Bác Sĩ Nguy Hiểm - Chương 897: Có thể thành công không
– Đúng, dựa theo kiểm tra cùng kết quá kiểm nghiệm, trước hết căn khống chế triệu chứng toàn thân, chọn ngày phẫu thuật.
Sau khi nói xong, Trần Thương nhìn thoáng qua Vương Dũng:
– Anh nghỉ một lát trước, tôi đi xem người bệnh một chút.
Người anh cả thấy thế vội vàng đi theo Trần Thương vào phòng bệnh.
Hiện tại, cảm xúc Vương Dũng có chút không ổn định, Trần Thương cũng hi vọng anh ta nghỉ ngơi một chút, bình phục lại tâm tình.
Vương Dũng gật đầu, trở về phòng làm việc.
Trần Thương đi đến nhìn ông lão cực kỳ cao lớn năm ở trên giường khiến cho giường bệnh nhìn rất nhỏ!
Trần Thương đoán chừng tối thiểu nhất ông lão có hơn hai trăm cân, thân cao một mét tám mấy, cho dù là hơn tám mươi tuổi vẫn có thể bảo trì minh mẫn này hơn nữa ông lão rất mập.
Cho dù là nằm ở nơi đó cũng có thể trông thấy cái bụng to nổi bật.
Vương Dũng cũng dụng tâm, dùng điện tâm đồ cho ông lão, nhưng mà… Tình huống vẫn còn có chút hỏng bét.
Ngay từ đầu người đàn ông kia căn bản không chăm sóc được ông lão, thuê nhân viên chăm sóc người bệnh ở bệnh viện, Trần Thương cũng nhận biết, là một người phụ nữ trên năm mươi tuổi, bình thường làm nhân viên chăm sóc người bệnh phòng cấp cứu, có họ chăm sóc kỳ thật yên tâm hơn so với người nhà người bệnh chăm sóc.
Dù đã phẫu thuật sỏi thận nhưng vẫn tái phát? Làm cách nào?
Trần Thương nói ra:
– Cô ơi, đưa phim chụp X-quang cho tôi.
Nhân viên chăm sóc người bệnh gật đầu, từ bên trong đầu giường lấy toàn bộ kết quả kiểm tra đem ra.
Trần Thương nhìn lại.
Mà Vương Dũng trở lại phòng làm việc, tỉnh táo lại cũng hết giận, ngồi trên ghế, có chút không nỡ đi qua đi lại, dù sao cũng là người bệnh của anh, ông lão lớn tuối như vậy, bình thường bệnh viện khẳng định không nhất định nhận.
Người nhà… Người nhà là người nhà, ông lão là vô tội.
Cứ suy nghĩ như vậy đi tới đi lui mấy phút sau, cơn tức giận của Vương Dũng cũng tiêu tan.
Hết giận, thế nhưng Vương Dũng ngồi không yên, nghĩ dù sao ông lão là anh đích thân nhận vào, bệnh tình không ổn định.
Tự an ủi bản thân một phen, Vương Dũng vội vàng đứng lên đi đến phòng bệnh.
Thực sự làm bác sĩ luôn phải điều tiết tâm lý, bằng không khắng định sẽ xảy ra vấn đề.
Vương Dũng tiến đến phòng bệnh thì Trần Thương đã xem hết phim chụp X-quang, đang kiểm tra kỹ càng thể trạng ông lão.
Chỉ là…
Càng hiểu tình huống ông lão, Trần Thương càng lo lắng bất an!
Tình huống, hình như so với tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn.
Con trai cả của ông lão nhìn thấy biểu tình này của Trần Thương, lập tức biến sắc.
Đổng Cường Sinh nhịn không được hỏi:
– Bác sĩ, thế nào?
Trần Thương nhìn ông lão, nhịn không được nói ra:
– Tình huống có chút đặc biệt, giống như bác sĩ Vương đã nói, ông lão bị phát tác viêm túi mật hơn 72 giờ, hiện tại triệu chứng trúng độc toàn thân nghiêm trọng, trạng thái rất kém, khẳng định là không có sức để chịu đựng cắt bỏ túi mật, hiện tại tôi lo lắng nhất chính là khả năng người bệnh bị sốc.
– Thế nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì trị liệu nội khoa có thể sẽ hiệu quả bình thường, nếu cứ tiếp tục như thế, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề.
Anh cả Đổng Cường Sinh lập tức khẽ nhíu mày, con trai thứ hai và con gái thứ ba nhìn ông lão tràn đây lo lắng.
Đổng Cường Sinh nhịn không được nói:
– Bác sĩ, hiện tại anh nói phải làm gì?
Kỳ thật Trần Thương cảm giác có thể mạo hiểm tiến hành một ca phẫu thuật,hiện tại cứ để như thế khẳng định sẽ xảy ra vấn đề, đây là điều không hề nghi ngờ.
Trần Thương dám đảm bảo phẫu thuật nhất định có thể thành công không?
– Không thể.