Bạn Là Tôi - Tôi Là Bạn - Chương 11
Trên đường đi, Mine có hỏi qua về cặp song sinh kia ngay tức khắc Niwa đã liên hồi kể mọi chuyện trên trời dưới đất của cặp đó mặc dù có vài lần Tatara cố gắng ngắt lời Niwa mấy lần nhưng không thành nên anh đành mặc kệ Niwa nói.
Cũng nhờ đó, Mine mới biết được rằng cả nhóm đều là bạn thời thơ ấu nhà ở sát vách với nhau, cùng chung ước mơ làm bác sĩ tâm lý nên bốn bọn họ quyết định mở một câu lạc bộ tư vấn tâm lý, có những lúc bận vô cùng nhưng lại có những lúc lại rảnh rỗi phát chán. Điển hình như hôm nay không có ma nào đến nên cô thoải mái ngồi uống trà.
“Có bạn thơ ấu thích thật đấy..”
Mine vô tình nói.
“Hửm, Mine không có à?”
Niwa hồn nhiên hỏi.
Mine ngẩn người.
Sousei có tính là bạn thời thơ ấu của cô không nhỉ? Cậu ý đã xuất hiện bên cạnh cô từ nhỏ, cũng chỉ có cậu chơi thân với cô nhất suốt mấy chục năm trời.
Liệu có phải không ta?
“Ừm đã từng, nhưng cậu ấy chuyển thành phố rồi..”
Nói dối như vậy chắc vẫn ổn?
“Buồn thật đấy, chơi với nhau lâu năm như vậy mà..”
Mine cười trừ..
Cậu ấy vẫn ở đây chỉ là các cậu không thấy thôi.
“Ừm thật ra, cũng buồn lắm thi thoảng vẫn nói chuyện qua mạng được, chỉ là ít gặp nhau thôi.”
Mine vẫn cố gắng nói dối.
Niwa nghe vậy, cô ôm lấy Mine, xoa đầu cô rồi dịu dàng nói:
“Sẽ ổn thôi, có bọn tớ ở đây rồi.”
Mine ngạc nhiên.
Đây là câu mà cô muốn nghe từ lâu lắm rồi.. Nhưng chẳng ai nói với cô, họ toàn cười đểu và mặc kệ cô.
Cô cũng là con người cần được ai ùi
Giả tạo cũng được, cô chấp nhận hết mà..
“Về thôi..”
Mine đẩy Niwa rồi đi lên trước, Niwa và Tatara theo sau.
Vừa đến cửa chung cư Mine mời hai người họ uống nước với cô, Niwa vui vẻ đang định đồng ý thì Tatara ngăn lại rồi kéo tay Niwa đi. Mine đứng đơ người vì không hiểu gì, nhưng cô vẫn nhún vai mặc kệ và đi lên nhà.
Đêm hôm đó, Mine vừa từ cơn ác mộng tỉnh dậy, cô mở cửa ban công rồi tựa người vào thành cửa, đêm tháng chín gió cũng bắt đầu dịu mát dần không nóng như ban ngày nữa, Mine nhắm mắt tận hưởng bầu không khí này.
“Này Sousei.”
Cô khẽ gọi tên cậu.
“Hửm, gì vậy?”
Sousei hồn nhiên hỏi cô.
“Chuyện cậu bạn thơ ấu thành phố bên cạnh..”
Mine e ngại nói.
“Đừng lo lắng, tớ biết người đó là tớ mà.”
Sousei ngắt lời cô.
Mine ngạc nhiên nhìn Sousei, cô không nghĩ cậu lại biết người cô định nói đó là cậu.
“Từ bé đến giờ cậu có có tớ thì đào đâu ra người thơ ấu khác được nên đương nhiên chỉ có thể cậu nói như vậy tránh lộ ra tớ thôi.”
Sousei tự tin nói.
Mine yên lặng nhìn dáng vẻ tự đắc của cậu, cô xoa mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh của cậu.
Cô vẫn luôn mến cậu và muốn cậu mãi mãi là tri kỉ của cô.
* * *
Hai tuần sau, Mine đã có một lịch sinh hoạt mới.
Hôm nào không có ca làm Mine sẽ ghé qua câu lạc bộ của Tatara chơi còn hôm nào có ca làm thì cô sẽ đi thẳng tới chỗ làm. Nhịp sống này mới đầu khó nắm bắt nhưng dần cô cũng đã quen hơn.
Chiều nay vì có ca làm, nên tan học Mine đã lập tức đi tới chỗ làm.
Thả bước trên con đường giữa tháng chín, trời dù có những hôm nóng gắt nhưng cũng đã dịu hơn khá nhiều so với tháng trước khiến cho tâm trạng của Mine cũng dễ chịu theo.
