Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Hoàng Dạ - Thanh Tuyết (Truyện full) - Chapter 72 - Chương 73: Miếng Ngọc Bội Ước Định! ( Lãng – Khiết )
- Trang Chủ
- Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Hoàng Dạ - Thanh Tuyết (Truyện full)
- Chapter 72 - Chương 73: Miếng Ngọc Bội Ước Định! ( Lãng – Khiết )
– Hai con đến rồi sao? Tuyết Tuyết, lại đây mẹ xem nào?__ Trần Kim Hy hớn hở kêu gọi cô.
Cung Hoàng Thanh Tuyết nghe bà xưng hô như thế thì khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Nhéo nhẹ cánh tay rắn chắc của hắn một cái, mỉm cười nhu thuận chào hỏi:
— Ông nội, ba mẹ, chú dì con mới đến! Còn đây…
Cô đưa mắt sang nhìn Quan Cảnh Hiên, dù không biết cậu ta là ai nhưng với dáng vẻ này hẳn là lớn tuổi hơn cô.
– Nó là Quan Cảnh Hiên. Dạ, con gọi anh, vợ con đương nhiên sẽ gọi anh?__ Ba Hàn giả vờ ngu ngơ hỏi hắn.
Với tính cách ngông cuồng kiêu ngạo của thằng con trai mình, với lại nó yêu vợ nó như thế. Việc để cô gọi người khác giới bằng ” anh “, đừng có mơ!
Dương Lãnh Hoàng Dạ lập tức đen mặt, phản bác gay gắt:
– Vợ con thì miễn đi. Lão Quan, anh đừng hòng vợ tôi gọi anh như thế!
Cả nhà bật cười sảng khoái. Quan Cảnh Hiên đứng dậy chạy lại khoác vai hắn, còn đòi bắt tay với cô. Dương Lãnh Hoàng Dạ tức khắc gạt tay cậu ta ra, ôm chặt cô tránh xa Quan Cảnh Hiên. Trừng mắt nhìn cậu ta cảnh cáo:
– Đừng động tay động chân. Có tin tôi phế bàn tay này của anh không?
— Được được. Không bắt nữa là được chứ gì? Thằng nhóc này, lâu rồi không gặp thế mà lại ích kỷ như vậy à?
– Không tới lượt anh quan tâm. Nào bà xã, qua đây ngồi!
Bỏ lơ Quan Cảnh Hiên, hắn vội vàng dìu dắt cô vợ bé nhỏ của mình lại một chỗ trống gần đó ngồi xuống.
Cả nhà cười đùa vui vẻ bỏ mặt hai mẹ con Vô Trà sang một bên làm cho cô ta muốn nói cũng không xong.
Trò chuyện thoải mái một hồi, Quan Cảnh Hiên mới phát hiện con gái của mình đi đâu mất tiêu. Ai ngờ, Trần Kim Hy lại nói Lộ Khiết chạy theo Triết Lãng từ lâu rồi!
___ Phía sau sân vườn___
Một cây cổ thụ to lớn che khuất cái bàn đá, Triết Lãng đang nằm ở đó hai mắt nhắm lại tịnh dưỡng tinh thần.
Không thể chăm chú vào thứ gì đó quá lâu. Cậu bé cũng vậy! Đọc một cuốn sách dày cộm như thế, khó trách cậu bé sẽ mỏi mắt….
Không gian cứ như thế yên tĩnh. Chỉ có một bóng đèn nhỏ chiếu sáng cả một góc cây.
Đột nhiên, từ đâu có một đứa bé gái nhẹ nhàng đi lại chỗ Triết Lãng. Cô bé ngắm nhìn khuôn mặt cậu thật kĩ, sau đó đặt hai ngón tay bé nhỏ của mình lên thái dương Triết Lãng, động tác hết sức dịu dàng xoa xoa.
Cậu bé bị làm phiền ngay lập tức mở mắt, ngồi dậy. Xung quanh chỉ thấy đứa bé gái lúc nãy, trong bóng tối mụ mị càng làm tăng thêm vẻ đẹp tráng lệ, ngây thơ của Lộ Khiết.
Lộ Khiết chớp chớp mắt nhìn Triết Lãng đang ngây người ngắm mình, đôi môi chúm chím chuyển động:
— Anh trai nhỏ, tại sao anh lại ở đây?
Triết Lãng bừng tỉnh trước câu hỏi của cô bé. Không trả lời ngay mà nhỏ nhẹ hỏi lại:
– Vậy tại sao em lại ra đây?
Không biết tại sao nhưng khi ở gần Khiết Khiết, cậu lại dùng giọng nói nhỏ nhẹ như vậy? Triết Lãng cũng muốn hỏi chính mình là tại sao?
– Khiết Khiết muốn chạy theo anh trai nhỏ!___ Lộ Khiết ngây thơ trả lời.
Triết Lãng tự dưng cảm thấy vui vẻ trước sự ngây ngô của cô bé nhỏ, miệng cũng hé nở nụ cười đầu tiên. Đây là nụ cười đầu tiên từ khi Triết Lãng chào đời!
