Ánh Trăng Mang Tên Anh - Khắc Kinh - Chương 45: Ngoại Truyện (2) Tháng Ngày Tồi Tệ
- Trang Chủ
- Ánh Trăng Mang Tên Anh - Khắc Kinh
- Chương 45: Ngoại Truyện (2) Tháng Ngày Tồi Tệ
Bước chân qua đất nước lạ lẫm cô chưa hiểu rõ những gì, nhưng mong muốn cuộc sống bên đây cũng sẽ ổn thỏa.
Vào một ngày, Diệp Chu Mãn cùng ông nội Diệp ngồi trên chiếc xe vẫn yên ổn lăn bánh, không biết xảy ra chuyện gì chiếc xe mất thanh bằng rẽ qua một bên, cả hai người bị đập vào trong cửa xe, chiếc xe mất không chế điên cuồng một lúc đâm sầm vào cây đèn đỏ ở ngã tư đường.
Ba người nằm bất động trên xe.
Ông Diệp hé mắt: “Mãn Mãn mau chạy đi.”
Vết thương trên đầu không ngừng chảy máu, trong cơn mơ màng cơ thể Diệp Chu Mãn bị đẩy ra ngoài, cô cố gượng mà đứng lên phát hiện chiếc xe đang bốc khói, nhớ đến bên trong còn người cô nhào đến nhưng chưa kịp cơ thể bị kéo lại “ầm” Diệp Chu Mãn té ngã xuống đất quay đầu lại nhìn chiếc xe cháy dữ dội cô cứng đờ, hét lên một tiếng vô cùng thương tâm.
“Ông nội!”
Diệp Chu Mãn ngất xỉu được người dân đưa vào bệnh viện, khi cô tỉnh lại bên cạnh giường xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, ngũ quan trong rất hài hòa nhìn không giống là người xấu.
“Em tỉnh rồi sao?”
Thấy cô gái hơi kháng cự, hắn gãi đầu: “Quên giới thiệu với em, anh là Diệp Phàm Nhân, là anh họ của em.”
Cô đã nghe cái ông này từ ông nội, nhớ đến ông nội cô liền kích động.
“Ông nội?”
Diệp Phàm Nhân há miệng nhưng không nói được gì, thật ra hiện trường chỉ còn lại hai cái xác người cháy đen, hắn cũng không kìm nén được hốc mắt đỏ ửng của mình, hắn từ lâu đã hay tin cô em họ này, nhưng ở trường còn việc học nên hắn chưa từng đến thăm hỏi em họ lần nào, nhưng ngày gặp gỡ lại nhìn là thời điểm đáng đau lòng này.
Nghe xong Diệp Chu Mãn kích động, người lên cơn co giật làm cho Diệp Phàm Nhân sợ chết kiếp.
Một lần nữa tỉnh lại Diệp Chu Mãn không nói năng gì, chỉ ngồi trên giường bệnh co người ôm lấy cơ thể mình sưởi ấm, cảm giác như có người đang bên cạnh cô.
Diệp Phàm Nhân vào trong bắt gặp cảnh tượng này hắn đau lòng, đã mấy ngày rồi cô em họ hắn vẫn không mở miệng nói lời nào, ăn uống thì chỉ một ít, có khi lại không ăn, chỉ nhốt mình trong phòng không thích bị làm phiền, nhắc đến ông nội lại thấy em họ liền kích động thấy vậy hắn không dám nhắc đến.
“Chu Mãn em đói bụng không, đồ ăn còn nóng rất ngon, mùi cũng thơm lắm.”, Diệp Phàm Nhân thấy cô không có một chút gì để ý đến, cả người như chìm vào thế giới riêng của mình.
“Anh đút em ăn nhé?”, Vừa đến cái muỗng đến tay Diệp Phàm Nhân bị hất ra, tiếng động của cái muỗng rớt xuống tạo ra âm thanh “len ken”.
Diệp Chu Mãn nhìn cái muỗng ở dưới đất, người vẫn hờ hững, im lặng không nói tiếng nào.
“Sinh mạng con người vốn đã được định sẵn, một người mất một người còn đó là chuyện hiển nhiên trên cõi đời này, chúng ta muốn trốn tránh khỏi một cái gì đó thì kết quả vẫn không khả quan, thà tiến lên phía trước chấp nhận số phận. Bên ngoài có biết bao nhiêu người muốn sống, họ không muốn chết đi, vì còn nhiều chuyện vẫn chưa thực hiện được, tại sao chúng ta may mắn hơn những người đó lại không tích cực sống với một cuộc sống ý nghĩa nhất, làm những điều mình muốn, chinh phục ước mơ của mình và tìm kiếm một tình yêu.”
