Bách Quỷ Bi Truyện - Tác giả: Lori - Chương 9: Chiếc đèn lồng và phổ tranh cũ
Thấy A Tú lục đục một lúc ở bên ngoài rồi từ từ đi vào trong ngồi cạnh Ái Mộc và dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn cậu thố tiên không rời mà cũng chẳng nói gì cả nữa, như trong lòng A Tú lúc này không kìm chế nổi nữa khi thấy người vẫn còn đang hôn mê trước mặt mình rất giống Bỉ Ngạn, người mà anh thương yêu đến mức quên cả thở, là một người luôn nghe theo tiếng lòng mình không quan tâm đến hậu quả A Tú bỗng hạ người xuống nằm cạnh cạnh chàng thố tiên vòng hai tay mình kéo cậu ta ôm chặt vào lòng trước sự ngạc nhiên của cô nàng Liễu Thanh bên kia nhưng rồi cô ta cũng thở phào và cười mỉm một cách đầy mãn nguyện như chính mình đây cũng đã đạt được một thành công gì đó vô cùng lớn lao.
Liễu Thanh không nói gì một lúc lâu rồi mới chủ động lên tiếng:
“Cái đèn lồng đó và cuốn tranh kia cậu nên thanh tẩy và giữ lại. Nó sẽ rất có ích cho chúng ta trong quãng đường dài sau này đấy.”
“Nhưng tôi không biết thuật thanh tẩy.” – A Tú mắt nhắm tích nhưng gương mặt anh lúc này đang hiện lên sự sung sướng đê mê, đến mức trong lời nói cũng pha vài phần vội vã vì cao hứng:
“Nhưng cô nương muốn giữ lại thì chúng ta giữ nó lại. Tôi thì sao cũng được.”
Thấy được sự vui sướng của A Tú khi đang chìm đắm trong vị ngọt của mê tình, Liễu Thanh cũng chỉ nói một câu cuối cùng rồi cũng nhắm mắt lại thả lỏng người tựa lưng vào vách cỗ xe mà cũng chìm sâu vào giấc ngủ:
“Nếu vậy tôi sẽ giúp cô tử thanh tẩy rồi phong ấn nó lại.”
Lúc này khi chìm sâu vào giấc mộng A Tú như được quay lại quá khứ bên cạnh Bỉ Ngạn. A Tú mơ mình ngồi xuống nền cát lạnh của Vọng Hải phía trước ngôi nhà xưa cũ của gia đình Bỉ Ngạn, anh nhìn biển về đêm một hồi lâu rồi quay lại nhìn Bỉ Ngạn lúc này. Em ấy vẫn dáng vẻ tuyệt mỹ như xưa, vẫn nụ cười rất hiền như xưa và vẫn ánh mắt đượm buồn như thuở đó, chính vì những thứ đẹp đẽ đến mức tuyệt đối đó mới có thể làm cho A Tú yêu thương trân trọng em ấy đến quên cả bản thân mình như vậy. Nhưng ánh mắt đượm màu buồn bã tuyệt đẹp đó của em ấy lúc này lại không trao anh những ánh nhìn trìu mến yêu thương nhau như xưa mà vươn xa ánh nhìn bi thương về phía xa ngoài kia biển lạnh, anh mắt ấy vẫn quen thuộc như ngày nào nhưng hôm nay sao lại bi thương lạ thường đến mức đấy, bỗng dưng trong lòng A Tú quặn lên đau đớn.
Lúc này A Tú mới hiểu được cảm giác bất lực khi nhìn người mình hết mực yêu thương đau khổ mà không thể làm được gì là cảm giác như thế nào. Anh đau thương quay qua ôm chặt Bỉ Ngạn vào trong lòng mình mà nghẹn ngào xin lỗi:
“Bỉ Ngạn, anh xin lỗi em, anh.. anh xin lỗi em. Anh ước gì mình có thể ở bên cạnh em lúc đó, lúc mà em đau khổ nhất và giành lấy hết những nỗi đau đó về mình. Ông trời ơi! Sao ông trở nên tệ bạc thế. Em tôi có làm gì tội lỗi đâu mà ông phải hành hạ em ấy như thế chứ. Ông có mắt không.”
Bỉ Ngạn vẫn thế, vẫn không nói gì như trước mặt vẫn hướng về phía biển mặc cho A Tú bên kia nức nở đến đâu, thương tiếc mình đến cỡ nào thì cậu cũng mặc kệ, giờ trong đầu hay bên tai cậu giống như chỉ còn là tiếng đập vào bờ của biển ngoài ra không còn nghe được âm thanh gì nữa cả.
Bỗng nhiên Bỉ Ngạn đứng hẳn dậy, bỏ mặt tất cả phía sau và đi thẳng một mạch về phía biển mà không chút do dự gì. A Tú lúc này trên mặt hiện rõ sự hoảng hốt miệng muốn nói điều gì nhưng không hiểu sao lại không thể lên tiếng được kể cả lúc này anh mới nhận ra toàn thân mình đang cứng đờ ra không nhút nhít được dù là một cái chớp mắt. Và rồi một anh chàng lực điền mạnh mẽ không thua gì thần thánh mà lúc này lại trơ mắt ra đó nhìn người mình yêu ra đi mà không thể níu kéo hay được cả.
Bỉ Ngạn đi xa về phía biển tối đen đang gào thét dữ dội ngoài kia, cậu chân bước rồi từ từ quay lại nhìn về phía anh với ánh mắt đầy buồn bã rưng rưng nước mắt nói:
“Tạ ơn anh vì mọi thứ và xin lỗi anh vì tất cả. Bỉ Ngạn tôi đây sẽ quên anh mau thôi. Tôi hứa với anh đây.”
Nói vừa dứt lời Bỉ Ngạn quay đầu lại về phía biển là cũng vừa có một cơn sóng vươn thật cao ụp đến. Và rồi cậu ta biến mất biển cũng hiền hòa sóng nhấp nhô nhảy múa với bờ, gió mát nhè nhẹ thổi từ khơi xa mang đến, mọi thứ như trở nên bình ổn và giống như chẳng có gì vừa xảy ra cả sau khi Bỉ Ngạn rời đi.
Lúc này khi cơ thể trở lại bình thường thì A Tú lại cảm giác trái tim và cả tâm hồn mình chết lặng như đã hoàn toàn hóa đá. Anh vẫn ngồi yên đó nhìn về phía biển đen yên ả, nơi mà lúc nãy vẫn còn ở đó bi thương nhìn anh, giờ em ấy đã biến mất.
Anh cười cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại hung hăng như một giết người tới nơi trong lúc tức giận sát khí tỏ ra rất khủng khiếp xuyên thấu trời xanh, anh chầm chậm cười nói:
“Sao biển trời lại có thể yên ả đến thế này sau khi chứng kiến một nổi bi thương đến tột cùng như thế. Đúng là trời cao, ông làm gì có mắt.”