Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta, Meo~! - Bách Lam Tỏa - Chương 17
Chắc do buổi tối nằm mơ phải thấy chạy trốn quá lâu, cho dù ở thực tại thân thể không có gánh nặng gì nhưng tâm lý của mình cảm thấy cần bổ sung năng lượng, vì thế theo bản năng muốn ăn mọi thứ.
Và quan trọng nhất là thức ăn mà con người này mang đến quá ngon, không hổ là người sống với nhiều mèo như vậy, đều rất được meo meo yêu thích!
—— Kẹo Bông Gòn ăn không ngừng miệng!
“Meoo, ăn ngon lắm, Ô Ngọc mau tới đây!”
Trong lúc đang vội mèo trắng bớt thời giờ dẩu dẩu mông nhỏ, dịch ra một chỗ trống cho Ô Ngọc.
Thật ra Ô Ngọc không đói bụng, nhưng nhìn Kẹo Bông Gòn vội vàng còn không quên mình, tâm trạng đang bực bội đột nhiên bay đi.
Nó không nhanh không chậm mà đi qua, ngồi xổm bên người mèo trắng.
Tả Thiên Thiên chỉ dùng một hộp nhựa vuông nhỏ dùng một lần để đựng đồ ăn mèo.
Nếu chỉ một con mèo thì vẫn vừa.
Nhưng hiện tại mèo đen lại đây, hai con mèo liền không thể không chụm đầu vào nhau, một hít một thở đều là hơi thở của đối phương.
Gần quá.
Kẹo Bông Gòn cảm thấy có hơi chật, nhưng nó tự mình gọi Ô Ngọc tới nên không thể chỉ lo mình ăn mà mặc kệ Ô Ngọc, thế quá không lễ phép.
Nghĩ như vậy, Kẹo Bông Gòn liền đứng dậy khỏi hộp nhựa: “Meo, Ô Ngọc ăn trước đi, ta, ta không đói.”
Rõ ràng cặp mắt tròn xoe kia tràn ngập khát vọng đối với thức ăn mèo, nhưng vì lễ phép lại làm ra một bộ dáng rộng lượng nói bản thân không đói, còn cảm thấy mình giả vờ rất tốt.
Rõ là rất đáng yêu nhưng cũng không biết chọc đến dây thần kinh nào của Ô Ngọc, một loại dục vọng muốn bắt nạt đột nhiên dâng lên.
Vốn câu nói “Ta không ăn, ngươi ăn đi” đã đến bên miệng nhưng lại bị mèo đen mạnh mẽ nuốt về.
Ô Ngọc hơi cúi đầu, các giác quan nhạy bén của nó rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Kẹo Bông Gòn đang nhìn theo miệng nó, mỗi lần mình nhai thì ánh mắt kia càng thêm nóng rực như đang chờ mong cái gì đó.
Mà khóe mắt nó quét qua liền nhìn thấy rõ mèo trắng muốn dẫm thẳng móng vuốt, thỉnh thoảng còn có động tác vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm miệng.
Nếu miệng Ô Ngọc miệng đột nhiên dừng lại thì mèo trắng sẽ lại gần thăm dò nhìn xem sao không ăn nhanh lên, mang một bộ dạng nhăn nhó.
—— Dễ bắt nạt như vậy sao.
Một bữa cơm bình thường lại bị Ô Ngọc ăn ra mùi thú vị khác
Nó ăn rất ít, chỉ là động tác hơi chậm thôi, dù sao mục đích của mèo đen cũng không phải là muốn để mèo trắng đói.
Cho nên sau đó nó ăn thêm một lát liền đưa phần còn lại cho Kẹo Bông Gòn.
Mèo trắng lập tức vui vẻ mà “Meoo” một tiếng, liền vung đuôi chạy như điên tới, không chút phát hiện mình bị đùa.
Bị nguời ta bán còn giúp họ đếm tiền là miêu tả chân thật nhất.
