Another Ending - Chương 8 - Ngày Thứ 8 Trên Đảo
Tiếp theo đó là những chuỗi ngày khá yên tĩnh tại phân khu này. Kha vẫn là trợ giảng của tên Ghost S hà khắc dù trong những ngày đó có thêm rất nhiều người được đưa đến phòng y tế. Tuy nhiên Kha nhận định Josh S thật sự là giáo quan có tài và Kha luôn có thiện cảm với những người mạnh mẽ nên với anh những ngày tháng làm việc chung khá thuận lợi. Min Kook thì vẫn hoạt bát dù có đôi lúc lại mất tích không lý do nhưng có vẻ như điều đó không làm ảnh hưởng gì đến người bạn cùng phòng là Kha.
Tại phòng ăn ngày thứ hai mươi tám:
– Tên đó mới đến đây được một tháng thôi ư. Sao tôi thấy như tám tháng trôi qua rồi thế?
Tiếng bàn tán lớn đến mức đầu phòng đến cuối phòng đều nghe thấy. Đúng là mọi người lại bàn tán về tay sát thủ hàng đầu của tổ chức được điều về đây. Những tưởng rằng hắn sẽ là đối thủ đáng gườm của tên giáo quan tàn độc kia nhưng giờ dường như hai kẻ đó lại cùng hội cùng thuyền gây bao nhiêu khó khăn cho việc học và luyện tập của những người ở đây. Từ khi Kha đến giáo trình dành cho học viên càng lúc càng nặng, càng nhiều người bị thương hơn. Không chỉ riêng học viên mà cả Kha cũng có vài lần chảy máu, bầm tím vì những sự cố bất ngờ không thể dự đoán thông qua những bài học khó nhằn.
Cũng ngỡ mọi thứ cứ như vậy mà yên bình cho đến ngày Kha được tiếp tục nhận nhiệm vụ thì ngay hôm đó có cuộc thực chiến ngoài trời đột ngột. Vì diện tích của đảo chỉ vỏn vẹn năm ki lô mét vuông, không có nguồn nước nổi lại ít cây tán lớn nên nơi đây được bố trí gần như hoang sơ trên bề mặt. Đảo không có tên quốc tế và nằm trong vùng biển phi quân sự. Cả đảo chỉ có một bến cảng dành cho tàu lớn nhưng lại có rất nhiều đường nhỏ dẫn tới những nơi neo đậu khác để dễ cho công tác di tản khỏi đảo khi cần thiết. Ngoài ra còn có đường sân bay dành cho máy bay cần cất/ hạ cánh ở giữa đảo tuy nhiên chúng gần như bị hư hại khá nhiều do ít được tu sửa. Khu căn cứ nằm phần lớn về phía Đông của của đảo, trên nóc toà nhà có sáu sân đậu cho máy bay trực thăng. Tất cả bố trí trên đảo chỉ có vậy không có gì đặc biệt ngoài các mỏm đá sắc nhọn trải từ ngoài khơi đến sát bờ khiến tàu lớn chỉ có thể tiến vào bằng một lối duy nhất.
Vừa vào đúng bữa tối được ít phút tất cả được điều động hành quân tác chiến bất ngờ khiến mọi người nháo nhào. Lệnh tập kết trên mặt đất chỉ có hai phút. Chắc chắn chuyện này Kha sẽ là người làm tốt nhất vì lúc nào trên người anh cũng chỉnh chu quân phục, tư trang đầy đủ. Anh nuốt miếng cơm trong miệng, đếm nhẩm trong đầu đến sáu và bật dậy quay về phòng lấy vật dụng rồi đi tới hành lang thang bộ leo nhanh lên trên. Min Kook chạy theo ngay sau Kha nhưng thể lực không bằng nên tuột lại phía sau từ lúc nào. Phải sau mười hai phút quân số mới đầy đủ và xếp hàng cho cuộc hành quân quanh đảo. Những người ở đây đủ lâu đã trải qua nhiều cuộc điều động bất ngờ và thành thạo địa thế của đảo vẫn có nét mặt khá lo lắng vì lần này không biết tên Ghost quỷ quyệt có bày ra trò gì không.
Giáo quan Brice từng là giáo sư hàng đầu ngành cơ khí đang phụ trách lớp vũ khí quân sự chắp tay bước qua lại nhìn qua một vòng những tên lính đã xếp hàng ngay lối dù ánh sáng buổi chiều còn lại khá yếu:
– Hành quân quanh đảo ngay trong đêm nay. Chia làm hai đội. Một đội hành quân đến phía Nam của đảo. Một đội chèo thuyền về đảo Kép. Đóng quân tại địa điểm tập hợp, chưa có chỉ thị thời gian dỡ trại. Hành động.
Dứt lời theo đúng hàng lối đã xếp mọi người đi theo hai hàng bắt đầu hành quân quanh đảo như theo chỉ thị. Gost S không có mặt nhưng điều lo lắng chính là câu: “ Chưa có chỉ thị thời gian dỡ trại”. Có khi nào bị đày ngoài trời luôn cả tuần không?
