Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy - Công Suất Tiêu Thụ - Chương 117: Làm việc tắc trách
- Trang Chủ
- Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy - Công Suất Tiêu Thụ
- Chương 117: Làm việc tắc trách
Tuấn Anh dặn tôi rửa mặt sơ qua thôi rồi về nhà hẵng tắm nước nóng cho thoải mái, tôi đáp ứng. Ăn xong, cậu ấy hỏi tôi muốn về luôn hay nằm thêm xíu nữa, vẫn đang còn sớm. Tôi nói muốn đi về. Cậu ấy lại một lần nữa ngỏ ý muốn ẵm tôi ra xe, hoặc nếu tôi ngại thì cậu ấy cõng cũng được, đi vào bệnh viện người ra cõng người thân suốt mà. Tôi lắc đầu từ chối, thấy cậu ấy khẩn thiết nên tôi cũng nghiêm túc nói nhẹ nhàng rằng mình không đau chân đến mức đi không nổi, khập khiễng còn không bị, “tôi thực sự rất ngại nên cậu cứ để tôi đi đứng hoạt động như người bình thường đi.”
Thấy Tuấn Anh gật gật nhưng hơi buồn, tôi lại bổ sung thêm: “Nếu sau này… tôi bị đau, đi lại khó khăn thì làm phiền cậu cũng chưa muộn.”
Quả nhiên, Tuấn Anh phấn chấn thấy rõ, mỉm cười nói: “Không phiền.”
Tôi biết cậu ấy vui vẻ vì hai tiếng “sau này” trong lời của tôi.
Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ có sau này thật.
Tuấn Anh cắt ngang dòng chảy ngọt ngào miên man: “Nghe em nói như vậy tự nhiên tôi có ý định sẽ thuê người đánh em cho em không đi nổi.”
“…”
Tuấn Anh tự nói tự bật cười, hôn lên gò má cứng đờ của tôi một cái ‘chóc’, “Đùa thôi, đừng sợ! Ai mà đánh em thì tôi giết nó trước.”
Tôi nghiến răng một hồi, chẳng biết phải nói câu gì, ở bên người này lúc nào tôi cũng được nghe những điều có tưởng tượng cũng không ra nổi.
Tuấn Anh tiện miệng hôn xong thì lại huýt sáo, hai cái đầu ngó vào từ bên ngoài, cậu ấy lại quay trở về giọng điệu khô khan cứng nhắc: “Lên đường! Đánh xe vào sân đi!”
Hai người cùng hô lên “Dạ” nhưng chỉ một thanh niên chạy đi, người còn lại xông vào trong này lấy đồ đạc đang soạn từ trong tay tôi, hai ba bước thu dọn nhanh gọn lẹ rồi đem đi mất.
Trên đường trở về, thấy một người dân trải bạt bán ổi xanh mướt đẹp mắt, tôi tiện miệng khen nhìn ngon, ai ngờ Tuấn Anh bảo tấp vào mua hết. Tôi cản lại, nói cậu ấy quá phung phí tiền. Tuấn Anh bảo không bắt tôi ăn hết, mua về cho mọi người cùng ăn. Tôi nói nguyên một xe thế kia thì hai chục người ăn cả tuần cũng không hết.
Đàn em của cậu ấy nghe thấy chúng tôi nói chuyện qua lại thì không xuống xe mua nữa, chỉ ngồi yên đợi kết luận cuối cùng.
“Không hết thì bỏ. Miễn em vui là được.”
“Bỏ đi là phung phí đồ ăn. Cậu có biết trân trọng công sức của người nông dân vun trồng không?”
“Trân trọng nên mới mua hết cho người ta về nghỉ sớm.”
“Để mà bán cho người khác chứ. Nếu người ta biết cậu mua dư phải bỏ đi uổng thì họ cũng buồn mà.”
“Không buồn đâu!” Tôi đang thao thao bất tuyệt thì nghe giọng nói quen quen cất lên.
Thấy bác bán hàng tới gần cửa sổ nên Tuấn Anh kéo tôi ngồi xích vào phía cậu ấy, cánh tay siết chặt bên eo tôi.
Bác ấy cười rộ lên: “Ơ này! Có phải cháu An không?”
Tôi hơi ngờ ngợ rồi, chẳng qua tôi bị mù mặt với lại hồi sáng sớm tờ mờ không nhìn rõ lắm, chỉ là nói chuyện với nhau rất lâu nên có cảm giác quen thuộc thôi. Tôi cười toe toét, bò sang cửa sổ, hưng phấn hỏi: “Dạ, có phải bác Ba không ạ?”
“Ừ, bác đây! Thế thăm bạn về rồi à? Bạn cháu có làm sao không?”
Tôi quay lại đập lia lịa vào mu bàn tay Tuấn Anh, nói nhỏ “mua mua mua hết!”, cậu ấy bật cười gật đầu, thấy tôi muốn thoát ra thì nhéo nhẹ má tôi một cái rồi mới buông tay. Sau đó mở cửa, bàn tay đỡ phía trên cho tôi khỏi vì vội vàng mà u đầu.
