Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh - Chương 210 Vương Quân Siêu Phàm?
Mặt đất rung chuyển, chứng tỏ cuộc giao tranh ở Ngọc Môn Quan vẫn còn đang tiếp diễn.
Thỉnh thoảng có luồng ánh sáng giống như xuyên thẳng về phía biển, một vùng mênh mông , kích thích huyết quang xông lên bầu trời, nhìn thấy thần sắc của một đám đông Động trở nên ngưng trọng hơn.
…
Cho dù phản ứng của bọn họ có chậm đến đâu thì bọn họ vẫn có thể biết rằng có điều gì đó không ổn.
Bắc Vương không có động thái ngăn cản.
Năm trăm vị Siêu Phàm đã dành hai canh giờ mà vẫn không vượt qua được cửa ải này?
“Bắc Vương đại huynh đệ, thêm chút nữa!”
…”
Hạng Bàng lộ ra hàm răng trắng ngần, giọng nói ngưng tụ thành một đường truyền đến tai Sở Ninh.
Năm trăm quân địch Siêu Phàm bước vào cửa ải này.
Hắn ta cùng Tề Vương và những người khác lập tức tiêu diệt Đỉnh Tuyệt và Đại Tuyệt Siêu Phàm, chỉ còn lại Trung Tuyệt và Tuyệt giao tranh với hàng nghìn Bách Tuế quân.
Bách Tuế quân của Bắc Vương, được Sở Nam đặt kỳ vọng rất cao!
Không trải qua thử thách máu lửa, làm thế nào có thể có được thành tựu, uy danh của Bách Tuế quân?
Dược tính của Thốn Phàm Đan, cần phải thông qua rèn luyện, mới có thể tiêu hóa ở mức độ tối đa.
Quy Nhất Đao Quyết cũng như vậy!
Chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng, cho dù binh lính của Bách Tuế quân có bị thương bị tật thì ông ta và đám người Tề Vương cũng sẽ không can thiệp!
“Các ngươi, không phải muốn xâm phạm tới Đại Hạ của ta sao!”
“Bổn vương không nhúng tay vào, nhưng các ngươi lại không có sức mạnh phản kích?”, Sở Ninh trải áo bào, nhìn về phía đám Động cảnh trên bầu trời.
Những lời này làm cho cơ thể của Vân Hiên Võ Chủ run rẩy.
Ông ta căn bản không biết, đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng có dự cảm
Năm trăm vị Siêu Phàm kia có lẽ đã gặp bất trắc gì rồi.
“Lên!”
“Tấn công cho ta, tìm hiểu thực hư!”
Vũ Lạc, người đứng đầu hai đại vũ triều Mộc Việt đã hạ lệnh.
Đã đâm lao thì phải theo lao, cho dù có phải trả giá đắt đến mấy cũng phải san bằng Bắc Vương.
Nếu không, họ sẽ gặp rắc rối lớn!
Vèo! Vèo! Vèo!
Một ngàn năm trăm vị Siêu Phàm nhận lệnh, giống như một con mãnh long hung dữ phi ra khỏi cổng, trực tiếp cướp phá Ngọc Môn Quan.
Bọn họ không tin!
Đại Hạ ngoại trừ Bắc Vương, còn có ai thể ngăn cản sức mạnh quân sự bọn họ!
Bên trong Ngọc Môn Quan, một nơi lạnh lẽo và mùi máu bốc lên, với những thi thể không còn nguyên vẹn nằm hai bên đường.
Một nhóm chiến binh mặc áo giáp bạc, cả người đầy máu, giống như tử thần trong địa ngục.
Trong tay bọn họ cầm thanh kiếm màu bạc, những thanh kiếm tung hoành ngang dọc, hòa vào với nhau hội tụ nhiều như nêm, được bao vây hơn ba mươi vị Siêu Phàm với khuôn mặt uy nghiêm, họ vung kiếm một cách tàn nhẫn hết lần này đến lần khác, kích thích huyết quang.
Năm trăm vị Siêu Phàm làm tiên phong, gần như bị giết đến mức gần như không còn ai!
“Mau… Mau chạy đi!”
“Đại Hạ, có Siêu Phàm vương quân!”
Nhìn thấy quân tiếp viện đến, hơn ba mươi vị vương giả đều không vui sướng gì cả mà chỉ có sợ hãi.
Chỉ với hai canh giờ này mà bọn họ đã bị đánh đến ngu người.
“Vương Quân Siêu Phàm?”
Mới bước vào bên trong cổng thành một ngàn năm trăm vị Siêu Phàm đều đang run rẩy.
“Muốn chạy?”