Thời tiết trên đảo đặc trưng của biển đông Thái Bình Dương. Ban ngày nắng như thiêu đốt, ban đêm gió giật cấp lớn, biển động mạnh. Đôi khi có những ngày giông bão ập tới không báo trước kéo dài cả tháng. Hơn hết bờ Nam của đảo sở hữu địa hình hiểm trở nhất của đảo, trái ngược lại hoàn toàn với bờ Bắc là đồng cỏ thấp trải ra biển. Bờ Nam vừa không có cây lại có gió nóng kèm theo đá nhọn mọc lên từ biển như bàn chông xâm chiếm lên địa hình. Nguồn nước hay thức ăn đều không có. Còn đảo Kép là đảo sinh tồn được đặt nhiều cạm bẫy nằm phía bờ Đông sau lưng phân khu chính được ví như thử thách sống còn dành cho những tên cứng đầu.
“Trời đánh không tránh miếng ăn” mọi người còn chưa kịp ăn xong bữa chiều thì đã bị điều đi khiến tâm trạng mọi người đều không thoả mái. Nhưng tất nhiên trong balo tư trang mọi người cũng kịp mang theo lương khô và nước uống. Từng phòng đều có sẵn lều dựng để ứng phó khi cần thiết nhưng chưa rõ lần này các giáo quan có chia lều theo phòng không. Kha và cả Min Kook hẳn là những thành viên không phạm kỷ luật nên được xếp theo nhóm hành quân quanh đảo.
Với tốc độ hành quân trên địa hình hiểm trở phải đến tối mọi người mới đến được bờ Nam của đảo. Không như những gì mọi người tưởng tượng trước đó, trên đường hành quân không hề có trở ngại hay cuộc tập kích nào cả. Phân chia nhiệm vụ canh theo giờ sau khi dựng xong lều và chia đội ngẫu nhiên Kha được xếp chung lều nhỏ với ba người khác và anh nhận nhiệm vụ canh gác ca hai từ rạng sáng đến bình minh. Min Kook cũng được tách ra chung lều lớn với nhóm chín người. Chợp mắt một chút Kha nhận thay ca canh gác phía giáp bờ biển khu đóng quân. Anh ban đầu chỉ muốn nghiêm túc canh gác nhưng thoáng chốc có gì đó thu hút anh dưới những bờ đá lởm chởm nên anh không ngừng bước chân mà tiến về. Leo qua từng mỏm đá lởm chởm sắc nhọn dựng đứng Kha dừng lại ở mỏm đá khá xa bờ và khuất tầm nhìn. Một dáng người vụt qua cố tình choàng qua anh từ phía sau nhưng vẻ mặt của anh không hề bất ngờ mà né đầu qua rồi nắm trọn bàn tay ấy mà xoay người lại.
– Cậu ung dung quá rồi.
Kha lắc nhẹ đầu sang bên kèm theo biểu cảm trên khuôn mặt như thể hiện chuyện này vốn là điều hiển nhiên. Từ ngày xuất hiện trên đảo thì đây là lần đầu tiên Kha có kiểu biểu lộ nét mặt như vậy.
Trước mặt Kha lúc này là một cô gái với bộ đồ áo liền quần kín đáo màu đen nhưng lại tôn lên dáng vẻ vô cùng cuốn hút cùng mái tóc dài cột gọn gàng, ánh sắc lẹm lấp lánh phản chiếu ánh trăng và ánh sóng biển. Cô lém lỉnh tiếp tục choàng tay vào cổ Kha:
– Biết là tôi mà cậu không thể hiện chút vui mừng nào sao.
Kha dịu dàng:
– Ami. Tới đây vì điều gì đây?
Ami. Một sát thủ được huấn luyện đặc biệt tại trụ sở chính khu vực Châu Mỹ. Ami là gốc lính gốc Nhật được đưa tới trung tâm vào năm mười ba tuổi và cũng là lúc Ami gặp Kha. Ami được đặc biệt huấn luyện về súng và cung tên. Cô có khả năng quan sát và ngắm trúng mục tiêu một cách thần kỳ. Cái cô giỏi nhất chính là kiểm soát hơi thở và kỹ năng di chuyển cũng như ẩn nấp. Chính Kha cũng phải vất vả để theo kịp được Ami trong nhưng buổi luyện tập trước đây.
Về mối quan hệ của Kha và Ami khó có thể để nhận định được vì ngoài tập luyện và trải qua tuổi thơ bên nhau cùng hai người khác trong đội thì Kha và Ami còn được chỉ định cho những buổi huấn luyện đặc biệt về kỹ năng giường chiếu, kiểm soát tâm sinh lý. Đúng, cả hai đã cùng nhau trưởng thành như vậy nên có những thứ gắn kết không thể một ai có được. Hai người còn tạo ra những mật hiệu riêng để giao tiếp và hôm nay cũng vậy. Ami lợi dụng tiếng gió và sóng cùng tiếp phi tiêu kim loại gõ vào đá tạo ra âm thanh gọi Kha tới vị trí mình đang ẩn nấp.