– Wow. Anh trai nhỏ cười rất đẹp trai a….
Lộ Khiết xích lại gần cậu, hai tay giơ cao nắn cái má lành lạnh của Triết Lãng kéo dãn ra xa, sau đó tự bật cười ngây ngốc.
Khác với dáng vẻ vui vẻ của Lộ Khiết, Triết Lãng lại mặt mài đen thui khi bị trêu đùa như vậy. Cậu bé túm lấy cái tay nghịch ngợm của Khiết đưa lên miệng mình cắn nhẹ ngón trỏ, lay lay chiếc răng.
Cô bé tắt hẳn nụ cười, vội vàng rút tay lại thổi thổi chỗ bị ” chó ” cắn. Làm ra vẻ mặt giận dỗi vô cùng đáng yêu, chu mỏ khóc thút thít:
– Anh trai nhỏ đáng ghét….hức…hức…anh trai nhỏ là chó sao? Cắn tay Khiết Khiết như thế!
Tự dưng cảm thấy cô bé khóc, Triết Lãng vô cùng khó chịu trong lòng. Cậu xích lại gần, bắt lấy bàn tay vừa mới bị mình ” hành hạ ” nhẹ nhàng đưa lên miệng mút mút thổi thổi. Thái độ ân cần này của cậu khiến Khiết Khiết vô cùng thoải mái, thuận đà lấy tay kia vò vò tóc cậu, hí ha hí hửng:
– Tóc anh rất mềm. Khuôn mặt cũng đẹp trai nữa…chỉ có cái miệng giống chó con một chút! Hahaha…
Động tác ân cần lúc nãy đều chốc lát đã biến mất tiêu, Triết Lãng một lần nữa đen mặt nhưng lại không muốn làm tổn thương Khiết Khiết nên đành quay mặt ra chỗ khác, giận ngược lại công chúa của chúng ta!
Khiết Khiết hiểu chuyện thấy mình đã quá đáng nên đành xuống nước dụ dỗ tiểu thiếu gia khó khắn này!
Cô bé xích lại miếng nữa, hai tay đặt lên vai cậu nhẹ nhàng matxa, nhỏ nhẹ xin lỗi:
– Anh trai nhỏ, là Khiết Khiết sai, Khiết Khiết xin lỗi. Anh đừng giận có được không?
” …. “
Không có chút động tĩnh, Lộ Khiết càng lo sợ anh trai nhỏ này sẽ bỏ mặt mình nên không xoa bóp vai nữa, chuyển hẳn sang ôm cổ cậu từ phía sau lắc qua lắc lại năn nỉ:
– Anh trai nhỏ ~ Anh nỡ bỏ mặt Khiết Khiết sao? Bố Khiết Khiết nói giận sẽ rất mau già, anh mà già thì Khiết Khiết sẽ không chơi với anh nữa đó!
Quả nhiên câu nói này đã hoàn toàn làm cho cậu bé hết giận. Nhanh chóng quay đầu lại nói với Lộ Khiết:
– Anh không có giận. Khiết Khiết phải mãi mãi chơi với anh, nghe rõ chưa?
Quan đại tiểu thư không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, chẳng thèm suy nghĩ gì nhiều gật đầu liên tục. Còn giơ tay đòi móc nghéo.
Triết Lãng trước giờ chính chắn so với lứa tuổi hiện tại nên đối với những trò trẻ con này cậu sẽ không bao giờ thực hiện. Nhưng lạ thật, hôm nay lại có một lực đẩy nào đó thôi thúc cậu phải móc nghéo với Lộ Khiết.
Từ đó, lời hứa của hai đứa trẻ được xác lập!
Hai đứa nhóc nói được mấy câu thì Quan Cảnh Hiên đã gọi con gái của mình về. Trước khi đi, cô bé chỉ bỏ lại một miếng ngọc bội khắc chữ Khiết, ngoài ra còn có câu nói lưu luyến:
– Anh trai nhỏ, em là Quan Lộ Khiết. Khi gặp lại, anh hãy đưa cho em miếng ngọc bội đó!
Mãi đến khi chiếc Poscher rời khỏi dạ trạch, Triết Lãng mới nhớ ra: Mình đã quên nói tên mình cho cô ấy biết!
Cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người kết thúc. Tín vật duy nhất chính là miếng ngọc bội đó và một cái tên chắc chắn đến hết cuộc đời này Dương Cung Triết Lãng sẽ không bao giờ quên.
Quan Lộ Khiết!
– Cháu trai, đứng đó làm gì. Vào với bà nội!
Trần Kim Hy lên tiếng kêu gọi Triết Lãng khi thấy cậu cứ đứng mãi ở đó.
Cậu bé chỉ gật đầu rồi đi băng băng vào nhà. Trên bàn tay nhỏ nhắn ấy đã siết chặt miếng ngọc bội không buông.
” Khiết Khiết! Chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày nào đó trong tương lai. “