Another Ending - Chương 15 - Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Trên Đảo [16+]
Hôm nay có thêm hơn hai mươi người trở về từ khu vực tam giác nóng Thái Bình Dương. Chuyện rôm rả nhất họ bàn tán lại là chuyện ngày hôm qua cả Kha và Ghost S đã xuất hiện trong phòng tắm chung. Tuy không thể được tả chi tiết cơ thể trắng ngần nõn nà kia của chàng sát thủ kích sát siêu đỉnh của tổ chức nhưng chuyện Kha bị vấn đề cơ thể cần che đậy đã được loại bỏ. Hơn nữa anh lại ngang nhiên đụng chạm Min Kook bằng tay không cũng làm mọi người hào hứng. Câu chuyện giờ chuyển qua Min Kook và Kha đã làm những gì trong phòng riêng. Chuyện này cũng mặc định Kha đang làm bảo kê cho Min Kook.
Lại là cái phòng ăn như cái chợ này tiếp tục thêu dệt lên những câu chuyện xuân hoa thu nguyệt, lưu luyến tình ái của hai chàng trai hai mươi mốt tuổi.
– Tôi chẳng thể tưởng tượng được ra hai thằng ấy quấn quýt bên nhau.
– Mày ghen tị à?
– Do chúng mày gay nên chúng mày nghĩ được ra mấy thứ này.
– Mày cứ hình dung như hai đứa con gái với nhau đi. Hai chúng nó cũng mảnh mai như hai đứa con gái còn gì.
– Cũng đúng là khi tưởng tượng ra hai đứa con gái quấn lấy nhau thấy hấp dẫn hơn nhiều đấy.
Tiếng bàn tán chẳng dứt dù hai nhân vật chính đã đi vào giữa khu nhà ăn. Min Kook khép nép đi bên Kha như dè chừng biểu hiện của Kha nhưng đúng là cái gương mặt kia có bao giờ thay đổi sắc thái đâu, dù là đang ngồi trong lòng hắn thì gương mặt ấy vẫn thản nhiên như không có gì.
Kha đã ăn xong nhưng thao tác chậm hơn mọi lần trước, Min Kook thấy Kha đã ăn hết nên cũng vội vã ăn cho xong để đi theo. Min Kook thầm nghĩ hình như anh ấy đang cố tình chờ mình. Dù chỉ có một phần trăm hy vọng điều đó là sự thật cậu vẫn muốn tin. Ngang qua một tên lính Min Kook nhận được chút ám hiệu nhưng cậu vẫn bước theo Kha. Trở về Phòng Min Kook loay hoay chuẩn bị đi tắm. Kha cản lại:
– Lát đi với tôi.
– Không phải anh luôn tắm một mình sao?
– Cậu không cần nghe theo chúng nữa.
– Nhưng…
– Không phải cậu có tôi bảo kê rồi sao?
– Anh? Thật sao? Là anh đã đồng ý? Sao anh lại đồng ý? Tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ làm vậy. Anh quyết định từ khi nào?
Min Kook đầu như nhảy múa mà liến thoắng luôn miệng. Lại thêm một ngày vui trong đời với chàng trai bé nhỏ này. Cậu hấp tấp đến mức quên cả nơi đã bị chấn thương mà đập phải thành đầu giường. Kha đặt tay lên cằm nhìn vẻ mặt và cử chỉ của Min Kook mà loé lên ý nghĩ: ” Chắc lúc rời khỏi đây phải dẫn cậu ta đi theo thôi”. Anh thầm cười khi nghĩ đến cảnh tượng mang theo một cậu nhỏ dễ thương tới phân cục chính chắc sẽ làm náo loạn lên mất.
Min Kook thoáng thấy nét cười của Kha mà khựng lại trước sự đẹp đẽ, mới lạ ấy. Dù chỉ là thoáng chút tươi trên áng mi và khoé miệng cũng là thứ Min Kook chưa từng được nhìn thấy trong suốt những tháng ngày sống chung vừa qua. Cậu đắm chìm vào nụ cười ấy như bị lạc vào một kỳ quan mới lạ.