Choàng tay qua cổ Kha, Ami nhướn chân:
– Xong nhiệm vụ tại Philipin nên tạt qua chơi.
– Tạt qua. Nghe dễ dàng quá.
– Này, tôi đã vắt toàn bộ trí thông minh ra để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất rồi chạy đến đây đó.
– Chạy trên mặt nước?
Kha châm biếm khiến Ami phút chốc cười lên rồi lém lỉnh:
– Chạy trên thân tàu.
– Không để bị ướt chứ?
Kha vừa nói vừa dùng lực hai tay đẩy Ami ra.
– Cậu yên tâm. Tôi hiểu cơ thể cậu hiện tại mà. Tôi chèo cái con thuyền kia mà không hề để bị ướt đó.
Kha thở hắt ra rồi để yên cho Ami tiếp tục ôm choàng qua eo mình. Có lẽ do lâu ngày lại trước không khí lãng mạn nơi biển cả này mà Ami dâng trào cảm xúc muốn hôn Kha thì bị Kha ấn đầu cô xuống:
– Yên nào. Cậu biết tình trạng tôi lúc này mà.
Ami phụng phịu chút rồi bất ngờ đẩy Kha ngã nhoài ra sau. Cũng bởi do địa thế nên dù Kha có cố gắng tránh chấn thương thế nào cũng bị va vào mỏm đá không hề nhẹ.
– Ôm chút nữa thôi.
Kha lại trầm tĩnh, một chút cũng không trách móc mà ôm lấy Ami nhẹ nhàng vỗ vào lưng qua lớp găng tay đen luôn thường trực trên tay. Sau vài nhịp vỗ kha trầm giọng:
– Nhiệm vụ này khó nhằn quá nhỉ.
Ami ngẩng đầu lên hướng mắt nhìn về gương mặt Kha nhíu mày:
– Chút thôi.
Kha nhìn thẳng vào mặt cô gái trước mặt nhưng tay lại cầm vào chiếc khoá kéo trước ngực Ami xuống rồi kéo Ami vào lòng rồi thuận tay kéo trượt phía trên áo xuống lưng. Mặt Kha hướng nhìn xuống lưng Ami với một đường lớn với các vết xước chằng chịt chạy xuống gần thắt lưng mà xung quanh đó là mảng bầm tím đậm mầu:
– Cũng may, không nặng lắm.
– Do bất cẩn thôi.
Cô nàng sát thủ tựa hẳn khuôn ngực đẫy đà của mình vào ngực Kha trả lời với giọng điệu nhỏ nhẹ hơn hẳn. Cả hai dường như đã quen thuộc thân thể nhau nên mọi cử chỉ của cả hai đều như được đối phương đoán trước. Ami tiếp lời:
– Dễ thấy vậy ư?
– Vỗ vào đây là thấy một chút dao động này.
Như để minh hoạ Kha lại vỗ vào vết thương trên lưng Ami cái nữa khiến cô choàng dậy lớn tiếng hơn:
– Biết còn cố tình?
Kha xua tay:
– Còn khoẻ lắm.
Lúc này phần phía trên cơ thể của Ami lỗ loà trong ánh trăng càng thêm trắng sáng khiến cô trở lên vô cùng quyến rũ. Ami xoáy nhìn vào mắt chàng trai trước mặt với chút cử chỉ gợi tình:
– Không rung động sao?
Ami đưa mắt nhìn xuống thân dưới của Kha rồi đẩy lên đầy tình tứ:
– Làm chút nhé?
– Thôi nào! Cậu biết giờ tôi không thể mà.
– Cậu vẫn uống thuốc đều hả?
– Không chỉ có thế….
– Vậy là vì đại phẫu?… Bảy tháng rồi đó.
Ami nói với giọng nói có chút bất mãn nhưng phần nhiều trong đó là sự lo lắng. Kha trấn an:
– Gần đây chưa có thêm lần kiểm tra nào nên không thể làm bậy được.
Ami phụng phịu đẩy ngửa cơ thể mình ra phía sau thở hắt ra rồi đưa tay lên kéo lại thân áo.
Hai người nói qua lại một chút rồi cả hai rời đi hai hướng khác nhau. Trong lúc leo qua các mỏm đá quay về Kha nhận thấy có động tĩnh. Dường như chúng được tạo ra bởi cơ thể sống từ phía mỏm đá gần đó nhưng anh đi tiếp về bờ mà không truy xét đối phương. Kha có muôn vàn cách giải quyết với người theo dõi mình nên với Kha việc có người biết sự xuất hiện của một nữ sát thủ lạ mặt cũng không gây trở ngại gì nhiều cho những hoạt động tiếp theo của anh. Kha trở lại lều canh với tâm thế nghiêm túc khác xa lúc gặp Ami.
Ngày hôm đó và cả những ngày hành quân tiếp theo đã trôi qua mà không có biến động nào nhắc tới Kha cho đến ngày thứ ba mươi năm, ngày bước vào cuộc thi thăng cấp.
Hết chương 8: