Ánh Trăng Mang Tên Anh - Khắc Kinh - Chương 39: Già tinh lực sẽ không còn
”Cháu rể hình như con đã quên bản hợp đồng này rồi?”
”Hợp đồng? Bác quên lần trước chúng ta không có hợp tác gì cả, bản hợp đồng lấy đâu ra?”
Nhìn thấy người này chối cãi Diệp Long không tức giận lại ung dung bật cười lớn: ”Đem bản hợp đồng lần trước ra.”
Sắc mặt Lữ Nguyệt nãy giờ không thay đổi, anh cho trợ lý xem xét bản hợp đồng này sau đó lên tiếng khẳng định: ”Đây không phải của chúng tôi, nếu mọi người không tin có thể kiểm tra lại.”
Diệp Long cảm thấy không đúng liền nhíu mày, đưa tay ra hiệu cho người đi kiểm tra lại, nghe trợ lý nói nhỏ vào tai ông ta sa sầm mặt.
Sao lại giả được.
Luật sư bên Lữ Nguyệt lên tiếng: ”Theo như bộ luật hành sự quy định hành vi sử dụng con dấu và tài liệu giả thì sẽ bị phạt tiền, phạt cải tạo giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù 6 tháng đến 2 năm tù.”
Đợi luật sư nói hết Lữ Nguyệt thấy ông ta ngồi đơ ra không phản ứng gì, anh liền âm thâm khen ngợi vợ nhỏ của mình cũng nhờ có cô làm trước một tay mở đường nên anh mới thành công ở điểm mấu chốt này.
Diệp Long mặt mày suy tư liền đứng lên không nói lời nào ra về, giấy tờ lần trước không thể là giả được, chắc đêm đó ông đã bỏ sót tình tiết gì để cho người kia thuận lợi tráo đổi, đúng rồi camera.
”Mở camera đêm đó lên tôi xem.”
Trợ lý mở nhưng màn hình tối đen lại, một lúc sau vẫn không mở lên được liền biết đã bị hack camera.
Diệp Long tức giận nghiến răng kêu két két, cái thằng đó, ông không thể nào bại dưới tay nó được, xem như lần này nó may mắn là ông xui xẻo.
Nhìn sự tức giận của đám người đó trợ lý báo cáo lại: ”Sếp Lữ mọi chuyện đi theo đúng ý mình ạ.”
”Tôi biết rồi.”
Hôm nay là sinh nhật tròn 22 tuổi của cô nhóc nhà anh, nên tranh thủ giao việc công ty lại cho trở lý còn mình lái xe đến cửa hàng để lấy quà.
”Đồ lần trước Lữ tổng giao tôi đã làm xong.”
Anh đến ba địa điểm, đến địa điểm cuối cùng là cửa hàng giày để lấy đôi cao gót đã đặt làm riêng.
”Phiền Lữ tổng đợi một lát.”
Lữ Nguyệt đang chăm chú nhìn vào điện thoại, đột ngột có ai đó kéo ống quần mình anh liền rũ mắt nhìn xuống thì ra là một đứa trẻ được cột hai biếm tóc, anh ngước mắt nhìn xung quanh sau đó lại nhìn xuống người đang níu ống quần mình, mày nhướng nhẹ
”Làm gì đó?”
Dứt lời đứa nhỏ này đột ngột khóc ầm lên, nghe tiếng khóc giống con gái mình quay lại liền không thấy người đâu, vội nghe theo tiếng khóc đó mà đi tìm người.
”Tiểu Lan là mẹ đây đừng khóc.”
Lữ Nguyệt nhíu mày lùi bước chân lại, anh còn chưa có làm gì đâu, đến khi người phụ nữ ngẩng đầu ánh mắt đối diện với anh liền giật mình, anh cảm thấy người này có chút quen mắt đợi vài giây suy nghĩ ra mí mắt anh khẽ giật nhẹ.
Thấy người định rời đi Lee đứng lên gọi lại.
”Thật trùng hợp không ngờ gặp anh ở đây.”
Lữ Nguyệt xoay người lại: ”Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Cô giật mình liền ngượng ngùng lắc đầu: ”Thật sự người quen anh chỉ có em, còn anh thật chất không biết em.”
Vừa nói xong nhân viên chạy ra cung kính đưa đồ: ”Xin lỗi đã để Lữ tổng chờ lâu.”
Lữ Nguyệt không nói chỉ gật đầu nhận lấy, anh nâng tay nhìn đồng hồ nhanh chóng xoay người nhưng lại bị phụ nữ đang ôm con trên tay chặn lại, anh nhíu mày lùi bước chân.
”Mẹ ơi chú này hung dữ lắm.”
Lee vội che miệng đứa nhỏ lại: ”Xin lỗi con bé còn nhỏ nên chỉ nói đùa thôi mong anh đừng để tâm.”
