[Bách Hợp] Trò Chơi - Mayits - Chương 7: Luật chơi
Tôi là Hoàng Vân, cô là?
Nhìn cô gái trước mặt như người mất hồn, Hoàng Vân có chút khó chịu, việc ngơ ngẩn như vậy ở trò chơi này là điều cấm kỵ bởi chỉ một giây ngắn ngủi thôi cũng đủ tước đoạt đi một đời người.
Cho hỏi cô là ai?
Xin chào?
Thấy cô vẫn như vậy, Hoàng Vân dứt khoát từ bỏ, đứng dậy quan sát căn phòng mình đang ở.
Tổng thể nơi này mang đầy vẻ trang trọng, có màu chủ đạo đỏ tươi, xung quanh là những tủ kính, một bộ bàn ghế, rất nhiều bằng khen và còn có một bức tượng của Bác.
Đây hẳn là vùng an toàn, hơn nữa còn có Bác ở đây hèn gì cô ta thả lỏng được như vậy.
Nghĩ vậy, bước chân của Hoàng Vân cũng thư thả một phần.
Theo những gì vừa quan sát được thì nơi mà nàng đang đứng chính là phòng truyền thống, địa điểm những đứa có thành tích học tập không quá lý tưởng như nàng ghét nhất.
Nhưng hiện tại điều này lại khiến Hoàng Vân an tâm đôi chút, dù sao ở một nơi chứa đầy hi vọng như vậy hẳn sẽ không xuất hiện chuyện máu tanh và chắc ải này cũng chỉ xoay quanh chuyện áp lực học tập hay bạo lực học đường gì thôi.
Có lẽ mười hai năm đèn sách trôi qua một cách nhẹ nhàng đã khiến Hoàng Vân vô thức xem nhẹ độ nghiêm trọng của việc này, cũng vì vậy đã tạo nên tương tổn không hề nhẹ trong tương lai.
Hiện tại, một cảm giác thôi thúc quen thuộc báo hiệu cho một bí ẩn bắt đầu dâng lên, mỗi khi nó đến Hoàng Vân cảm thấy mình không khác gì Conan có thể chất đặc thù toàn lôi kéo những chuyện xui xẻo.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ đó bị gạt ra ngoài và nàng trở lại bộ dáng nghiêm túc thường ngày.
Sợ mình bỏ lỡ gợi ý quan trọng, Hoàng Vân cẩn thận chú ý từng ngóc ngách và chỉ một lúc sau, nàng đã tìm được nguyên do.
Tất cả bằng khen ở trong căn phòng này đều là của một học sinh tên Hoàng Dũng đến từ lớp 11A9, lẽ nào cả trường mấy ngàn người chỉ có mỗi một mình cậu ta mang về giải thưởng cho trường?
Này. Cô có biết người tên Hoàng Dũng là ai không? Nhìn người thiếu nữ xinh đẹp kia đã bình thường trở lại và đang đứng gần nàng, Hoàng Vân gửi gắm hy vọng hỏi.
Vào lúc nãy khi nàng dừng lại trầm ngâm ở nơi này thì Hạ An cũng đã nhanh chóng nhận ra điều bất thường, hơn nữa cô còn phát hiện là dường như tất cả những giải thưởng đó không cái nào còn nguyên vẹn, nếu không bị mất một góc thì cũng bị nhăn một phần.
Nếu bình thường, có một học sinh xuất sắc, văn võ song toàn, mang danh nghĩa của trường đi thi đấu và đạt nhiều giải cao như vậy thì đáng lý những thứ này đều phải được cẩn thận bảo quản chứ?
Trong lúc chìm đắm trong suy tư của mình, Hạ An không biết mình đã vô tình làm lơ người bên cạnh tất cả là sáu lần liên tiếp khiến sắc mặt của nàng trở nên kém vô cùng.
Dưới sân trường,
Như những suy đoán của Hiền Linh, cả sân trường đầy nắng không có một dấu vết nào của chúng.