Tôi lao xuống, vui vẻ chỉ về phía Tuấn Anh trong xe, đáp: “Dạ, bạn cháu đây này, hoàn toàn khoẻ mạnh ạ. Là cháu hiểu nhầm nên mới tưởng bạn bị bệnh nhập viện cấp cứu.”
Tuấn Anh khẽ gật đầu, hời hợt chào: “Bác.”
“A… Chào cháu.” Bác ấy cười cười rồi kéo tay tôi nói: “Eo ơi~ bạn cháu đẹp trai thế nhỉ? Thế đã có bạn gái chưa?”
“Ai ạ? Cháu hay bạn cháu?” Tôi cười cười.
“Dĩ nhiên là bạn cháu rồi.”
“…”
Sao lại là dĩ nhiên? Không lẽ nhìn mặt tôi không thể có bạn gái ư? Trông cũng đường được mà…
Bác ấy quảng cáo: “Bác có đứa con gái đến tuổi…”
Tôi cười gượng gạo, nói nhỏ cắt lời: “Bạn ấy có người yêu rồi.”
Tôi liếc Tuấn Anh sau đó kéo bác ấy ra xa thật là xa rồi mới thì thầm bổ sung: “Xinh đẹp tuyệt trần luôn! Nhìn bạn ấy lịch lãm sang trọng vậy chứ còn mê bồ như điếu đổ là bác biết người kia cỡ nào!”
“Ồ~ Tiếc thật…” Bác ấy gật gù, “Cũng đúng nhỉ! Nồi nào úp vung nấy mà!”
“…”
Hình như câu này có chút gì đó cấn lắm bác ạ!
“Ấy chết! Bác quê mùa hay nói linh tinh, tại hồi sáng nói chuyện với cháu vui quá nên bác bon mồm như người thân ấy mà. Chứ ai lại vừa gặp người đẹp trai cao ráo đã đòi làm mai mối bao giờ hô hô hố hô… Như thế người ta đánh giá thấy người sang bắt quàng làm rể… ha ha ha…”
“…”
Câu này cũng cấn luôn nhưng cháu lại ước gì mẹ cháu một ngày nào đó cũng vui miệng nói với Tuấn Anh như vậy thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây tôi mới thấy chặng đường phía trước vẫn còn dài lắm. Hay là cứ bắt cóc Tuấn Anh bỏ vào bao tải rồi đem lên núi sống thôi?
Tôi cười đến không thể sượng hơn, chuyển đề tài, đề cập đến chuyện mua ổi. Biết bác nghe thấy tụi tôi đối thoại nên giải thích thêm rằng không phải mua về để bỏ mà mua cho rất nhiều người cùng ăn, trường hợp phải bỏ đi là ăn không kịp thôi, mong bác đừng nghĩ nhiều.
Bác xua tay: “Ối xời~ Có gì đâu mà nghĩ nhiều cháu. Bình thường không bán hết thì bác cũng vứt mà. Này nó rụng đầy gốc, gà nhà bác ăn không hết nên bác mới đem bán ấy chứ.”
“…”
Tự nhiên tôi lo sợ mình mà mở miệng lúc này sẽ không thành lời mà ra tiếng cục tác mất thôi.
Về đến nơi, Tuấn Anh hỏi tôi có muốn vào phòng ngủ thêm không? Tôi nói đi loanh quanh vườn hít thở một lúc cho thoáng. Trên đường trở về tôi đã biết nơi này không phải nhà nghỉ trọ mà là bất động sản của riêng cậu ấy rồi, nghe kể phía sau có vườn cây ăn trái nên tôi muốn đi vòng vòng xem sao.
Cứ nghĩ Tuấn Anh lo cho chân của tôi nên sẽ đi theo nhưng cậu ấy chỉ dẫn tôi ra chỗ xích đu, dặn: “Em ngồi đây xíu cho mát, đợi tôi vào pha ly nước cam ra uống trước rồi hẵng đi chơi.”
Tôi gật đầu đáp ứng nhưng thấy hơi là lạ. Lúc ở bệnh viện hơi xíu là cậu ấy huýt sáo sai bảo người khác vì không muốn rời tôi, trong khi ở đây nhiều người như vậy mà vẫn đích thân đi. Nếu cậu ấy bảo bận việc thì tôi sẽ không thắc mắc đâu mà là do nói đi pha nước nên mới hơi khó hiểu.
Tôi nhìn theo bóng lưng đĩnh đạc, cậu ấy vừa đi vừa hạ giọng hỏi người bên cạnh: “Thằng ba đâu?”
“Dạ, đang đợi anh bên gian trái.” Người kia vừa trả lời vừa vội bước theo nhịp chân nhanh chóng sải dài của Tuấn Anh.
Thằng ba là ai?
Tôi nhớ lại ánh mắt nghiêm trọng của mọi người lúc vừa thấy Tuấn Anh xuống xe, khi nãy tôi cũng thắc mắc nhưng nhìn lên thấy khuôn mặt cậu ấy điềm tĩnh, khoé môi còn khẽ cong, sau đó mọi người lại vui vẻ nói tôi không có chuyện gì là tốt rồi khiến tôi thở phào an tâm.
