Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm (FULL) - Chương 226 Đại hán cười lạnh.
Dứt lời, ba trăm lẻ hai viên máu tạo hóa chủng rực rỡ lập tức sống lại, sáng lên một vùng trong bụng. Năm miệng động liên tục chìm nổi, cơ thể hắn cũng được Thần Hoàn bao phủ.
“Không ngờ thằng nhóc này, đã đạt đến cảnh giới này rồi!”
Bảy vị Thiên Tuyệt Động thấy Động văn của Sở Ninh, mà tái mặt.
Ngay sau đó bầu trời tối lại, thác nước đang đổ ào ạt bên dưới dừng lại rồi rút đi, để lộ ra một căn phòng bằng đá đằng sau nó.
Nơi này là nơi khai thác linh mạch của người Vân Hiên Vũ triều để lại.
Linh khí lắng đọng một trăm năm hóa thành ánh nắng buổi chiều ngày, liên tục chen chúc ồ ạt tỏa ra, bắn về phía bảy Đại Động và Sở Ninh.
Ngay lập tức, Sở Ninh mở to miệng năm động trong cơ thể mình ra, xé rách ánh sáng màu vàng kia và hút hết nguồn linh khí đó vào trong cơ thể hắn.
“Ngươi muốn tranh linh mạch với bọn ta?”
Bảy vị Thiên Tuyệt Động đã tức giận.
Họ là võ đạo danh túc vang danh khắp phương rất lâu.
Tuy không nóng ruột ra tay, nhưng cũng không thể để Sở Ninh đè đầu cưỡi cổ ở mặt này được.
Bảy vị Thanh Châu Thiên Tuyệt có chín miệng sáng, chúng mở ra nuốt linh khí màu vàng nắng vào động như cái lỗ sâu đen không đáy.
Ngay lập tức bầu trời rung lên, lan ra mấy trăm dặm.
Răng rắc!
Khí cơ va chạm vào nhau làm gãy một góc của vách đá, mắt đất tiếp tục rung rẩy rồi vỡ toang ra.
Những linh khí trong phạm vi một ngàn dặm đều cuồn cuộn hút về đây, khiến ban ngày biến thành ban đêm, u tối đến mức duỗi tay cũng chẳng nhìn rõ bàn tay của mình.
Thác nước đã khô cạn.
Linh mạch dồi dào như chân long gầm gừ, bị tám Đại Hùng chủ Động thi nhau mà hút. Nguồn linh khí màu vàng nắng bị dừng lại, ép vào trong ngực tu giả như một ngọn núi lớn đè xuống khiến bảy người kia hốt hoảng.
Bảy vị Thiên Tuyệt hợp lực mới có thể chặn được Bắc Vương nuốt linh mạch.
Phúc đức kiểu gì đây!
“Hèn chi tên Hạng Hắc đó lại chửi ầm lên trên Tân Tú Phong”.
“Tên Hùng chủ đó lên được Thiên Tuyệt Bảng, thật chả biết xấu hổ!”
Yến Tử Lăng tức giận đến mức thở gấp.
Hạng Bàng thích Âm Nhân, Hạng Hắc là biệt danh đặt cho các vị tướng dũng mãnh ở Bắc Cảnh.
Bảy vị Thiên Tuyệt này hoàn toàn không biết nói gì về đạo nghĩa, thân phận. Chúng bắt tay, chèn ép một vãn bối.
“Sợ cái gì?”
Sát Thân Kiếm trong tay Dương Diệp run lên: “Ngươi nghĩ vua của chúng ta dễ bị bắt nạt vậy sao?”
Cùng lúc đó Sở Ninh cũng đã di chuyển cơ thể, hắn nhắm thẳng vào đại hán cao to nhất trong bảy người kia.
“Nhanh như thế, ngươi đã muốn cắn lại rồi à Bắc Vương, vội vàng đánh ta thế sao?”
Đại hán cười lạnh.
“Ta không muốn đánh nhau với các ngươi làm chi cho phức tạp, chỉ muốn giết các ngươi đơn giản hơn nhiều. Bởi vì, ngươi là kẻ yếu nhất”. Sở Ninh lạnh lùng đáp.
Bóng hình hắn lay lắt rồi xuất hiện ra mười bóng ảo ảnh, cùng nhau đánh ra Bác Long Thuật Công.
Bảy vị Thiên Tuyệt ở nơi này còn một đích khác, đương nhiên làm sao Sở Ninh không đoán ra được.
Hắn chưa bao giờ nương tay với kẻ địch của mình.
“Cái gì?”
Đại hán vạm vỡ ngạc nhiên, sợ hãi thốt lên.
Bách Huyễn Thân, Bác Long Thuật! Nó chính là hai tuyệt học của Đại Đông Thắng Hoàng triều, không ngờ được Sở Ninh học được và vận dụng dễ dàng. Trước mắt chiêu thức khó đỡ này, làm cho đại hán kia tự cảnh báo nguy hiểm đang đến gần.