Bạn Học Ơi, Mình Yêu Nhau Đi - Tiểu Miêu Miêu - Chương 9: Nhượng bộ
Chuông nghỉ giải lao vừa reo, cô Tô liền xách túi rời khỏi lớp, mắt không thèm nhìn vào hai người đang đứng ngay cửa lớp học.
Lúc quay về chỗ ngồi, Lâm Đạm Vân dự định lấy tờ đề toán mình đang làm dở ra để làm tiếp. Chưa kịp lấy bút ra làm, cậu thấy người bạn đằng trước mình quay xuống, nhìn cậu và Hạ Tư Hàn với ánh mắt khác lạ.
“Bạn học à, cậu có chuyện gì sao?” Hạ Tư Hàn lên tiếng trước.
Vị bạn học bàn trước bỗng dưng thở một hơi thật dài.
Lâm Đạm Vân: “???”
“Xin chào, tớ là Trình Hạo. Tớ thật lòng muốn khuyên các cậu một điều.”
“Cậu cứ nói.” Lâm Đạm Vân đáp.
“Có phải các cậu chưa nghe qua chuyện về cô Tô đúng không?” Khuôn mặt Trình Hạo bỗng chốc trở nên trầm trọng, cậu ta nghiêm túc hỏi hai người bạn xấu số vừa mới đắc tội cô Tô trước mặt.
Sự tò mò trong Lâm Đạm Vân trỗi dậy, cậu đưa mắt sang nhìn Trình Hạo, chờ đợi cậu ta nói tiếp.
Trình Hạo lấy hơi rồi kể một lèo đầu đuôi sự việc.
Theo như những gì Trình Hạo kể, trước đây có một nữ sinh, vì không làm đúng ý cô Tô nên nữ sinh đó đã bị cô Tô bạo lực lạnh, những bạn học trong lớp thấy cô Tô lờ đi nữ sinh đó nên cũng không ai dám tiếp xúc với cô, họ sợ rằng mình cũng sẽ bị liên lụy.
Nữ sinh đó cứ thế bị cô lập hoàn toàn, cô gần như trở thành người tàng hình, không có một chút hơi thở tồn tại nào trong lớp. Cuối cùng, như giọt nước tràn ly, cô gái đó lựa chọn cách buông xuôi, đắm mình xuống làn nước lạnh lẽo, mãi mãi yên giấc ở dưới lòng sông.
Nghe xong câu chuyện, trong lòng Lâm Đạm Vân không khỏi cảm thấy bị đè nén đến nghẹt thở. Cậu không biết thật giả của câu chuyện này như thế nào, nhưng không có lửa làm sao có khói chứ.
Hạ Tư Hàn mặt không biểu tình hỏi Trình Hạo “Chuyện này đáng tin cậy không?”
Trình Hạo ngẫm nghĩ một chút rồi mới do dự trả lời “Thật ra chuyện này là tớ nghe được từ anh tớ. Bạn gái của anh tớ học chung một lớp với nữ sinh đó đã kể lại cho anh tớ nghe.”
Người bạn gái đó đã kể rằng, ngay cái hôm lớp biết tin nữ sinh đó tự vẫn, họ gần như chết lặng, cảm giác tội lỗi ăn mòn tâm trí họ, nhưng dù cho có cảm thấy tội lỗi đến đâu, cũng không ai có gan dám vạch trần những gì cô Tô làm.
Về phía gia đình nữ sinh đó, lúc đầu ba mẹ nữ sinh đó khóc lóc thảm thiết, đòi nhà trường phải làm ra lẽ chuyện này, nhưng không hiểu sao, chỉ sau vài ngày, họ liền không truy cứu đến chuyện này nữa.
Chuyện về cái chết của cô cứ thế bị ém xuống… dần dần không còn ai biết đến chuyện này ngoài những người năm đó.
Còn cô Tô vẫn bình thản đi dạy như không có chuyện gì xảy ra.
Kể xong, Trình Hạo liền nhẹ giọng nói “Chuyện tớ kể cho các cậu, đừng nói cho ai biết nhé. Nếu để cô Tô nghe được, tớ sẽ chết mất.”