Ô Ngọc vẫn luôn biết tướng ăn của Kẹo Bông Gòn rất tốt.
Mèo trắng ngồi dưới đất, hai cái chân nhỏ ngoan ngoãn khép lại, tư thế từng chút từng chút mà ngậm lấy đồ ăn vô cùng nhã nhặn đoan trang, như sự cao quý đó đã khác sâu vào xương cốt.
Chỉ nhìn vậy thôi liền sẽ làm người khác cảm thấy cao không thể với tới, khó mà tiếp cận.
Chỉ cần ở chung không đến một phút, biểu tượng yếu ớt này liền giống như giấy, một chọc liền rách.
Ánh mắt của Ô Ngọc không tự giác mà ngắm nhìn trên người mèo trắng, từ đôi tai tam giác đáng yêu đến cặp mắt tựa biển sao trời, như nắng bình minh, rồi đến chân nhỏ tròn tròn, xem thế nào cũng không đủ.
Mà Tả Thiên Thiên ở một bên mặt đầy phơi phới mà giơ điện thoại chụp.
Ps: Phải im lặng, nếu không sẽ quấy rầy đến tình chàng ý thiếp của meo meo.
Tuy Tả Thiên Thiên không biết Ô Ngọc đang cuồn cuộn sóng ngầm nhưng cô sẽ bổ não! Là một người trẻ thường xuyên lướt mạng, còn không phải là một tay thiện xạ a.
Trong nháy mắt cô liền ứa ra cảm hứng, hận không thể lập tức về nhà, cho ra sản phẩm của hai vị mèo.
Tả Thiên Thiên biết làm rất nhiều thứ không giới hạn như mỹ thuật, vũ đạo, dương cầm, cắt nối biên tập…… Mở cafe mèo chỉ là sở thích.
Người trẻ thích lướt mạng, Tả Thiên Thiên cũng không ngoại lệ, cô có một cái tài khoản chuyên quay video và chụp ảnh mèo đăng lên mạng vào những lúc rảnh rỗi.
Khi hứng thú tới, sẽ tự mình động thủ vẽ vài nét đơn giản mà đáng yêu cho nhóm mèo, được các fan ôm đi làm avatar, có người thích nên Tả Thiên Thiên cũng rất vui.
Cô không cố đi hoạt động, chỉ muốn đăng thì đăng, rất tùy ý nhưng một khoảng thời gian dài cũng tích cóp được mấy chục vạn fans.
Hiện tại cô chỉ muốn lập tức về nhà vẽ tranh về hai bảo bảo ngoan ngoãn này.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác muốn vẽ mèo.
Nếu nhân cách hoá hai con mèo:
Mèo đen chắc là sẽ là kiểu anh giai lạnh lùng tóc đen mắt xanh tuy gia cảnh bần hàn nhưng tự mình nỗ lực cuối cùng lên đến đỉnh cao của đời người.
Bởi vì trước khi giàu phải sống kiểu chợ búa, cho nên trên người luôn mang theo dã tính khó thuần, hơn nữa phải luôn làm công việc tay chân nên có một tầng cơ bắp mỏng, tuy không khoa trương nhưng rất mềm dẻo rắn chắc, rất có lực, làn da ngăm.
Mà mèo trắng lại hoàn toàn tương phản với anh giai lạnh lùng.
Cô nàng sẽ là một đại tiểu thư kiêu ngạo có làn da trắng nõn nà, có gia giáo và lễ nghi tốt, đối với ai đều không nóng không lạnh, vẫn duy trì khoảng cách xã giao bình thường.
Nhưng nếu thật sự thân quen thì có thể phát hiện ở bên ngoài thì nó xa cách mà bên trong thì mềm mại.
Thật ra cô nàng không thích lễ nghĩ nghiêm khắc nhưng do gia đình dạy bảo nhiều năm làm nhất cử nhất động đều tựu nhiên mang theo vài phần nhã nhặn.
