Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Hoàng Dạ - Thanh Tuyết (Truyện full) - Chapter 76 - Chương 77: Kết Cục Bi Thảm Của Những Kẻ Ngu Ngốc!
- Trang Chủ
- Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Hoàng Dạ - Thanh Tuyết (Truyện full)
- Chapter 76 - Chương 77: Kết Cục Bi Thảm Của Những Kẻ Ngu Ngốc!
Hắn bỏ roi xuống, A Tam liền đưa cho hắn một hũ muối. Hoàng Dạ đeo bao tay vào rồi cầm lấy. Bàn tay linh hoạt rắc rắc đều đều lên những chỗ vừa bị roi quất, sau đó lạnh lùng nói tiếp lời nói lúc nãy:
– Tao không tiếc hủy diệt tất cả chúng mày…và đem cả thành phố này nhấn chìm vào biển máu của 6 năm trước!
Trang Mai Cầm kinh ngạc nhìn hắn. Bỏ quên sự đau đớn lúc nãy, cô ta liền hỏi gấp:
– Tất cả những người của thành phố S vào 6 năm trước… là do anh giết sao?
* Choang *
Hũ muối bị đập vỡ tan tành. Dương Lãnh Hoàng Dạ nở một nụ cười độc ác, chậm rãi nói:
– Phải! Là tao! Cả nhà mày nữa…chết vô cùng thê thảm. Từng người từng người một…máu nhuộm khắp Trang gia. Có biết ba mẹ mày nói gì không?
Trang Mai Cầm sững người, hai chân run rẫy, đôi mắt sớm đã đỏ hoe. Môi cũng giật liên hồi chờ câu nói tiếp theo của hắn…
Hoàng Dạ chậm rãi tiến lại gần Trang Mai Cầm, diễn tả lại bi kịch thê thảm ngày hôm đó:
— Mai Cầm…mẹ yêu con…Mai Cầm…hãy trả thù cho cha…Mai Cầm…hahahah
Một giọng cười đáng sợ khiến A Tam đứng bên cạnh bất giác rùng mình theo nó. Thomas nhắm chặt mắt định hình lại tâm tình của ông ta. Đối với ông ấy, người này thật sự đã quá đáng sợ rồi!
Trang Mai Cầm sau khi nghe xong nước mắt liền rơi lả tã. Cô ta gồng mình dẫy giụa muốn thoát khỏi bốn sợi dây xích nhưng lại vô dụng. Cô ta hết cách đành dùng kế khích tướng, chửi mắng hắn như một ả điên:
— Anh là đồ cầm thú! Một tên cặn bã, sát nhân như anh làm sao có thể sống tới bây giờ được chứ? Mau thả tôi ra….tôi phải giết chết anh…tôi phải đào mồ lôi con vợ thối nát của anh lên hành hạ…
* Chát *
Một cú tát lập tức in thẳng vào mặt cô ta. Hắn dùng tay bóp cổ Trang Mai Cầm thật chặt, đôi mắt đã hằn lên tia máu, khuôn mặt mang đầy âm khí của địa ngục, nghiến răng ken két:
– Con mẹ nó! Loại điếm nát như mày có quyền nói vợ tao như thế sao? Chê mình sống quá lâu HẢ?
Lực đạo trong tay hắn càng lúc càng mạnh, sắc mặt của ả ta đã nhanh chóng đổi màu. A Tam muốn ngăn cản cũng khó có thể làm được.
Ngay lúc gay cấn này, lí trí của hắn lại mách bảo không thể giết chết ả ta trong lúc này được. Trang Mai Cầm phải chịu vũ nhục cả đời để đền đáp lại bức tranh đó!
Lực tay của hắn thả lỏng rồi từ từ buông ra. Hắn cười lạnh cởi chiếc bao tay rồi về sopha ngồi xuống.
Trang Mai Cầm vừa được tha đã ho lên ho xuống, tiêng thở cũng yếu ớt đến mức sắp chết!