”Tôi không để tâm, nhưng phiền cô đừng cản đường tôi đi.”
Thấy người đàn ông lạnh nhạt định lách người đi qua, cô nhanh chân chặn lại lần nữa còn định muốn nói chuyện nhưng âm thanh từ đằng xa làm cô ngậm miệng lại.
”Chú tư!”, Lan Nhiễm gọi xong kéo tay người bên cạnh đi đến gần: ”Sao chú ở đây?”, Nói rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Bất ngờ gặp anh ở đây, cô híp mắt nhìn người đàn ông này, vừa rồi cô hỏi anh còn bảo đang ở công ty ai ngờ lại bắt gặp ở đây còn có người phụ nữ thích thầm anh thời đi học cũng đứng bên cạnh.
Lữ Nguyệt còn chưa lên tiếng giải thích thì đã thấy cô gái nhếch môi tỏ vẻ khinh thường anh
“Tiểu Chu Chu cái đó anh…”
“Câm miệng.”
Câu nói vừa dứt không khí chỗ ba người họ như bị ngưng đọng lại, Lan Nhiễm nuốt nước miếng nhìn qua thím nhỏ nhà mình đang ngầm xù lông tức giận cô liếm môi đưa mắt nhìn qua chú tư có tiếng hung dữ khó khăn giờ đây đứng không dám nhúc nhích, ánh mắt rõ ràng là khẩn cầu cái gì đó.
Chú tư hiện giờ thật mới lạ nhe.
Lữ Nguyệt mím chặt môi, anh nâng tay: “Sinh nhật em anh cố tình mua nó.”
Nghe xong ánh mắt cô lập tức thay đổi vừa rồi còn trừng lớn muốn bắn gai ta ngoài giờ đây lại mềm mỏng như tơ tằm.
“Em…”, Không lẽ nói mình ghen.
Anh không hề để tâm đến việc này, vươn tay xoa đầu cô: “Hôm nay là sinh nhật cô bé nhà anh, sao mặt lại ủ rũ như vậy, phải vui lên chứ.”
“Mới đây đã 22 tuổi rồi này.”
Diệp Chu Mãn lầm bầm nói: “Anh cũng 37 rồi.”
“…”
Lư Nguyệt căng da mặt, anh đến gần kéo tay cô, ôm người từ từ nhấc bước rời đi: “Sao đây?”
Cô nghiền ngẫm: “Nên sinh con cho anh rồi, không thể đợi lâu được.”
Lan Nhiễm đơ người nhìn hai thân ảnh kia vội gọi người nhanh chân đuổi việc: “Chú tư, thím tư đợi con!”
Nghe câu này Lee sửng sốt cô ta không ngờ cô gái trẻ vừa rồi là vợ của người đàn ông ấy, vậy hôm kia chỉ là trò chơi tình thú của các cặp đôi thế mà cô lại không nhận ra mọi chuyện sớm.
“Em vẫn còn nhỏ anh không nỡ.”
Diệp Chu Mãn dừng chân, xoay người đối mặt với anh: “Anh đã 37 tuổi rồi như vậy còn chưa đủ già sao?”
“Hoa Sen Trắng em nói tuổi anh như vậy anh rất hết sức là giận.”
Nhìn gương mặt đanh ra của anh cô đơ trong giây lát đưa tay che miệng cười: “Hết sức là giận em à?”
Thấy ai đó không trả lời quay mặt làm lơ, cô hắng giọng: “Tốt thôi không sinh thì không sinh đến lúc anh già tinh lực không còn thì đừng nhắc chuyện sinh con gì đó với em.”
Diệp Chu Mãn nói rồi kéo tay Lan Nhiễm vừa chạy đến còn chưa biết gì bị lôi lên xe.
Vừa quay đầu lại đã thấy chiếc xe taxi chạy đi anh hốt hoảng vào xe mình nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đằng trước.
“Thím tư làm sao vậy?”, Nhìn gương mặt không vui này chắc cãi nhau với chú tư rồi.
Cô đưa mắt nhìn qua Lan Nhiễm chỉ cười nhẹ lắc đầu không nói gì.
Đến nhà Lữ gia Diệp Chu Mãn nhanh chân trốn vào phòng của Lan Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm nói một tiếng với mọi người giùm thím.”
“Vâng, thím không cần lo, nãy con định đưa thím về đây tổ chức sinh nhật cùng với mọi người trong nhà, nhưng thím đến đây thì tốt rồi, được rồi có gì cứ gọi con thím ở đây nghỉ ngơi đi.”
Do hôm nay làm tiệc sinh nhật nhỏ trong nhà nên mọi người có chút háo hức định làm bất ngờ nhưng không ngờ lại bị phát hiện, giờ đây đợi bánh kem nữa là xong, đồ ăn bày biện cũng đã có sẵn trên bàn.