Cuối cùng sau một khoảng thời gian dài loay hoay trong mơ hồ, cả đám đã bắt được một manh mối hữu dụng, tuy điều này không thể giúp mọi người thoát khỏi nơi này nhưng cũng đã thắp lên một tia sáng yếu ớt giữa trời tối âm u.
Nhìn mọi người thở phào, khuôn mặt cũng thả lỏng vài phần, ngay cả Thành Phước người vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, đôi tay nắm chặt lấy vũ khí, thời thời khắc khắc chuẩn bị tử chiến một trận cũng đã dịu đi phần nào, Hiền Linh nhẹ nhõm lên tiếng: Như tao nói vừa nãy, chúng ta vẫn không thể loại trừ khả năng chúng đang nấp ở chỗ tối nào đó nên phải thật cẩn thận. Bây giờ thì giải tán, tính mạng quan trọng nhất, biết chưa!
Vừa dứt lời, cả đám không hẹn mà cùng hào hứng chạy nhanh đến nơi mình được phân công, có vẻ phát hiện của Hiền Linh đã giúp nâng cao tinh thần cả đội, ít nhất lúc này mọi người biết mình tạm thời an toàn.
Trong lúc nhóm Hiền Linh đang vô cùng hăng hái lục tìm khắp trường thì bên Hạ An cũng đã phát hiện những manh mối quan trọng.
Bây giờ cô có thể đưa ra hướng điều tra cụ thể, tập trung vào hai người là Hoàng Dũng lớp 11A9, chủ nhân của những chiếc bằng khen và một người họ Nguyễn cùng khối.
Lúc nãy Hạ An và Hoàng Vân đã vô tình tìm được một mảnh áo bị xé, may mắn là phần đó lại chứa bảng tên, dù chỉ biết được họ và khối nhưng điều này cũng đã giúp thu hẹp kha khá phạm vi tìm kiếm.
Hơn nữa mảnh áo bị xé xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc nơi này từng có xảy ra tranh chấp không nhẹ.
Cô đã ở đây được bao lâu rồi, có phát hiện gì khác không? Hoàng Vân lên tiếng, nhìn dáng vẻ thì người trước mặt chắc đã trú ở đây cũng được một khoảng thời gian hẳn sẽ có manh mối gì đó khác.
Có. Một đám người không bình thường có lẽ chỉ hoạt động vào ban đêm hoặc không có ánh mặt trời. Quả nhiên suy đoán của nàng là đúng, chỉ tiếc là quá ít.
Chỉ như vậy? Hoàng Vân khó khăn lên tiếng.
Ừ.
… Một khoảng tĩnh lặng lại bao trùm nếu có thêm hình ảnh con quạ và ba dấu chấm nữa thì thật tuyệt vời.
Cô xuất hiện ở đây được bao lâu?
Khoảng ba ngày.
Hít một hơi thật sâu, Hoàng Vân cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng không khỏi đáng thương chính mình.
Phải trầy da tróc vảy, khó khăn lắm Hoàng Vân mới thoát khỏi một cửa tử, tưởng tìm được một chỗ tạm thời chữa thương, ai ngờ mấy người trước mặt lại vô tình kích hoạt cửa ải, hơn nữa đồng đội lần này đầu óc còn có vấn đề, khá tạ.
Thôi không sao, ải này xem ra còn dễ đối với những người có kinh nghiệm như cô.
Thấy vẻ mặt Hoàng Vân thay đổi liên tục từ đau thương, đến hả hê rồi có chút thương cảm nhìn về phía mình, Hạ An bất chợt nhớ ra vấn đề mà từ đầu mình đã bỏ qua, Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Quả nhiên là người mới, thở dài một tiếng, Hoàng Vân thương cảm lên tiếng: Đợi bạn cô về hết rồi tôi sẽ giải thích một lần.
Nói xong cũng không đợi Hạ An có phản ứng gì, nàng tiếp tục đi ngắm nghía nơi này.