Min Kook như bị điểm huyệt mà đứng yên không nhúc nhích ngắm nhìn Kha, khuôn mặt cậu thay đổi liên tục từ ngạc nhiên, nghiêm túc sang tình tứ rồi lại ngượng ngùng. Kha vẫn chống tay đỡ cằm nhìn Min Kook và lần này anh mỉm cười thực sự. Một nụ cười rõ ràng hơn, lâu hơn, thoải mái hơn bao giờ hết. Min Kook lại quay sang nét mặt rưng rưng nhưng vẫn không dám rời mắt phí phạm một tích tắc nào.
– Anh cười rồi. Tuyệt quá.
– Chỉ vì tôi cười mà cậu cho tôi xem show nét mặt nội tâm sao?
– Kha. ( “Đi đi” MinKook cố tình phát âm theo tiếng Hàn)
– Hửm?
– Tôi muốn hôn.
Min Kook lại hỗn loạn trong tâm trí: ” nói ra mất rồi, lỡ nói ra rồi, làm sao đây? Anh ấy sẽ ghét mình thì sao? Anh ấy không gay, từng thấy anh ấy với phụ nữ rồi mà…”
Kha từ chối:
– Tôi không hôn.
Anh không giải thích chuyện vì sao không hôn, không muốn hôn hay chính xác là không thể hôn. Min Kook xua tay với gương mặt bối rối:
– Không, tôi chỉ buột miệng thôi
Min Kook chỉ muốn mắng bản thân thật điên rồ và quay đi.
– Đi tắm.
– Anh tắm trước đi.
– Lúc này tôi không để cậu đi tắm một mình được.
– Anh quản cả chuyện tôi tắm?
– Tôi đang bảo kê cậu đấy.
Min Kook lại bị thuyết phục rồi. Cậu chấp nhận đi tắm cùng Kha và giờ khuya. Không phải với chuyện đi tắm cùng nhau này đã chính thức công khai hai người rồi sao? Min Kook vừa mừng vừa lo nhưng quả thật bên cạnh Kha anh quá khó kiểm soát cơ thể. Để đề phòng một lần nữa không xuất hiện chuyện xấu hổ kia nên Min Kook tắm chọn gian tắm rất xa Kha. Kha thấy rõ sự lúng túng ấy nên cũng không ép buộc gì, khi vừa lột áo anh liền cảm nhận được động tĩnh phía bên kia bể nước nên kéo Min Kook vào gian buồng có rèm phía trong cùng. Min Kook bị bất ngờ ép vào góc tường mà hoang mang. Phía căn rèm này ngập tràn sự ám ảnh khiến người anh bỗng run lên rồi khuỵ đầu gối xuống. Kha điềm tĩnh ngồi xuống vô vào lưng Min Kook như đã biết được phần nội tình:
– Tôi đây. Là tôi!
Min Kook vẫn không ngừng run lên từng hồi rồi bỗng nước mắt không hẹn mà lã chã tuôn rơi. Anh không khóc vì cái quá khứ ở trong không gian này mà anh khóc vì hổ thẹn, khóc vì tủi thân, khóc vì có phải chăng Kha đã biết hết tất cả. Anh chợt loé lên ý nghĩ có khi nào Kha đã biết đến quá khứ dơ dáy của bản thân cậu vì vậy mà Kha từ chối hôn cậu? Tất cả những gì Kha đang làm phải chăng là vì thương hại cậu? Cậu lại nghĩ không phải hiện thực là bản thân mình đang trèo quá cao sao? Đây là người đàn ông có tương lai nhất tổ chức, những nhiệm vụ anh ấy hoàn thành có lẽ đã nhận được khoản thù lao đủ để anh ta sống sung sướng cả đời cùng người anh ta yêu thương thật sự, còn bản thân lại quá thấp hèn, nhơ nhuốc. Nghĩ đến đây Min Kook không khỏi nghĩ thêm về quá khứ xa hơn khi bản thân là đứa mồ côi không có tiền đồ, đến học lực cũng luôn ở mức trung bình, gương mặt quá bình thường nên chỉ dám nhìn người mình thích từ xa. Hèn nhát, đúng là hèn nhát thật.