Sau khi nhận được lời hứa chắc chắn của hai người, Trình Hạo mới yên tâm mà quay lên.
Lâm Đạm Vân vẫn còn đang suy nghĩ đến những lời Trình Hạo nói.
Nếu quả thật là vậy, cậu cảm thấy nữ sinh đó rất đáng thương. Đến cả khi chết cũng không ai nhớ đến sự tồn tại của cô.
Sự thật cứ thế bị chôn vùi, không được ra ngoài ánh sáng…
“Đang nghĩ gì thế?” Hạ Tư Hàn day nhẹ vào hàng lông mày đang ngày càng nhíu chặt của Lâm Đạm Vân.
Xúc cảm ấm áp đọng lại nơi chân mày xua tan đi cái lạnh giá đang không ngừng nhảy nhót trong lòng cậu. Lâm Đạm Vân dãn mày, thả lỏng khuôn mặt đang căng cứng ra.
“Là chuyện về cô Tô. Tớ tự hỏi chuyện đó có phải là sự thật không?”
Hạ Tư Hàn trầm ngâm một chút, sau đó liền đưa tay xoa cái đầu xù của cậu.
“Chuyện này tớ sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng.”
Lâm Đạm Vân đang túm tay Hạ Tư Hàn ra khỏi đầu mình: “???”
Hạ Tư Hàn ư?!
Cậu không nghe lầm đó chứ?! Nhìn cô Tô là biết không phải dạng người dễ đối phó, Hạ Tư Hàn tính làm cách nào để moi thông tin ra đây? Mà nếu có moi ra được đi chăng nữa thì có thể làm gì được cô Tô sao?
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là học sinh đang tuổi ăn tuổi học, người khác sẽ tin lời họ nói sao?
“Cậu cứ đợi tin tốt của tớ đi.” Hạ Tư Hàn biết bạn nhỏ không mấy tin tưởng nên cũng không nói nhiều, đợi khi nào tìm được bằng chứng thì tự khắc bạn nhỏ sẽ tin tưởng thôi.
Nhìn vẻ mặt tự tin cùng đôi mắt như sao sáng của Hạ Tư Hàn, không hiểu sao Lâm Đạm Vân lại tin chắc rằng Hạ Tư Hàn có thể làm được.
…………………..
Giờ giải lao kết thúc. Tiết tiếp theo là tiết Toán của cô Hạ.
Lúc cô Hạ đứng trên bục giảng, Lâm Đạm Vân nhận thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, cả người thiếu sức sống không như mọi hôm, thỉnh thoảng ánh mắt cô Hạ như có như không liếc về phía Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn.
Lâm Đạm Vân có linh cảm rằng cô Hạ đã biết hết mọi chuyện. Cậu dùng cùi chỏ huých nhẹ vào tay Hạ Tư Hàn, dùng âm lượng chỉ cho hai người nghe “Hình như cô Hạ biết chuyện của chúng ta rồi.”
Tay Hạ Tư siết chặt quyển sách, sau một hồi, Hạ Tư Hàn mới trấn tĩnh đáp lại “Nếu cô Hạ đã biết rồi thì có lẽ một lát, tớ và cậu sẽ cùng đi uống trà trong phòng giáo viên rồi.”
Đúng như dự đoán của Hạ Tư Hàn, kết thúc buổi học, cô Hạ liền kêu hai người ở lại nói chuyện riêng với cô. Mọi người trong lớp biết lý do tại sao hai người bọn cậu bị mời nên ai nấy cũng đều đưa ánh mắt như đưa tiễn nhìn bọn họ.
Hai người theo chân cô Hạ đi tới phòng giáo viên. Lúc này trong phòng cũng có một vài giáo viên khác đang nói chuyện với nhau. Thầy dạy Hóa của lớp trông thấy Hạ Tư Hàn và Lâm Đạm Vân đi theo sau cô Hạ đang bí xị cả mặt liền có chút bất ngờ.
