Bạn Học Ơi, Mình Yêu Nhau Đi - Tiểu Miêu Miêu - Chương 11: Vu oan
Là tin nhắn của Hạ Tư Hàn.
Hạ Tư Hàn: “Vân Vân, ngày mai tớ có việc nên sẽ tới trễ một chút. Đợi tớ về rồi chúng ta cùng đi ăn trưa nhé.”
Mây nhỏ: “Cậu bận việc gì à?”
Kiên nhẫn đợi một hồi, Lâm Đạm Vân thấy Hạ Tư Hàn vẫn còn đang nhập tin nhắn.
Hạ Tư Hàn: “Ngày mai tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
Mây nhỏ: “???”
Tôi đợi cậu một hồi mà cậu trả lời tôi chỉ có nhiêu đó dòng???
Hạ Tư Hàn: “Chuyện khó mà kể trên tin nhắn được, ngày mai tớ sẽ kể rõ cho cậu hơn.”
Mây nhỏ: *icon OK.
Không biết là chuyện gì đây… Hạ Tư Hàn làm cậu tò mò chết đi được!
……………………………
Hôm nay Lâm Đạm Vân ngủ quên nên lúc tới trường, chuông vào tiết đã reng được năm phút.
Tiết đầu tiên là của cô Tô.
Lâm Đạm Vân chắc chắn rằng một lát nữa cậu sẽ lại nhận được những lời dẻ bỉu từ cô Tô. Cậu rất muốn trốn quách đi một nơi nào đó rồi tập trung giải đề, nhưng mà bạn học gương mẫu Lâm Đạm Vân chưa bao giờ có khái niệm cúp tiết, nên dù trong đầu có suy nghĩ như vậy, Lâm Đạm Vân cũng không dám làm.
Ngay khi tới gần cửa lớp, Lâm Đạm Vân nhận ra bầu không khí có chút không thích hợp. Trong lớp học lẽ ra phải văng vẳng giọng nói đang giảng dạy của giáo viên cùng với tiếng lật sách vở bên dưới, nhưng mà giờ đây, lại không có bất kỳ tiếng động nào.
Lâm Đạm Vân lấy làm lạ, cậu thả chậm cước bộ, tiến gần hơn tới lớp. Nam sinh ngay cạnh cửa nhìn thấy cậu liền trố mắt, cậu ta lấy tay che một bên miệng lại sau đó dùng khẩu hình miệng nói gì đó với Lâm Đạm Vân. Lâm Đạm Vân nhìn chằm chằm vào miệng cậu ta để xem xem cậu ta đang nói gì. Nhưng nhìn mãi cậu cũng chẳng hiểu gì.
Thấy Lâm Đạm Vân mặt ngơ ngác tiến tới, nam sinh có hơi nóng ruột. Sợ Lâm Đạm Vân không thấy nên cậu ta nghiêng người về phía trước, tiếp tục dùng khẩu hình miệng nói “Chạy ngay đi!”
Nhưng mà Lâm Đạm Vân rốt cuộc cũng không biết cậu ta đang muốn nói cái gì!
“Này anh kia! Anh làm gì mà cứ hướng mắt ra ngoài vậy?” cô Tô đùng đùng sát khí quát.
Không chỉ nam sinh đó mà ngay cả Lâm Đạm Vân đang ở bên ngoài cũng đều hoảng hồn.
La lớn như vậy… Xem ra cô Tô đang rất tức giận.
Bây giờ cậu thay đổi ý định có còn kịp không?…
Nhưng có muốn thay đổi ý định thì cũng quá muộn rồi, bởi vì cô Tô đã đi tới cửa lớp, nhìn ra xem là thứ gì mà khiến nam sinh đó cứ mải mê nhìn ra bên ngoài như vậy.
Ánh mắt hai người chạm nhau…
Cô Tô sửng sốt một vài giây rồi lại quay lại dáng vẻ tức giận đùng đùng, lạnh giọng bảo Lâm Đạm Vân mau vào lớp rồi đứng ngay giữa bục giảng.
Lâm Đạm Vân mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng cậu vẫn nghe lời đứng giữa bục giảng, hướng mắt nhìn bóng hình cô Tô đang lấy gì đó ra trong xấp giấy để gọn gàng trên bàn giáo viên.
Tìm được bài, cô Tô nhanh chóng đi tới chỗ cậu, âm thanh cộp cộp của giày cao gót gõ mạnh xuống sàn rồi dừng lại trước mặt Lâm Đạm Vân. Sau đó cô Tô làm một hành động khiến cậu và mọi người ở dưới không khỏi ngỡ ngàng.
Cô Tô ném mạnh xấp giấy vào mặt Lâm Đạm Vân.
Những tờ giấy sượt qua một bên má của Lâm Đạm Vân để lại trên mặt cậu một vết trầy nhạt màu rồi rơi tứ tung xuống mặt đất. Lâm Đạm Vân nhịn xuống cơn đau rát bên má, giương mắt lên nhìn cô Tô, im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của bà.
