Another Ending - Chương 9 - Ngày Thứ 32 Trên Đảo
TTuy cùng phòng nhưng gần đây Min Kook dường như dè chừng hơn với Kha ngược lại giáo quan Josh lại càng ngày càng trở lên thân thiết hơn. Lượng thời gian Kha làm việc cạnh Josh tăng lên cũng bởi do thời gian này lớp huấn luyện đang rất sôi động để chuẩn bị cho ngày nhận đề thi thăng cấp, và đó cũng là ngày hôm nay.
Cuộc thi thăng cấp không được tổ chức tập trung các phân khu mà mỗi phân khu sẽ thi theo hạng mục chung do tổng chính gửi tới. Các phần thi sẽ được theo dõi trực tiếp và lưu trữ lại video để đảm bảo tính minh bạch và công bằng. Khác với Kha, Ghost S từng tham gia những cuộc thi này để nhận được cấp S. Đây cũng là cuộc thi khiến hắn lộ ra bản chất thích giết chóc đầy tàn nhẫn trước đây. Hắn thẳng tay giết chết bạn đối kháng của hắn, là kẻ vì nhiệm vụ bỏ qua sự sống chết của những đồng đội chung nhóm thi, là kẻ ngang nhiên dùng đạn thật để hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp.
Một cuộc thi đầy hào hứng như vậy nhưng năm nay đã hoàn toàn khác. Không còn có vòng thi, không có trận giả, không có đối kháng, không thử độc, không mã điện tín mà năm nay tất cả sẽ tham gia nhiệm vụ thật.
Ở phân khu này gần như không có sát thủ. Hoạ chăng có vài tên được đào tạo sát thủ nhưng không có năng lực nên đều được điều đi chiến trường làm lính đánh thuê. Nếu được giao nhiệm vụ ngoài chiến trường thì khả năng kéo thành tích đã khó lại còn có khi bỏ mạng. Nếu được giao nhiệm vụ ám sát cá nhân thì lại càng khó khăn hơn vì ở đây toàn những tên lỗ mãng thích sử dụng tay hơn đầu.
Ngày nhận được chỉ thị tất cả đều nản lòng mà không khỏi phiền muộn. Đến cả tâm trạng các giáo quan và khối phòng ban ở đây cũng bị trùng xuống. Tối ngày thứ ba mươi hai Kha có mặt ở đây, lần đầu phân khu bị ghẻ lạnh này được phát rượu thoả sức no say.
Kha tự nhân rằng mình không cần có mặt tại buổi tiệc rượu này vì cũng chẳng phải kẻ phải thi thăng cấp nên không có cảm xúc đồng điệu để mà tham gia. Anh lặng lẽ ăn vội bữa chiều toan đứng lên thì bị ngay một bàn tay lực điền kéo lại:
– Nào tên mặt liệt này! Làm một ly cho hồng hào sức sống nào.
Mới vào tiệc mà đã có kẻ đã say hoặc hắn giả say để hòng ép rượu tên sát thủ lành nghề này. Kha nhãn nhặn:
– Tôi không thể uống vì nguyên tắc bản thân và nguyên tắc nghề nghiệp.
– Ầy Ầy. Cũng hơn một tháng tới đây rồi cậu có nhiệm vụ nào đâu. Anh đây khẳng định với cậu em là ngày mai không có nhiệm vụ nào hết nên cứ thoả sức uống cạn đi nào.
– Anh không phải cấp trên của tôi.
Bỗng hắn gắt lên với gương mặt đỏ bừng đầy bất mãn:
– Mày đang khoe khoang hả?
Câu trả lời của Kha như gáo nước lạnh khiến hắn cảm thấy có sự phỉ báng. Ai ở đây cũng biết Kha chỉ nhận lệnh từ người đứng đầu tổ chức nên cấp trên của Kha chỉ duy nhất có một hay nói cách khác Kha gần như cao cấp hơn tất cả. Nhận thấy thái độ hung hắn, Three Già liền kéo hắn lại nhưng không ngăn nổi những lời bàn tán xung quanh. Có người trấn an lại:
– Hắn cũng có cấp bậc đâu mà khoe khoang gì.