Cứ như vậy, trạng thái một người đi vòng vòng căn phòng, ngắm nghía mọi ngóc ngách, người còn lại thì nhìn chăm chú người kia, kéo dài đến khi nhóm Hiền Linh lục tục trở về.
Không biết do có người ngoài ở đây hay vì lý do nào khác mà cả nhóm đều trở nên ngượng ngùng, câu nệ khác hẳn thường ngày, cũng do đó mà mới xuất hiện cảnh tượng sáu người, mười hai con mắt nhìn nhau đắm đuối.
Không ai biết điều này đã làm dậy nên ngọn lửa bên trong Hoàng Vân, trong lòng nàng thầm nhủ nếu những đồng đội này không chịu lên tiếng thì nàng thà tự mình điều tra còn nhanh hơn.
Cuối cùng thì sau một lúc, Hạ An cũng ý thức được bầu không khí khác thường lúc này, cô nhanh chóng lấy lại phong thái đội trưởng thường ngày, đưa ánh mắt trấn an đồng đội mình, rồi lên tiếng: Cô có thể nói được rồi.
Ok. Tôi là Hoàng Vân, chào mọi người. Bây giờ có vấn đề gì mọi người cứ hỏi, nếu biết tôi sẽ cố gắng trả lời.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ An, đối với nhóm bọn họ thì Hoàng Vân lúc này không có vẻ gì là đáng tin cậy vậy nên giao cho cô là tốt nhất, dù sao vấn đề cô không biết thì cả đám cũng không, còn nếu đã biết thì cũng sẽ nói cho họ.
Tiếp nhận sự trông mong toàn đội, Hạ An lập tức đánh lên tinh thần, Tại sao chỉ có chúng tôi là bình thường còn những người khác đều như mất trí? Hơn nữa tại sao cô lại ở trong nhà kho của trường?
Câu hỏi thứ nhất: các cô cậu đã tham gia vào Mort, câu thứ hai: tôi vô tình bước vào đây.
Mort? Minh Quốc vô thức lặp lại, cái tên này dường như có chút quen thuộc nhưng nghĩ mãi cậu cũng không nhớ ra thêm gì nữa.
Nói đơn giản thì đó là một app dẫn đưa các cô cậu đến đây. Thấy vẻ mặt tràn đầy không hiểu của bọn họ, Hoàng Vân lười biếng trả lời. Những điều này từ khi tham gia trò chơi cô đã phải lặp lại không biết bao nhiêu lần, dần dần cũng vì vậy mà trở nên lười giải thích.
Nhưng nghĩ đến hồi mình vừa bước vào nơi này dáng vẻ cũng giống vậy, lại niệm tình họ có công cứu mình, Hoàng Vân miễn cưỡng tiếp tục: Dù gì cũng đã tham gia rồi, tôi sẽ giải thích về nơi này và luật chơi, chỉ nói một lần nếu không muốn vô tình mất mạng thì nhớ chú ý.
Đầu tiên, Mort cơ bản như một trò chơi đánh quái, thăng cấp bình thường, dễ tưởng tượng hơn thì nó giống bản chất của thể loại vô hạn lưu, sau khi vượt qua các ải, các cô cậu sẽ tìm được gợi ý về cánh cửa thoát ra, đương nhiên việc gợi ý đó hữu dụng hay không tùy thuộc vào năng lực của các cô cậu.
Điều thứ hai, để rời khỏi ngôi trường này hay các cửa ải, các cô cậu cần kích hoạt được cốt truyện rồi giải quyết boss hoặc giúp đỡ boss tiêu trừ oán hận, hay đơn giản hơn bằng một cách nào đó đạt đủ yêu cầu.
Điều thứ ba, ở tất cả các ải đều có điểm an toàn, điểm chết và đương nhiên chúng sẽ thay đổi địa điểm tùy thuộc vào mức độ khó của ải.
Điều thứ tư, hãy luôn nhớ rằng bất cứ trò chơi nào cũng tôn sùng sự công bằng.