Nhìn bộ dạng thảm hại, cam chịu của người trước mắt khiến cô Tô cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Bấy lâu nay, bà đã để nó nhảy lên đầu bà quá lâu rồi, bây giờ bà sẽ bắt nó phải trả giá vì dám đối nghịch với bà!
Cô Tô đem sự hả hê của mình vào từng câu mắng chửi Lâm Đạm Vân. Tay bà đẩy vai Lâm Đạm Vân, miệng thốt ra những câu sắc như dao, sỉ vả cậu ngay trước mặt mọi người “Tôi thật không ngờ trong lớp tôi lại có một kẻ gian dối như anh! Dám ngang nhiên chép bài của người kế bên! Còn ngồi trên ghế nhà trường mà đã gian dối như vậy rồi, sau này ra ngoài xã hội chắc còn ghê gớm hơn nữa nhỉ?! Tôi thật xấu hổ khi anh là học trò của tôi!”
“Em không có!” Lâm Đạm Vân kìm nén nỗi khó chịu đang bành trướng trong lòng, phản bác lại những gì cô Tô nói.
“Không có?! Vậy tại sao trong 20 phút, anh có thể vừa chép đề vừa làm đúng nhiều như vậy? Rõ ràng là Hạ Tư Hàn cho anh chép đáp án đúng không?”
“Trước đó không phải cô cũng đã kiểm tra bài làm của cậu ấy rồi sao? Rõ ràng không có gì trên đó. Từ lúc em chép đề cho tới khi trả lại bài cho Hạ Tư Hàn đã mất gần nửa thời gian, trong khoảng thời gian đó, cậu ấy chưa hề cầm bút lên ghi một cái gì vào đề cả. Trong 10 phút còn lại, cả em và Hạ Tư Hàn đều cắm cúi làm bài thì em lấy đâu ra thời gian để chép đáp án của cậu ấy.” Lâm Đạm Vân cố gắng giữ bình tĩnh đáp.
“Giỏi nhỉ! Còn dám viện lý do cơ à?! Anh nghĩ là tôi sẽ tin những gì anh nói sao?! Một tên gian dối như anh, thì lời nào cũng đều là dối trá hết!” cô Tô giở giọng điệu trào phúng.
“Thưa cô, tất cả đều là sự thật.” Lâm Đạm Vân nắm chặt tay, móng tay cấu chặt vào da thịt, để lại những vết đỏ trên lòng bàn tay.
“Không biết hối lỗi mà còn dám trả treo với tôi nữa à?! Ba mẹ dạy anh cái kiểu gì vậy… À, dạy ra được tên gian dối như anh thì chắc ba mẹ anh cũng không phải dạng vừa nhỉ?” cô Tô càng nói càng hăng. Bao nhiêu nỗi tức giận đã tích tụ bấy lâu nay đã được xả ra hết, khiến bà cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Lâm Đạm Vân không thể nào bình tĩnh được nữa, viền mắt cậu ửng đỏ, đôi mắt lóe lên một ngọn lửa tức giận, đăm đăm nhìn cô Tô, giọng cậu run rẩy như có thứ gì đó đang đè nặng lên dây thanh quản “Thưa cô… từ trước đến nay, ba mẹ em đều nuôi dưỡng giáo dục em rất tốt và em vẫn luôn sống tốt theo những lời căn dạy của ba mẹ… Em xin cô… đừng nói những lời xúc phạm vô căn cứ đến ba mẹ em và em như vậy.”
“Hừ! Vẫn còn mạnh miệng trả treo à?! Mau theo tôi đến phòng giáo viên, để tôi cho chủ nhiệm của anh thấy anh ghê gớm đến dường nào!” Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ đúng như kế hoạch mà bà đã dự tính.
Cứ mạnh miệng đi, để rồi xem là ai sẽ tin mày! Một lũ giáo viên trong đó đều e sợ quyền thế của bà, bà tin chắc rằng sẽ không có ai dám lên tiếng bảo vệ thằng ranh này!
Đến lúc đó, dù là đúng hay sai, mày vẫn là người có tội. Cô Tô thầm nở nụ cười đắc thắng.
Cô Tô và Lâm Đạm Vân đi được một lúc thì Hạ Tư Hàn mới vội vàng xách cặp bước vào lớp.
Vừa bước vào lớp, Hạ Tư Hàn ngạc nhiên vì không thấy cô Tô đâu. Ngay lập tức, ánh mắt hắn liền hướng về chỗ ngồi của Lâm Đạm Vân tìm kiếm bóng hình cậu. Nhưng người đáng lẽ phải ngồi ở đó không thấy tăm tích đâu, Hạ Tư Hàn cảm thấy có điều không ổn, liền vội vàng hỏi người đang ở gần mình “Cậu có biết Lâm Đạm Vân đi đâu không?”
