Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt - Trứng Rán Lá Lốt (full) - Chương 63: Nhà Chúng Ta Không Thiếu Tiền
- Trang Chủ
- Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt - Trứng Rán Lá Lốt (full)
- Chương 63: Nhà Chúng Ta Không Thiếu Tiền
“Mẹ, không phải, mẹ đừng nghĩ chị dâu như vậy, là con tự nói.”
Bạch phu nhân lại không tin: “Con đừng nói thay con bé.”
Giai Kỳ đứng ở đầu cầu thang, nhớ tới mẹ mình, có chút ấm ức. Cảm giác cũng thoáng qua, bản thân hiểu được ý kiến của Bạch phu nhân đối với cô không lớn như trước, nhưng cũng không ít.
Giai Kỳ xuất hiện, Bạch phu nhân với Bạch Nhi Nguyệt đều đã nói xong.
Bạch phu nhân dặn dò: “Giai Kỳ, con lái xe chậm chút.”
Giai Kỳ gật đầu: “Yên tâm đi mẹ.”
Nhưng Bạch phu nhân vẫn lo lắng.
Ra khỏi nhà, hai người họ bắt đầu nhảy ra ngoài. Đi thẳng vào nơi bán đèn.
Giai Kỳ đi đến một cửa hàng hỏi:
“Ông chủ cái này dài bao nhiêu vậy?”
Ông chủ bán đèn hỏi: “Cô muốn dài bao nhiêu?”
Giai Kỳ nghĩ lại: “Tôi chưa từng đo qua, nhưng dài nhất chỗ các người là bao nhiêu?”
“Người đẹp, cô muốn dài như vậy làm gì”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Bao tường!”
Ông chủ hỏi thêm: “Bức tường nhà cô dài bao nhiêu?”
Giai Kỳ nói: “Dài lắm, hai chúng tôi chưa từng đo, nhưng tuyệt đôi lớn hơn quảng trường Thời đại.”
Ông chủ nói đùa: “Không nhìn ra được, hai cô gái nhà giàu trong nhà có mỏ”
Giai Kỳ cũng hùa theo nói đùa:
“Chậc, đúng vậy, còn là hai mỏ. Ông chủ, ông mau lấy cho tôi đi.”
Ông chủ nói: “Đợi một chút, để tôi đi lấy cho cô. Đồ cô mua hơi bự.”
Giai Kỳ và Nhi Nguyệt đứng ở phía trước cửa tiệm xem đèn.
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Chị dâu, chiếc đèn này rất đẹp, nhà mới của chị và anh trai em đang xây, đến lúc đó hãy chọn chiếc đèn này đi.”
Giai Kỳ kinh ngạc:
“Cái gì? Chị và anh trai em còn có nhà mới sao?”
Bạch Nhi Nguyệt cho rằng Giai Kỳ biết nên gật đâu:
“Đúng vậy, chị không biết sao? Ngay phía sau nhà chúng ta đó, nơi nó đang được xây.”
Giai Kỳ nói: “Hả? Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Chị và anh trai em kết hôn xong thì bắt đầu, anh trai em không nói cho chị sao?”
Giai Kỳ lắc đầu: “Không có, để chị về hỏi anh trai em.”
Bạch Nhi Nguyệt phát hiện mình đã nói lỡ miệng, lập tức bịt miệng lại, giữ chặt Giai Kỳ:
“Chị dâu, đừng, lỡ như anh trai muốn cho chị kinh ngạc thì sao?”
Giai Kỳ không tự luyến: “Không thể nào, anh trai em sẽ không làm như vậy đâu.”
Lúc này ông chủ đi ra: “Hai người đẹp, xem cái này đủ rồi chứ? Gần như có thể bao quanh quảng trường Thời đại.”
Giai Kỳ gật đầu: “Ông chủ cho tôi ba cuộn như vậy.”
Ông chủ kinh ngạc chỉ về phía đèn sao hỏi:
“Vậy vẫn chưa đủ sao?”