Thật không ngờ, hai đứa học sinh ngoan ngoãn chăm học trong giờ của ông lại cũng có ngày bị mời lên phòng giáo viên.
“Hai đứa làm gì mà khiến cô Hạ tức giận quá vậy? Nào cô Hạ, có gì từ từ bình tĩnh giải quyết.” Thầy dạy Hóa ôn hòa giải vây cho hai học trò cưng của mình.
“Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng đâu ạ, em chỉ dặn hai em ấy một chút chuyện thôi.” Cô Hạ cười miễn cưỡng.
Người ta đã nói vậy rồi, thầy Hóa cũng không tiện nói thêm gì nữa, thầy quay về chỗ mình giả bộ cầm bút lên chấm bài, nhưng tai thì vẫn dỏng lên tập trung nghe ngóng tình hình bên cô Hạ.
“Cô đã nghe cô Tô kể hết mọi chuyện rồi.”
Quả nhiên…
“Hai em mau đi xin lỗi cô Tô đi. Ai cho hai em cái quyền bắt bẻ giáo viên như vậy chứ!” Cô Hạ nghiêm khắc dạy bảo hai người.
Cô biết cô Tô là người không dễ đụng, các giáo viên ở đây đa phần không ai dám đắc tội với bà ấy. Cô không muốn chỉ vì chuyện cỏn con này mà đắc tội với cô Tô một chút nào!
Khó khăn lắm cô mới được nhận vào đây đấy…
Hạ Tư Hàn không chút biểu cảm nhìn cô Hạ đang diễn trò, hờ hững nói “Từ khi nào mà việc học sinh phát hiện lỗi sai rồi nói với giáo viên là một việc hoàn toàn sai trái vậy ạ?”
Lâm Đạm Vân nghe ra sự tức giận trong lời nói của Hạ Tư Hàn, cậu khẽ kéo nhẹ góc áo của Hạ Tư Hàn, ngụ ý bảo hắn bình tĩnh lại một chút.
Cô Hạ tức giận đập tay lên bàn giáo viên một cái rầm, vẻ mặt cau có “Ai cho em hỗn hào với giáo viên như vậy hả?”. Những giáo viên trong phòng đều đưa mắt nhìn, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Thầy Hóa thấy tình hình căng thẳng liền không giả bộ nữa mà vội chạy tới giảng hòa cho hai bên “Cô Hạ bình tĩnh một chút. Mấy em học sinh hay phạm sai lầm là điều bình thường, chúng ta phải từ từ mới dạy dỗ được tụi nó. Không phải chiều này cô Hạ có việc quan trọng sao? Cô cứ đi chuẩn bị đi, hai em này cứ giao cho tôi.”
Cô Hạ suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Đành phiền thầy rồi.”
Cô biết thầy Hóa từng làm chủ nhiệm nhiều năm, chắc thầy ấy sẽ có biện pháp tốt để khuyên được. Suy cho cùng cô cũng cảm thấy hơi tiếc nuối nếu mất đi học sinh có năng lực như vậy.
Mất đi rồi thì thành tích của lớp cô sẽ tụt mất…
Sau khi ra khỏi phòng giáo viên, thầy Hóa mới nhỏ nhẹ nói “Hai em đó, về sau nhịn được chuyện gì thì cứ nhịn, đừng làm căng thẳng quá. Tôi biết hai em không sai, mọi người ở đây ai cũng biết cô Tô là một người phách lối, thiếu chuyên nghiệp… chỉ là người đằng sau lưng cô Tô không phải dễ chơi, các em đừng có dại dột mà chọc vào.”
Giọng thầy Hóa bỗng chốc trở nên đượm buồn “Tôi không muốn phải chứng kiến lại viễn cảnh đó một lần nữa.”
Bỗng nhận ra mình quá lời, thầy Hóa liền vội chuyển chủ đề, nét đượm buồn trên khuôn mặt thầy rút đi như không có gì xảy ra, tựa như một giấc mộng thoáng qua rồi vụt mất.
Hai người Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Chuyện mà Trình Hạo kể… xem ra là sự thật.