Bạch Đạo Sư - Chương 163 - Trần Viện Tới Tìm.
Triệu phu nhân nhìn Thu nhi sung sướng với món quà thì cũng không muốn làm phiền, nhưng bà vẫn có việc phải làm. Bà gõ nhẹ vào bàn nói.
– ” thôi được rồi, đừng đứng thử áo nữa. Lại đây ngồi với ta đi, vẫn còn chút chuyện phải nói với con “
Thu nhi xếp gọn bộ y phục mới lại, đoạn bước vào ghế ngồi xuống. Phu nhân lúc này lấy ra năm nén bạc đưa cho nàng mà cười nhẹ.
– “Đây, tiền lương tháng này của con đây, nhận lấy “
Thu nhi đứng dậy, nàng lễ phép cúi đầu đưa hai tay tới nhận lấy năm nén bạc trắng . Cầm tiền trong tay, nàng lúc này lại cúi đầu thi lễ.
– ” tạ ơn phu nhân, sáng ngày mai xin phu nhân cho phép con về thăm nhà một bữa, đến chiều tối con lại trở về “
Triệu phu nhân khẽ nhíu mày. Thu nhi từ lúc theo bà luôn nhận được sự sủng ái, mỗi tháng đều được bà cho về thăm nhà một lần. Không chỉ có thế, vì Thu nhi là viên ngọc quý trong tay mình mà Triệu phu nhân mỗi lần như vậy đều cho một cỗ xe ngựa và một hộ vệ đi theo hộ tống viên ngọc ấy. Sau khi trả hết nợ và nhận được tháng lương đầu tiên, Thu nhi liền đem hết tiền lương hiếu thuận phụ mẫu. Điều này tất nhiên là tốt, và vị phu nhân kia rất hài lòng, lại càng yêu mến hơn. Đến tháng lương thứ hai, Thu nhi lại đem hết mà hiếu thuận phụ mẫu. Triệu phu nhân lúc ấy không phản đối gì, chỉ cảm thấy cần phải có sự điều tiết. Đến tháng lương thứ ba cũng như vậy, Thu nhi chẳng giữ lại đồng nào. Triệu phu nhân lúc này cảm thấy không ổn, hiếu thảo thì rất tốt nhưng cũng phải chừa lại chút gì đó cho mình chứ. Lần này nhận lương tháng thứ tư, Thu nhi lại xin về, có lẽ cũng sẽ biếu hết tiền lương cho phụ mẫu. Triệu phu nhân lúc này thở dài nói.
– ” con gái, ta không phải là muốn quản hết tất cả mọi chuyện của con, nhưng có nhiều việc ta nghĩ vẫn cần phải nói”
Lời nói có chút không vui. Thu nhi thấy vậy thì khẽ cúi đầu, phu nhân lúc này chỉ vào y phục trên người Thu nhi mà trầm ngâm.
– ” con gái à, con ở với ta thì việc chăm lo cho con những thứ cơ bản là điều tất nhiên, nhưng con người ta vẫn cần những thứ riêng tư để lo toan nữa. Con xem, tất cả những gì con dùng đều do ta mua cho. Không phải ta tiếc của với con, mà ta muốn nói rằng con cũng phải biết tự sắm sửa cho mình đi chứ. Tiền lương có bao nhiêu con đều hiếu kính cha mẹ, vậy khi lỡ có việc gì cần dùng tiền thì con lấy tiền đâu để sử dụng cho mình?”
Thu nhi lại khẽ cúi đầu không nói. Ở đoàn ca kỹ này thì nàng là người ít mua sắm nhất, tất cả tiền lương đều gửi về nhà. Triệu phu nhân không thể trách mắng nàng chuyện này được, nhưng bà cảm thấy lấn cấn trong lòng, bà lại thở dài.
– ” người ta làm được mười đồng thì cho cha mẹ hai đồng, hiếu thảo thì cho năm đồng. Con đem hết tiền lương của mình hiếu kính phụ mẫu là muốn làm thiên hạ đệ nhất hiếu nữ hay gì?”
Lời nói tựa như có sự phiền lòng. Thu nhi giật mình, vội vàng hướng phu nhân mà xua tay phân trần.
– ” phu nhân, xin đừng hiểu lầm. Con gái nào có ý đó, chỉ là phụ mẫu dưới làng sống thiếu thốn khổ cực, con gái chỉ muốn gửi cha mẹ nhiều tiền một chút để cha mẹ đỡ vất vả hơn thôi “
Vẻ mặt của Thu nhi lúc này rất dễ thương. Triệu phu nhân bật cười, cái này chối cũng như không , rõ ràng là hiếu thảo mà chối là không, thật khiến bà càng yêu mến. Cả hai người có hai cảm xúc rất khác nhau, đang trong dòng cảm xúc thì có người hầu chạy vào báo.
– ” bẩm phu nhân, có một người tên Trần Viện đến đây xin gặp phu nhân và Thu cô nương “
Triệu phu nhân và Thu nhi nhìn nhau ngạc nhiên. Không phải ngày mai là ngày Thu nhi về thăm nhà đó sao? Hai năm nay thì tháng nào chẳng như vậy, hà cớ gì lại lên thăm lúc này mà không chờ được đến ngày mai. Triệu phu nhân cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khách đến thì phải tiếp, không có thời gian suy tư, bà khẽ gật đầu.