Hơn nữa có Sousei sánh bước bên cô thì còn gì tuyệt hơn nữa..
“Nè Mine..”
Sousei khẽ gọi tên cô.
“Sao vậy?”
“Tớ thèm ăn bánh Tiramisu vị Matcha!”
Sousei vui vẻ nói.
“Ừm, lát nữa tan làm tớ sẽ mua cho cậu.”
Mine mỉm cười nói.
Cô vừa đi vừa hát.
Sousei chợt cười khổ.
Mine chưa bao giờ thực sự vui vẻ để hát hò, hồi bé cô và cậu cũng đã đôi lần hát chung với nhau nhưng vì chuyện gia đình nên cô không còn cất tiếng hát, lần gần nhất cô hát là đã là bốn năm trước. Khi cô vừa kết được bạn, rồi cùng bạn chia sẻ sở thích và cùng cất tiếng ca.
Mine rất thích âm nhạc nên khi vui cô sẽ hát.
Và cậu cũng vậy.
Nếu Mine hát khi vui thì Sousei sẽ hát khi cô buồn, cậu muốn dùng tiếng hát của mình để an ủi cô.
Nhiều năm rồi, cô đã không còn hát còn cậu vẫn tiếp tục vì cô.
Sousei cũng hiểu vì sao đột nhiên cô lại vui vẻ hát như vậy..
Trải qua hai tuần chơi với nhóm Tatara và sinh hoạt câu lạc bộ cùng họ, quan niệm sống của Mine cũng dần thay đổi. Cô không còn khép nép với mọi người nữa thái độ của cô cũng cởi mở hơn một chút.
Cô bắt đầu trò chuyện với Sousei về chủ đề bạn bè trên trường, cô kể gần như hết ngày vẫn chưa xong chuyện, cậu vẫn luôn lắng nghe câu chuyện của cô nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cậu thích họ.
Cậu dần dần có ác cảm với tất cả bọn họ trừ Tatara.
Không hẳn là cậu không ghét Tatara nhưng dù sao Tatara cũng là chỗ dựa duy nhất khi không có cậu.
Còn bọn họ là cướp Mine ra khỏi cậu.
Cậu cũng bắt đầu cảm thấy Mine đang dần xa mình.
Nhưng cậu vẫn hy vọng rằng đó chỉ là tưởng tượng thôi..
Lúc Mine lên toa tàu, cô vẫn giữ trạng thái vui vẻ nghe nhạc, còn Sousei chỉ lặng lẽ ngồi cạnh dựa vào người cô.
Một người vui một người buồn hòa vào buổi chiều tà trên con tàu.
OOo
Buổi tối vừa tan làm xong, Mine đi vào phòng thay đồ, khi vừa mở cửa tủ thì cô gái ở tủ bên cạnh bắt chuyện:
“Chị ơi, lát nữa rảnh không?”
Mine vừa mặc xong quần áo, cô đóng tủ quay ra nhìn cô gái bên cạnh, là nhân viên mới vào từ một tuần trước. Cô ấy kém hơn cô một tuổi lại rất dễ gần nên dù mới vào một tuần ai cũng yêu quý cô ấy.
Ngoại trừ cô.
Mine dù có thay đổi như thế thì cũng không thể vì một người dễ gần mà lại kết bạn với người ta, hơn nữa cô từ lâu đã không dễ kết bạn như vậy. Tốt nhất chỉ nên dừng ở mức là xã giao.
“Chị ơi?”
Mine ngơ ngác quay sang hỏi cô bé bên cạnh.
“Hả?”
Cô bé ấy dịu dàng vén tóc rồi nói:
“Chỉ rảnh không ạ? Em muốn đi ăn tối với chị.”
Mine lắc đầu từ chối, cô không có thời gian dây dưa với cô bé này.
“Vậy em đi cùng chị ra ngoài tiệm nha?”
Cô bé tươi cười hỏi lại Mine.
Mine cũng chỉ gật đầu qua loa, dù sao cũng chỉ là đi cùng có một xíu cũng chả mất mát gì.
Cô bé kia thấy Mine đồng ý đã lập tức ôm lấy tay cô rồi kéo cô đi ra ngoài. Nhưng lúc Mine vừa ra khỏi tiệm sách thì Tatara đã đứng ngay cạnh cô, mặt tươi cười nói:
“Mine của tớ đây rồi!”
Mine lườm Tatara cháy mắt rồi cô quay sang bên cô bé kia nói nhỏ nhẹ:
“Chị đi trước đây.”
