Bạn Học Ơi, Mình Yêu Nhau Đi - Tiểu Miêu Miêu - Chương 4: Ngất xỉu
Sau khi kết thúc sinh hoạt ngắn, mọi người trong lớp bắt đầu quay về kí túc xá do phía bên quân khu sắp xếp.
Lâm Đạm Vân nhìn chìa khóa phòng trong tay mình, là phòng 202.
Lúc này Lâm Đạm Vân nhìn thấy Hạ Tư Hàn đã lấy xong chìa khóa phòng, cậu liền tò mò hỏi:
“Cậu ở phòng nào thế?”
“202.” Hạ Tư Hàn bước đến chỗ Lâm Đạm Vân rồi trả lời.
“Trùng hợp thật, tớ cũng ở phòng 202.” – Lâm Đạm Vân vui vẻ đáp, may quá chí ít là chung một phòng với người quen sẽ dễ nói chuyện hơn.
“Cũng trùng hợp thật đấy, vậy chúng ta cùng lên thôi.” Hạ Tư Hàn cười nói, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia ranh mãnh rồi sau đó vụt biến đi.
Hắn sẽ không nói là vừa nãy hắn vô tình thấy số phòng của cậu nên đã nhanh tay xin quản lý cho hắn lấy chìa khóa phòng 202 đâu…
Phòng kí túc xá ở quân khu là phòng dành cho bốn người ở. Khi Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn về tới phòng thì cửa phòng vẫn còn khóa chặt, xem ra hai người còn lại vẫn chưa tới đây.
Vì biết sẽ có học sinh đến đây tham gia huấn luyện quân sự nên phòng cũng được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, chỉ cần lau sơ qua là có thể dọn vào.
Hai người Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn vừa sắp xếp hành lý vừa tán gẫu với nhau. Trò chuyện không bao lâu thì hai người bạn cùng phòng còn lại cuối cùng cũng đến, khi thấy cậu và Hạ Tư Hàn, hai người bọn họ đều niềm nở chào hỏi rồi tham gia tán gẫu chung. Rất nhanh mọi người cũng dần thân quen với nhau hơn.
Tối đó…
Để ăn mừng ngày đầu tiên ở đây, Giang Trì – bạn cùng phòng mới quen của Lâm Đạm Vân đã mang rất nhiều hộp lẩu tự sôi cũng như một vài đồ ăn vặt đến rủ mọi người ăn cùng.
Lâm Đạm Vân nhìn bao bì trên những hộp lẩu không phải là ớt thì cũng là hàng đống ớt, cậu hơi quan ngại cho cái bụng của mình, cậu có chút chần chừ muốn từ chối.
“Cậu còn đứng đó làm gì? Mau qua đây đi, không bọn tôi ăn hết thì ráng chịu đấy!” Giang Trì thấy Lâm Đạm Vân đứng ngốc đó nên liền kêu cậu.
Lâm Đạm Vân thấy Giang Trì đã có lòng mời như vậy, cậu mà từ chối thì cũng không hay lắm nên liền bước tới tham gia cùng.
Chắc ăn một chút sẽ không sao đâu nhỉ?
Vốn dĩ Lâm Đạm Vân chỉ tính ăn một chút thôi nhưng ai ngờ Giang Trì lại nhiệt tình như vậy, cậu ta thấy Lâm Đạm Vân bề ngoài trông gầy gò quá nên cứ luôn miệng bảo Lâm Đạm Vân phải ăn nhiều một chút, còn rất nhiệt tình gắp một đống đồ ăn cho Lâm Đạm Vân. Lâm Đạm Vân cũng không nỡ từ chối mà ráng một hơi ăn hết.
Hạ Tư Hàn thấy Lâm Đạm Vân mắt trừng trừng vào núi đồ ăn mà Giang Trì gắp cho cậu thì cũng biết cậu ăn hết nỗi rồi nên liền giúp Lâm Đạm Vân giải quyết đống đó.
Nhìn đống đồ ăn trong chén ngày một vơi đi, Lâm Đạm Vân hai mắt lấp lánh nhìn Hạ Tư Hàn như thể Hạ Tư Hàn mới vừa cứu cậu một mạng vậy. Cậu nghiêng đầu về phía Hạ Tư Hàn nói một tiếng cảm ơn bên tai cậu ta.
Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cậu phả vào cổ mình cùng với thanh âm nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu ấy khiến trái tim Hạ Tư Hàn như bị ai đó cầm lông vũ mà chọc cho ngứa ngáy không thôi.
Bạn nhỏ Vân Vân này thật biết trêu chọc người ta mà…
– – – – – – – – – – –
Sau bữa ăn mọi người liền thay phiên nhau đi đánh răng rồi leo lên giường ngủ luôn. Ngày mai sẽ là một ngày mệt nhọc nên mọi người cũng không muốn thức quá khuya.
Nửa đêm, Lâm Đạm Vân tỉnh dậy từ cơn đau âm ỉ ở bụng, cậu cong người lại, hai tay ôm bụng sầu não nghĩ, xem ra là cậu đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi…
Lâm Đạm Vân xoay tới xoay lui, trong đầu không biết đã đếm đến con cừu thứ mấy rồi, nhưng mãi cậu cũng không thể chìm vào giấc ngủ được. Cơn đau ở bụng vẫn còn đó khiến cậu khó lòng mà bỏ qua.
Lâm Đạm Vân cứ thế mà trằn trọc tới tận bốn giờ hơn thì bụng cũng có dấu hiệu bớt đau, cậu mệt mỏi nhắm hai mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ lần nữa, thật may là lần này cậu cuối cùng có thể yên ổn mà ngủ.
Nhưng chợp mắt chưa được bao lâu thì tiếng chuông báo thức đã vang lên, Lâm Đạm Vân cau mày sau đó kéo chăn lên tận đầu rồi lại say sưa ngủ tiếp.
Hạ Tư Hàn bước từ giường trên xuống thì thấy cậu vẫn chưa chịu dậy nên liền đi tới vỗ vỗ nhẹ vào chăn.
“Nào dậy thôi sâu lười, ngủ nữa là sẽ trễ giờ đấy.”
Lâm Đạm Vân ưm một cái, không có dấu hiệu nào là muốn dậy, Hạ Tư Hàn sợ bạn nhỏ cứ trùm chăn vậy sẽ ngộp thở mất nên hắn lấy tay kéo chăn xuống.
Đôi mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng của đèn khiến Lâm Đạm Vân nheo mắt lại, cậu lấy tay tính kéo chăn lên đầu lại nhưng kéo mãi mà vẫn không thấy nó xê dịch gì nên khó chịu mở mắt ra xem là ai dám phá đám giấc ngủ của cậu.
Vừa mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt Lâm Đạm Vân là khuôn mặt phóng đại của Hạ Tư Hàn, Lâm Đạm Vân giật mình mà tỉnh cả ngủ, cậu vội vàng bật dậy nhưng do khoảng cách hai người quá gần nên khi Lâm Đạm Vân bật người dậy, Hạ Tư Hàn không tránh kịp…
Cốp!
Trán Lâm Đạm Vân đụng mạnh vào cằm của Hạ Tư Hàn. Lâm Đạm Vân ăn đau mà ôm trán mình.
Cằm cậu ta làm bằng đá hay sao mà cứng quá vậy, đau quá đi mất!
Hạ Tư Hàn nhìn bạn nhỏ ôm trán đầy ủy khuất liền dùng tay mình nâng mặt cậu lên kiểm tra. Xem ra là đụng không nhẹ, trên trán đỏ ửng hết rồi.
Lúc này Hạ Tư Hàn mới chú ý tới hai quầng thâm to bự của Lâm Đạm Vân: “Sao vậy, hôm qua cậu ngủ không ngon à?”
“Ừm, có chút lạ chỗ nên ngủ không quen.” Lâm Đạm Vân đảo mắt về phía khác, trả lời lấp liếm cho qua chuyện.
Lâm Đạm Vân không muốn để Hạ Tư Hàn biết nguyên nhân thật là do bụng cậu không khỏe nên mới mất ngủ, cậu không muốn vì chuyện của mình mà lại đi làm phiền người khác chút nào.
Hạ Tư Hàn nhìn khuôn mặt muốn in cả chữ “Tớ đang nói xạo đó” của Lâm Đạm Vân, trong lòng có hơi chút hờn dỗi.
