Bạn Học Ơi, Mình Yêu Nhau Đi - Tiểu Miêu Miêu - Chương 7: Hiểu lầm
Bạn nhỏ không có thái độ chán ghét khi hắn đề cập đến tình yêu đồng giới… Ừm, xem ra vẫn còn cơ hội.
“Ồ, tại sao vậy?” Hạ Tư Hàn tiếp tục thăm dò.
“Thì… như cậu nói đó, học tập là quan trọng nhất. Đợi nào lên đại học, tớ mới tính tới chuyện yêu đương.” Lâm Đạm Vân gãi đầu trả lời.
Ừm, là một bạn nhỏ hừng hực ý chí học tập. Xem ra con đường theo đuổi của hắn ngày càng chông gai rồi đây…
Nhưng không sao! Cái danh học bá của hắn cũng không phải để trưng! Hạ Tư Hàn có lòng tin rằng khi Lâm Đạm Vân quen với mình, chẳng những không làm trễ nải việc học của cậu mà còn có thể giúp cậu tiến bộ vượt bậc nữa.
“Cậu nghĩ đúng rồi đấy. Bổn phận của học sinh tụi mình là phải chăm chỉ học tập, chuyện yêu đương gì đó thì để sau này tính.” Hạ Tư Hàn tỉnh bơ lật mặt như lật bánh tráng, cứ như thể cái người vừa nãy toan tính dụ dỗ bạn nhỏ vào tròng là một người khác chứ không phải hắn.
Lâm Đạm Vân như thể gặp lại vị đồng hương ở nơi đất khách quê người, hai mắt lấp lánh như sao trời, hào hứng như một đứa trẻ nói “Tốt quá! Ra là cậu cũng có suy nghĩ giống tớ à?”
Hạ Tư Hàn gật đầu xem như đồng tình với những gì Lâm Đạm Vân nói “Tớ vẫn chưa có ý định tìm người yêu ngay lúc này.” Đúng vậy, người ở ngay trước mặt nên Hạ Tư Hàn cũng không có ý định đi tìm ai nữa
Hiển nhiên Lâm Đạm Vân không hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Hạ Tư Hàn. Đến lúc hiểu ra thì cậu cũng không còn cách nào để chạy trốn khỏi nanh vuốt của con sói bự trước mặt.
Còn về bức thư tình cứ thế bị cả hai nhất trí mà quên đi…
Xong buổi huấn luyện chiều nay, Lâm Đạm Vân liền mời Hạ Tư Hàn buổi tối coi như trả ơn hắn vì chiều hôm qua đã giúp đỡ cậu, Hạ Tư Hàn cũng không khách sáo, vui vẻ đồng ý.
Hai người lại lê bước tới tiệm tạp hóa nhỏ. Tiệm tạp hóa này tuy trông có chút cũ kỹ nhưng bác chủ quán lúc nào cũng nhập về nhiều món nên trong tiệm gần như là có đủ các loại đồ ăn, chẳng khác gì ở trong cửa hàng tiện lợi cả, à ngoại trừ việc không có máy lạnh.
Lúc tính tiền, bác chủ quán thấy cả hai đều mua mì ly nên tốt bụng cho mượn ấm đun nước để nấu mì, hai người ríu rít cảm ơn bác rồi đi tới ấm đun nước được đặt cạnh đó.
Chờ cho nước sôi, Hạ Tư Hàn liền đổ vào ly của mình và Lâm Đạm Vân rồi cầm hai ly mì cùng Lâm Đạm Vân đi về phía sân tập, tìm một băng ghế đá còn trống để ngồi.
Vừa đặt mông ngồi xuống, ly mì vừa hay cũng có thể ăn được, Hạ Tư Hàn gỡ hẳn bao bì ra, khói nghi ngút bốc lên mang theo hương vị thơm ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lúc nãy Lâm Đạm Vân còn mua thêm một vài cây xúc xích cùng với một ít món ăn kèm, cậu lấy từ trong bọc ra rồi đưa một ít cho Hạ Tư Hàn, sau đó cả hai cùng xì xụp ăn mì.
Xử lý xong bữa tối, hai người quyết định đi dạo cho tiêu bớt thức ăn. Thời điểm này, trên sân chỉ có lác đác vài người, chủ yếu là các cặp đôi đang hú hí thân mật với nhau. Vốn dĩ Lâm Đạm Vân cũng không quá no nhưng liên tiếp bị thồn cơm chó vô miệng, cậu cảm giác bụng mình no căng luôn rồi…
May mắn là quãng đường phía sau cũng không xuất hiện thêm cặp đôi nào nữa…
Lúc đi đến một khúc cua, Lâm Đạm Vân không cẩn thận vấp phải một cục đá trên đường, cậu theo quán tính mà ngã người về phía trước. Lâm Đạm Vân vội nhắm tịt mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến.
Một giây…
Hai giây…
Cơn đau trong dự liệu không ập tới, thay vào đó là một xúc cảm mềm mại, ấm áp. Lâm Đạm Vân vội mở mắt ra, đập vào mắt cậu là cánh tay rắn chắc của Hạ Tư Hàn đang ôm trọn vòng eo của mình, sau lưng là một mảng phập phồng ấm áp.
Do khoảng cách hai người bị thu hẹp, Lâm Đạm Vân có thể cảm nhận rõ mồn một tiếng nhịp tim đập liên hồi của Hạ Tư Hàn. Cậu tự hỏi tại sao tim Hạ Tư Hàn lại đập nhanh đến như vậy, có lẽ là bị cú ngã của cậu dọa cho hết hồn chăng?