So với những quy củ trói tay trói chân đó thì tính củ cô rất dính người, muốn thời thời khắc khắc cùng người mình thích ngốc với nhau, sẽ ngọt ngào người yêu mà làm nũng, nhưng gặp việc gì cũng sẽ kiên cường mà ứng phó, có thể thích ứng hoàn cảnh mới.
Em gái ngọt ngào! Chắc luôn! Đây là hình tượng mà cô nghĩ đến khi lần đầu tiên nhìn thấy mèo trắng.
Anh giai lạnh lùng là dạng luôn không thèm để ý đến ai nhưng chỉ chỉ thích bắt nạt tiểu thư luôn được nuông chiều này.
Như học sinh tiểu học mà tranh đồ ăn với tiểu thư, sau đó ỷ vào ưu thế về chiều cao mà xem cô gái nhỏ tức giận đến mặt đỏ phừng phừng, còn mang bộ dáng muốn xem đủ.
Hình thể khác, màu da khác, gia thế khác, cao khắc thấp.
Thật là muốn làm Tả Thiên Thiên nhảy vũ điệu Disco.
Bút! Hiện tại cô muốn có bút!
Cô chờ không nổi!
Tả Thiên Thiên vội vàng nhét điện thoại vào túi, tay cô kích động đến không biết đặt đâu.
Đầu Kẹo Bông Gòn từ chậu cơm ngẩng lên, liền thấy vẻ mặt con người này hòa nhã, hạnh phúc mà nhìn nó, trong miệng còn lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.
Kẹo Bông Gòn nghi hoặc: “Cô ta làm sao vậy mèo, mặt thật đỏ, có phải bị ốm rồi không.”
Ô Ngọc cũng không hiểu, con người đều rất kỳ lạ.
Hiện tại Tả Thiên Thiên vội vã về nhà vẽ tranh, nếu không tí nữa sẽ không còn cảm hứng nữa
Nàng không dám chậm trễ, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt meo meo dỗ dành nói: “Không biết Lục Tiên sinh đi đâu rồi, vậy Tiểu Bạch muốn về nhà cùng chị hay không, nhà của chị có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi, còn có những mèo con khác cùng chơi với em nha.”
Lần này cô cũng không quên mèo đen: “Thêm Đại Hắc nữa, rất hoan nghênh nha.”
“Meo ~” Kẹo Bông Gòn nghe hiểu, nó quay đầu nhìn mèo đen: “Ô Ngọc muốn đi không?”
Ô Ngọc hỏi lại: “Ngươi muốn đi sao?”
Đuôi to của Kẹo Bông Gòn giật giật có quy luật, nó tự hỏi mình một lát, lắc đầu từ chối: “Tuy con người này rất hiểu mèo, cũng rất dịu dàng nhưng trong nhà cô ta có quá nhiều mèo, mùi hương lẫn lộn, không thích lắm.”
“Vậy không đi.” Ô Ngọc ngậm mèo trắng lên, cách Tả Thiên Thiên xa hơn.
Đáp án đã rất rõ, chúng nó không muốn về cùng mình.
Tả Thiên Thiên tuy có thấy hơi mất mát nhưng cũng không bắt ép, trước đó cô lo một mình mèo trắng đi lạc không sống nổi, hiện tại có mèo đen đi theo, ít nhất không gặp nguy hiểm.
Vì thế cô nói một câu: “Ngày mai chị sẽ mang theo thức ăn mèo cho các em” liền rời đi.
Tả Thiên Thiên vừa đi, tiếng tách tách đã không còn, hàng lang lập tức lại yên tĩnh.
Mèo trắng nghẹo đầu: “Hôm nay chúng ta đi ra ngoài không?”
Kẹo Bông Gòn không phát hiện rằng mình đã coi Ô Ngọc thành tâm phúc.
Mèo đen: “Chờ đã.”