Nhưng hình như mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ thì phải…
Lúc tôi trở về không có mặt Hưng!
“Năm ấy, tụi em bàn bạc nhau, em mang phân nửa anh em ra ngoài Bắc làm, anh Hai ở lại trong Nam.” Tôi vừa đi vừa nhớ tới lời này, suy đoán anh Hùng là anh Hai thì rất có thể Hưng là anh Ba.
Tôi chuyển từ đi nhanh sang chạy, chạy rồi mới thấy chân đau nhói lên nhưng vẫn ráng vì nhớ tới lời ngập ngừng đêm qua Hưng nhờ che giấu chuyện tôi nhảy khỏi cửa sổ.
Hiện tại Hưng không có mặt có phải là do đứng ở nơi nào đó chịu tội rồi không?
Gian trái là gian nào?
Tôi tự trách mình kinh khủng, thầm cầu mong mọi chuyện không như mình nghĩ đâu.
“*** con mẹ! Mày trông coi người kiểu đấy hả?”
Là tiếng Tuấn Anh giận dữ gầm lên khiến tôi phải giật mình khựng lại, một âm thanh thể hiện rõ sự nóng nảy không kiềm chế nổi.
Tôi không nghe thấy tiếng ai khác mà chỉ có giọng Tuấn Anh nội lực vang lên: “Ngay từ lúc An trèo cửa sổ thì mày phải biết động não chứ hả? Tao nuôi mày để làm gì? Lỡ An có mệnh hệ gì thì mày đền nổi cho tao không? Mẹ kiếp! Đã nói đi nói lại đầu óc anh An không được bình thường rồi!”
“…”
Này là chửi xéo tôi hả? Hu hu hu!
Tôi đùng đùng xông vào, đang định chất vấn tại sao Tuấn Anh lại mắng mình thì thấy cậu ấy nện một đấm trời giáng thẳng vào mặt Hưng.
Tôi chạy cà thọt, không kịp cản lại, chỉ bất lực gào lên: “Tuấn Anh!!!”
Cậu ấy lập tức buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo Hưng rồi chạy lại phía này đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại vào trong này? Ngoan, ra ngoài chơi đợi tôi một lát!”
Tôi thở hồng hộc, lúc này lại thấy thật ghét khi cậu ấy cứ coi tôi như trẻ con mà lùa.
“Ngoan cái đầu cậu! Ai cho cậu đánh Hưng hả?” Tôi quát lên làm Tuấn Anh hơi giật mình sửng sốt, một dàn người phía sau cũng hít ngược một ngụm khí khiến tôi chú ý.
Nhìn qua, tôi mới giật mình kinh hãi, tại sao thời đại văn minh tiên tiến con người bình đẳng với nhau mà đàn em của cậu ấy lại quỳ? Nào có lý nhân viên lại phải quỳ trước mặt sếp như thời vua chúa vậy không hả? Nếu không phải biết Tuấn Anh làm việc Nhà nước thì tôi còn tưởng cậu ấy là dân xã hội đen đó!
Tôi vội vàng hô hoán: “Đứng lên hết đi!”
Chỉ là tôi sợ lỡ có ai đó nhìn thấy lại tố cáo Tuấn Anh chèn ép người lao động quá đáng, hấp tấp lên tiếng xong thì hơi ngại, sợ người ta không nghe vì mình có là cái thá gì đâu, họ nhận lương của Tuấn Anh cơ mà. Nhưng không ngờ tôi vừa dứt lời thì hơn chục người đồng loạt đứng dậy xoành xoạch, vậy là đúng như Hưng nói, lời của tôi có hiệu lực thật sự. Tất cả ai nấy sống lưng thẳng tắp chỉ là vẫn cúi đầu như đợi trị tội. Mà hình như đúng là nãy giờ mọi người đang đợi hình phạt thật?
Tuấn Anh hạ giọng đề nghị: “Đi ra ngoài dạo một vòng cho thoáng nhé? Tôi đi cùng em.”
Tôi hất tay cậu ấy ra, hỏi: “Sao cậu lại bắt mọi người quỳ vậy?”
Tuấn Anh nói: “Tôi hề bắt ép ai quỳ cả.”
Còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo thì tất cả đồng thanh hô lên: “Đúng vậy anh An! Là bọn em tự nguyện!”
Lại có vài người vội phân bua: “À không không, bọn em đang ngồi mà anh! Là tự nguyện ngồi trên đôi chân của mình!”
Mọi người tiếp tục: “Đúng vậy! Đúng vậy! Bọn em đang ngồi thư giãn bằng đầu gối mà!”
“…”
Tôi thở dài, lo lắng đi về chỗ Hưng, thấy máu mũi chảy ròng, miệng sưng vù, má tím bầm thì hỏi người bên cạnh xem ở đây có bông băng thuốc đỏ hay không. Sau khi người kia chạy đi thì Hưng cười hì hì, nói: “Em không sao đâu.”
