Ánh Trăng Nhỏ Chiếu Sáng Cả Trái Tim Anh - Chương 81 - Dùng dao uy hiếp
Thành phố Hà Nội về đêm ngày nào cũng thế, cũng náo nhiệt, vui tươi,
người người đi qua đi lại, dòng người tấp nập xuất hiện rồi biến mất
Dù sao cũng đã sinh sống ở đây nhiều năm như vậy vốn cũng có chút luyến tiếc mà không nỡ tạm biệt.
Giờ đây, phải vẫy tay tạm biệt thành phố đã gắn bó ba, bốn năm trong dáng vẻ tự hào, tiếng nói vang lên đồng thanh:
“Tạm Biệt, Nơi chứa đựng thanh xuân”.
Trên không trung, chiếc máy bay càng ngày càng bay xa, khuất vào những đám mây…
“…”
Cuối cùng cũng về lại nơi sinh ra, đúng là khác hẳn thành phố nhộn nhịp kia, mọi người vẫn vậy, con đường quen vẫn thế, nếp sống không nhanh không
chậm diễn ra.
Sau đó khoảng tầm một tháng, Hoàng Nam vào nhậm
chức tổng giám đốc ở công ty của bố anh đồng thời kiêm luôn phần bác sĩ
nha khoa tại một bệnh viện tư nhân, Trang Nhi thì được nhận vào vị trí
hướng dẫn viên, cô dẫn những đoàn khách nước ngoài tới tham quan các địa điểm tại quê nhà, Đào Anh bây giờ đang là giao viên dậy tiếng anh tại
một trường tiểu học, còn Đậu hũ thì được nhận vào làm việc tại một công
ty công nghệ cao ở trung tâm của thành phố nhỏ này, tuy nói là thành phố nhỏ nhưng giờ rất phát triển tiền lương cũng khá cao, ổn định.
Cả bốn đều khá bận bịu trong công việc nhưng sẽ luôn cùng nhau tận hưởng
không khí trong lành sau những lúc tan làm, cùng nhau ghé qua con ngõ
quen, ngồi dưới tán cây lớn ăn thịt nướng…
Dần dần mọi thứ đều đi vào quỹ đạo.
“…”
Kể ra cũng nhanh thật, vậy mà hơn vài năm nữa lại trôi qua, mọi người có
cảm thấy thời gian thật sự trôi rất nhanh có đúng không???, chớp mắt lại qua một, rồi một năm nữa…Con người ta rồi ai cũng phải đến lúc nếm
trải mùi trưởng thành.
Mà nói nhiều rồi vào việc chính nhé mấy tình yêu của tuiii. Quay lại hiện tại.
Trang Nhi hôm nay mặc một chiếc áo dài tay bồng màu trắng, trên áo còn thêu
mấy bông hoa sen. Cô nàng bước ra ngoài liền khiến cả con ngõ đều ngó
nghiêng khen gợi, bà cụ ở quán tập hóa năm nào nay vẫn còn rất khỏe mà
lên tiếng:
“Thiếu nữ khu này quả là đẹp như tiên”.
Trang
Nhi nở nụ cười như ánh mặt trời, lễ phép khách sáo. Song cô đi ra con
đường lớn vừa hay chiếc xe Porsche tiến tới, trong xe là một người con
trai cao lớn, dáng người chững chạc, mắt đeo kính thoạt nhìn rất ra
dáng.
Tay nâng mắt kính, mắt thoáng nhìn ra cửa sổ của xe liền
dừng lại, bước xuống chậm rãi đi qua mở cửa, vừa đi vừa nói giọng chiếm
hữu:
“Hôm nay em lại làm gì mà mặc đẹp thế, hay là đừng đi đến công ty ngồi để anh nhìn thôi được không???”.
Lời nói vừa thốt ra, Trang Nhi bật cười thốt lên vài câu:
“Hiệu suất làm việc của anh có chắc là sẽ tăng lên không khi em ngồi trước mặt anh”.
Trang Nhi ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn rồi thông thả đưa tay lây một bịch bánh rong biển nhăm nhi.
Hoàng Nam lên xe khởi động chuẩn bị xuất phát, trầm giọng ấm áp nói:
“Tất nhiên sẽ tăng, tăng gấp mười lần”.
“Hôm nay sao lại đến nhà văn hóa, có việc gì à???”
Trang Nhi ăn xong dùng ăn ướt lau miệng chậm rãi trả lời:
“Đúng vậy, họ bảo tiệc kỉ niệm ngày thành lập nên mời em đến”.
Anh quay sang ánh mắt có chút lo lắng:
“Không được uống rượu, có gì phải gọi cho anh”.
Trang Nhi đưa hai tay lên mân mê má của ánh, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, cong moi cười:
“Em biết”.
“…”
“Nhà Văn Hóa”. Chiếc xe chạy vào tận nơi tận chỗ, sau đó thì dừng lại ở một vị trí thích hợp.
