[Bách Hợp] Trò Chơi - Mayits - Chương 6: Hoàng Vân
Đêm qua có lẽ là đêm ngắn nhất trong cuộc đời Hạ An. Một đêm không phải thức khuya học bài hay trăn trở về những dự định tương lai cũng chẳng có mấy lời phàn nàn cứ ghé bên tai. Chúng đã từng là điều cô đã từng ước được thoát khỏi bây giờ thì lại thà chịu những thứ ấy tra tấn còn hơn.
“Hy vọng sáng nay sẽ yên bình.” Đôi tay chắp lại, mí mắt rủ xuống, Hạ An chân thành cầu nguyện.
Sau đó cô đưa mắt nhìn mọi người xung quanh. Minh Quốc không biết từ lúc nào đã nằm xả lai giữa sàn, đôi tay thỉnh thoảng còn đập đập kiếm thứ gì, gần đó là Thành Phước yên tĩnh ngủ, xa xa, Hiền Linh và Thanh Tuyền tựa vào vai nhau.
Thấy mọi người có thể ngủ, cô cũng thoáng yên tâm. Dù gì chuyện này cô không biết sẽ tiếp diễn đến bao giờ cũng không rõ ngày hôm nay có điều gì đang chờ đợi nên nếu nghỉ ngơi tốt, ít nhiều gì cũng có thêm phần sức lực ứng phó.
Tranh thủ lúc còn sớm, Hạ An đi xem xét xung quanh, “Cửa đã khoá, cửa sổ đã đóng, không có gì bất thường.”
Đi xung quanh căn phòng mấy vòng, Hạ An mới yên tâm tiến đến bên người thiếu nữ hôm qua.
Bây giờ cô mới để ý bảng tên trên ngực trái của nàng, “Nguyễn Hoàng Vân”.
“Sao cậu ở nhà tớ? Cậu là ai vậy?” Cô bé mở to mắt, tò mò nhìn con người kì lạ đang nằm ngửa trong vườn nhà mình.
“Hoàng Vân!” Nói xong, cô bạn nhỏ hưng phấn kéo cô bé kia
Một đoạn hội thoại ngắn bỗng dưng lướt qua trong đầu cô. Đó là người bạn đầu tiên trong đời Hạ An nhưng tiếc là không lâu sau đó cậu ấy đã chuyển nhà, hai người cũng mất liên lạc.
Trong lúc ngây ngẩn nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, tầm mắt của Hạ An lúc này vẫn duy trì ở bảng tên của Hoàng Vân.
Mãi đến khi thoát khỏi dòng hồi ức, cô mới nhận ra điều này. Đôi má Hạ Anh đỏ ửng lên, đôi mặt lập tức quay sang chỗ khác. Nếu Minh Quốc thức dậy lúc này, hẳn cậu sẽ há hốc mồm khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, tiếc rằng cậu không có diễm phúc đó.
“Phải thay ca thôi.” Sau khi tự tìm cho mình cái cớ, Hạ An nhanh chóng đứng dậy, đi một khoảng rồi vươn vai ra sau khẽ rên một tiếng.
Ngay lúc cô chuẩn bị đi gọi Hiền Linh đến thay cho mình thì một tiếng động nhỏ phát ra từ chỗ Hoàng Vân rồi bất tri bất giác cô quên hết ngượng ngùng ngồi lại vị trí cũ, nhìn người trước mặt.
Cả người Hoàng Vân co lại, đôi mày nhíu chặt, tay nắm thành cuộn trông rất thống khổ. Một lúc sau, tình trạng ấy càng trở nặng hơn, nàng cắn chặt môi, móng tay siết vào thịt rồi dường như còn có mùi tanh thoáng qua. Hạ An không đành lòng nhìn nàng hành hạ bản thân như vậy, sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay nàng, rồi dịu dàng đặt chúng vào bàn tay mình.
Có lẽ được nhiệt độ ấm áp bao trùm làm Hoàng Vân cảm thấy đỡ hơn, nét thống khổ trên mặt cũng dần rút đi. Thấy vậy Hạ An thoáng yên tâm nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế này mãi đến khi Hiền Linh thức.