Cô bé kia không đáp lại chỉ vẫy tay chào cô rồi rời đi.
Mine cũng không đoái hoài gì tới cô bé nữa, cô kéo tay anh rời khỏi chỗ này nếu tiếp tục đứng đây thì chỉ toàn bầu không khí ngại ngùng mà cô thì vô cùng không thích vậy.
Đi được một lúc, Mine mới buông tay Tatara ra, bấy giờ anh mới dám mở miệng ra hỏi cô:
“Cô bé vừa nãy là ai vậy?”
Mine lãm đạm nói:
“Nhân viên mới.”
Tatara chỉ ồ một tiếng, tay phải của anh xoắn xoắn mấy lọn tóc của cô tinh nghịch hỏi:
“Thế tối nay ăn gì nào?”
Mine đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi hồn nhiên nói:
“Mì Ramen.”
Tatara dơ tay ra hiệu chữ “ok” rồi dắt cô đi ăn.
Hai người họ rời đi được một lúc khá lâu thì cô bé vừa nãy đi cùng Mine, bây giờ lại đi cùng một chàng trai mặc đồng phục cấp hai.
“Này Yoru, chị họ của em kìa!”
Cô bé dịu dàng hất cằm nói với chàng trai.
“Ừm, cảm ơn chị, lát nữa tôi tự đi đến thăm chị ấy.”
Yoru trầm mặc nói.
Cô bé thấy vậy cũng chẳng còn gì để nói chỉ rời đi trước còn Yoru thì rời đi ngay sau đó.
Yoru bước vô định trên con đường không một ai quen biết, người em biết cũng không biết em đang ở đây. Lý do vì sao em ở đây thì do trường em có sự kiện lớn nên được nghỉ một tuần, trùng hợp chú em đang đi làm ở trên này nên em lên chơi. Nhưng lên rồi em mới biết, hóa ra người chú mà em tưởng như hoàn hảo hóa ra lại cặp bồ mà cô bé vừa rồi nói chuyện với em lại chính là nhân tình của chú ấy.
Trong một khoảnh khắc em nghĩ rằng ngày đó Mine không được chú ấy nhận lại là một may mắn.
Bởi vì..
Em đã bị chú ấy hành hạ khi em vừa mới lên đây..
Yoru không hề muốn về lại căn nhà đó chút nào, em đã nhân lúc
Lúc Mine còn ở đây em không dám gọi vì cô đang đi với bạn, nhà mới của Mine em cũng không biết, nghĩ đi nghĩ lại thì em chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi lang thang một mình cả. Em dừng chân tại quán ăn gia đình, dù sao cũng đã đến giờ ăn tối mà trên người vẫn còn chút tiền nên không tội gì mà lại bỏ đói, tuy vậy khi em định bước vào thì bắt gặp Mine đang đi ra cùng một người lạ, thấy em đứng đó Mine vội chạy đến ngạc nhiên hỏi:
“Sao em ở đây?”
Yoru nhất thời bối rối suýt chút nữa là em quên mất lý do vì sao em ở đây, em lúng túng đáp:
“Dì đưa em lên thăm chú ấy mà..”
“Thế còn trường học thì sao?” – Mine thắc mắc.
“Chỗ em học với nơi em ở còn xa hơn ở chỗ này, nên em vẫn đi học bình thường.” – Yoru tự tin nói.
Mine ngẩn người nhớ lại.
Đúng ra so với chỗ em ấy ở thì thành phố này vẫn gần trường em ấy học vì dù sao thì trước nhà em ấy ở cùng chỗ với cô mà.
“Nhưng mà em không muốn ở đây nữa.”
Yoru buồn bực nói.
Mine nhìn thấy ánh mắt Yoru như vậy cô cũng đoán được phần nào cậu nói thế, chắc chắn chú tư lại hành hạ em ấy.
“Yoru ăn gì chưa?” – Mine đánh trống lảng.
Yoru lắc đầu.
“Vậy vào ăn đi, bữa này chị mời.”
Cô nắm lấy bàn tay của Yoru dắt em vào quán ăn, dù chỉ vô tình nhưng bàn tay cô đã sưởi ấm cái lạnh của mùa thu tháng chín ở trong trái tim em..
Ước gì em được ở bên cô..
Yoru vừa vào bàn thì nhận ra đằng sau mình còn có một người nữa đi theo, anh chàng này nhìn qua có vẻ rất ưu tú hơn nữa hồi nãy cũng thấy đứng bên cạnh Mine, em không nhịn được mà ghé sát tai cô thì thầm hỏi:
“Cái người đằng sau ý, là bạn chị à?”
Mine gật đầu thay cho câu trả lời.
