Bạn Học Ơi, Mình Yêu Nhau Đi - Tiểu Miêu Miêu - Chương 8: Phạt đứng
Lúc Lâm Đạm Vân tới lớp thì Hạ Tư Hàn vẫn còn chưa tới, cậu đi xuống bàn mình rồi lôi một vài tờ đề Toán ra nghiêm túc làm.
Lâm Đạm Vân đang say sưa làm thì chợt một bàn tay to lớn xuất hiện, chỉ vào đáp án cậu mới vừa điền.
“Vân Vân, cậu làm sai rồi này.”
Lâm Đạm Vân ngẩng đầu lên nhìn, ra là Hạ Tư Hàn. Cậu híp mắt cười nhẹ “Chào buổi sáng.”
Hạ Tư Hàn cũng mỉm cười theo, thanh âm có chút trầm thấp chào lại cậu. Sau đó, liền tiện tay cầm cây bút để trên bàn, giảng giải đáp án cho cậu.
Hạ Tư Hàn quả không hổ danh là học bá!
Bài toán này, cậu nghĩ mãi mà mới chỉ giải được một phần ba bài, thế mà Hạ Tư Hàn chỉ dùng chút ít thời gian là giải được hết, đã vậy cách làm còn ngắn gọn và dễ hiểu hơn đáp án của tờ đề rất nhiều!
Lâm Đạm Vân thầm vui sướng trong lòng. Có khi nào vũ trụ đã nghe được mong ước học tập mãnh liệt của cậu nên mới gửi Hạ Tư Hàn đến bên cạnh.
Nếu là vậy thì… Con xin cảm ơn vũ trụ ạ!!!
Cả hai thảo luận về lời giải được một lúc thì tiếng chuông vào lớp vang lên, Lâm Đạm Vân có chút tiếc nuối mà cất tờ đề đi.
Tiết đầu tiên là tiết Tiếng Anh.
Giáo viên Tiếng Anh của lớp Lâm Đạm Vân là cô Lục, cô là một giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết, luôn luôn tận tình với bài giảng và với học sinh của mình, đặc biệt là giọng đọc Tiếng Anh của cô cực kỳ hay, chẳng khác gì người bản xứ cả! Nên là mỗi lần tới tiết của cô, Lâm Đạm Vân đều chăm chú lắng nghe cẩn thận.
Chỉ là… bóng dáng của cô Lục thì không thấy đâu, thay vào đó là một người hoàn toàn xa lạ.
Một người phụ nữ trung niên bước vào,trên người mặc một chiếc váy hoa, đôi guốc gõ cộp cộp xuống sàn, sải từng bước vào lớp trong sự nghi hoặc của mọi người.
Bà dừng lại ngay giữa bục rồi liếc mắt nhìn xuống cả lớp, một vài người chần chừ đứng lên, thấy có người đứng, những người khác cũng theo sau mà đứng lên.
Người trên bục hừ lạnh, phất phất tay ngụ ý ngồi xuống đi, rồi nói “Tôi là Tô Vi, từ giờ về sau, tôi sẽ thay thế vị trí của cô Lục dạy các anh chị bộ môn này.”
Vừa dứt lời, bên dưới đã xì xào sôi nổi, tự dưng khi không lại thay thế cô Lục, bọn họ sốc không thể tả nỗi.
Rõ ràng là cô còn hứa sau khi đi tập huấn xong, cô sẽ bao cả lớp trà sữa cơ mà… Thế mà đùng một cái, cô Tô xuất hiện, trở thành giáo viên Tiếng Anh mới của họ.
Dường như không hài lòng khi lớp cứ xì xào như vậy, bà nhăn chặt mày, tay gõ mạnh lên bàn. Tiếng lớn vang dội thành công khiến mọi người dưới lớp ngậm chặt miệng lại.
Sau khi thấy đã im lặng hoàn toàn, bà mới nói tiếp “Học trong lớp của tôi, lời tôi nói ra chính là quy định, các anh chị nếu không nghe theo thì đi ra ngoài, đừng có bao giờ xuất hiện ở lớp tôi nữa. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài học.”
Mọi người bắt đầu lấy sách vở ra học bài. Học được một lúc, trong đầu mỗi người đều có cùng chung một ý nghĩ.
Đúng là không có so sánh thì không có đau thương!
Cách dạy của cô Tô không thể nào sánh bằng cách dạy của cô Lục. Nội dung thì nhàm chán, rập khuôn, không như cô Lục, mỗi lần học từ mới, cô đều lấy những ví dụ minh họa rất thú vị, khiến cả lớp bị cuốn vào bài dạy của cô. Đã vậy, cách phát âm của hai người cũng khác nhau một trời một vực, cô Lục phát âm trôi chảy bao nhiêu thì cô Tô phát âm tệ bấy nhiêu.
Trong tất cả những giáo viên Tiếng Anh mà Lâm Đạm Vân từng theo học, cô Tô có lẽ là người phát âm tệ nhất, đến cả những từ dễ mà cô còn phát âm sai lên sai xuống khiến cậu không khỏi bực dọc.
Nghe cũng không vô nên Lâm Đạm Vân dứt khoát xem trước nội dung của những bài học sau, hì hục dịch đoạn văn. Hạ Tư Hàn ngồi bên cạnh cũng không muốn nghe cô giảng nên vui vẻ giúp đỡ Lâm Đam Vân.
Mỗi lần Lâm Đạm Vân gặp phải từ mới, cậu đều lấy bút chỉ vào từ đó, còn Hạ Tư Hàn thì ghi nghĩa của từ đó vào tờ note rồi đưa sang cho cậu.
Cứ thế cậu chuyền tôi nhận.
Nhưng rất nhanh chuyện này cũng đi đến hồi kết bởi cô Tô đã chú ý đến hành động của hai người. Cô dùng giọng điệu cay nghiệt mắng “Hai anh ở cuối lớp, nếu cảm thấy mình giỏi rồi thì thôi đừng có đi học nữa, nhường cơ hội được ngồi đây cho những bạn khác đi!”
Bị gọi thẳng mặt, Hạ Tư Hàn và Lâm Đạm Vân liền ngừng động tác chuyền giấy lại, có chút chột dạ mà ngẩng đầu lên nhìn người đang nổi giận đùng đùng trên bục.
Cô Tô lại tiếp tục nói “Hai anh đã giỏi như vậy thì đọc thử cho tôi nghe đoạn văn tiếp xem nào. Anh ngồi ngoài đọc trước đi.” Bà chỉ hẳn Hạ Tư Hàn.
Hạ Tư Hàn mặt không biểu cảm, đứng lên cầm sách đọc. Tuy rằng không thèm nghe cô giảng nhưng Hạ Tư Hàn vẫn theo dõi tiến trình bài học, hắn chuẩn xác đọc đoạn tiếp theo mà cô Tô nói. Thấy Hạ Tư Hàn đọc chuẩn xác được đoạn tiếp theo, cô Tô hừ lạnh vì không thể bắt bẻ được.
Hạ Tư Hàn cái gì cũng giỏi, đến cả đọc Tiếng Anh cũng trôi chảy không có gì để chê, phát âm chẳng khác gì một người Anh thực thụ cả! Lâm Đạm Vân thầm cảm thán, quên bẵng đi chuyện mình đang bị cô mắng.
Đọc được một nửa, bỗng nhiên cô Tô ra hiệu dừng lại, cô nhếch miệng lên, lộ vẻ khinh thường “Tôi cứ tưởng anh giỏi thế nào, thế nhưng một từ cơ bản như vậy cũng phát âm sai.” Sau đó cô dùng cách phát âm dở tệ của mình đọc lại từ đó.
Lâm Đạm Vân triệt để câm nín. Cậu nghi ngờ làm sao cô Tô có thể làm được giáo viên môn Tiếng Anh.
Từ này… danh từ và động từ của nó đọc không hề giống nhau, thường học sinh rất dễ nhầm lẫn, nhưng mà đến giáo viên mà cũng nhầm lẫn thì cũng thật… tai hại.
Mọi người trong lớp cũng nhận ra cô Tô phát âm sai nhưng không ai dám bắt lỗi cô cả, họ sợ bị cô ghim thì lại chuốc họa vào thân.
Đương nhiên trong đám người sợ sệt đó không bao gồm Hạ Tư Hàn và Lâm Đạm Vân.
Hạ Tư Hàn nghe cô bắt lỗi mình vô lý thì mỉm cười nhẹ lễ phép thưa “Em phát âm không hề sai ạ, có lẽ cô Tô mệt quá nên có chút nhầm lẫn rồi ạ.”
Hít…
Mọi người thầm hít khí trong lòng, không ai dám nói với ai câu nào, im lặng quan sát Hạ Tư Hàn và cô Tô đang tức muốn run người. Trong lòng mọi người đều thầm thắp một nén nhang cho Hạ Tư Hàn.
Lớp trưởng, cậu cũng đừng tự tìm đường chết chứ!
“Em nói gì cơ?! Tôi là giáo viên của em, kinh nghiệm, kiến thức của tôi hơn em rất nhiều! Vậy mà em dám bảo là tôi sai ư?!” Cô Tô chưa bao giờ cảm thấy tức tối như vậy, trước đây chả ai dám đứng lên chỉ hẳn mặt là bà sai hết, cậu học sinh này dám làm bẽ mặt bà trước mặt người khác, bà sẽ không để chuyện này yên đâu!
Bà liếc những người khác sau đó chỉ một nữ sinh gần đó, giọng điệu bén nhọn hỏi cô “Cô cảm thấy là tôi đúng hay cậu ta đúng?”
Dưới cái nhìn như dao găm của cô Tô, nữ sinh đó sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt, lắp bắp nói “Dạ… là cô đúng.”
Bà nhếch môi tỏ vẻ hài lòng rồi lại hỏi một vài người nữa, tất cả bọn họ đều không dám cãi lại mà trả lời là cô đúng.
“Đấy, anh nghe thấy chưa rốt cuộc là tôi đúng hay là anh đúng, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Thật không ngờ lại gặp loại học sinh ngu dốt mà còn dám cãi cùn như anh.” Cô Tô châm chọc nói.
Nụ cười trên môi Hạ Tư Hàn đã tắt từ lâu, hắn nghiêm mặt nhìn cô Tô, không nói lời nào.
Lâm Đạm Vân càng nghe càng khó chịu, đây không phải là lời mà một giáo viên nên nói. Cậu nhìn bàn tay đang nắm chặt thành đấm của Hạ Tư Hàn thì cũng biết cậu ấy đang tức giận đến dường nào.
Rõ ràng cậu ấy không hề sai… tại sao phải chịu sự sỉ vả nặng nề như vậy cơ chứ?!
Lâm Đạm Vân nhẹ nhàng dùng tay xoa nhẹ bàn tay đang nắm chặt của Hạ Tư Hàn, hơi ấm đột ngột truyền tới khiến Hạ Tư Hàn có chút sững sờ.
Hạ Tư Hàn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lâm Đạm Vân đứng lên, tay cậu bật điện thoại, thao tác gì đó, rồi bình tĩnh nhìn cô Tô nói “Dạ thưa cô, em thấy cách phát âm của Hạ Tư Hàn mới đúng ạ.”
Không để cô Tô kịp trả lời, Lâm Đạm Vân liền tăng âm lượng điện thoại lên rồi bấm vào cách phát âm của từ đó trên từ điển.
Âm thanh phát ra vang vọng khắp cả phòng như một cái tát đau điếng vào mặt cô Tô. Bà tức tối đến đỏ bừng cả mặt, tay run run chỉ thẳng về phía Lâm Đạm Vân, quát lớn “Giỏi! Giỏi lắm! Nếu hai anh đã giỏi như vậy thì mau cút ra ngoài hành lang cho tôi, tôi không dạy nổi hai anh đâu!”
Ở trong lớp cũng không được gì nên cả hai liền nhẹ nhàng lê bước ra ngoài hành lang lớp học, đứng ở một góc gần đó.
“Vân Vân à, cảm ơn cậu nhé. Nhưng mà làm vậy cô Tô sẽ gây khó dễ gì cho cậu thì sao?” Hạ Tư Hàn lên tiếng trước.
Ngay cái lúc Lâm Đạm Vân đứng lên vì mình, trong lòng Hạ Tư Hàn như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng mà Hạ Tư Hàn có chút lo lắng cho tình trạng sau này của Lâm Đạm Vân, Hạ Tư Hàn đương nhiên không sợ mấy trò khó dễ của cô Tô, nhưng về phía bạn nhỏ, hắn sợ cậu chịu không nổi những áp lực đó rồi lại ảnh hưởng đến kết quả học tập của cậu.
“Tớ biết chứ. Nhưng mà tớ không sợ đâu, không phải vẫn còn có cậu sao? Sau này chúng ta chỉ có thể gánh nhau đi qua hết tiết Tiếng Anh này thôi.” Lâm Đạm Vân lém lỉnh trả lời.
Hạ Tư Hàn bật cười, câu trả lời của bạn nhỏ thật sự ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“Được, sau này cùng nhau cố gắng nhé.” Hạ Tư Hàn tựa gần Lâm Đạm Vân cười nói.