Trải qua một giấc ngủ sâu vô cùng thoải mái, năng lượng bị hao hụt của Hiền Linh đã hoàn toàn được lấy lại. Cảm nhận từng tia nắng dịu dàng chiếu đến, lại tận hưởng ấm áp từ bên cạnh một lúc, cô mới luyến tiếc rời khỏi.
Theo phân công thì sau ca trực của Hạ An sẽ đến cô, bắt đầu vào khoảng cuối đêm, rạng sáng nhưng nhìn trời lúc này có vẻ không giống.
Chẳng lẽ cậu ta đã trực tới sáng cho mình ngủ sao? Từ bao giờ cậu ta tốt như vậy? Mang theo một thắc mắc lớn, Hiền Linh nhìn xung quanh.
Không lâu sau, đôi mắt đang đờ đẫn vì mới dậy bỗng nhiên tỉnh táo hẳn bởi cảnh tượng trước mặt.
Một cô gái tóc ngắn dịu dàng nắm tay người con gái tóc dài, thi thoảng người kia nhẹ nhàng xoa tay cô, dùng ánh mắt âu yếm trông chừng.
Xoa đôi mắt mình thêm vài lần nữa, Hiền Linh nhìn lại cảnh tượng trước mặt. Vẫn là khung cảnh đó, vẫn là hai người đó, vẫn là hành động đó.
“Chẳng lẽ mình đang mơ sao?” Nhỏ giọng lầm bầm, Hiền Linh quyết định nằm xuống, buông tha đôi mắt mình.
Lần này một khoảng thời gian sau cô mới nhìn lại.
Quả nhiên vẫn vậy! Người con gái tóc ngắn xác thật là Hạ An, còn người kia có lẽ là thiếu nữ được nhóm cô cứu ngày hôm qua.
Phải mất thêm một lúc nữa thì Hiền Linh mới tạm ổn định lại tinh thần, lấy lại niềm tin vào đôi mắt mình. Trong lòng cô không khỏi khâm phục bản thân, nếu đám người kia mà thấy có lẽ sẽ mất cả ngày mới bình tĩnh được, dù gì đây là lần đầu tiên trong mười tám năm, cậu ta lộ ra cái dáng vẻ này mà còn là với người lạ.
Trong khi Hiền Linh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Hạ An đã lên tiếng: “Mày dậy rồi thì lại đây canh chừng, tao đi ngủ chút.” Từ khi cậu ta tỉnh dậy thì cô đã phát hiện và đương nhiên toàn bộ hành động kì lạ đó cô đều thu vào mắt nhưng do lúc này mệt mỏi làm cô không thể suy nghĩ nhiều mà nếu có thì hẳn cũng sẽ quy kết nguyên nhân của những hành động đó cho sự lười biếng, không muốn gác.
Sau khi gọi Hiền Linh, không chờ cậu ta phản ứng, cô trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhận được lệnh, Hiền Linh nhanh khôi phục trạng thái bình thản ngày thường, đi về phía cửa.
Qua ô kính, những căn phòng lờ mờ hiện ra, thi thoảng có cái gì đó chuyển động, mỗi lần như vậy đều dọa cô một trận.
Giữa điệu vũ của gió, sự nồng nhiệt của ánh nắng chào đón con người bước vào ngày mới.
Người đầu tiên thức dậy ngoài dự đoán lại là Minh Quốc, dù hôm qua thức khuya, mệt mỏi nhưng cậu cũng không thể ngon giấc được. Cậu mơ thấy mình và Thành Phước ở trong một căn phòng nhỏ ẩm ướt có lẽ là nhà kho rồi bị thứ gì đó vây quanh.
Mỗi lần chạm vào nó, phần da thịt như bị thiêu đốt, rất nóng, rất khó chịu. Chúng ép cậu và Thành Phước đến chân tường, không còn lối thoát. Cậu sợ hãi, khóc không ra tiếng, cố co mình thu hẹp diện tích nhưng cuối cùng cũng không thể chịu được.