Yoru cũng không thắc mắc gì nữa, em ngồi cạnh Mine còn anh chàng kia ngồi đối diện.
Đợi tới khi Yoru gọi món xong thì Mine mới mở miệng lãm đạm nói:
“Chị giới thiệu đây là bạn của chị, Nishimura Tatata.”
Yoru gật đầu ra hiệu chào Tatara.
“Còn đây là em họ bên ngoại tớ, Watanabe Yoru.” – Mine nói tiếp.
“Ô ra là cậu em họ mà thi thoảng Mine hay nhắc tới à, hóa ra lại điển trai vậy sao?” – Tatara tươi cười nói.
“Tatara, đừng có trêu em ấy.” – Mine gằn giọng.
“Biết rồi, mình không trêu nữa.”
Tatara nói vậy cũng không hẳn sai Yoru thực ra rất đẹp trai, em ấy có đôi mắt hồng đậm tựa đá quý Ruby, mái tóc màu bạc hà cộng với khuôn mặt dịu dàng thư sinh, ở bên tai phải của em ấy có đính vài cái khuyên tai càng tô điểm cho khuôn mặt của em trông tỏa sáng hơn.
Thật khác xa với cô.
Một con người không mấy xinh đẹp ngược lại còn mang khuôn mặt u tối.
Mine yên lặng không nói gì chỉ với tay lấy cốc Latte Matcha uống lấy một ngụm.
Bữa ăn tối đó, ba người không hề nói với nhau câu nào.
Vì trước đó Yoru kêu không muốn ở lại thành phố này nên Mine quyết định đưa Yoru về chỗ của mình, dù trước đó Tatara ngỏ ý muốn đưa em ấy về nhưng Mine từ chối vì cô sợ làm phiền Tatara.
Mãi đến lúc lên tàu thì Yoru mới dám lên tiếng hỏi Mine:
“Vậy chị quen anh Nishimura như thế nào ạ?”
Mine im lặng một lúc.
Cô thực sự không biết bắt đầu kể từ đâu nữa..
Từ lần đầu gặp nhau hồi cấp hai hay lần cô tỉnh dậy đã thấy anh ở bên cạnh..
“Ờm, cậu ta giúp chị thoát khỏi bọn côn đồ ở quán Karaoke.. Chi tiết thì dài lắm nên chị không kể hết được đâu..”
“Ra vậy, anh hùng cứu mỹ nhân à?” – Yoru nghi hoặc nói.
Mine ngơ người ra một lúc, không biết tại sao Yoru lại có thể nói như vậy nên cô hỏi lại em:
“Em thấy vậy sao?”
“Ừm giống mà” – Yoru hồn nhiên nói.
Mine thở dài ngao ngán, mặc dù về sau này tên kia có cứu cô mấy lần nhưng đâu đến nỗi là ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ đâu?
Về đến nhà, Mine vừa mới mở cánh cửa ra thì Yoru đã nhanh nhẩu xách túi đồ ăn vào bếp.
“Em là khách mà cứ nghỉ ngơi đi.”
Mine lãnh đạm nói.
“Kể cả thế thì em vẫn muốn nấu cho Mine ăn.”
Yoru nhí nhảnh nói.
Em lâu lắm rồi chưa nấu cho cô, nên tranh thủ lần này nấu cho cô ăn bằng cả tâm huyết của mình để cô không thất vọng.
“Chịu em đấy, nấu như mọi khi nhé.”
Mine mỉm cười gật đầu rồi đi ra chỗ bàn trà ngồi ngắm nhìn Yoru.
Cô nhớ lại hồi học cấp hai Yoru rất hay nấu ăn cho cô mỗi khi dì chú vắng nhà, phần là vì em đang tuổi nổi loạn muốn thể hiện phần là vì em ấy năn nỉ cô cho em nấu ăn coi như chuộc lỗi thái độ lồi lõm của em ấy trước mặt bố mẹ.
Còn vì sao mà em ấy trước mặt dì chú thì tỏ vẻ ra ghét còn đằng sau thì quan tâm cô thì phải kể đến chuyện từ lúc cô mới chuyển đến.
Hồi đó, khi cô mới chuyển đến Yoru rất hống hách, ai em cũng coi là chướng mắt bao gồm cả cô, em ấy rất hay tỏ thái độ rồi trêu chọc cô nhưng cô vẫn cam chịu. Phải cho đến một ngày hè nắng gắt của tháng 9 khi cô đang chuẩn bị đi học thì Yoru dội một xô nước vào người rồi cười cợt nhả. Theo lẽ thông thường thì Mine sẽ mặc kệ cậu nhưng hôm nay cô nở nụ cười ngượng ngạo rồi hỏi:
“Em ghét chị vậy sao?”