Dừng một chút để bọn họ tiếp thu tinh hoa trong lời nói của mình, Hoàng Vân nhanh chóng tiếp tục: Hiện tại chúng ta sẽ là cộng sự tạm thời, để bày tỏ thành ý tôi sẽ nói những suy đoán của mình cho tới hiện tại:
Thứ nhất, có hai nhân vật đóng vai trò quan trọng trong ải lần này là Hoàng Dũng lớp 11A9 và một người họ Nguyễn cùng khối. Vì đây là ải dành cho người mới như các cô cậu thì khả năng cao boss sẽ là một trong hai người đó hoặc là cả hai.
Thứ hai, kết hợp với thông tin từ cô nàng tóc ngắn và việc các cô cậu vẫn có thể bình yên trở về sáng nay thì có thể kết luận bọn chúng chỉ hoạt động vào ban đêm hoặc lúc không có mặt trời. Vậy nên tôi có thể đưa ra giả thuyết rằng những manh mối quan trọng chỉ có tìm ở những lúc có bọn chúng hoặc vùng nguy hiểm hay an toàn như căn phòng này, đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán.
Có lẽ lượng thông tin quá lớn chợt đánh úp tới đã khiến mọi người sững sờ, trong lòng vô thức đã có một độ tin cậy nhất định vào người trước mặt nên có lẽ cũng vì lý do đó, tất cả đã quên để ý việc tại sao Hoàng Vân cũng xuất hiện ở nơi này.
Phải mất vài phút nữa thì mọi người mới thoát ra được nỗi khiếp sợ nhưng vừa định mở miệng hỏi thì Hoàng Vân không biết từ bao giờ đã rời khỏi phòng, đứng ở ngoài hành lang.
Hạ An chỉ đưa mắt nhìn cô một lúc rồi nhanh chóng trở lại với những người bạn của mình.
Bây giờ đã biết được một phần lý do tại sao mọi thứ trở nên bất thường như vậy càng khiến mọi người đứng ngồi không yên.
Phước, phòng học mà hôm nay mày đi xem nếu tao nhớ không lầm thì nó là của 11A9, mày có phát hiện gì không?
Không có gì đặc biệt. Có vẻ vì vẫn đang sốc trước những gì Hoàng Vân nói, trong giọng nói Thành Phước cũng không giấu được sự run rẩy.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy lời của Hoàng Vân không phải không có ý đúng. Đã mấy ngày liên tục vì sợ này sợ nọ cả đám chỉ dám ra ngoài vào buổi sáng không những thế còn nhanh chóng trở về nên không tìm thấy được cái gì hữu ích, tình hình này nếu không có Hoàng Vân xuất hiện thì có lẽ sẽ còn tiếp diễn đến khi lương thực cạn kiệt, buộc năm người bọn họ phải mạo hiểm, lúc ấy chỉ sợ lành ít, dữ nhiều.
Những gì cô ta nói không phải không có chỗ đúng, nếu không có cô ta thì tụi mình sẽ mất thêm nhiều thời gian mới phát hiện những điều vừa rồi, vậy nên với tình hình hiện tại việc có cô ta trợ giúp sẽ làm chúng ta an toàn hơn. Sau khi đắn đo cân nhắc một hồi, Hạ An đưa ra kết luận.
Nghe thấy Hạ An có phần tin tưởng cô gái kia, Minh Quốc không yên tâm hỏi: Nhưng mà Hoàng Vân kia cũng không đáng tin cậy, lỡ như cô ta lừa gạt tụi mình thì làm sao?
Cứ như vậy mỗi người một câu, trong một lúc, mọi người đã vô tình bỏ quên Hoàng Vân đang một mình đứng ngoài hành lang.
Có lẽ không ai biết lúc này từng tiếng thảo luận về bản thân từ bọn họ đã bị Hoàng Vân nghe thấy không chừa một chữ và ấn tượng của nàng đối với mỗi người cũng theo đó mà đã rơi xuống đáy.
Hoàn thành mayits (24/06/2023): 2528 từ