Giai Kỳ nói: “Như vậy sao đủ, ba cuộn mới đủ.”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Chị dâu, tổng cộng cần năm cuộn, không đủ có thể bù thêm.”
Giai Kỳ cảm thấy rất có đạo lý:
“Ông chủ cho năm cuộn.”
Ông chủ đáp: “Cô đợi chút.”
Ông chủ gọi người giúp đến, một lúc sau so ra ba bốn cuộn.
Giai Kỳ nói: “Cắm điện đi, để tôi xem có sáng không.”
Ông chủ cắm thử từng cuộn, sau khi thử xong, xác nhận không có vấn đề Giai Kỳ mới yên tâm vỗ vỗ tay:
“Bao nhiêu tiền vậy ông chủ?”
Ông chủ nói: “Một cuộn năm trăm tệ, năm cuộn hai ngàn năm trăm.”
Giai Kỳ nói: “Tôi mua nhiều vậy, ông bán rẻ chút đi, hai ngàn được không?”
Ông chủ đáp lại: “Người đẹp, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng, giá đó đã rất rẻ rồi. Mà các người cũng không thiếu chút tiền đó.”
Giai Kỳ nói: “Thiếu chứ, sao lại không thiếu. Nói nhà chúng tôi có mỏ ông cũng tin sao? Mọi người đều không dễ dàng, hai ngàn ông cũng kiếm được không ít. Hơn nữa tôi cũng không cần viết phiếu biên lai.”
Ông chủ nói tiếp: “Người đẹp, cô như vậy tôi khó bán lắm.”
Giai Kỳ đáp: “Ông chủ, ông như vậy tôi cũng khó mua, tôi đi tiệm khác xem sao. Tôi thấy mấy người kéo ra cũng không dễ dàng, như vậy đi, hai ngàn hai trăm được chứ?”
Ông chủ sợ Giai Kỳ sẽ thật sự rời đi, hơn nữa Giai Kỳ cũng đã nhượng bộ.
Ông chủ chỉ đành đáp: “Ok.”
Giai Kỳ vỗ vỗ tay: “Thanh toán. Hây, ông chủ, lát nữa ông giúp tôi đặt nó trong cốp xe nha. Cốp xe không đặt hết thì ghế sau.”
Ông chủ trả lời một cách sảng khoái:
“Được. Sắp đến năm mới gặp được gia đình giàu có như vậy thật sự là thức tỉnh bọn họ.”
Ông chủ ra sức mang đèn sao cho hai người họ, Giai Kỳ và Nhi Nguyệt thì ở trong cửa hàng xem đồ trang trí khác, cửa hàng này nhìn tổng thể cũng không tồi.
Sau khi xong xuôi, Bạch Nhi Nguyệt khó hiểu hỏi:
“Chị dâu, tại sao chị lại trả giá vậy? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.”
Bạch Nhi Nguyệt chính là cô em ngây thơ trong mắt Giai Kỳ, cái gì cũng không biết, đi ra ngoài chỉ có bị lừa.
Ánh mắt Giai Kỳ chỉ về phía cửa hàng vừa rồi:
“Nhi Nguyệt, em tùy tiện gọi một người trên đường vào cửa hàng hỏi xem rốt cuộc bao nhiêu tiền.”
Bạch Nhi Nguyệt tỉnh ngộ ra:
“Chị dâu, chị nghi ngờ ông ta tăng giá bừa bãi sao?”
Giai Kỳ vốn không nói ông ta tăng giá, dù sao cuối năm tăng giá cũng có thể hiểu được, cô nói:
“Tìm người vào hỏi một chút không phải là biết rồi sao. Nếu thực sự là năm trăm tệ một cuộn, vậy ba trăm tệ đó chúng ta lời to rồi, nếu bốn trăm tệ một cuộn, vậy hai trăm tệ ở đó xem như chúng ta đã giúp người.”
Bạch Nhi Nguyệt cảm thấy chị dâu mình nói có lý, nhưng dù như vậy, Bạch Nhi Nguyệt vẫn muốn xem xem, thật sự gọi một người qua đường đi vào hỏi giá của đèn sao.