Câu nói tuy vô lý mà lại đúng thực tế vô cùng. Kha không hề có cấp bậc trong tổ chức cũng không có đơn vị cố định. Anh khựng lại chút cùng với không khí hỗn loạn thì có bàn tay đưa tới nắm lấy tay kha. Bàn tay đối phương qua nhỏ nên vô tình luồn vào trong tay áo Kha khiến Kha giật mình nhìn theo hướng cánh tay. Min Kook đang đứng đó với bàn tay chạm hờ vào da Kha. Dù mọi thứ hỗ loạn thế nào chàng trai sát thủ kia vẫn không thể rời mắt ra khỏi gương mặt Min Kook khiên MinKook cũng phải hoài nghi về ánh nhìn ấy. Phải đến hơn hai mươi giây Kha mới đẩy tay bạn cùng phòng ra và cầm ly rượu trên tay:
– Tôi sẽ uống và rời đi ngay. Cũng coi như xin lỗi chút phiền hà vừa rồi.
Dứt lời Kha đưa thẳng ly rượu cố để không chạm lên miệng đổ thẳng vào họng một hơi và quay bước đi về phòng. Kha quay về phòng đặt lưng xuống giường bất giác nghĩ về cái nắm tay khi nãy.
Điểm yếu của Kha chính là rượu. Kha vốn không uống được rượu, có lẽ do bản thân thử độc từ khi còn quá nhỏ nên cơ thể anh đã tạo lên cơ chế phản kháng với methanol khiến anh khó lòng nạp chúng vào dù là một lượng nhỏ. Chỉ cần một chút rượu cũng làm đầu óc anh quay cuồng, nói nhiều hơn, nặng hơn nữa thì anh chưa từng kiểm chứng qua. Anh cũng không có cơ hội kiểm chứng thực tế nhưng lần này rượu nặng quá rồi nên Kha quyết định khoá chặt cửa lại chợp mắt chút để bản thân không làm gì quá kỳ lạ.
Tỉnh lại lúc hai giờ sáng. Kha liếc nhìn qua giường bên vẫn chưa thấy Min Kook về phòng. Anh thoạt nhanh nhìn lại cổ tay nơi bị bạn cùng phòng chạm vào, không giấu tích, không dị ứng. Kha bật dậy tiến lại bên tư trang củ Min Kook lấy ra một chiếc áo phông mặc lót rồi cởi chiếc áo được làm bằng sợi than tre và tẩm dược đang mặc trên người xuống. Không chút do dự Kha mặc chiếc áo kia vào đi qua đi lại rồi chống đẩy một chút nhưng vẫn không thấy có thay đổi nào trên làn da của mình. Kha cởi chiếc áo để lại chỗ cũ và quyết định ra ngoài tìm Min Kook.
Lướt qua phòng ăn, phòng tắm Kha đi nhanh về phía thang bộ xuống phòng vật tư theo phán đoán sẽ có người cần tìm ở đó. Và rồi sự phán đoán hoàn toàn chính xác khi mở cửa Kha liền nhìn thấy Min Kook nằm co ro trong góc phòng ngủ say với chiếc khăn trải bàn mỏng tang trên người. Kha tiến lại bên chàng trai nhỏ bé kia khẽ ngồi xuống và đặt bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên trán Min Kook dù không có chiếc găng tay cao su quen thuộc. Vuốt một lần, rồi hai lần rồi như nghiện Kha đưa tay xuống dần phía má, bất giác dừng lại khi nhận ra tay anh đã đưa gần đến cổ đối phương rồi. Gương mặt Min Kook cũng đồng thời giãn ra, nhẹ nhàng thở hắt một hơi rồi như có giác quan thúc anh mở mắt. Hơi chút giật mình nhưng Min Kook trấn an bản thân lại khi nhìn rõ người trước mắt là Kha. Min Kook ngồi chầm chậm ngồi lên:
– Anh tìm tôi ư? Mọi người sao rồi?
– Phòng ăn vẫn còn người, Có vài kẻ về ngủ, có vài kẻ về phòng uống tiếp.
– Mấy giờ rồi? Anh còn chưa ngủ sao?
– Tôi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy đã hai giờ hơn liền đi tìm cậu.
– Anh tìm tôi làm gì? Mọi lần anh có tìm đâu. Hôm nay có gì đặc biệt sao?