Tôi buồn bã, nói với tất cả: “Mọi người ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Thấy có người chần chừ nhìn Tuấn Anh thì tôi quay sang trừng cậu ấy.
Tuấn Anh hắng giọng nói với vị đàn em đó: “Mày nhìn tao làm gì? Phắn!”
Trong này không có bàn ghế nên tôi gọi Hưng tới cái phản rồi ngồi sát trùng vết thương. Hưng liên tục nói “không sao đâu, không có chuyện gì, em không thấy đau chút nào, anh cứ để em tự làm…”
Tôi bảo Hưng đừng cử động để yên cho tôi xử lý.
Tuấn Anh ngồi bên cạnh, khuôn mặt hằm hằm, lâu lâu ‘Hừ’ một tiếng rồi lại nhếch môi khinh khỉnh, “Nhiêu đây nhằm nhò gì!”
Chút xíu lại mỉa mai: “Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột!”
Tôi lườm sang.
Yên lặng được nửa phút lại gầm gừ: “Chưa chết được đâu!”
Tôi quay qua đấm vào đùi cậu ấy một cú thì mới chịu ngậm miệng lại ngồi im nhìn chằm chằm.
Sau khi xong chuyện, tôi đứng dậy cúi đầu xuống với Hưng: “Xin lỗi, tại anh nên em mới bị liên luỵ, thành thật xin lỗi, em gửi lời này đến mọi người giúp anh với.”
Tuấn Anh nhíu mày kéo cổ tay tôi về còn Hưng nhảy dựng lên tránh qua phía khác, “Ấy ấy ấy! Anh đừng làm thế! Đừng khách sáo! Anh làm vậy em còn ngại hơn! Đã bảo em không việc gì, tụi em lăn lộn từ bé, da dày thịt béo, không biết đau là gì đâu. Với cả lỗi tại em làm việc không chu toàn, ăn đấm so với trừ lương thì em chọn ăn đấm sướng hơn mà, có phải tự dưng ảnh đánh em đâu. Thôi em đi đây.” Nói rồi thu dọn đồ chạy biến đi mất tiêu.
Tôi nhìn theo mà thở dài thườn thượt, thấy bàn tay mình có một lực lắc lắc nhẹ thì còn thấy lòng ngột ngạt hơn.
Hình như tôi yêu phải người có những mối quan hệ không bình thường rồi.
Tôi rút tay ra, hỏi lại lần nữa: “Tại sao cậu lại bắt mọi người quỳ? Như vậy là không tốt.”
Tuấn Anh nghiêm túc trả lời: “Tôi đã nói là tôi không bắt ai hết.”
“Nhưng cậu đã không nói mọi người nên đứng dậy.”
“Tại sao tôi phải nói? Hả? Làm sai thì tự chịu! Tôi còn chưa có nện mỗi thằng một đấm là khoan nhượng lắm rồi!” Giọng Tuấn Anh hơi mất kiên nhẫn.
“Tuấn Anh! Cậu có thôi cái suy nghĩ ấy đi không? Người ta làm sai chuyện gì? Tất cả là lỗi của tôi mà, là tôi tự ý bỏ đi!”
“Làm sai lệnh tôi! Không trông coi em, không chăm sóc em, không bảo vệ em, để em rời khỏi tầm mắt thì đều là làm việc tắc trách!”
Thấy Tuấn Anh gằn giọng, tôi nhìn cậu ấy chằm chằm nhưng lại không muốn nói thêm câu nào nữa.
Tôi bỏ đi, Tuấn Anh níu lấy khuỷu tay, “Tôi là nói tụi nó chứ không phải lớn tiếng với em.”
Tôi vùng ra thật mạnh, “Đừng có đụng vào tôi!”
Tôi khập khiễng đi về phòng, sau khi khoá cửa thì thu dọn đồ bỏ vào balo.
Tuấn Anh xông vào, túm lấy balo trên vai tôi, quẳng lên giường, nói: “Xin lỗi. Tôi sai rồi.”
Tôi ấm ức gào lên: “Cậu biến luôn đi! Tự nhiên nhìn cậu tôi thấy áp lực lắm! Cậu thì sai làm sao được! Cậu nói gì cũng là chân lý, cái gì thốt ra từ miệng cậu cũng là lẽ phải hết! Cậu nhíu mày một cái là ai cũng phải sợ hãi nghe lời răm rắp đúng không? Tôi nghèo hèn, không quen nổi phong cách sống phách lối không coi người khác ra gì của cậu!”
Tuấn Anh túm lấy cổ tay, kéo tôi lên, áp sát nói: “Em bình tĩnh lại đi! Tôi không coi người khác ra gì hồi nào? Em thử ngồi lại suy nghĩ xem…”
Tôi vùng vằng cắt lời, “Buông ra! Tôi không suy nghĩ! Chuyện của cậu thì cậu tự đi mà nghĩ!”