Cậu nhắm chặt mắt lại, đợi chờ tuyệt vọng rồi thay vì cơn đau trong tưởng tượng, những tiếng gào thét đau đớn mãnh liệt đến từ bên cạnh vang lên.
Thì ra ngay lúc ấy, một cánh tay ấm áp kéo cậu lại.
Đến khi cậu lấy lại ý thức thì đã trễ rồi. Một chàng trai tươi sáng lúc nào cũng nở nụ cười, yêu thể thao, ghét học hành lúc này chỉ còn bộ xương khô không hoàn chỉnh nằm im dưới sàn.
Giật mình tỉnh dậy, điều đầu tiên Minh Quốc làm là kiếm bóng dáng Thành Phước. Thấy cậu ta đang nghiêm chỉnh ngủ ở gần đó, những dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
“Dậy rồi à?” Thấy Minh Quốc im lặng nhìn Thành Phước chăm chú, dường như từ lúc tỉnh dậy đến giờ cậu đã giữ nguyên tư thế này, Hiền Linh khó hiểu lên tiếng.
Nhìn cậu làm hành động giống Hạ An, một cảm giác kì dị dâng lên trong lòng cô, chẳng lẽ dạo này ai cũng thích đi nhìn chằm chằm người khác vậy à?
Phải đợi đến khi Hiền Linh lặp lại câu nói ấy một lần nữa, Minh Quốc mới phản ứng lại.
Một cảm giác hơi ấm dưới mắt làm cậu cúi gầm mặt, cố tỏ ra bình thường, sau đó, mãi đến khi nước mắt đã khô, không thể nhìn ra được dấu vết gì thì cậu mới đáp lời: “Ừ. Bây giờ có cần gọi mọi người dậy luôn không?”
“Mày kêu Phước với Tuyền dậy đi, để Hạ An ngủ thêm một lúc, tao ra ngoài xem rồi quay về ngay.”
Thấy Hiền Linh sắp rời khỏi, Minh Quốc vội vã dặn cậu ta một phen rồi mới thực hiện nhiệm vụ được giao, sẵn tiện cậu cầm đống đồ ăn hôm qua kiếm được đưa đến chỗ Thành Phước.
So với ngày hôm trước, tinh thần của mọi người có vẻ khá hơn, đây chính là một dấu hiệu tốt, Minh Quốc thầm nghĩ.
Nhưng phải đến khi Hiền Linh trở về thì mọi người mới hoàn toàn tỉnh táo, tất nhiên “mọi người” không bao gồm Hạ An và cô gái ngày hôm qua.
“Để Hạ An ngủ đi. Hôm nay ba người trong chúng ta ra ngoài xem hành lang gần canteen thử. Cậu ta nói nơi đó có chút bất thường.” Nhìn mọi người xử lý xong buổi sáng, Thành Phước đưa ra đề xuất.
Đây đúng là phương án tốt nhất hiện tại chỉ là nếu để một người ở lại thôi thì cũng có chút mạo hiểm.
Nghĩ đến điều này, Thành Phước lại quay sang nhìn Hiền Linh, hỏi: “Sáng nay lúc ra ngoài mày có phát hiện gì không?”
“Tao không dám đi quá xa nhưng mà không thấy bóng dáng bọn chúng.” Lại nhìn vẻ bất an trên gương mặt Thanh Tuyền, Hiền Linh nhẹ giọng trấn an: “Không sao, sẽ không có việc gì.”
Sau đó cô trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục nói: “Dựa theo tình hình của ngày hôm qua và sáng nay thì tao nghĩ có lẽ bọn chúng không thể hoạt động dưới ánh mặt trời. Tụi mày có nhớ khi mọi chuyện xảy ra lúc đó là buổi sáng nhưng bầu trời rất âm u không, nên tao nghĩ có lẽ bây giờ chúng vẫn ở những góc khuất nào đó.”