Yoru đứng hình trước cậu hỏi đó, còn Mine thì chạy vào cởi quần áo hong khô phải mất hai tiếng sau cô mới đi học được. Kết quả hôm đó, cô bị dì chú mắng dù cho trước đó cô đã xin giáo viên đi muộn nhưng vẫn không tránh được tiếng chửi mắng đay nghiến của hai con người này. Còn Yoru thì muốn nhận lỗi nhưng em không dám lên tiếng.
Từ đó Mine coi em là vô hình.
Dù em có gây chú ý cho Mine tới cỡ nào thì cô đều không thèm quan tâm tới em.
Em nhận ra em sai thật rồi.
Cho nên em quyết định đi nấu cho cô một bữa cơm để tạ lỗi.
Lần đầu em vào bếp, em không bị thương nhưng món ăn hôm đó cũng không mấy ngon nhưng Mine vẫn chịu ăn hết rồi khen nó rất ngon.
Lúc đó, em càng cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.
Mine chưa bao giờ làm gì em mà tại sao em lại hết lần này sang lần khác gây khó dễ cho cô.
“Em không ghét chị.”
Em lí nhí nói.
“Chị biết.”
Mine tản mạn nói.
Cô biết vì sao Yoru lại gây khó dễ cho cô nhưng cô cũng không vì thế mà dung túng cho em ấy mãi. Vì thế cô quyết định dùng chiêu ‘lạc mềm buộc chặt’ khiến cho em nhận ra lỗi lầm.
Phải chi cô cũng có thể áp dụng được với lũ trong trường.
“Đồ ăn tới rồi đây.”
Yoru lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
“Nhìn ngon quá, Yoru nấu có khác.”
Mine tấm tắc khen.
“Đương nhiên rồi, ở nhà chú út em học nấu ăn là chính đấy.”
Yoru tự kiêu nói.
Có kẻ tung thì sẽ có người hứng.
Yoru khen mẽ thì Mine sẽ vỗ tay bốp bốp.
Cả tối đó, hai người tâm sự rất nhiều chuyện như chủ yếu đều là chuyện của Yoru.
“Này, kể về em mãi cũng chán hay chị kể về chị đi.”
Cô á?
Cô thì làm gì có chuyện gì để kể chứ?
Dù thế nhưng Mine vẫn cố vắt óc ra xem có gì thì kể cho Yoru.
À, có rồi.
Mine nằm bò ra bàn trà rồi kể cho Yoru nghe.
“Chuyện là.. Dạo gần đây, chị bị một cô bạn học tên A hay ra tám chuyện với chị nhưng mà kể chuyện hồng phấn thì ít mà than vãn về chuyện mình bị bắt nạt thì nhiều.”
Đúng vậy..
Cô bạn học A này bị đàn chị trường bên cạnh ngày nào cũng đứng ở hẻm ở gần trường Mine để trấn lột tiền. Nếu hôm nào cô bạn học này mà không có tiền thì sẽ bị đánh đập tơi bời.
Mine là một người vô cảm, nên vốn chẳng quan tâm mấy nhưng mà không hiểu động lực gì mà cô bạn này vẫn rất kiên trì kể cho cô nghe dù biết rằng cô sẽ không thèm can dự.
“Đúng với tính cách chị thật, tuy vậy em nghĩ là cô bạn học A kia vẫn đang nghĩ là chị sẽ giúp được cô ấy nên vẫn tiếp tục kể đó.”
Yoru đăm chiêu nói.
“Thật sao?”
Mine ngạc nhiên hỏi lại.
Yoru gật đầu.
Mine nghĩ thấy cũng đúng, nếu không thì vì sao lại kiên trì kể cho cô như vậy.
“Chị hiểu rồi, mai chị đi nói chuyện với Tatara.”
Yoru nghe vậy, em trợn tròn mắt lên.
“Hà cớ gì là anh Tatara?”
Em lỡ miệng nói câu đang suy nghĩ trong đầu ra.
“Thì ờm anh ấy quen cảnh sát dễ làm việc hơn, mà chị thì chẳng hay làm mấy vụ này lắm..”
“Anh Tatara.. quen cả cảnh sát?”
Mine gật đầu.
“Tại sao?” – Tatara nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
“Tại vì năm lần bảy lượt chị bị vạ lây và cậu ta chính là đưa chị lên đồn cảnh sát mà.”
Yoru nghe xong choáng váng.
Làm thế quái nào mà Mine có thể cùng anh bạn Tatara kia lên đồn cảnh sát nhiều như vậy?
