Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm (FULL) - Chương 230 Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra.
- Trang Chủ
- Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm (FULL)
- Chương 230 Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra.
Đây là tuyệt học của ông ta, Động Cộng Minh Chưởng!
Không ngờ Bắc Vương Đại Hạ có thể sử dụng được chiêu này, năm miệng động của đối phương đang cộng minh với nhau lại không bằng sức mạnh hùng hậu của động. Sau khi nó giao nhau đến lần thứ năm, đã hội tụ ra một trận như sóng lớn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Kinh Vô Ưu đã không kịp rút lại thế tấn công của mình, cơ thể của ông ta lao đến như sao băng.
Sở Ninh nâng chưởng nghênh đón, thoáng chốc khi chưởng va chạm lập tức gợn sóng như lưỡi cày quét qua lỗ thủng rồi lao vút lên trời mấy chục dặm.
Gương mặt của Kinh Vô Ưu lập tức trắng bệch.
Người thanh niên mới hai mươi tuổi đối diện ông ta có cơ thể và năm miệng động cộng minh, lực sóng bắt đầu chồng với nhau lần thứ sáu nhờ đó mà chưởng này như một ngọn núi lửa phun trào vọt đến làm trái tim ông ta rung lên. Cơ thể ông ta bị một mũi tên bắn trúng, hất ngược ra sau.
“Ngao Công cái ông già này, mất cảnh giác đó à?”, Kinh Vô Ưu lảo đảo dừng bước, gương mặt đã xanh mét.
Rõ ràng, Ngao Công với bốn tên Thiên Tuyệt khác vẫn đang chèn ép Sở Ninh.
Nhưng sao đối phương vẫn có thế mạnh để phản đòn kiểu này?
“Lão hủ sắp ép hắn không được rồi!”. Từng câu từng chữ bay ra khỏi kẽ răng của ông già mũi ưng, làm cho gương mặt của Kinh Vô Ưu bất ngờ dại ra.
Sở Ninh ngạo nghễ đứng trên trời cao, khí huyết dồi dào như biển mà trên cơ thể cũng xuất hiện bóng dáng một con voi man rợ. Tuy hình bóng đó vẫn chưa quá nguyên vẹn nhưng nó vẫn đầy năng lượng khi va chạm với Man Tượng Trấn Ngục Kính của Ngao Công, tạo bốn kình khí lan ra bốn hướng, khiến cơ thể bốn Thiên Tuyệt kia run lên như là người đã uống say nên rất khó tiếp cận gần cơ thể Sở Ninh.
“Man Tượng Trấn Ngục Kính?”
Cơn lạnh nổi từ cột sống, xông thẳng lên óc của Kinh Vô Ưu.
Chẳng lẽ, trong lúc Bắc Vương Đại Hạ đánh với họ lại học được hai Đại tuyệt học sao?
“Các ngươi cắt không được đường vô địch của ta đâu!”
Ánh mắt của Sở Ninh sâu thẳm, chóp mũi phát ra ánh hào quang sáng ngời, tỏa ra sinh mệnh tinh thần đầy phấn chấn hơn một cấp, thức đẩy động thăng cấp.
Mỗi động trên bụng của hắn mang ba mươi lăm vòng động văn, tạo hóa bảo thể cũng bị ba mươi lăm vòng Thần Hoàn này bao phủ.
Ầm!
Bóng con voi man rợ trên cơ thể Sở Ninh lập tức to lên như thật sự xuất hiện hậu thế, chọc cho Ngao Công huyết khí dâng trào.
Bốn tên Thiên Tuyệt kia càng thê thảm hơn.
Trong lúc hai bóng voi man rợ Trấn Ngục Kính Giao Kích va chạm nhau, cơ thể của chúng vỡ tan như cỏ dại, máu bắn khắp trời.
Một giọt máu bay đến chỗ Sở Ninh rồi biến mất không thấy, tu giả thấy thế cũng run sợ ớn lạnh cả xương sống.
Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng họ biết rằng, sức mạnh này còn mạnh hơn sức mạnh chèn ép của huyết thống thần linh.
Hình như tên đứng trước họ đây là một bán thuần huyết yêu nghiệt như mặt trời chói lọi chèn ép hết thế gian.
Mặt đất ầm ầm vang lên âm thanh rạn nứt.
Cây rừng đổ rạp, núi cao sụp đổ.
Trên mặt đất, từng khe rãnh hố bắt đầu lan ra, một linh mạch dài mấy chục dặm bắt đầu xuất hiện mờ ảo.
Đó là vận mệnh quốc gia lắng đọng một trăm năm mới thành hình của Vân Hiên Võ triều.
Từng màu vàng ráng nắng xuất hiện như tái hiện lại phàm thổ hóa linh
Ngay sau đó.
Động và cơ thể của Sở Ninh rung lên, hắn ngang ngược nắm lấy linh mạch.
Những màu vàng nắng kia lập tức cuồn cuộn đổ vào cơ thể Sở Ninh.
Tiếng nổ vang như sấm đánh sâu vào lòng của mỗi người.
Động với cơ thể Sở Ninh lại thăng cấp, lại có một động văn mới xuất hiện.
“Giết!”