Dương Lãnh Hoàng Dạ dang rộng hai chân, hai khuỷu tay để lên đầu gối, đầu cũng cúi xuống đất. Tay hắn đang cầm cái bật lửa của 6 năm trước, liên tục mở nắp rồi lại đóng nắp. Đôi mắt không cảm xúc nhìn vào nó, lạnh giọng nhắc chuyện cũ:
— Sáu năm trước! Ông ta cùng mẹ cô đã không màng đến sự sống chết của mình mà liên tục buông lời phỉ báng vợ tôi, đòi ông nội tôi thả người.
* Tạch *
* Tách *
* Tạch *
* Tách *
— Vì để cố gắng kìm chế sự tức giận, tôi đã hứa với ba cô sẽ thả cô ra…nếu như vợ tôi thật sự sống lại. Thật không ngờ, mấy tháng trước cô ấy lại về bên tôi, còn dắt theo một đứa con trai mang cùng tính cách và khuôn mặt của tôi.
Động tác trên tay liền dừng lại sau câu nói đó. Hắn ngước đầu lên nhìn Thomas, ánh mắt chuyển sang sự phẫn nộ, oán hận. Khoảng một lát sau, nó mới dịu xuống một chút. Hắn đứng dậy đi tới quầy rượu, tự rót cho mình một ly vang trắng yêu thích. Cầm ly lắc lư, Hoàng Dạ lại không kìm được sự đau nhói:
— Chính bởi sự hợp tác ngu ngốc của mày và Duẫn Thành nên tao mới không được tận mắt chứng kiến con trai mình ra đời, chứng khiến niềm hạnh phúc của người con gái tao yêu. Còn ác độc hơn nữa là đứa con trai của tao lại có thể bộc lộ một tính cách tàn nhẫn hơn tao nữa…
Thomas kể từ lúc bị hắn nhìn đến khi bị kể tội cũng không phát ra bất cứ một âm thanh nào. Ông ta như im re nhìn nhận tội của chính mình gây ra vậy.
Đúng là không nhớ thì thôi, càng nhớ càng đau khổ!
Dương Lãnh Hoàng Dạ trán nổi đầy gân xanh, tay siết chặt chiếc ly khiến nó muốn vỡ vụn.
– Tao nắm trong tay toàn bộ thế lực lớn nhỏ của giới hắc bạch lưỡng đạo, nhưng lại không muốn hiểu cái con mẹ lý lẽ gì trong đó cả. Tao chỉ biết, tụi mày phải chính thức chiêm ngưỡng Vong Xuyên một cách tàn nhẫn nhất!
* Bụp *
Hắn đặt chiếc ly mạnh xuống, xoay về phía cửa. Bước đi chậm chạp uy nghiêm, chân hoạt động miệng của mấp máy theo:
– Để cho chúng mày sống đó chính là sự khoan nhượng cuối cùng mà tao dành tặng. Đừng lãng phí nó!
* Rầm *
Cánh cửa bị một lực tác động mạnh tạo nên một tiếng kêu lớn. Hắn cùng A Tam rời khỏi để lại căn phòng u ám, chỉ còn ba bóng dáng gầy guộc ở đó.
Tất cả là đều là do sự thù hận, ghen ghét, đố kị mà hình thành tính cách độc ác của con người. Để rồi khi giông bão ập đến, những người hứng chịu lại là người thân nhất của họ!
Gia đình, bạn bè…mọi thứ đều rơi xa họ vĩnh viễn. Hối hận cũng chỉ là một hình thức bình thường khi mọi chuyện đều diễn ra xong xuôi. Nó không lôi được người chết dưới âm phủ về lại, nó chỉ có thể đem người sống sờ sờ hai tay dân tặng cho Quỷ môn quan!
Đừng vì một sự nhỏ nhen, ích kỷ mà đánh mất cả bản thân mình. Tất cả mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ, nhưng không ai ngu đến nỗi đâm đầu vào một hang động đã từng bị sạt lỡ.
Chết – không phải là một cách trừng trị tàn nhẫn đối với những kẻ đã gây ra tội ác tày trời. Nó chỉ là một cách giải thoát sớm nhất có thể dành cho người đó!
Sống Không Bằng Chết chắc có lẽ sẽ khiến cho họ đau đớn hơn bao giờ hết. Chính đều này mới khiến họ cảm nhận được nổi đau của những người mà họ làm hại!
___
P/s: Mấy chương nữa kết rồi. Cả nhà chờ đợi bộ truyện thứ hai nhé!