Tuấn Anh vẫn điềm tĩnh: “Nếu tôi không đối đãi tử tế thì anh em có theo tôi vào sinh ra tử không? Đây là thời đại nào? Nếu bị tôi chèn ép thì cứ thế nộp đơn xin nghỉ hoặc thậm chí bỏ ngang thôi chứ có phải tôi là chủ nợ giữ giấy bán thân đâu mà người khác phải sợ tôi? Hửm?”
Tôi sững lại, nhìn cậu ấy chằm chằm, càng nghe càng thấy có lý. Không lẽ họ tự nguyện quỳ thật? Sao lại có suy nghĩ kì cục như vậy nhỉ? Cùng lắm là chỉ nên quỳ trước cha mẹ mình thôi chứ! Nghĩ đến đây tôi lại giật mình hồi tưởng lại lời của Hưng, rằng tất cả đều là anh em mồ côi được nhận nuôi, coi gia đình Tuấn Anh như cha mẹ tái sinh…
Tuấn Anh ấn vai tôi ngồi xuống giường: “Em bình tĩnh lại rồi mình nói chuyện nghiêm túc, được không?”
Tôi nhìn lên cậu ấy một lát, cuối cùng thở dài, gật đầu: “Được.” Dù sao tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải làm rõ với người này.
Tuấn Anh đang định đặt mông xuống ngồi bên cạnh nhưng thấy tôi trừng tới thì lập tức chuyển thành ngồi quỳ dưới sàn.
Cậu ấy với lấy ly nước ban nãy đem theo, đặt trong tay tôi, cảm giác mát lạnh khiến tôi thoải mái hơn một chút. Bây giờ mới nhận ra không hiểu sao bản thân lại kích động dữ dội như vậy.
Tuấn Anh đẩy nhẹ ly nước cam chạm lên môi tôi, dịu dàng nói: “Em uống một chút đi, ngọt lắm!”
Tôi nhấp môi, xác nhận đúng là có vị ngọt thật.
Tuấn Anh hất hàm hướng về túi đồ của tôi, hỏi: “Em định đi đâu?”
“Tôi về thành phố.”
“Về một mình à?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tuấn Anh mỉm cười: “Tôi biết sai thật rồi mà, lần sau sẽ không nóng nảy như vậy nữa.”
Tuấn Anh định hôn mu bàn tay nhưng bị tôi giật về.
Cậu ấy gục xuống đầu gối của tôi, chậm rãi nói: “Nhưng mà em hiểu lầm rồi. Tôi… không phải tính tôi hống hách như em nghĩ đâu, chỉ là tôi sợ hãi quá nên không kiềm chế được. Em biết mà, kể cả ngày nhỏ hay đến tận bây giờ, em luôn là giới hạn cuối cùng của tôi. Tôi thực sự không dám nghĩ đến lỡ… lỡ có chuyện gì không hay xảy đến với em thì phải làm sao…”
Tuấn Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi: “An à, em biết tôi làm nhiều nghề chứ? Em biết tôi cố gắng nhiều như vậy là vì ai không? Tôi không chỉ muốn cho em ăn no mặc ấm mà còn muốn em được ăn ngon mặc đẹp. Muốn dành cho em những điều tốt nhất, muốn bảo hộ em chu toàn nhất!”
Tim tôi run lên.
“Nhưng tôi còn một công việc khác mà. Thân bất do kỷ, thỉnh thoảng sẽ phải vắng mặt rồi lại đi sớm về khuya. Những lúc ấy ai sẽ lo lắng cho em?”
Tôi đang định đáp lời rằng, xã hội không có gì nguy hiểm và tôi tự lo được cho bản thân thì Tuấn Anh khẳng định chắc nịch: “Tôi lo!”
“Tôi không nhờ vả ai phải để ý em hộ mà tôi dùng tiền để thuê người làm việc cho mình. Sao lại gọi như vậy là phách lối hả An? Em cho rằng tôi giàu có rồi làm trời làm đất nhưng những đồng tiền này từ trên trời rơi xuống trúng nhà tôi ư? Đó là do tôi cực khổ kiếm ra mà em. Tôi dùng tâm sức của mình để lo cho em thì có gì là sai? Nếu em gặp bất trắc thì bao nhiêu nỗ lực của tôi nào còn ý nghĩa gì nữa. Lúc ấy tôi cũng không sống nổi.”
Môi tôi xúc động run rẩy phải mím lại thật chặt.
“Em biết hai ngày theo chúng ta lên núi này, tụi nó được nhận lương gấp đôi mức cố định của cả tháng không? Riêng thằng Ba quản lý là gấp ba lần tháng lương chỉ để trông coi em ngủ ngoan yên vị trong phòng một tối thôi. Như vậy, em nói xem tôi có lý nào không giận dữ được không?”
Tai tôi ong ong ù hết cả lên, làm sao mà trả lời thoả đáng được nữa. Dù không biết một tháng lương của mọi người là bao nhiêu nhưng nghe đến hai ngày đi du lịch mà được thưởng tới gấp đôi, gấp ba cả tháng thì tôi cũng thèm nhỏ dãi rồi. Bình thường đi làm ngày lễ thì ưu đãi lắm cũng chỉ được chủ trả gấp ba ngày lương thôi.