Mine nhìn biểu hiệu của Yoru cũng biết là Yoru đang bất lực nên cô cũng nói luôn:
“Bỏ đi, cậu ta thuộc dạng lo chuyện bao đồng mà.”
Mine đứng dậy, cô dọn bát đũa để đem đi rửa thì bị Yoru ngăn lại:
“Để em rửa đi, chẳng mấy khi em qua chứ để chị làm mãi không hay.”
Mine cũng không nghĩ nhiều mà đưa bát đũa cho Yoru dọn còn cô lấy quần áo đi tắm.
Lúc Yoru rửa bát xong thì cũng là lúc Mine vừa ra khỏi phòng tắm, cô vùi đầu vào học quên trời đất. Còn Yoru vì chán nên lấy điện thoại lướt SNS giết thời gian. Thỉnh thoảng có cái gì đó hay hay, em lại đưa cho cô xem, Mine dù học nhưng vẫn dành một chút thời gian xem những video của em.
Mine bỗng cảm thấy sự hiện diện của Yoru thật vui vẻ làm sao..
Ước gì thời gian trôi thật chậm để cô có thể cảm nhận thêm một chút nữa thôi.
* * *
Chiều hôm sau, vừa tan học cái Mine đã vội đi theo cô bạn học A kia để quay video vụ bắt nạt này.
Vừa đến nơi, Mine nhanh chóng núp vào một góc lấy điện thoại chìa cam sau máy ra một chút rồi bấm nút quay.
Vốn dĩ ban đầu cô cho rằng vụ bắt nạt này sẽ chỉ dừng lại ở đòi tiền rồi đe dọa, nên cô nghĩ rằng cùng lắm chỉ bị thầy cô mắng qua loa. Nhưng càng quan sát lâu Mine càng nhận ra vụ này có cả xô xát, đánh đập thậm chí họ còn dí thuốc lá vào tóc của cô bạn học A kia.
Mine cố gắng quay đến khi bọn kia dừng lại thì cô mới dám bấm nút ghi rồi rời khỏi đó. Cô thực sự không muốn ở lại đó thêm một phút giây nào nữa. Hơn nữa, vụ này làm cô nhớ tới vụ cô bị bắt nạt năm lớp 9.
Nhưng vì đã đâm lao thì phải theo lao, nên cô quyết định cố gắng quay thêm 2 3 video và chụp vài tấm hình để lấy làm bằng chứng. Cô không thể để vụ này chìm trong bóng tối được.
Mấy ngày sau, khi Mine đã thu thập đủ bằng chứng cô gửi hết cho Tatara.
Và đúng như cô dự đoán.. Cô lại lên uống trà với cảnh sát.
Vất vả cả một ngày trời, đến tận chín giờ tối Mine mới được cảnh sát tha. Tatara thấy cô như thế không nỡ nào hỏi sâu về vụ bắt nạt mà anh chuyển chủ đề sang những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống của anh.
Mine ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì kiệt sức chỉ muốn mặc kệ tất cả.
Lúc Mine khó khăn lắm mới được nghỉ chủ nhật thì Yoru lại rủ cô đi chơi. Mặc dù cô không muốn mất ngày nghỉ nhưng cô cũng vì vậy mà hủy kèo đi chơi của Yoru được. Cô đành lết người dậy đi thay đồ.
Chỗ Yoru muốn đến là nơi tổ chức Anime Festival.
Nhìn tổng thể thì sự kiện được tổ chức khá lớn, rất nhiều dân cosplay nhiều khu vui chơi giải trí và thậm chí có cả sạp bán hàng các đồ liên quan đến Anime.
Mà Mine thì không mấy hứng thú với Anime cơ mà vì Yoru thích và chẳng mấy khi chị em cô đi chơi nên cô cũng xuôi theo em ấy.
Yoru dẫn Mine đi một vòng quanh khu bán hàng Anime, cái nào em cũng nhìn ngắm thật lâu xong rồi bỏ đi. Mine lắc đầu ngao ngán đi theo sau Yoru.
Cuối cùng, em ấy dừng lại ở một tiệm bán Doujinshi lãng mạn.
Mine tiện tay lấy một quyển nhìn qua tiêu đề rồi mở ra đọc qua nội dung.
Là doujinshi về tình yêu phép thuật à?
Cũng thú vị phết.
Mine chưa ngắm nhìn xong thì Yoru đã nhanh chóng gọi nhân viên ra hỏi mua:
“Cuốn này bao tiền ạ?”
Người nhân viên kia cũng vui vẻ đáp lại:
“300 yên 1 cuốn ạ!”