“Cậu không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện kinh khủng đến mức nào đâu! Cô Tô cho rằng Lâm Đạm Vân chép bài của cậu, nhưng mà cậu ấy khăng khăng bảo không có. Nói qua nói lại một hồi thì cô Tô xách cậu ấy lên phòng giáo viên luôn rồi.” Nữ sinh đó cảm thán.
“Được rồi. Cảm ơn cậu.” Khuôn mặt Hạ Tư Hàn đen kịt lại, dáng vẻ thân thiện mọi ngày cũng bị hắn vứt đi một xó xỉnh nào đó.
Mới đi có một chút mà đã có người không nhịn được muốn bắt nạt bạn nhỏ của hắn rồi…
Lúc Hạ Tư Hàn đứng trước cửa phòng giáo viên, hắn đã nghe được vô số lời chửi mắng của cô Tô, lâu lâu còn chen thêm vài lời của giáo viên chủ nhiệm hắn. Đáy mắt Hạ Tư Hàn u ám, mặt hắn không chút biểu tình mở cửa một cách đầy thô bạo.
Mọi người trong phòng bị tiếng động bên ngoài làm cho hết hồn, ai nấy cũng đều ngoảnh đầu ra nhìn.
Hạ Tư Hàn không quan tâm đến những người khác đang nhìn mình như thế nào, hắn chỉ hướng mắt mình vào bạn nhỏ đáng thương đang cố kiềm chế không để bản thân phải rơi lệ.
Viền mắt Lâm Đạm Vân đỏ hoe, đôi môi cậu mím thành một đường thẳng, cố nuốt xuống những tiếng nức nở muốn phát ra từ trong cổ họng, hai tay cậu nắm chặt vào góc áo, nhìn góc áo đã nhăn nhúm không còn phẳng phiu như trước cũng có thể thấy Lâm Đạm Vân đang cố gắng chịu đựng đến dường nào.
Hạ Tư Hàn có chút đau lòng, đi tới bên cạnh Lâm Đạm Vân. Lâm Đạm Vân ngẩn ngơ nhìn Hạ Tư Hàn bước tới chỗ mình, đột nhiên cậu rất muốn khóc òa lên.
“Hạ Tư Hàn! Tôi biết hai em thân thiết với nhau, nhưng không vì thế mà em cho Lâm Đạm Vân chép đáp án được!” Cô Hạ thấy người đến là Hạ Tư Hàn, thân là giáo viên chủ nhiệm, cô phải lên tiếng dạy dỗ.
Có khi cô Tô sẽ nhìn cô vừa mắt hơn sau vụ này thì sao… Đến lúc đó con đường công danh sự nghiệp của cô sẽ như diều gặp gió. Cô Hạ vui mừng trong lòng.
“Có muốn biết cậu ấy có chép bài em hay không thì chỉ cần xem camera là biết.” Hạ Tư Hàn đi thẳng vào vấn đề, mắt không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô Tô.
Khuôn mặt tràn ngập ác ý của cô Tô cứng đờ, sao bà lại quên mất trường có lắp camera trong lớp học chứ!
Cô Hạ ngạc nhiên khi biết trường có lắp camera trong lớp, cô mới làm ở đây không lâu nên quả thật chưa biết rõ ngôi trường này như thế nào. Cô Hạ tinh ý khi nhắc đến camera, cô Tô không còn giữ được nụ cười trên mặt nữa.
Xong rồi. Nếu chuyện này mà để lộ ra, mặt mũi của cô biết phải làm sao đây?!
“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, xem camera làm gì! Nhà trường cũng không rảnh để giúp mấy đứa kiểm chứng mấy việc nhỏ nhặt này đâu.” Cô Hạ từ chối ý kiến của Hạ Tư Hàn.
“Đúng vậy, chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhà trường không rảnh để giải quyết cho hai anh đâu. Huống chi… tôi nghe nói camera đó chỉ hoạt động khi bước vào giai đoạn thi thôi. Đã không biết sai mà còn cố gắng viện lý do làm gì!” Cô Tô cùng hùa theo. Tuy hiệu phó đã cảnh cáo bà về Hạ Tư Hàn, nhưng bây giờ không phải bà vẫn còn đang rất tốt sao! Hạ Tư Hàn cũng không ghê gớm như bà tưởng. Nó có thể làm được gì cơ chứ!
Nhìn màn kịch tẻ nhạt trước mặt mình, Hạ Tư Hàn không buồn phản bác lại, hắn ung dung như một vị vua đang đưa ra án tử cho hai tên tội thần “Chuyện này không phải do hai cô quyết định.”
Hạ Tư Hàn nói xong liền lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
***Note: Mình đang bước vào giai đoạn ôn thi kết thúc học phần nên có thể ra chương chậm một xíu, mong mọi người thông cảm ạ QAQ