Diệp Chu Mãn co người ôm đầu mình, cảm thấy một trận đau nhói ập đến: “Không… Chú ấy không thích… Bị từ chối rồi… Lữ Nguyệt không thích mình… Không muốn thích chú ấy nữa…”
Diệp Phàm Nhân thấy người ôm đầu, miệng lẩm bẩm gì đó, nét mặt sợ hãi tuyệt vọng vô cùng, hắn hoảng hốt đến đến thì cô gái đột ngột ôm chặt đầu hét to lên.
“Aaa! Im hết đi! Không muốn nghe… Đừng nói nữa!”
Hắn lúng túng: “Được anh không nói, em bình tĩnh lại đi, anh không nói nữa, tuyệt đối không nói nữa.”
Diệp Chu Mãn được tiêm một mũi thuốc cô không nháo nữa im lặng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mấy ngày qua cô chỉ thức trắng, quầng thâm mắt cũng xuất hiện rất rõ, nhưng cô không quan tâm những điều đó, khi đêm xuống Diệp Phàm Nhân biết cô em họ này không thích nhìn ngắm bầu trời đêm bên ngoài hắn đến kéo rèm cửa sổ lại, đưa mắt nhìn cô gái vẫn còn ngồi trên giường bệnh, mặt mày bơ phờ, tiều tụy không lấy nổi một chút sức sống.
Hắn đã cho mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất để điều trị cho cô em họ này, nhưng vé máy bay bị trục trặc nên vị bác sĩ kia vẫn chưa qua đến.
“Chu Mãn em ngủ một lúc đi.” Người nọ hoàn toàn không trả lời lại hắn, đến cái ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn đến.
Đến khi trao đổi với bác sĩ tâm lý đã được mời đến, dần dần Diệp Chu Mãn cũng nói chuyện được một vài câu với hắn.
Qua hai tháng Diệp Chu Mãn lấy lại sức sống, cô đi dạo xung quanh thành phố lớn nơi này, bóng dáng cô độc hoà vào hàng ngàn người, kẻ đến người đi vô cùng tấp nập, nhưng cô đứng đó ngước mắt nhìn màn hình lớn xuất hiện lên gương mặt của đàn ông, Diệp Chu Mãn rời mắt đầu cúi thấp, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn phía trước nhấc bước chân lên, mỗi bước đi là xóa bỏ những ký ức không đẹp về trước đây.
Một ngày vô tình Diệp Chu Mãn nghe được việc xảy ra vụ nổ xe lần trước, cô cho rằng đó là lỗi của mình mà ông nội mới mất, nhưng không ngờ kẻ chuốc thuốc ngủ cho tài xế chính là Diệp Long, cũng là bác hai cô, ông ấy cho người giở trò với chiếc xe và cả tài xế, nhưng cái mạng ông ấy muốn lấy chính là cô, nhưng không ngờ ông Diệp lại xuất hiện trên chiếc xe này làm cho sự việc không đúng hướng của ông ta.
Diệp Chu Mãn làm ầm ĩ một trận, liền bị nhốt vào trong căn phòng, hằng ngày cô đều ngồi trên kệ cửa sổ, mắt vẫn chưa nghỉ ngơi được giờ nào, cơm nước người giúp việc đều mang lên, cô không động đến một hột cơm nào, cộng thêm không chớp mắt nên đã ngất đi rất nhiều lần, cơ thể cũng mệt mỏi đi rất nhiều.
Sự việc diễn ra Diệp Phàm Nhân vẫn chưa hay biết, từ ngày tình trạng em họ hắn chuyển biến tốt thì hắn đã nhanh chóng quay trở lại trường, cho đến khi hay tin em họ hắn nhảy lầu tự sát hắn điên cuồng lao đến bệnh viện.
Nhưng cũng may chỉ tổn hại bên ngoài không nguy hiểm đến tính mạng, Diệp Phàm Nhân cũng không biết tại sao cô em họ này vẫn chưa buông bỏ được, những sau này thì hắn mới biết điều đó.