Mine đang đọc thì nghe thấy chất giọng của người nhân viên kia rất quen. Cô không chần chừ mà ngửa mặt lên nhìn xem đó là ai thì đập vào mắt cô là một khuôn mặt rất quen thuộc.
Người trước mặt cô lại chính là Minako – đàn em kiêm bạn thơ ấu của Tatara.
Minako vừa nhìn thấy Mine thì không giấu được ngạc nhiên mà hỏi:
“A, Mine! Sao cậu lại ở đây?”
Mine còn chưa kịp đáp lại thì người đằng sau lưng Minako đi đến.
Là Minato.
“Em có làm không, đứng đấy nhìn ai nữa?”
Minato càu nhàu với Minako.
“Anh à, Mine tới đây đấy!”
“Thì? Mày nghĩ anh tin à?” – Minato cau mày hỏi người lại Minako.
“Không thật đó, kia kia.”
Minako chỉ tay về phía Mine và Yoru. Minato thấy cô cái phản ứng giống hệt Minako thậm chí lời trong đầu cũng buộc miệng nói:
“Uầy, thật kìa..”
Mine thấy hai em nhà kia như vậy cô cảm thấy nếu không lên tiếng thì trông ngượng ngùi thực sự.
“Chào hai cậu!” – Mine cười trừ nói.
“Ờ, chào!” – Minato thờ ơ đáp lại
Minako nghe anh mình nói vậy, cô tiện tay cầm cuốn tạp chí đập vào người Minato gắt gỏng nói:
“Người ta cũng là khách đó, anh niềm nở chút đi.”
Minata không nói gì chỉ nhún vai một cái rồi đi vào còn Minako vẫn tiếp tục niềm nở với Mine:
“Chị Mine tới đây mua truyện nào bên em ạ?”
“Không phải chị, là em họ chị.” – Mine vừa nói vừa chỉ tay vào Yoru.
“A, em xin lỗi, em tính tiền luôn đây ạ.”
Minako cuống cuồng xin lỗi.
Sau khi em tính tiền xong cho Yoru thì mời Mine vào trong quán để tán dóc, mặc cho Mine ra sức từ chối cô vẫn năn nỉ Mine đồng ý. Cuối cùng Mine không còn cách nào khác đành bảo Yoru đi dạo thêm vài vòng cô ngồi nói chuyện với Minako.
Tác dóc một hồi thì Mine mới biết, hóa ra Minako và Minato đều có một đam mê là vẽ doujinshi về cái tựa phim anime mà họ thích, chủ yếu thì Minako vẽ chính còn Minato vẽ phụ. Hai người cùng nhau vẽ rồi xuất bản truyện rồi đem đi bán trên mạng và những dịp anime festival.
“Nói thế chứ, em và anh Minato cãi nhau hoài à, chán chẳng muốn hợp tác nhưng một mình em gánh không nổi nên mới nhờ tới anh ta.”
Minako thở dài nói.
Tuy vậy, Minako vẫn không thể để người khác thay thế Minato được vì chỉ có Minato mới hiểu được ý cô. Trước đây, Minako đã cãi nhau với Minato lớn tới mức cô quyết định tìm người vẽ minh họa mới, kết quả chẳng ai vừa ý cô ngoại trừ Minato, nên từ đó cô dù có cãi nhau với Minato cũng không dám mạnh miệng đòi chấm dứt với anh.
Nói chuyện cả ngày trời thì Minako mới chịu tha cho Mine đi về nhà, trước khi đi còn tặng cho Mine một cuốn Doujinshi và một đống quà tặng đi kèm. Thế nhưng Mine vì không mấy hứng thú nên đưa hết cho Yoru, em ấy nhận được thì vui mừng khôn xiết cảm ơn Mine liên tục.
Tối hôm đó khi ăn tối xong, Yoru có hỏi Mine chuyện cô bạn học A mà Mine đã kể mấy hôm trước thì Mine nói đã trình đầy đủ lên cảnh sát hết rồi vụ này chỉ phạt tụi kia không cần phải lên tòa.
“Vậy là may rồi, chứ em không thể tưởng tượng nổi cảnh chị đứng tòa mất..”
Yoru thở dài nói.
“Ừm, chị cũng không muốn đâu em à, chị trải nghiệm rồi nên không cần thêm đâu..” – Mine vừa nhấp ngụm trà vừa nói.
“Đúng rồi đó.. Lên đó không vui đâu..”
Yoru vỗ vai Mine an ủi.
Em vẫn còn nhớ cái ngày mà cô đứng ra tòa vì vụ bố mẹ cô giết chết lẫn nhau, lúc đó em vẫn nghe rõ mồn một câu trả lời của Mine là không nhớ bất cứ một cái gì, em còn nhìn thấy quan tòa lắc đầu ngao ngán mấy lần. Đến cuối cùng thì vụ án này vẫn chưa có lời giải đáp hợp lý.