“Cẩn thận một chút chứ.” Hạ Tư Hàn bất đắc dĩ nói, tay vẫn ôm chặt vòng eo của Lâm Đạm Vân.
“A…” Lâm Đạm Vân hoàn hồn, cậu chợt nhận ra tư thế lúc này của hai người có chút xấu hổ, liền vội chui ra khỏi lồng ngực của Hạ Tư Hàn.
Hạ Tư Hàn có chút luyến tiếc mà buông tay ra.
Lâm Đạm Vân tính mở miệng cảm ơn Hạ Tư Hàn nhưng lại bị một âm thanh từ phía xa rống lên làm cả hai người đều giật mình.
“Này hai em kia! Tối rồi mà làm gì thế hả?! Mau đứng lại cho tôi!”
Lâm Đạm Vân thầm hô hoán trong lòng, thôi toang rồi!!
Hạ Tư Hàn trông có vẻ bình tĩnh hơn cậu, hắn nắm tay Lâm Đạm Vân, vẻ mặt tinh nghịch nhìn cậu nói:
“Chúng ta mau chạy thôi. Nơi này không có đèn đường, thầy ấy không thấy rõ mặt chúng ta đâu, chỉ cần chạy thoát là không có chuyện gì xảy ra.”
Cảm thấy đây là ý hay nên Lâm Đạm Vân liền nắm chặt tay Hạ Tư Hàn tỏ vẻ đồng ý, Hạ Tư Hàn cười nhẹ kéo tay cậu rồi cả hai cùng nhấc chân lên mà chạy.
Thấy hai người phía trước không chịu nghe lời mà còn cố gắng chạy trốn, ông liền tăng tốc độ đuổi theo, miệng không ngừng quát “Này!!! Hai em đứng lại cho tôi!!!”
Cứ thế trò chạy thầy đuổi suốt cả một quãng đường dài…
Chạy liên tục như vậy, cả hai cũng dần thấm mệt nhất là Lâm Đạm Vân xưa nay vốn ít vận động, suốt cả quãng đường vừa nãy đa phần đều là do Hạ Tư Hàn kéo tay cậu chạy.
Đã chạy một khoảng lâu như vậy rồi, thế mà vẫn không thể cắt đuôi được người đang đuổi theo phía sau! Bọn họ gần như kiệt sức, còn người đằng sau thì vẫn luôn bừng bừng khí thế, không có dấu hiệu nào là mệt mỏi cả.
Dường như thấy được bọn họ chạy chậm dần, người phía sau như được tiêm máu gà mà tăng tốc chạy tới.
Rốt cuộc… hai người Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn vẫn bị tóm được.
Thầy giám thị nở nụ cười đắc thắng, suốt bao năm nay ông được trường cử đi theo giám sát các em học sinh, đã đuổi bắt biết bao nhiêu cặp đôi, dù cho có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi bàn tay của ông được đâu!
Thầy giám thị tới gần hai người, vừa thấy bóng dáng của Lâm Đạm Vân, nụ cười của thầy chợt tắt.
Này… này nào phải cặp đôi đâu!
“Hai cái đứa này! Làm tôi cứ tưởng hai em là một cặp! Tự dưng khi không ở nơi vắng tanh, choàng vai bá cổ ôm nhau làm gì vậy hả?!” Làm ông cứ tưởng mình sắp tóm gọn được một cặp nào nữa chứ! Thầy giám thị có chút tiếc nuối nghĩ.
“Được rồi, hai em mau quay về phòng đi. Lần sau cũng nên biết lựa nơi để choàng vai bá cổ đi, không là tôi lại hiểu lầm rồi bắt bọn em lần nữa đấy.” Nói xong, thầy giám thị liền rời đi.
Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn liếc nhìn nhau, sau đó cả hai liền cùng lúc phì cười.
Chạy thục mạng để trốn như vậy, hóa ra tất cả cũng chỉ là hiểu lầm, mà hiểu lầm này khiến cả hai không khỏi dở khóc dở cười.
“Thật không ngờ là chúng ta bị thầy nhầm tưởng là một cặp.” Lâm Đạm Vân thầm cảm thán.
“Chắc có thể là do trời tối quá, thầy không thấy rõ được cậu nên mới bị nhầm như vậy đó… bạn trai nhỏ.” Hạ Tư Hàn bỏ ngoài tai lời răn dạy hồi nãy của thầy giám thị, rất tự nhiên mà choàng tay lên vai Lâm Đạm Vân, trêu chọc cậu.
Bạn trai nhỏ?! Cái danh xưng đáng xấu hổ gì thế này!
“C… Cậu đó! Bớt trêu chọc tớ đi!” Lâm Đạm Vân thẹn quá hóa giận, đôi mắt to tròn trừng trừng tên đầu sỏ bên cạnh.
Nhìn bạn nhỏ bị mình trêu chọc đến xù cả lông, trong lòng Hạ Tư Hàn không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Thật ra Hạ Tư Hàn muốn gọi cậu như vậy lắm, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc để gọi, Hạ Tư Hàn mong chờ rằng ngày đó rồi sẽ đến nhanh thôi…
Đến lúc đó hắn sẽ không ngần ngại khoe với mọi người rằng, hắn có một người bạn trai nhỏ siêu siêu đáng yêu.