– Hôm nay đặc biệt đấy. Tôi đã uống rượu.
– Đúng rồi.
Min Kook nhoẻn miệng cười nhìn qua lại gương mặt Kha chút rồi hồ hởi tiếp lời:
– Nay anh có chút lạ nha. Xem nào. Umh. Mặt mũi phờ phạc hơn chút, cổ áo chưa chỉnh chu mọi khi.
Liếc một vòng hướng mắt xuống dưới Min Kook phát hiện ra Kha không có mang theo bao tay. Bình thường ra khỏi phòng ngủ cá nhân là Kha liền đeo bao tay rồi. Anh đang định nói tiếp thì Kha nhấc nhẹ bàn tay lên đặt tay lên tay Min Kook:
– Cậu tắm bằng gì?
Min Kook thật sự quá bất ngờ với cử chỉ và cả câu hỏi đang không liên quan đến mạch câu chuyện. Nhưng bằng sự lôi kéo thần bí nào đó cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời:
– Tôi không dùng xà bông, sữa tắm hay chất tẩy rửa gì hết. Tôi… Tôi ghét nó.
Min Kook ngập ngừng một chút như có ẩn tình nhưng Kha không gặng hỏi tới chuyện đó:
– Vậy cậu giặt quần áo bằng cái gì?
– Tôi không dùng xà phòng giặt cũng không dùng máy giặt. Tôi toàn giặt tay…
Kha gật đầu như hiểu ra chút nội tình mà đưa tay chạm lên vai áo Min Kook rồi đưa dần tay lên phía cổ đang lộ ra ngoài của cậu. Min Kook có chút không quen mà lo lắng hỏi:
– Anh thật sự không sao chứ? Anh bị ảo giác do rượu ư?
Kha đưa mặt tới sát Min Kook hơn khiến Min Kook sững sờ nhưng trong lòng chàng trai nhỏ lại đang hỗn loạn vô cùng. Não anh liên tục nhảy số suy nghĩ gấp gáp xem Kha bị làm sao? Ảnh hưởng do rượu ư? Anh ta đang trêu đùa mình? Anh ta định hôn? Anh ta định ngửi xem có thật mình không dùng sữa tắm? Anh ta đang mất kiểm soát? Phải nói gì đó hay làm gì đây? Nhắm mắt lại hay mở mắt?….
– Anh không gay còn gì?
Min Kook nghĩ mình phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này của mình nhưng trong muôn vàn lời thì đó lại là câu không hề có trong dự liệu ban đầu của mình. Trước biểu tình như đang chờ câu nói tiếp đang hiện lên trên gương mặt của Kha, Min Kook nhỏ giọng hơn.
– Tôi… thấy anh ngoài bờ biển… với một cô gái… Cô ấy và anh… Hai người…
Qua lời nói của Min Kook có thể nhận ra bóng người Kha cảm nhận được ngoài bãi đá khi ấy chính là từ Min Kook. Ắt hẳn đó cũng chính là lý do khiến Min Kook đã né tránh Kha suốt mấy ngày gần đây. Cậu trai ấy có lẽ đã nghĩ Ami, cô gái ngoài mỏm đá cùng CS khi đó chính là người yêu của CS trong tổ chức. Qua mọi hành động mờ ám đêm hôm khi ấy của CS và Ami thì chuyện hiểu lầm cũng không lạ. Cả hai quá thân thiết và tự nhiên trao nhau những lời nói, cử chỉ thân mật, hơn hết họ lại cùng một đội đặc biệt và Ami lại vô cùng xinh xắn, quyến rũ.
Kha đưa cơ thể nghiêng qua một bên rồi ngả lưng vào tường, vai sát vai bên Min Kook:
– Tôi gay hay không gay không ảnh hưởng gì tới hành động vừa nãy của tôi. Tôi chỉ muốn xác nhận vài chuyện với cậu thôi.
– Anh cần hỏi gì nữa?
Min Kook vội vã tiếp lời đề lảng tránh câu nói khiến mình mất mặt. Kha nhìn vào mắt bạn cùng phòng lần nữa mặc cho mặt đối phương đang đỏ bừng bừng:
– Tôi phát hiện ra cậu cũng không có mùi mồ hôi đặc trưng nhỉ?