Quả nhiên, Ô Ngọc mới vừa nói chưa lâu, ngoài Lục Tục Sinh ra hình như không còn ai sẽ tới tòa nhà cũ kỹ này nữa, vậy mà tầng dưới lại có tiếng bước chân.
“Ở… tầng… hai… sao?”
“Đúng vậy, định vị hiển thị nơi này. Nhưng anh Bùi à, chúng ta thật sự tìm một con mèo để làm nhiệm vụ sao?”
Một giọng nói xa lạ làm lỗ tai Kẹo Bông Gòn giật giật, theo bản năng chạy về phía sau Ô Ngọc, làm như vậy nó sẽ có cảm giác an toàn.
Ô Ngọc tùy mèo trắng tránh né, thân hình như núi lớn dựng lên làm một tuyến phòng thủ không thể vượt qua.
Cái đuôi thon dài nhẹ nhàng quét chân Kẹo Bông Gòn, như là trong lúc lơ đãng chạm phải, lại như gãi đúng chỗ ngứa mà trấn an.
Cầu thang chỉ dài có như thế nhưng hai người kia lại đi rất chậm, Kẹo Bông Gòn chờ đến nhịn không nổi mà ló đầu nhỏ từ đằng sau Ô Ngọc ra nhìn, hai người kia mới thong thả lên đến.
Vóc dáng người đàn ông đi phía trước vừa gầy gò vừa rất cao nhìn như một cây trúc,
Ngũ quan của hắn rất đẹp nhưng hốc mắt quá sâu, gò má quá cao, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bộ dáng không giống người cũng không giống quỷ.
Toàn thân người đàn ông chỉ có con búp bê Tây Dương mặc váy cưới đang được bế là thu hút ánh nhìn nhất.
Búp bê Tây Dương rất tinh xảo, da màu trắng bệch nhưng rất đầy đặn, so với người đàn ông gầy như quỷ, nó càng giống con người hơn.
Đi đằng sau người đàn ông cao gầy là một thiếu niên mặc một chiếc áo hoodie rộng.
Lông mày của cậu thiếu niên đính một đinh bạc.
Một cái tai có ba cái lỗ, mỗi một cái lỗ đều đeo hoa tai màu đen.
Từ cổ đến xương quai xanh đều xăm kín, rất theo trào lưu.
Mặt mày cậu ta sáng sủa, rõ ràng là bộ dáng cực kiêu ngạo nhưng khi nói với người đàn ông cao gầy thì ánh mắt luôn kính sợ, thậm chí còn cố tình duy trì khoảng cách với người đàn ông đó.
“Anh Bùi, con mèo kia có phải là con chúng ta muốn tìm không?” Thiếu niên Âu Dương Dập mặc theo trào lưu chỉ vào Ô Ngọc hỏi.
Đôi mắt màu xám của Bùi Hữu Thanh ảm đạm không có tiêu cự, động tác của hắn chậm chạp, hơi chuyển động cổ qua đi xem, cứng đờ như người gỗ.
Miệng hắn như không mở, kéo dài làn điệu nói: “Là… nó…”
Âu Dương Dập quá vui hết mức, chạy chậm đến trước mặt Ô Ngọc, giơ lên giấy chứng nhận đã sớm chuẩn bị tốt trước mặt mèo đen.
“Xin chào, chúng tôi là viên chức mà cục Điều Đặc phái tới cùng làm nhiệm vụ với cậu, tôi là Âu Dương Dập, vị này tên Bùi Hữu Thanh. Ta là người giám sát của Bùi tiên sinh, chịu trách trách nhiệm giám sát sinh hoạt hàng ngày và trạng thái của Bùi tiên sinh.”
“Meo.” Ô Ngọc trầm ổn mà lên tiếng.
Nó biết người giám sát, giống như là người chuyên huấn luyện người thường.