Bạn nhỏ này không xem hắn là bạn gì hết mà…
Nhưng thấy Lâm Đạm Vân đã muốn giấu rồi nên Hạ Tư Hàn cũng tôn trọng quyết định của cậu, không vạch trần lời nói dối của cậu ra.
“Được rồi, nếu một lát cậu có mệt thì tuyệt đối phải xin phép nghỉ ngơi, đừng có cậy mạnh nghe chưa?” Hạ Tư Hàn dặn dò.
Lâm Đạm Vân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu cứ yên tâm. Nhưng dù vậy Hạ Tư Hàn vẫn không khỏi lo lắng.
Không biết bạn nhỏ có chịu bỏ lời của hắn vào trong đầu không đây…
Đợi tới khi bốn người chuẩn bị xong xuôi hết thì tiếng loa phát thanh bên ngoài vang lên inh ỏi báo hiệu đã tới giờ tập trung. Mọi người trong phòng cũng nhanh chóng đi xuống sân.
Sau khi tạm biệt hai người bạn cùng phòng mới quen xong, hai người Lâm Đạm Vân và Hạ Tư Hàn liền đi tới hàng ngũ của lớp mình.
Lúc này đứng trước hàng là một người đàn ông cao to lực lưỡng, trên người khoác một bộ quần áo rằn ri, đang lớn tiếng chỉ đạo những người tới sau:
“Ai vừa mới tới thì lập tức vô hàng cho tôi, nam một hàng, nữ một hàng, xếp từ thấp đến cao.”
Vì Lâm Đạm Vân cao chưa đến vai Hạ Tư Hàn nên hiển nhiên là Hạ Tư Hàn đứng cuối còn cậu thì đứng tuốt tận phía trên. 1m75 cũng không hẳn là thấp nhưng nếu so với những nam sinh trong lớp thì Lâm Đạm Vân quả thực có chút nhỏ bé.
Mãi đến tận hơn mười lăm phút sau, lớp mới hiện diện đông đủ. Dường như người chỉ huy lớp không được hài lòng cho lắm, thầy ấy cứ đăm đăm mà nhìn đồng hồ trên tay, mày ngày càng cau lại.
“Các cô cậu có biết mình đã trễ bao nhiêu phút chưa hả? Không phải trước đó đã thông báo là một khi loa phát lên là phải ngay lập tức tập trung tại đây rồi sao?” Người chỉ huy nghiêm mặt lại, liếc mắt nhìn hai hàng ngũ trước mặt quát lớn.
Mọi người trong lớp đặc biệt là những người vừa mới đi trễ xấu hổ mà cúi mặt xuống, họ cứ nghĩ sửa soạn cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian nhưng lại quên mất rằng hiện tại mình còn đang sống chung với người khác nên thời gian bị eo hẹp đi rất nhiều.
“Nể tình hôm nay là ngày đầu tiên, tôi không phạt các cô cậu nhưng bắt đầu từ ngày mai, những ai vi phạm tôi sẽ phạt người đó nhảy cóc một vòng sân. Nghe rõ chưa?”
“Dạ nghe rõ!” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Giới thiệu với các anh chị, tôi là Sở Hạ Chi, anh chị có thể gọi tôi là đội trưởng Sở hay thầy Sở đều được.” Thầy Sở giới thiệu một cách ngắn gọn rồi bắt đầu đi vào buổi huấn luyện sáng nay.
Sáng hôm nay, nội dung huấn luyện chỉ đơn giản là đi đều bước nên cũng tương đối nhẹ nhàng, không tốn sức lực là bao.
Đến chiều, thời tiết bắt đầu nóng hơn, ánh nắng như muốn đốt cháy da thịt, mặt ai nấy đều đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa. Trước cái nóng oi ả này, Lâm Đạm Vân chỉ muốn tìm một bóng râm nào đó, ngồi xuống hớp một lon nước có ga mát lạnh rồi thở ra một hơi tràn đầy sảng khoái.
Nhưng rất nhanh mộng tưởng nhỏ nhoi của cậu đã bị thầy Sở dập tắt không thương tiếc.
Để nâng cao tinh thần đoàn kết, thầy Sở liền tổ chức cho lớp cậu trò chơi vượt chướng ngại vật.
