Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Miên Miên Hựu Khốn Liễu - Chương 34: Cậu giả bộ đáng thương, tôi buồn nôn
- Trang Chủ
- Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Miên Miên Hựu Khốn Liễu
- Chương 34: Cậu giả bộ đáng thương, tôi buồn nôn
Ánh mắt thản nhiên nhưng kiên định của Ôn Vãn khiến Lý Nhiễm hơi cảm động.
Dù sao cũng không có ai đăng ký, Ôn Vãn đã nhất quyết muốn tham gia, để cô bù cho đủ số lượng vậy!
Lý Nhiễm nhanh chóng đăng ký, nói với Ôn Vãn chỉ có hai ngày, phải nộp bài dự thi trước thứ Sáu.
Tiết đọc buổi sáng kết thúc sớm, ngay khi chuông hết giờ vang lên, trong lớp lần lượt vang lên tiếng cười.
Liên miên bất tận, họ đều đang chế nhạo Ôn Vãn không biết tự lượng sức.
Đinh Hạo và Đinh Nhiên quay đầu lại, nhìn Ôn Vãn vẻ mặt buồn bực nghịch điện thoại, phát hiện có hai ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình, Ôn Vãn đành phải tắt di động trước, ngẩng đầu.
“Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đinh Nhiên chỉnh kính, thở dài nói: “Cậu có biết cùng cậu tham gia thi đấu là ai không?”
Ôn Vãn gật đầu, “Tôi biết, bọn họ là một trong những người giỏi nhất trong lớp chọn!”
“Biết rồi còn đăng ký à?” Đinh Hạo vỗ trán nói: “Lần này hay rồi, học sinh trong lớp đều chờ xem trò cười của cậu đó!”
“Các người làm sao biết tôi nhất định sẽ thua?”
Ôn Vãn cầm bút lên tùy ý xoay xoay, bên môi nở một nụ cười giễu cợt, “Không chừng, tôi là một con hắc mã đấy?”
Hai anh em nhìn nhau đồng thanh thở dài: “Mong là vậy!
Trong thâm tâm họ biết rằng, lần này Ôn Vãn đối đầu với nhiều học sinh giỏi như vậy, nhất định sẽ bị đánh bại, nhưng.. bọn họ vẫn lựa chọn ủng hộ cô!
Mây đen từ từ tan đi, đến gần trưa thì trời quang mây tạnh.
Ôn Vãn hẹn Bạch Lộ gặp nhau ở căng tin, cùng nhau ăn cơm.
Nhưng 20 phút trôi qua, Bạch Lộ vẫn không xuất hiện, gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều không trả lời.
Ôn Vãn lo lắng, đi thẳng vào lớp 12 (1).
Khi cô đến cửa lớp, trong lớp có rất ít người, Bạch Lộ đang bị một nhóm nữ sinh vây quanh chế nhạo–
” Cậu vẽ cái gì cũng không nhìn, chỉ là loại rác rưởi này, còn muốn cạnh tranh cùng Ôn Cần và Lâm Đông? “
” Phàm là người có chút hiểu biết, đều biết cậu không xứng! “
” Cậu khóc cái gì, giống như là hai chúng tôi bắt nạt cậu vậy! “
” Cậu giả bộ đáng thương, tôi buồn nôn! “
..
Khí tức của Ôn Vãn gần như tối sầm lại ngay lập tức.
Cô bước nhanh tới, sắc mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ,” Tránh ra. “
Một đám nữ sinh quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Ôn Vãn thì không khỏi rùng mình, bị khí thế mạnh mẽ của cô khuất phục, co rúm qua một bên.
Khoảnh khắc Bạch Lộ nhìn thấy Ôn Vãn, giống như một vị thần giáng thế, lập tức an tâm.
Cô nhào tới ôm Ôn Vãn, đặt một bàn tay trắng nõn lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng sờ:” Đừng sợ, lau nước mắt đi. “
Cô liền làm theo, sau đó được Ôn Vãn che chở sau lưng.
Ánh mắt lạnh như băng của Ôn Vãn quét qua những cô gái này từng người một, cuối cùng, dán chặt vào tờ giấy vẽ bị nhàu nát ném trên mặt đất, bên trên còn in dấu giày đen.
Trên bức tranh là một đêm đầy sao được phác thảo bằng bút chì màu, dưới màn đêm là một tấm lưng gầy cô đơn lạnh lẽo.
Ôn Vãn híp mắt,” Ai ném? “
Mấy nữ sinh xô đẩy, cuối cùng, đẩy một cô gái da ngăm đen đeo kính ra.
Cô gái lắc đầu với vẻ mặt sợ hãi và tội lỗi.
Ôn Vãn không hỏi Bạch Lộ rằng cô gái này có làm điều đó hay không, cho dù cô ấy là hình nhân thế mạng, nhưng chung quy, cô ấy là một trong những thủ phạm.
Ôn Vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô,” Đem tác phẩm của Bạch Lộ, nhặt lên.”