Tự nhiên có một ý nghĩ táo tợn hiện lên trong đầu, nếu sếp tôi mà hào phóng như Tuấn Anh thì tôi đi làm bằng đầu gối cũng còn vui vẻ chứ nói gì quỳ vài giây.
Tôi không kìm được mà hỏi ra miệng: “Cậu có còn nhận thêm nhân viên không?”
Tuấn Anh nghe vậy thì hơi ngẩn ra một giây sau đó bật cười, kéo tay tôi áp lên má cậu ấy mà cọ cọ, cất giọng trầm ấm du dương: “Còn. Nhân viên làm ấm giường mỗi đêm, chịu không? Ăn với sếp, ngủ với sếp, giữ tiền của sếp luôn, nha?”
Tôi là người khơi mào nhưng nghe cậu ấy ghẹo lại như vậy thì xấu hổ, vội rụt bàn tay đang tê râm ran về bên người.
“Có muốn về thành phố nữa không?” Tuấn Anh gãi nhẹ lên đầu gối tôi, hỏi.
Tôi gật đầu, “Muốn.”
“Vậy có cho tôi đi cùng không?” Đôi mắt đẹp mê người khẽ chớp.
Tôi mím môi giây lát, đáp: “Cho cũng được.”
Tuấn Anh bật cười nhìn đẹp trai sáng láng, đang định nhổm dậy lên trên này ngồi thì tôi nhớ tới khúc “hai ngày theo chúng ta lên núi” nên hậm hực lạnh giọng hỏi: “Cậu có còn chuyện gì chưa giải thích không?”
Tuấn Anh nghe xong thì ngưng cười, lại tụt xuống ngồi quỳ vào vị trí cũ.
Tôi thở hắt ra, khoanh tay lại, liếc sang bên khác giận dỗi. Thích quỳ thì quỳ đi! Tôi cũng đâu có ép!
Tuấn Anh không trêu ghẹo rằng tại hôm đó tôi chủ động ở lại quan tâm cậu ấy mà chỉ lay lay cánh tay tôi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…”
Tôi hất ra, không mạnh lắm, nói: “Cậu lừa tôi.”
Thực ra vẫn không tính là lừa, rõ ràng Tuấn Anh đã liên tục nói là cậu ấy giả bộ, rằng đây là kế hoạch của cậu ấy, có trách thì trách do tôi không chịu tin.
Đáng lẽ cứ cao thượng bỏ qua cũng được, bây giờ ngồi tính toán trông lại giống con nít. Nhưng bị cậu ấy xoay vòng vòng nên tôi hơi khó chịu một chút. Tôi biết Tuấn Anh sẽ không lừa gạt tình cảm của tôi nhưng chiêu trò điêu luyện của cậu ấy cứ như y mấy thằng trai đểu mà Ái Nghi hay kể vậy. Nên tôi vẫn hơi sợ một người hoàn hảo như vậy sau này chơi với tôi thấy hết vui rồi sẽ đổi ý đi tìm đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn.
Tuấn Anh hơi nhíu chân mày, “Sao lại gọi là lừa? Tôi chỉ muốn cua em về tay thôi mà, chuyện leo núi cũng chỉ là một trong hàng ngàn bước của tôi thôi. Đợi tôi một lát!”
Tuấn Anh nói vậy rồi đi ra ngoài, lát sau trở lại đã cầm trong tay một bìa sơ mi dày cộm, đưa cho tôi, nói: “Em xem đi, vừa xem vừa nghe tôi giải trình.”
Tôi mở ra, thấy trong đó là một tập A4 được đóng gáy lò xo cẩn thận, trang bìa đầu tiên đập vào mắt tôi là hàng chữ to đùng in đậm: Kế Hoạch Theo Đuổi Bé Bình An Nhà Mình.
“…”
Tên thần kinh này!
Thậm chí cậu ấy còn cường điệu chỉn chu đến mức gõ cả dòng chữ tiêu đề quốc hiệu trên cùng:
Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc
“…”
Tôi vừa lắng nghe vừa lật giở sơ qua, thấy Tuấn Anh chia thành từng mục đề lớn nhỏ rõ ràng cụ thể. Thì ra trước khi tụi tôi tụ tập, Tuấn Anh đã cho người đến dò đường, tham khảo địa hình trước rồi. Kế hoạch của cậu ấy đều đã cho mọi người trong nhóm biết trước cùng phối hợp, nói rằng tôi bị bệnh tim nên không cho leo cao, cậu ấy sẽ đưa tôi đi vòng vòng thành phố chơi chứ không cắm trại. Cậu ấy nêu giả thiết rất nhiều trường hợp như nếu tôi đi leo núi thì sao mà không đi thì phải làm thế nào. Sau đó phân thành các nhánh nhỏ, nếu tôi quyết định đi thì như hai ngày vừa qua còn nếu ở nhà thì Tuấn Anh cũng ở lại ghẹo tôi đến đêm mới xuất phát đi tỉnh, khi xong việc sẽ lập tức trở về. Trong mục leo núi cũng phân ra nhiều gạch đầu dòng nhỏ các trường hợp như tôi không quay lại hỏi han, tôi có quay lại đợi, tôi ngủ với Ái Nghi thì nên làm gì, tôi phát hiện ra bản đồ đã được in lại thì phải giải thích thế nào, kế hoạch bại lộ thì phải dỗ dành ra sao…
Nhưng tuyệt nhiên, trong mấy tờ A4 thật dài dòng, tỉ mỉ này không hề có bước dụ dỗ tôi làm tình. Dù cậu ấy luôn mang theo bao cao su và gel bôi trơn bên người nhưng đến dòng cuối cùng trong tất cả các bước cậu ấy hoạch định ra sẵn đều là “Ôm em bé vào lòng, dỗ em ngủ thật ngon.”