Yoru nhìn Mine đang vừa uống trà vừa đọc sách chăm chú, phải nói rằng Mine lúc này toát ra khí chất của một người có học thức lại vừa dịu dàng xinh đẹp, lúc cô vén tóc lên vành tai rồi lật từng trang sách trông rất có sức hút. Đến em còn thấy ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô chứ đừng nói là người khác.
Em nhìn cô một lát không nhịn được mà lấy tay nghịch lọn tóc của cô rồi lên tiếng:
“Chị, nghe em kể chuyện không?”
Mine gật đầu.
Yoru vừa nghịch tóc cô vừa kể chuyện.
Từ xưa tới giờ, em đi học chỉ để đáp ứng với yêu cầu của bố mẹ chứ không phải học để ấm vào bản thân em. Lúc nào điểm của em cũng ít nhất phải trên 80 điểm nếu không thì em sẽ bị bố mẹ rầy la. Em không hề có bạn bè, vì nếu có thì phải vượt qua vòng kiểm soát vô cùng kiêm ngặt của bố mẹ em cho nên bạn bè em cũng vì đó mà không còn chơi với em nữa. Nhìn thì em vui tính vậy thôi thực ra là em rất cô đơn, đến tận lúc bố mẹ em mất rồi em vẫn bị bạn bè cô lập.
Nói thật, em rất cô đơn và cô là chỗ dựa duy nhất của em.
Yoru dựa người vào lưng của Mine, buồn rầu nói:
“Sắp tới lên cấp 3 rồi, chắc em sẽ về Totsuka học chứ học ở đây vừa xa mà chẳng có ai quen cả.”
Mine chỉ gật đầu.
Thật ra cô không hề biết rằng Yoru lại bị như vậy, những gì cô thấy đều là cảnh dì chú yêu thương nuông chiều em ấy quá mức và hắt hủi cô.
Hóa ra bọn họ chẳng yêu ai trong hai người bọ cô cả.
“Mà muộn rồi, đi ngủ thôi chị.”
Yoru nói xong thì lập tức rời khỏi bàn trà đi ra chuẩn bị trải nệm để đi ngủ, Mine cũng theo đó đứng dậy rửa cốc chén rồi dọn dẹp mấy thứ linh tinh sót lại trên bàn trà. Lúc Mine xong xuôi hết mọi thứ thì Yoru đã nằm ngủ trước, cô thấy vậy nhẹ nhàng tắt đèn rồi lên nệm nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mine nhắm mắt đến nửa đêm thì không chịu được nữa, cô lập tức đứng dậy vớ lấy điện thoại rồi mở cửa ban công ra.
Cô mở điện thoại ra nhìn giờ.
Bây giờ là 12 giờ đêm.
Xem ra cô chưa chợp mắt được bao lâu.
Mine ngước lên nhìn bầu trời, mặc dù đã vào mùa thu nhưng những ngôi sao vẫn tỏa sáng như ngày nào, gió càng về đêm càng se lạnh hơn rồi tuy vậy nó lại Mine cảm thấy dễ chịu.
Mine mệt mỏi tựa lưng vào lan can, giọng cô có chút uể oải nói:
“Sousei ơi, hồi nãy lúc tớ chợp mắt ý.”
Sousei đứng bên cạnh Mine, cậu khoang tay dựa vào lan can nhí nhảnh hỏi:
“Sao vậy?”
“Tớ thương Yoru quá..” – Mine thở dài nói.
Cô nghe chuyện Yoru kể hồi tối xong cô tự dưng cảm thấy em ấy chẳng phải là người mà cô nên ghen tị mà thay vào đó là người cô phải thương cảm.
“Tớ cũng thấy vậy, tự dưng nghe em ấy kể xong tớ lại thương em ấy nhiều hơn là ghét.”
Sousei nói không sai.
Cậu chưa bao giờ là ghét Yoru.
Trong khoảng thời gian tăm tối nhất của Mine là Yoru đã dang tay ở bên cạnh cô dù không đủ để cô đối mặt với mọi thứ nhưng cũng đủ để cô ấy cảm thấy là mình vẫn có người bên cạnh.
Mine dần trượt người xuống thành ban công, cô ngồi bó gối nặng nề nói:
“Sousei à, tớ chỉ còn em ấy là người thân mà thôi..”
Đúng vậy..
Mine chỉ còn Yoru là gia đình duy nhất của cô, còn những người khác căn bản chỉ coi cô là không khí mà thôi..