Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full) - Chương 756
CHƯƠNG 756
“Cho dù là ai, dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ khiến tên đó chết không được yên thân.”
Nơi đáy mắt Tư Bác Văn tràn ngập sự u ám, anh cắn lên môi Lục Nghiên Tịch như đang trừng phạt.
“Tư Bác Văn, anh bình tĩnh chút đi.”
Cô khó chịu nhích vai để thoát ra.
Lục Nghiên Tịch cau chặt mày, cố gắng nói lý lẽ với Tư Bác Văn: “Để Diệp Quỳnh Như của anh làm mợ chủ nhà họ Tư đi, tôi sẽ không khiến anh phải chướng mắt nữa đâu, đây chẳng phải là chuyện đôi bên cùng có lợi à?”
“Đã ở đây rồi còn nhắc tới người phụ nữ khác, cô Lục cũng rộng lượng thật đấy.”
Tư Bác Văn trầm giọng, những lời mỉa mai bật ra từ miệng anh.
Cô nghiến răng, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trên người mình, nói gằn từng câu từng chữ: “Anh Tư, lẽ nào tôi nói không đúng à…”
Người đàn ông cúi người xuống, thẳng thừng thô bạo hôn cô. Tư Bác Văn đã hơi mất kiểm soát, nắm chặt lấy ngón tay của Lục Nghiên Tịch.
“Gọi tên tôi.”
Lục Nghiên Tịch hận bản thân dù trong tình huống này mà cơ thể vẫn không muốn rời xa anh. Cô quay đầu sang một bên không chịu cất lời, đánh lên lưng Tư Bác Văn.
Liên tục vang lên tiếng khóc nức nở: “Tư Bác Văn, đồ khốn nạn!”
Nước mắt cô chảy dài xuống chăn mà không hề báo trước, khiến Tư Bác Văn nhìn mà buồn bực trong lòng.
“Tôi khiến cô khó chịu tới vậy sao?” Tư Bác Văn nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch đang nhắm chặt mắt, lập tức cụt hứng, quay người xuống giường liếc nhìn người phụ nữ đang co rúm lại, bỏ lại một câu: “Trừ khi cô chết, nếu không nghĩ đừng có nghĩ tới chuyện hủy bỏ hôn ước.”
Một lúc lâu sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Lục Nghiên Tịch mới dám ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thảm hại của mình trong gương, không ngờ cũng có ngày mình trở nên như vậy.
Lục Nghiên Tịch cúi đầu, chợt cảm thấy khoang mũi mình hơi ẩm ướt, cô bèn nhấc tay lên quệt một cái
Máu, máu chảy từ mũi ra dính vào lòng bàn tay, không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt. Lục Nghiên Tịch sợ hãi muốn hét lên, muốn gọi Tư Bác Văn đưa cô tới bệnh viện, nhưng ngay lập tức phản ứng lại. Không được!
Anh sẽ biết hết tất cả mọi chuyện mất. Cô chỉ muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân mình thôi.
Cô hoảng loạn đứng dậy, túm lấy quần áo mặc vào, nhưng máu mũi vẫn chảy xuống không ngừng, Lục Nghiên Tịch chỉ có thể bịt mũi mình lại, không quân tâm tới bất cứ chuyện gì khác. Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, cô sợ hãi trừng to mắt lao ra khỏi cửa.
Tư Bác Văn nhìn chằm chằm chiếc giường trống trơn, nhếch môi cười nhạo, vội vã muốn đi gặp người đàn ông đó tới vậy sao?
Anh hơi mệt mỏi bước đến trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc. Suy nghĩ một lát rồi lại dụi tắt vào gạt tàn, cũng không nhớ được mình đã hình thành thói quen không động vào thuốc lá từ khi nào, chỉ vì anh biết cô không thích nó.
Tay anh siết chặt thành nắm đấm. Vì dù có tốt với cô đến đâu cũng không thể giữ lại, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi. Tư Bác Văn cười khổ quay người lại, cầm điện thoại trên bàn lên trầm giọng dặn dò: “Trong vòng hai mươi tư giờ, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch hoàn chỉnh để thu mua Hoắc Thị.”