– ” được rồi, ra mời ông ta vào đây “
Người hầu chạy ra ngoài, một lúc sau dẫn một người đàn ông gầy gò vào trong, đích thị đó là Trần Viện. Dáng người tiều tụy, đôi mắt mệt mỏi, nhìn ông ta thật tàn tạ khiến Thu nhi trông thấy mà ngỡ ngàng. Trần Viện vừa bước vào, Thu nhi đã hoảng hốt chạy tới níu tay ông, lời nói đượm buồn.
– ” cha, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tháng trước con về thấy cha còn khỏe mạnh, mà bây giờ mới có một tháng trôi qua trông cha tiều tụy thế này?”
Ánh mắt Thu nhi long lanh rướm lệ, tưởng chừng như sắp bật khóc. Trần Viện thấy vậy thì khẽ nắm tay vỗ về con mình.
– ” không có chuyện gì, chỉ là thời gian gần đây có nhiều chuyện bận rộn quá nên hơi mệt mỏi, giải quyết xong hết công việc là sẽ ổn cả thôi”
Thu nhi khẽ siết bàn tay, nghe cha nói vậy thì trong lòng vơi bớt đi phần nào đau xót. Trần Viện lại quay sang hướng về phía Triệu phu nhân thi lễ.
– ” Triệu phu nhân, tại hạ đường đột tới làm phiền phu nhân, cảm thấy thật áy náy”
Triệu phu nhân mỉm cười, theo lễ mà đứng lên nói.
– ” không có gì làm phiền cả, ông đến chơi khiến ta rất vui. Nào, mời ngồi”
Trần Viện khẽ cúi đầu một cái. Thu nhi theo đó dìu cha vào ghế ngồi. Vì Trần Viện và Triệu phu nhân là bề trên , mà bề trên nói chuyện thì Thu nhi theo lễ đứng một bên. Trần Viện và Triệu phu nhân sau một hồi chào hỏi xã giao các kiểu như hỏi thăm sức khỏe gia đình, công việc tốt không…v…v… Triệu phu nhân lúc này mới hỏi vào vấn đề chính.
– ” ngày mai là ngày con gái ông nghỉ phép về thăm nhà, vậy hôm nay ông đã vội lên đây không biết là có chuyện cấp bách gì, chắc không phải là để thăm con đâu nhỉ”
Người đàn ông gầy gò cười gượng, ông ta cúi đầu thi lễ một cái rồi nói.
– ” phu nhân thật sự rất tinh tường. Không dám giấu phu nhân, tại hạ đến đây thực chất là muốn đến để bái kiến phu nhân, xin phu nhân chút chuyện “
Triệu phu nhân khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn vào Trần Viện với vẻ tò mò.
– ” vậy… có chuyện gì mà ông phải đến gặp trực tiếp ta? Không phải nghịch tử nhà ông lại gây chuyện nữa chứ?”
Câu hỏi của phu nhân không phải không có lý, mà Thu nhi bên cạnh cũng thoáng giật mình. Trần Đú Cần gây chuyện lần nào cũng khiến gia đình sống dở chết dở , mà chuyện lần sau gây ra to hơn lần trước, chẳng lẽ lần này thật sự gây chuyện gì sao? Trần Viện nghe hỏi vậy thì cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
– ” không có, hài tử ở nhà dạo này chăm lo làm ăn, không còn gây chuyện nữa, xin phu nhân yên tâm “
Lời nói ra khiến Thu nhi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, mà Triệu phu nhân cũng mỉm cười.
– ” không gây chuyện thì tốt. Vậy thì ông tìm ta có việc gì?”
Lời nói rõ ràng rành mạch vào thẳng trọng tâm. Trần Viện lúc này lại ấp úng, xem ra điều này có vẻ khó nói lắm. Khi có chuyện khó nói, người ta thường rào trước đón sau. Trần Viện cũng vậy, ông ta ngập ngừng một chút rồi cười gượng.
– ” không giấu gì phu nhân, hài tử ở nhà năm nay cũng đã 16 tuổi, là cái tuổi dựng vợ cho nó. Tháng vừa rồi gia đình thông qua mai mối cũng đã tìm được một mối xứng đôi vừa lứa, cả hai gia đình đều rất hài lòng, chỉ là chưa định được ngày lành tháng tốt để cử hành mà thôi “
Triệu phu nhân cười mỉm, cái này đâu phải trọng tâm, bà có vẻ không quan tâm lắm chuyện của nghịch tử kia. Triệu phu nhân không quan tâm nhưng Thu nhi thì có, vừa nghe thấy em mình kiếm được mối xứng đáng thì vui mừng reo lên.
– ” cha nói thật chứ? Cần đệ sắp thành gia lập thất sao? Đây là điều đáng mừng “
Thu nhi biết rất rõ tâm tư cha mẹ mình, chính là muốn Đú Cần lấy vợ yên bề gia thất mà kế nghiệp gia đình. Đây không chỉ là kế hoạch mà là mong ước mòn mỏi của Trần gia, xem ra điều tưởng chừng đơn giản ấy nhưng lại là thứ gì đó mơ hồ với gia đình đang sắp trở thành hiện thực.