Trái tim nảy lên từng đợt, rung động bồi hồi không thôi.
Tôi cúi xuống mãi, đợi bình ổn nhịp tim rồi mới hỏi: “Hình như thiếu? Sao leo núi lại là phần VI? Còn những phần khác đâu?”
Tuấn Anh nhướng chân mày, “Đương nhiên là cất kỹ rồi, cho em biết còn gì thú vị nữa. Như vậy thì tôi lại phải suy nghĩ cách khác tán tỉnh em à?”
Tôi phì cười, cũng đến cạn lời với người này mất thôi.
Tuấn Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh, nắm cằm tôi nhưng bị tôi vươn tay chặn lại, “Đừng có hở chút là hôn! Tôi đã nói chúng ta chỉ là bạn bè thôi!”
“Bạn bè cũng hôn nhau được mà.” Tuấn Anh kéo tay tôi ra rồi thơm nhẹ lên khoé môi.
Tôi lại phải cười, đẩy lồng ngực rắn chắc của Tuấn Anh, “Cậu đừng có mà nói láo! Hồi nhỏ cậu cũng gạt tôi y như bây giờ! Làm gì có bạn bè nào như vậy chứ!”
“Có mà~” Tuấn Anh cầm chặt hai cổ tay tôi kéo lên sau đầu rồi đè tôi nằm xuống giường, “Bạn thân đó, thân trong thân mật.”
Vừa dứt lời thì luồn lưỡi vào khoang miệng tôi mà đảo khuấy, bàn tay còn lại men vào trong vạt áo sờ nắn bên eo.
Tôi hoảng hốt giãy giụa, sợ mình thành kẻ dễ dãi chưa gì đã bị cua đổ thì dễ dàng cho cậu ấy quá.
Tuấn Anh bóp nhẹ bên hông tôi một chút, hơi tách môi ra, thở gấp, khàn giọng nói: “Ngoan nào, anh chỉ hôn thôi, anh thề! Lúc khuya trở về không thấy em, tim anh như muốn rơi ra ngoài vậy. An à, nhớ em quá!”
Giọng cậu ấy ngọt lịm! Tôi không cưỡng lại nổi!
Đúng là cậu ấy chỉ hôn thật, dù đũng quần cương cứng đâm vào người tôi nhưng bàn tay vẫn chỉ xoa miết nhẹ nhàng da thịt ở eo chứ không làm thêm hành động gì khác.
Cậu ấy gục xuống hõm vai tôi rồi cọ cọ, hô hấp nặng nề. Tôi đợi một lát mới đẩy người ra, cả hai chúng tôi đều nằm ngửa nhìn lên trần nhà mà thở dốc, lồng ngực phập phồng bất ổn định.
Tuấn Anh hỏi: “Người tôi có hôi không?”
Tôi bật cười, đáp: “Hôi rình.”
Tuấn Anh cũng cười rung hết cả giường nhỏ, nghiêng qua nhéo nhẹ chóp mũi tôi một chút, “Để em chê cười rồi.”
Tôi bĩu môi.
Tuấn Anh chỉ tay lên bàn gỗ, “Kia có phải cơm em để phần cho tôi không?”
Tôi gật đầu.
Tưởng cậu ấy chỉ hỏi rồi thôi, ai ngờ lại ngồi dậy đi tới bên bàn bưng hộp lên.
Tôi hốt hoảng chồm tới ngăn lại, “Đừng ăn! Hư rồi!”
Tuấn Anh nắm lấy gáy rồi vươn đầu lưỡi liếm lên môi tôi, dịu dàng nói: “Không hư đâu, tôi thấy ngọt mà. Tình cảm của em, tôi không muốn bỏ đi hoang phí.”
Nói xong lời đường mật thì dứt khoát cúi xuống ăn ngon lành, cảm giác như thể vừa rồi ở viện, Tuấn Anh chưa dùng bữa bên cạnh tôi vậy.
Không hiểu sao tim tôi nóng ran lạ thường, nhớ tới một tối mưa dầm tầm tã tôi cũng từng lặng lẽ ăn phần súp cậu ấy để lại cho mình. Mặc dù đã hư rồi nhưng vẫn ăn hết sạch không chừa lại chút nào, vừa ăn vừa khóc, rõ ràng súp có vị thiu chua nhưng tôi ăn vào lại thấy mặn đắng do nước mắt ướt đẫm.
