớ yêu thương cậu hơn. “
Một người ngoài cậu..
Yêu thương cô hơn?
” Là ai vậy? “
Mine trầm mặc hỏi.
” Tớ không biết, nhưng mà.. cậu sẽ sớm gặp được người đấy thôi. “
Sousei buồn bã nói.
Mine sững người lại trước lời nói của Sousei, cô còn có thể gặp ai được nữa đây, người gần đây nhất là anh bạn Nishimura Tatara cô còn muốn đẩy ra xa khỏi cuộc sống của cô.
Điều cơ bản nhất để bảo vệ bản thân mình đó chính là.. Tự động tránh xa mọi mối quan hệ với xã hội loài người. Vì nếu không làm vậy, cô sẽ tiếp tục chịu tổn thương, trái tim cô sẽ vỡ vụn ra mất. Cho nên việc gặp một người yêu thương cô là chuyện khó hơn cả việc bảo cô tự tử.
” Bỏ đi, tớ không thể làm vậy được.. “
Mine thở dài nói.
Cô vẫn là nên chịu đựng một chút, sẽ tranh thủ ngủ vào ban ngày để ban đêm đủ sức chống chọi với lũ quái vật.
Cô bỏ cánh tay đang tựa lan can ra, cô bước đến cửa ban công đang định mở cửa đi vào thì Sousei lên tiếng:
” Cái người tên Nishimura Tatara ấy.. Cậu vẫn nên làm bạn thì tốt hơn, biết đâu sẽ là người yêu thương cậu sau này. “
Cậu dừng một lát như đang suy nghĩ gì đó, Mine vẫn cố gắng đợi cậu nói nốt.
Quả nhiên, không để cô đợi lâu, Sousei đã ngay lập tức bổ sung thêm:
” Nhưng mà.. Chỉ được kết bạn một mình người đó thôi, không được kết bạn với ai khác ngoài anh ta. “
” Tại sao? “
” Tại bởi vì.. tớ ghen. Nên tóm lại cậu chỉ được chơi với tớ và anh ta thôi. “
Mine không biết tại sao Sousei nói như vậy, nhưng cô chỉ biết rằng, những điều Sousei nói từ trước tới nay đều chứng tỏ một điều là trực giác của Sousei luôn đúng. Hơn nữa, cô cũng không thể khước từ Sousei được vì đối với cô thì Sousei là người bạn, người thân duy nhất của cô. Nên cô chẳng còn cách nào khác chiều theo ý của Sousei dù là điều nhỏ nhặt nhất.
” Ừm, đều theo cậu cả. “
” Vậy thì móc ngoéo lập lời hứa với tớ đi. “
Cô gật đầu, đưa ngón út của mình móc vào ngón út của Sousei.
Cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, vì nó thực sự rất quý giá với cô.
*
Sáng hôm sau, khi Mine vừa rời khỏi nhà thì đã thấy Tatara đã đứng ở dưới cổng chung cư đợi cô.
Mine nhìn thấy bóng dáng của cô, cô vội vàng chạy ra chỗ anh rồi hỏi:
” Sao lại tới đây? “
Tatara thấy cô chạy vội ra đây chỉ để hỏi vậy, chợt thấy dễ thương, anh không kìm lòng được mà xoa đầu cô, tươi cười nói:
” Hôm qua mình không về cùng với cậu được, nên nay mình đi học bù với cậu. “
Mine ồ lên một tiếng, rồi đi trước anh, Tatara chẳng lạ gì tính cách của cô nên chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Đi được một đoạn, Tatara vội đưa điện thoại ra trước mặt Mine, trên màn hình điện thoại của anh là tài khoản Line. Mine nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu mục đích của anh là gì, cô định hỏi thì anh đã nói trước:
” Kết bạn Line đi? “
À, ra là kết bạn Line.
Mine cũng không do dự mà lấy điện thoại ra mở phần hồng ngoại ra để quét ID Line, Tatara cũng vui vẻ mở phần hồng ngoại ra quét của ID Line của cô.
Sau đó, hai người chính thức rơi vào im lặng, nhưng cũng chỉ được mấy giây thì Mine lên tiếng trước:
” Sao cậu lại làm bạn với tôi, cậu đâu có thiếu bạn đâu? “
Tatara nghe thấy vậy, anh cốc nhẹ vào đầu của Mine rồi nói:
” Mình có bạn thì sao chứ? Thế cứ có bạn là không kết bạn với người khác được à? “
” Thì sao lại tôi.. mà không phải là người khác? “
Mine ngập ngừng hỏi.
” Vì mình thích tính cách của cậu. “
Tatata thản nhiên nói.
Mine cúi mặt xuống đất, cô tản mạn hỏi:
” Thế lý do cậu lại dành thời gian cho tôi nhiều hơn họ là gì vậy? “
” Tại vì tính cách của Takahashi đặc biệt hơn so với lũ bạn của mình, hơn nữa.. đây là lần đầu tiên mình có bạn là con gái nên phải dành thời gian cho cậu nhiều hơn bọn kia chứ. “
Mine chợt cảm thấy vui trong lòng, xem ra lại có người muốn dành thời gian cho những người tẻ nhạt như cô, quả nhiên vẫn nên nghe lời Sousei thì hơn.
Vì lần này, Sousei lại đoán đúng nữa rồi.
” Ừm, cậu là người bạn con trai thứ hai mình kết bạn được đấy. “
Tatara ngạc nhiên, anh vội hỏi:
” Người thứ nhất là ai? “
Mine định nói thật cho anh nghe nhưng trực giác bảo cô rằng nên nói dối.
Cô chỉ đành theo trực giác, mỉm cười nói:
” Là một người bạn khá xa thành phố của chúng mình, tên là Sousei.”