Trong lúc bầu không khí chìm vào im lặng, một giọng nói quen thuộc chen vào, “Suy đoán của Hiền Linh rất hợp lý, chúng ta có thể xét theo hướng đó.” Ngẫm lại một lúc, Hạ An tiếp tục nói: Thật ra tao có cảm giác tụi mình đã bỏ lỡ cái gì đó, hi vọng Hoàng Vân có thể cho chúng ta chút thông tin. Bây giờ tao và Hoàng Phước đến tra xét khu vực hành lang, còn Hiền Linh với Thanh Tuyền, tụi mày thử xem có cách nào rời khỏi trường không còn Minh Quốc mày ở lại đây canh chừng. Một tiếng sau tập hợp.
Nhìn thấy chủ nhân của giọng nói cùng vẻ mệt mỏi khó giấu, mọi người không khỏi thở dài. Từ hôm qua đến giờ, người kiệt sức nhất không ai khác chính là Hạ An, cô không chỉ phải luôn bình tĩnh kịp thời trấn an mọi người, còn luôn phải gồng mình để bọn họ có chút thời gian thở dốc, không những thế hôm qua cô còn không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau những cố gắng miệt mài khuyên ngăn, cưỡng ép Hạ An nghỉ ngơi thì cuối cùng cậu ta đã đành thuận theo.
Sau khi đuổi hết bọn họ, giải thoát cho tai mình, Hạ An đứng tại cửa nhìn từng người dần khuất mất, trong lòng không khỏi có chút cảm giác buồn bã như thể sinh ly tử biệt. Mãi đến khi hoàn toàn không còn thấy bóng ai, cô mới rời đi.
Đã lâu rồi Hạ An mới rơi lại vào cảm giác buồn chán không có gì để làm như bây giờ. Cầm thanh chocolate chơi một hồi, cô bất chợt nghĩ đến một trò hay.
Cuối cùng để mua vui cho bản thân, Hạ An bẻ thanh chocolate ra làm đôi rồi cầm một nửa đưa đến gần mũi của Hoàng Vân. Một lúc sau, trong sự kinh ngạc cùng khó hiểu của Hạ An, Hoàng Vân có chút phản ứng. Đôi mày nàng khẽ nhíu lại, có vẻ chán ghét.
Chẳng lẽ trò này thật sự hiệu quả? Việc này khiến cô không khỏi hoài nghi cuộc đời.
Dường như chút đồ ăn này không đủ thu hút, rất nhanh động tĩnh ấy hoàn toàn biến mất, sau khi phát hiện được điều này, Hạ An tức khắc lục đống đồ Thành Phước mang đến, cận thận bày một loạt đồ ăn trước mặt nàng.
Và không biết bằng cách nào, nó thật sự đã có hiệu quả.
Có lẽ do đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời nên khi tỉnh dậy Hoàng Vân cảm thấy choáng váng nhưng điều này cũng không thể cản trở nàng dùng sức đánh vào phía trước.
A! Một tiếng than đau đớn vang lên bên tai lập tức đánh tan cảm giác choáng váng của Hoàng Vân.
Ngoài dự kiến, thứ nàng thấy không phải những cái đầu xiêu vẹo, tròng mắt lồi ra mà là một mỹ nữ với mùi bánh nồng nặc. Bây giờ cô mới để ý, xung quanh mình là bánh kẹo, rất nhiều bánh kẹo.
“Cô tỉnh rồi à?” Một giọng nói ấm áp hơi trầm so với giọng nữ bình thường từ trên đỉnh đầu truyền ra. Đây chính là loại giọng cô yêu thích nhất, chỉ riêng điều này đã khiến ấn tượng của cô dành cho cô gái đó tăng thành năm mươi điểm.
Khi nhìn thấy dung nhan chủ nhân giọng nói đó, điểm ấn tượng này không nghi ngờ gì đã cán mốc tối đa.
Nhìn thấy cô thẫn thờ không nói gì, Hạ An có chút bực bội, dù người trước mặt là một mỹ nhân nhưng cũng không thay đổi được sự thật cô ta đã đánh mình và chưa có một lời giải thích hay xin lỗi nào được đưa ra.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ ấy đã bị đánh bay bởi cảm giác lâng lâng sau khi nghe nàng nói: “Tôi là Hoàng Vân, còn cô?”
Hoàn thành mayits (15/06/2023): 2474 từ