Tôi quay mặt đi uống nước để che giấu xúc động, chuyện này tôi sẽ kể cho cậu ấy biết nhưng không phải bây giờ, thời điểm này không thích hợp. Chúng tôi mới gặp lại nhau hơn hai tháng thôi. Dù nguỵ biện rằng đêm hôm trước chỉ là cởi đồ trả nợ nhưng trong thâm tâm tôi không thể chối bỏ rằng quan hệ của chúng tôi thực sự đã tiến triển thần tốc, gần gũi đến mức có thể giải toả nhu cầu sinh lý cho nhau rồi. Nhưng vẫn còn khoảng cách, một ranh giới vô hình chưa đặt thành tên nhưng không phải cứ nói một câu đồng ý làm người yêu là có thể xoá nhoà nó đi được.
Tôi không muốn mình có một mối tình sâu đậm bắt đầu bằng việc vồ vập lấy nhau làm tình trước. Tôi muốn tìm lại Tuấn Anh ngày nhỏ, hoà hợp đồng điệu với cậu ấy từ trong tâm hồn. Tôi muốn chỉ một ánh mắt cũng hiểu được Tuấn Anh thích gì cần gì, một cái nhíu mi cũng biết cậu ấy lo gì nghĩ gì, một tiếng thở dài cũng thấu hiểu được nặng nề lo toan bộn bề mà cậu ấy âm thầm che giấu.
Trong chín năm này, người khổ sở không chỉ có mình tôi mà mỏi mệt trên vai Tuấn Anh còn nhiều gấp trăm, gấp vạn. Chừng nào cậu ấy còn cố gánh vác chuỗi thời gian đó không buông xuống thì chừng đó tôi vẫn chưa thực sự mở lòng.
Vì cậu ấy chưa cho tôi một lời giải thích thoả đáng nên trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc.
Tuấn Anh ăn xong thì vào nhà tắm xả nước, tôi tưởng cậu ấy muốn đi tắm nhưng lại vòng ra, nói: “Tôi xả nước ấm rồi, em vào tắm đi rồi ra ngủ cho thoải mái, chút nữa có người gọi em ra ăn trưa.”
Thấy Tuấn Anh quay đi, tôi vội vàng bắt lấy tay cậu ấy rồi buông ra liền.
Tuấn Anh nhướng mày cười tà, hỏi: “Sao vậy? Em nghĩ thông suốt rồi à? Muốn tắm chung với tôi rồi sao? Được! Tôi đồng ý!”
Sau khi nói dõng dạc xong thì cậu ấy vội vàng đặt tay lên cạp quần, tôi tá hoả chặn lại mà vẫn không kịp tác phong bung nút như sét đánh của người này.
“Kh, không không không, không phải!”
Thấy khoá kéo cũng dứt khoát bị giựt ‘Roẹt’ phát một xuống, tôi lắp bắp vừa nói vừa đỏ mặt nắm chặt lưng quần của cậu ấy, giữ lại không cho nó tụt.
“Cậu cậu mặc đồ đàng hoàng lại đi! T,tôi đã nói là không phải mà.”
“À~” Giọng Tuấn Anh ỉu xìu, sau khi thở hắt ra đầy tiếc nuối thì cũng kéo khoá cài nút quần jean lại nghiêm chỉnh.
Tôi thở phào một hơi dài như vừa đánh trận về.
Tuấn Anh niết nhẹ má tôi một cái, kéo tôi về giường ngồi xuống, “Vậy em nói đi, tôi nghe đây, có chuyện gì? Hay là em sợ ở một mình? Tôi đứng bên ngoài hát cho em nghe nhé?”
Tôi cúi xuống, lắc đầu, ngập ngừng hỏi ra điều canh cánh trong lòng: “Chân của cậu…”
Tuấn Anh cười khẽ, “Chân tôi không sao. Đây đều là kế hoạch của tôi cả mà. Em không thấy tôi đi lại bình thường rồi sao?”
“Nhưng mà…”
Tôi chưa nói hết nhưng Tuấn Anh vẫn hiểu, giải thích: “Là tôi sợ em nghi ngờ nên lúc ở suối đã tự lấy đá đập xuống chân mình.”
“…”
Tôi há hốc miệng, quay phắt sang nhìn cậu ấy.
Tuấn Anh như chột dạ mà hơi đảo mắt, hắng giọng thành thật khai báo: “Thực ra tôi cũng không bị sốt. Lúc ở bên ngoài võng là tụi nó lén lút đem túi chườm nóng đến nên tôi mới phải cấp tốc gọi em chạy ra xác minh, sợ em sờ chậm chút nữa thì trán tôi sẽ nguội đi mất.”
“…”
“Đấy cũng là lý do tại sao vào đến trong lều rồi thì tôi lại chuyển sang cảm lạnh vì hết có cái gì nóng hổi ướp lên người rồi.”
“…”