Diệp Chu Mãn được dắt quay lại nhà của Diệp gia, cô tưởng như vậy sẽ thoát khỏi cái thế giới đau khổ này và thoát khỏi bàn tay ác độc của Diệp Long.
Nhưng mọi thứ vẫn không thành, cô bị ông ta uy hiếp, hình ảnh cô như người điên bị nhốt trong căn phòng, nếu ném cô vào bệnh viện tâm thần, ông ta có thể đem đoạn ghi hình để làm chứng, như vậy ai nấy cũng cho cô là người điên.
Ban đêm Diệp Chu Mãn không ngủ, ngồi nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, cho đến khi mặt trăng xuất hiện thì cô trực tiếp kéo rèm lại không muốn nhìn, như tư thế ngồi vẫn không thay đổi, cứ thế dựa người vào cửa số cho đến sáng ngày hôm sau người giúp việc mang đồ ăn lên, lần này cô ngoan ngoãn ăn chúng chứ không bỏ ăn như lúc trước nữa.
Người giúp việc thấy hôm nay cô gái chiều ăn hết đồ ăn bà cũng rất mừng gỡ, nhưng một lúc sau do là bị rơi đồ tìm mãi vẫn không tìm thấy, bất đắc dĩ lắm mới lên lầu đến phòng của Diệp Chu Mãn để tìm, may đâu làm rơi ở đó không chừng.
Khi mở cửa người giúp việc thấy cơ thể treo lơ lửng trên trần nhà kia sợ hết đến tột độ, nhưng may là đưa đến bệnh viện hơi thở vẫn còn sót lại.
Lần này Diệp Phàm Nhân không còn yên tâm nữa, hắn cho rằng chuyện lần trước không phải là lấy đồ ngã xuống dưới lầu được, đây chính là cố ý che giấu, hắn liền sắp xếp chuyển ra ngoài bên ngoài, thêu một căn hộ gần trướng, rồi liền bắt Diệp Chu Mãn theo hắn, như vậy những chuyện trước đây sẽ không tái diễn lại lần nữa.
“Em không thể tiêu cực như vậy mãi được.”
Cho đến một thời gian thì sinh hoạt của Diệp Chu Mãn đã trở lại như thường, cô không còn sống những ngày tối tăm của bản thân mình. Sống trong môi trường đại học nhưng cô chẳng giao lưu với ai, những người thầm thích cô càng lúc bị sự thờ ơ lạnh lùng của Diệp Chu Mãn đành bỏ cuộc.
Diệp Chu Mãn đứng cả một buổi đợi xe đến, khi chiếc xe dừng lại cô thấy ảnh người đàn ông được dán trên đó, liền không bước vào trong mà lại xoay mũi chân thẳng thắn đi bộ, mắt lại đụng bản quảng cáo kia cô nheo nheo, mím chặt môi.
Kết thúc sớm một năm, Diệp Chu Mãn đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại không biết có nên trở về không, cô không thể nào ở lại nơi này để mỗi bước đi đều bị người khác kiểm sót. Hiện tại bệnh tình cô cũng đã chuyển biến tốt, cảm xúc như đã chai sạn đi, cô không còn thấy đau đớn nữa, những chuyện không vui trước đây cô hoàn toàn đã vùi lấp hết, riêng chỉ một người mấy năm qua cô không tài nào xóa bỏ khỏi tâm trí mình được.
Cũng nhờ có Diệp Phàm Nhân mà cô cô thế thoát khỏi căn nhà đó, chuyện này cô vẫn chưa kể lại cho anh ấy nghe, Diệp Phàm Nhân rất quý mến người ba này, mở miệng ra đều là những câu khen ngợi hết lòng.
Suy nghĩ cuối cùng thì Diệp Chu Mãn đã quay trở lại nên nơi sau ba năm, gương mặt người đàn ông được treo khắp cái thành phố này, cảm xúc cô cũng hơi phức tạp đi, những ngày thường gặp thì cô sẽ né tránh nhưng lần này cô lại không còn, cảm thấy đã là quá khứ cứ để cho nó qua, càng cố gắng nhớ đến chỉ làm bản thân ngày càng tồi tệ hơn, lần này cô quay về đây chỉ muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Nhưng không ngờ chuyện như đã được ông trời sắp đặt hay sao, liền ập đến với cô một lần nữa.
Người cô thích ba năm trước, ấy mà giờ đây một mực sống chết chỉ vì muốn kết hôn với cô.