Lâm Đạm Vân thở dài thườn thượt, cậu không biết mọi người có đoàn kết hơn sau trò chơi không nhưng cậu chắc chắn biết rằng chẳng ai muốn chơi trong cái thời tiết nắng nóng như vậy cả.
Nhưng dù có ai oán như thế nào thì trò chơi vẫn diễn ra, quy luật trò chơi cũng rất đơn giản, mọi người lần lượt vượt hết các chướng ngại vật, hàng nào xong trước thì sẽ là hàng thắng cuộc.
Xét thấy thể lực của nam và nữ khác nhau nên thầy Sở cũng bố trí chướng ngại vật sao cho phù hợp và để cho nam thi với nam, nữ thi với nữ.
Lâm Đạm Vân nhìn đống vật cản được bố trí dày đặc phía trước mà âm thầm cầu nguyện trong lòng, bây giờ cậu chỉ mong rằng cậu có thể suôn sẻ vượt qua trò chơi này thôi…
Vì chiều cao thấp hơn mấy nam sinh trong lớp rất nhiều nên đương nhiên Lâm Đạm Vân là một trong những người chơi đầu tiên. Nhìn cậu bạn trước mình chạy nhanh như chớp vượt qua từng vật cản một cách hoàn hảo, bỏ xa những người khác một khoảng cùng với tiếng hô hào của mọi người, Lâm Đạm Vân bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi, nhỡ như cậu kéo chân mọi người thì sao?
Nhưng nào có thời gian để Lâm Đạm Vân lo lắng nữa vì cậu bạn kia đã nhanh chóng chạy về hàng, ngay khi cậu ta vừa về, không kịp nghĩ ngợi gì Lâm Đạm Vân liền nhanh chóng lao về phía trước nhưng dù cố gắng như thế nào, với cái thân thể ít vận động như cậu thì sao có thể so sánh với những nam sinh thường xuyên chơi thể thao chứ.
Rất nhanh những người khác đã bắt kịp được Lâm Đạm Vân và vượt qua cậu, Lâm Đạm Vân từ người chạy trước nay lại thành người chạy sau cùng.
Thấy Lâm Đạm Vân dần bị bỏ xa, một số người trong hàng bắt đầu nóng nảy hô to “Chạy nhanh lên coi! Đàn ông con trai gì chạy chậm vậy!”
Lâm Đạm Vân nghe được lời cậu ta nói, môi hơi mím lại, cậu cố gắng dồn hết sức lực của mình để chạy nhanh nhất có thể, mặc cho hơi thở ngày một nặng nề, mồ hôi đầm đìa tuôn ra làm cậu khó lòng mở to mắt ra được nhưng cậu vẫn ráng hoàn thành trò chơi.
Tuy vậy kết quả cũng không vì một chút sự cố gắng của cậu mà thay đổi, cậu vẫn là người cuối cùng về đích…
Lúc Lâm Đạm Vân về được tới hàng thì những người của đợt tiếp theo đã chạy được một khúc xa, duy chỉ có đội cậu mãi chưa được xuất phát vì sự chậm trễ của cậu.
Thấy Lâm Đạm Vân đã về tới nơi, cậu bạn tiếp theo liền nôn nóng mà vọt chạy về phía trước. Vì quá nôn nóng muốn đuổi kịp những người khác nên vai cậu ta vô tình đụng mạnh vào người Lâm Đạm Vân, lực đạo mạnh đến nỗi khiến Lâm Đạm Vân không kịp phòng bị mà ngã nhào xuống đất.
Lâm Đạm Vân vừa mới chạy xong, cả người còn đang choáng váng, thở còn không ra hơi thì đột nhiên cơn đau nhói không biết từ đâu ra truyền đến. Đến khi nhận thức được chuyện gì xảy ra, Lâm Đạm Vân đã nằm gục dưới đất, cậu muốn thử đứng dậy nhưng tay chân cậu lúc này bủn rủn, không còn chút sức lực nào hết, đôi mắt cậu cũng dần nặng nề đóng lại.
Trước khi hoàn toàn chìm trong bóng tối, Lâm Đạm Vân mơ hồ nghe được tiếng mọi người la toáng lên… cùng với một bóng người cao lớn vội vã bước tới chỗ cậu.