Cậu cũng muốn được tiếp tục sống với bố mẹ, muốn được bên cạnh em trai, được đi học đại học, tham gia câu lạc bộ sinh viên rồi sau đó tốt nghiệp và được làm một nhân viên văn phòng ngày tám tiếng cùng đồng nghiệp, tối tăng ca, cuối tuần đi ăn cùng gia đình, cùng bạn bè, đồng nghiệp… Càng nghĩ Min Kook đào sâu những quá khứ u tối của mình khi đã tự bán thân mình đến đây làm trò tiêu khiển cho một lũ đực rựa rồi tự chặn đứt cuộc sống có thể làm con người… Nước mắt cậu không thể ngừng rơi khi bản thân cứ miên man, đắm chìm trong những suy nghĩ tự dìm bản thân trong sợ u tối.
– Nghe này Min Kook… nghe này…
Kha liên tục giữ hai tay trên gương mặt Min Kook lay qua lại. Min Kook dần thoát khỏi mớ lộn xộn trong đầu và bĩnh tâm một chút khi Kha nói:
– Có tôi ở đây rồi.
– Anh hôn tôi, à không, anh ôm tôi được không?
Nói rồi nhưng Min Kook vẫn đang dằn vặt mình trong suy nghĩ: ” Mày thảm quá, lại cầu xin tiếp sự thương hại của anh ấy rồi, mày không thể được anh ấy ôm lần nữa đâu, nếu như vậy mày sẽ lại thèm thuồng lần hai, lần ba.. mày chỉ đáng…
Suy nghĩ lại một lần nữa gián đoạn bởi cánh tay của Kha. Vẫn là Kha chủ động nhưng lần này cái ôm này đã khác. Kha không có bao tay, hai người cũng đang không bị cách bởi lớp áo nào hết. Kha đã thực sự vòng tay ôm trọn lấy cơ thể Min Kook. “Không được rồi nước mắt lại chảy, thật không hiểu lúc này tại sao nước mắt lại chảy ra nữa, không hẳn vì buồn, không hẳn vì vui, không hẳn vì tủi thân mà nhiều hơn đó là mãn nguyện. Mãn nguyện vì đã gặp Kha, được ở bên anh ấy, được anh ấy bảo vệ và giờ anh ấy còn nghe lời mà ôm mình vào lòng”.
Có lẽ lâu rồi mới có cơ thể chạm vào mình lại nằm gọn, thổn thức trong lòng như một chú mèo ướt mưa nên Kha cảm nhận được thứ cảm xúc khác lạ. Anh có chút nhíu mày như suy nghĩ thứ gì đó không hợp lý với những gì đáng phải diễn ra. Có lẽ đây là lần đầu Kha ôm người khác mà lại dồn tâm tư như vậy. Với anh đây là một cảm giác mới mẻ, khác lạ chưa từng trải qua, chưa thể nhận định điều này tốt hay xấu nên anh cảm thấy bản thân cần thoát ra tình trạng này ngay lập tức. Anh đẩy Min Kook ra bằng hai tay rồi xịt vào nước vào người cậu trai vẫn còn đang dớm nước mắt kia. Min Kook bất ngờ vì làn nước cũng không ngờ trong gian này lại có vòi dẫn nước tới.
– Ở đâu ra vòi nước vậy?
– Tự tắm hay tôi tắm cho cậu?
Min Kook giật lấy vòi nước:
– Tự tắm
Min Kook lại có một đêm trông ngủ mà đau đáu nhìn vào tấm lưng đang quay về phía mình ở giường bên. Cũng may là khác giường chứ gần hơn nữa thì cậu lại không thể kiềm chế được mà ôm anh ấy mất.
Hết chương 15: .
Mong các web reup giữ nguyên bìa sách và tên tác giả. Cảm ơn!