Trang Nhi đưa mặt nhìn sang người bên cạnh liền áp môi mình lên má người kia. Song liền mở cửa xe mà bước ra còn không quên làm kí hiệu trái tim mà
tặng người bên trong xe.
Chắc anh nhà lúc này hồn treo lơ lửng trên mây luôn rồi.
Một lát sau, chiếc xe từ từ rời đi lúc này Trang Nhi cũng đã đi vào bên
trong hội trường, cô vừa mới bước vào đã làm cho nhiều ánh mắt hướng về
mình, tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
Trang Nhi giữ bình tĩnh chọn một ghế thích hợp tầm nhìn ngồi xuống. Vừa hay chạm phải người quen. Là anh Trung, từ lúc sau khi anh ta lên đại học Trang Nhi cũng không còn
thấy nữa cũng không nghe thấy Hoàng Nam nhắc gì đến.
Cô định giả vờ không nhìn thấy lướt đi liền bước qua thì bị réo tên:
“Ồ, Nhi à??? phải em không???”.
Theo phép lịch sự mà đưa mắt nhìn, rồi gắng gượng cười một nụ cười công nghiệp trong lúc này dáng vẻ có hơi mắc cười:
“Lâu quá không gặp, anh vẫn khỏe chứ???”.
Thấy vậy người kia liền mời cô ngồi xuống ghế bên cạnh, thấy từ chối cũng
không được thôi thì đành chấp nhận, Trang Nhi vừa đặt mông ngồi xuống
thì lại gặp tiếp một người quen nữa trong tròng lúc này thầm nghĩ “mình
chuẩn bị đối mặt với sóng thần rồi, haizzz”.
Hồng Nga đi tới, chị ta trông rất tự tin mà ngồi xuống kế bên cạnh Trang Nhi.
Trang Nhi lúc này có chút không thoải mái, cô định đứng dậy tìm một chỗ ngồi
khác liền bị vật gì đó nhọn nhọn, trong giống như mũi dao hay mũi kéo.
Cô nàng từ từ rũ mắt xuống nhìn.
Trời ạ là dao, sao lại kề vào
hông của mình chứ chị ta bị điên rồi, Trang Nhi cố gắng giữ bình tĩnh
that lỏng hơi thở, ngồi ổn định tại vị trí, từ từ lên tiếng:
“Có phải chị điên quá rồi không???”
“Tại sao lại làm vậy???”.
Hồng Nga đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn trông ghê gớm:
“Mày đúng là không nghe lời tao”
“Ở đây nhiều người như vậy chị muốn làm liều???” Trang Nhi lợi dụng lúc
chị ta không để ý đưa tay mò vào trong túi xách bấm điện thoại mở khóa
lên định gọi cho Hoàng Nam thì bị người kia phát hiện.
“Mày còn dám”. Chị ta gim mạnh con dao hơn nữa vào hông của cô nàng liền giật lấy điện thoại chụp ngau một tấm ảnh.
Mặc dù có người ngồi kế bên nhưng đều không cầu cứu được, Trang Nhi không
dám nói to manh động chỉ thỏ thẻ nhỏ nhẹ khuyên nhủ còn Trung, anh ta
quá chăm chú trên sân khấu cũng không quá quan tâm xung quanh.
Chị ta chụp ảnh xong còn tự tiện vào gửi tấm ảnh đó qua cho Hoàng Nam còn nhắn kèn lời nhắn “Mong cậu tới sớm, tôi đợi cậu”.
Chị ta còn ác hơn nữa là vào nhóm gia đình lẫn nhóm Đào Anh, Đậu Hũ mà gửi bức ảnh đó.
Phía này, Hoàng Nam thấy tin nhắn liền mở lên, anh gầm nhẹ một tiếng, tay
đập mạnh xuống bàn. Tiếng điện thoại vang lên, anh bắt máy:
“Anh…anh thấy bức ảnh đó chưa, mau mau tới tìm Trang Nhi”
“Tôi biết rồi”.
“Bọn tôi tới liền”.
Là Đậu hũ và Đào Anh gọi hai người hết sức lo lắng mà mắc áo khoác vào lên xe phóng như bay đến
Lúc này, ánh mắt Hoàng Nam như điên cuồng quơ vét mọi thứ, bước chân hấp
tấp, dáng vẻ khẩn trường bước ra khỏi phòng làm việc nhân viên bị ánh
mắt đó làm cho hoảng sợ vô cùng không ai dám hó hé nửa lời.
Vừa bước xuống hầm giữ xe liền nhận được cuộc gọi của bố mẹ, anh đeo tai nghe vào sau đó nhận cuộc gọi trả lời:
“Dạ???”.
“Mẹ thấy tấm ảnh đó là sao???, con bé đang ở đâu mau nói”.
“Nhà văn hóa”. Nói xong câu này anh liền tắt điện thoại chạy xe lao về phía
trước, điên cuồn phóng nhanh chiếc Porsche như một con sư tử hoang dã
mất kiểm soát…