Kha nói nhưng bàn tay lại tiếp tục chạm nhẹ vào mái tóc Min Kook khiến Min Kook bối rối.
– Chắc do tôi ít vận động?
Liếc mắt lên vẫn thấy Kha chưa rời mắt đi nên Min Kook biết câu trả lời vừa rồi chưa làm Kha hài lòng nên trả lời tiếp:
– Hay do chế độ ăn uống của tôi? Anh biết đấy tôi ăn khá nhạt và chỉ uống nước lọc…. Hay do tôi hay bị thương nên phải thường xuyên dùng thuốc sát khuẩn và cao dán.
– Vậy hôm nay cậu đã nhận cậu hay bị thương dù ít khi tham gia lớp hành động.
Min Kook sững lại vài giây rồi nhận thấy mình đang tự bẫy chính mình bởi câu nói vừa nãy. Anh nghĩ nếu trả lời tiếp có thể anh sẽ bị bóc trần mất nên chuyển hướng cuộc nói chuyện:
– Đừng chỉ hỏi tôi, anh cho tôi biết nguyên do đi.
– Tôi phải làm một đại phẫu tái tạo da sau một vụ bỏng nặng mà như cậu đã thấy đó. Tôi vẫn sống nhưng khó tiếp xúc với hoá chất, đến cả da người khác tôi cũng không thể chạm vào.
Kha nắm tay Min Kook dơ lên:
– Nhưng hôm nay.
Kha nhún vai thay cho câu nói tiếp. Min Kook mắt sáng lên:
– Vì vây nên anh luôn mặc áo kín cổ và đeo găng tay?
Kha gật đầu, Min kook hí hửng hỏi tiếp còn Kha vẫn tiếp tục tiến sát vào người Min Kook hơn như đang tìm kiếm hơi ấm:
– Vì vậy da anh rất trắng và trông có vẻ mỏng.
Kha lại gật đầu tán thành và gương mặt lại tiến sát hơn một chút đến bên Min Kook.
– Vì vậy mặt anh liệt không cảm xúc?
Kha đứng hình một chút rồi cả hai mỉm cười. Min kook tròn mắt nhìn Kha rồi lại ửng đỏ lên. Người con trai trước mặt cậu cười thật đẹp, nụ cười chưa bao giờ Min Kook được thấy. Một con người vốn lạnh lùng nay nở nụ cười lại toát lên vẻ thật quyến rũ. Đuôi mắt cùng chân mày hơi nhếch lên, khoé miệng chỉ hơi đẩy nhẹ sang một bên nhưng kèm với đó là ánh mắt xuyên tâm chết người. Nụ cười ấy vừa ngọt ngào, vừa mê hoặc. Min Kook ngây người, gò má cũng dần ửng hồng, ánh cậu mắt mơ màng dán lên môi Kha. Kha cũng ngừng cười khi thấy vẻ mặt kia, anh thức tỉnh Min Kook bằng một cái đẩy nhẹ vào trán:
– Thôi nào. Nay tôi không uống thuốc vì rượu đấy.
Giọng nói Kha nhẹ nhàng hơn, có chút yêu chiều, có chút nũng nịu. Min Kook không biết ẩn sâu trong câu nói là gì nhưng đây đúng là cơ hội hiếm có để được thấy một sát thủ CS hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh lùng thường ngày. Cậu cố níu kéo câu chuyện bằng những lời hỏi han, những câu chuyện vu vơ quan tâm. Hôm nay MinKook có nói nhiều thế nào Kha cũng không khó chịu mà chỉ nhìn vào mắt Min Kook đầy yêu chiều và đôi bàn tay thì không ngừng động chạm vào người đối phương. Chỉ khi có vẻ rượu đã tan hết thì Kha mới đứng dậy và buông lơi lời nói:
– Về phòng thôi. Trời hơi lạnh rồi.
Min Kook ngập ngừng đứng dậy đi theo Kha nhưng vẫn luôn miệng:
– Anh nói gì đến thuốc vậy? Anh đã thực sự hết say chưa? Anh còn gì muốn nói không? Muốn anh nói tiếp phải chuốc rượu nữa đúng không?
Min Kook nói không ngừng cho đến khi cả hai về phòng và chìm vào giấc ngủ.
Hết chương 9.