Trong cục có vài người chơi từ trò chơi về, hơi thở dị loại quá nặng, không thể sống trong xã hội bình thường, lúc này phải ký hợp đồng bảo mật cho người giám sát kèm một một trợ giúp bọn họ hòa nhập xã hội.
Âu Dương Dập được đáp lại, càng hăng hái: “Vậy chúng ta đi thôi, xe đã ở dưới.”
Ô Ngọc vốn đang đợi bọn họ, hiện tại đến rồi cho nên cũng không cọ xát nữa, ngậm mèo trắng đi theo.
“Từ từ!” Âu Dương Dập ngăn cản động tác của mèo đen, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, trong miệng không ngừng nhắc: “Nhiệm vụ rõ ràng nói chỉ có một con mèo đen mà, sao lại thêm một con màu trắng, má, lần đầu tiên làm nhiệm vụ liền gặp vấn đề, rốt cuộc có thể mang theo hay không, làm sao bây giờ làm sao bây giờ…”
Ô Ngọc:?
Bùi Hữu Thanh trực tiếp ngắt lời niệm chú của Âu Dương Dập: “Mang… hết… đi…”
“Trong 《thủ tục của người giám sát》 cũng không viết loại tình huống đặc biệt phải làm này thế nào mà?” Âu Dương Dập sửng sốt một chút, “Được, đi!”
——
Ngồi trên xe, Âu Dương Dập bắt đầu nói thông tin nhiệm vụ cho Ô Ngọc và Bùi Hữu Thanh: “Nhiệm vụ lần này là bắt một người chơi cấp C và đồng đội của hắn đang chạy trốn.”
“Người chơi này vì mới trở về thế nên không muốn bị cưỡng ép hạn chế, cho nên đã vận dụng năng lực 【không gian truyền tống】 có được trong trò chơi chạy mất, trong lúc chạy còn tạo thành một đội với những người chơi đang chạy trốn bên ngoài, liên tục phạm tội.”
“Khoa Điều tra đã tiến hành so ánh bản án và thăm dò hiện trường, dự đoán mục tiêu tiếp theo của bọn họ rất có thể là hai anh em.”
“Cho nên tôi và anh Bùi sẽ tạm thời thay thế thành hai anh em đó trước, sau đó điều tra sâu hơn, loại bỏ tận gốc bọn tội phạm này… Đậu! Ấy ấy mèo con dừng dừng dừng, đừng chạm vào anh Bùi của tôi!”
Kẹo Bông Gòn vô tội quay đầu: “Meoo ~”
Không còn kịp rồi, móng vuốt của nó đã đụng vào váy của búp bê Tây Dương.
Âu Dương Dập sợ tới mức thân thể run lên, con búp bê Tây Dương kia là mạng của Bùi Hữu Thanh mệnh, sợ là con mèo trắng này sẽ thành bãi máu tươi đi.
Cậu ta lập tức muốn cầu tình với người đàn ông kia.
Thấy Bùi Hữu Thanh chậm chạp cúi đầu, cặp mắt màu xám mê mang mơ hồ nhìn đến động tác của Kẹo Bông Gòn, gân xanh trên tay nổi lên, ác ý mãnh liệt che trời lấp đất nhét đầy chiếc xe nhỏ, như giây tiếp theo liền bùng phát mà giết mèo.
Ánh mắt Ô Ngọc trầm xuống, cái đuôi nó dựng thẳng lên, nanh vuốt sắc bén như lưỡi dao sắc từ thịt lót vươn ra.
Khi không khí lạnh đến độ âm thì một giọng nói của cô gái hoạt bát vang lên phá vỡ giằng co.
“Oa! Là mèo con, thật đáng yêu, Tá Khê thích meo meo, anh trai không được bắt nạt nó.”
Giọng nói kia phát ra từ trong ngực Bùi Hữu Thanh… Là Búp bê Tây Dương?
Âu Dương Dập mở to mắt nhìn.
Nhưng búp bê Tây Dương rõ ràng vẫn là búp bê Tây Dương.
Tuy tinh xảo và sinh động đến mức giống như người thật nhưng không thể có sự sống, thậm chí miệng còn không mở thì nó nói chuyện kiểu gì?!
Cậu ta còn chưa nghĩ ra lý do liền thấy Bùi Hữu Thanh ôm búp bê Tây Dương vào trong ngực dỗ: “Không… bắt… nạt, đừng… tức… giận…”
Giọng nói tự xưng “Tá Khê” kia rất ngang ngược: “Nhanh! Để em sờ nó.”
“Được… “
Bùi Hữu Thanh cầm tay búp bê, muốn đặt nó lên đầu mèo.
Kết quả là vị trí đó của Kẹo Bông Gòn đột nhiên bị Ô Ngọc thay thế được, mèo trắng được mèo đen che ở phía sau, con mắt xanh thẫm u ám đến mức làm người ớn lạnh.
“Tá… Khê… muốn… sờ…” Bùi Hữu Thanh lại cố chấp nói: “Tá… Khê… muốn… sờ…”
Ô Ngọc cứ như nghe không hiểu, che giấu toàn thân mèo trắng.
Trên người nó bắt đầu lóe ra ánh xanh như đôi mắt cùng màu, lóe lóe chớp chớp, thoắt ẩn thoắt hiện, làm mèo đen nhìn càng giống như là mèo u linh trong tiểu thuyết U Minh Quỷ Hỏa đi ra.
Bộ dáng này dù là Kẹo Bông Gòn cũng là lần đầu tiên thấy.
Âu Dương Dập rốt cuộc cũng biết vì sao nhiệm vụ lại nhấn mạnh nhất định phải mang theo mèo đen.
Có mèo đen tên Ô Ngọc này, lo gì nhiệm vụ không thành!
Nhưng hiện tại cậu ta muốn khuyên thế nào hả!!!
Ba cái hoa tai của Âu Dương Dập rung “Ong ong”, đang nhắc nhở cậu ta rằng 〔giá trị quái dị〕 ở đây đang nhanh chóng tăng lên, sắp đến giá trị giới hạn.
Thật sự nếu không áp dụng biện pháp ngăn lại, hoa tai liền sẽ báo cáo tình huống nơi này đến Khoa tình báo.
Khoa tình báo sẽ phái bộ đội vũ trang tới đây bắn bọn họ mất.
Muốn sống mà!
Cậu ta run run rẩy rẩy chen vào nói: “Anh Bùi à…”
“Quên đi, Tá Khê không muốn sờ nữa, anh trai lấy tay của em về đi.”
“Được…” Bùi Hữu Thanh rất nghe lời, lập tức đặt tay búp bê Tây Dương lên váy, thuận tiện giúp búp bê sửa làn váy.
Phù, một cuộc chiến tranh sắp bùng nổ vô hình hóa giải, Âu Dương Dập nhẹ nhàng thở ra.
Cậu ta ngồi ở giữa, bên trái là hai con mèo, bên phải là Bùi Hữu Thanh và con búp bê Tây Dương tên Tá Khê.
Ranh giới rất rõ ràng.
Ánh sáng trên người Ô Ngọc đã biến mất, nó thoải mái mà vòng Kẹo Bông Gòn vào trong ngực, miệng đặt bên tai mèo trắng nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi có phát hiện gì?”
“Meo ~” Lỗ tai Kẹo Bông Gòn dựng lên, đôi mắt màu lam vàng sáng lấp lánh vui vẻ nói: “Sao Ô Ngọc biết?!”
Ô Ngọc định nói là ngươi quá dễ hiểu.
Mà mèo trắng đã hứng thú bừng bừng bắt đầu giải thích: “Người kia chắc đã chạm qua Sen, trên người hắn còn sót lại mùi nhưng rất nhạt, chắc đã được một thời gian.”
Nói xong, còn kiêu ngạo mà giật giật cái mũi nhỏ trắng hồng.
“Giỏi lắm.” Ô Ngọc nghiêm túc khen một câu, sau đó như suy nghĩ gì đó.
Nó không ngửi được cái gì mà mùi của Sen chắc do mình không ở cung người đàn ông kia nên không biết mùi của hắn.
Cũng có thể giải thích rằng Bùi Hữu Thanh và Lục Tục Sinh đều làm việc trong cục Điều Đặc, hai người có thể coi là đồng nghiệp, nói không chừng bọn họ từng có giao tình cho nên không cẩn thận đụng tới búp bê lưu lại mùi… Nhưng quá quá miễn cưỡng, đó là bảo bối của Bùi Hữu Thanh, hắn thật sự sẽ để người khác chạm vào sao?
“Đương nhiên rồi!” Cái đuôi của Kẹo Bông Gòn vểnh cao, nói: “Con búp bê kia thế mà có thể nói chuyện với mèo, ta còn chưa thấy bao giờ!”
Hử? Ô Ngọc nhướng mày, nó nhìn chằm chằm mèo con nhìn kỹ trong chốc lát một lúc, xác định Kẹo Bông Gòn thật sự đang cảm thán, không khỏi bất đắc dĩ: “Ngươi thật sự cảm thấy búp bê đang nói chuyện?”
Meo meo meo? Chẳng lẽ không phải?
Kẹo Bông Gòn đúng lý hợp tình nói: “Ô Ngọc không nghe được sao, là giọng nói của một cô gái rất hoạt bát, ta nghe rất rõ nha.”
Ô Ngọc nhắc nhở: “Búp bê không mở miệng.”
“Đúng vậy!” Kẹo Bông Gòn lúc này mới kịp phản ứng: “Nó không có mở miệng, sao nói được chứ.”
Ô Ngọc tiếp tục dẫn dắt: “Bụng người đàn ông kia động.”
“Bụng động… Có sao?” Kẹo Bông Gòn vừa rồi đặt toàn bộ chú ý lên búp bê, hoàn toàn không nhìn ra hành động kỳ quái của người đàn ông cao gầy.
Ô Ngọc cảm thấy không thể lại làm khó mèo trắng, nói thẳng nói: “Là tiếng bụng.”
Nói xong nó đột nhiên không báo trước mà nâng cằm lên, sau đó nặng nề đè lên cái đầu không thông minh của mèo trắng thoải mái mà híp mắt, mèo ngốc.
Kẹo Bông Gòn không kịp phòng bị, cố gắng quay đầu, nghi hoặc nói: “Bụng, tiếng bụng là cái gì?”
Cũng không thể trách Kẹo Bông Gòn không biết.
Tiếng bụng cần kỹ xảo, cần huấn luyện chuyên nghiệp, cuộc sống hằng ngày rất ít thấy, chỉ có talk show hay biểu diễn linh tinh… Trường hợp đặc biệt mới xuất hiện.
“Là dùng bụng động mà phát ra tiếng.” Ô Ngọc nói rất đơn giản, chủ yếu giải thích cho mèo trắng.
Nhưng như này cũng đủ để Kẹo Bông Gòn kinh ngạc: “Dùng bụng nói chuyện?!”
Nó meo meo quay đầu nhìn về phía bụng của người đàn ông, bởi vì có búp bê che nên Kẹo Bông Gòn không nhìn thấy gì, nhưng cặp mắt hai màu lam vàng kia vẫn tràn đầy bội phục cùng kinh ngạc.
Từ từ!
Kẹo Bông Gòn đột nhiên phát hiện một điểm: “Vậy hắn vừa mới nói chuyện cùng mình sao?”
Tự mình dỗ mình?!
Ô Ngọc vung đuôi, ảnh ngược của con búp bê tinh xảo mặc váy cưới trong đôi mắt sáng màu xanh lại không hề giống vật sống, nửa ngày sau nó mới trả lời: “Thế thì không nhất định.”