Lan Nhiễm vừa xuống lầu thấy người đàn ông đang kéo theo sự âm u lạnh lẽo khắp người đi vào, ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm mình, cô kinh sợ mà chạy vội tìm ai đó để chống lưng.
“Ba, ba cứu con!”
Thấy con gái sợ hãi trốn sau lưng mình, ông đưa mắt nhìn hướng đối diện, khuôn miệng hơi cong lên: “Em đến đó à.”
Lữ Nguyệt gật đầu, rồi lạnh nhạt nói: “Thím tư đâu?”
Lan Nhiễm định không trả lời nhưng nhón chân thấy ánh mắt bắn ra lửa như muốn thiêu đốt chỗ này làm cô run người sợ hãi theo bản năng mà mở miệng khai: “Phòng… Trên phòng con.”
Nghe tiếng gõ cửa cô tưởng là Lan Nhiễm liền nhanh tay mở ra: “Nhiễm Nhiễm…”
“Ui, anh làm gì vậy buông em ra mau.”
Mặc cho cô kháng cự Lữ Nguyệt kéo người vào phòng chính của hai người liền khoá trái cửa lại, từ từ xoay người nhìn cô gái đang đứng cách ba bước chân với mình.
Diệp Chu Mãn nhíu mày không ngừng xoa cổ tay, vừa cắn môi nâng mắt nhìn người đàn ông kia.
“Anh làm đau em sao?”, Nhìn ánh mắt lên án của cô anh hốt hoảng trong lòng nhanh chóng nắm tay cô lực đạo vô cùng nhẹ nhàng và ân cần, dùng tay xoa lên vùng da đỏ ở cổ tay cô.
“Chu Chu bảo bối là anh có lỗi với em.”
Cô nói không sao muốn rút tay lại thì anh ghì chặt tay không để cô thoát: “Buông ra đi em không có sao.”
“Đừng mà, hôm nay sinh nhật em cho nên em đừng ghét bỏ anh.”, Lữ Nguyệt biết cô còn tức giận trong lòng, anh thật sự không nỡ để cô mang thai sớm, rõ ràng cô bé nhà anh còn nuôi chưa lớn nữa lại phải đón nhận thêm một cục nhỏ khác.
Diệp Chu Mãn mạnh tay thoát được lòng bàn tay to lớn của anh nhưng chưa đến ba giây cả người cô bị ôm chặt lấy.
“Chu Chu bảo bối đừng mà em, anh xin lỗi vì đã làm em đau.”
Cô không phải giận dỗi vì chuyện này: “Thật sự không sinh con, anh đừng vội nói, em cho anh cơ hội cuối cùng nên cân nhắc trước khi trả lời câu hỏi này của em.”
Lữ Nguyệt không do dự gì: “Sinh, nhưng em vẫn còn nhỏ, anh sợ em cực.”
Bất giác cô cong môi: “Hiện tại em hai mươi hai vậy đợi ba năm nữa là hai mươi năm khi đó anh bốn mươi…”, Nói đến đây cô chợt dừng lại.
“Sao vậy?”
Diệp Chu Mãn mở to mắt ngạc nhiên: “Khí đó bốn mươi còn sức để duy trì nòi giống không?”
“…”
Cuối cùng anh chỉ biết cười bất lực: “Giờ em muốn sao, muốn thế nào anh cũng đều đồng ý, còn ly hôn thì một ngàn lần không được nói ra.”
Cô vui vẻ hỏi: “Vậy sinh một đứa nhé?”
Lữ Nguyệt thấy cô vui vẻ ra mặt anh cũng mỉm cười gật đầu: “Đều nghe em hết.”
Đang âm thầm vui vẻ tính toán mọi chuyện nhưng hình ảnh bên ngoài cửa hàng ban nãy cô thấy lại tái hiện lên, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi anh đến gặp người phụ nữ đó?”
“Không có, anh đi mua quà cho em vô tình thấy, đừng tức giận cô ta hình như vừa ôm con mình trên tay.”, Sợ cô suy nghĩ linh tinh nên anh giải thích rõ.
Diệp Chu Mãn lắc đầu: “Em không tức giận đâu.”, Cô nghĩ anh sẽ không phản bội sau lưng mình như vậy, cô toàn tâm toàn ý tin tưởng anh 100 % nên vấn đề đó giải quyết được thì cho qua chứ cô không mấy để tâm chuyện nhỏ nhặt.
“Quà sao? Em muốn xem.”
Lữ Nguyệt đặt ngón tay lên trán cô ngăn cản lại hành động hấp tấp này: “Vẫn chưa được, tối sẽ cho em xem.”
Thấy cô lườm ngang rồi bĩu môi, anh cười cười áp người đến gần từ từ dồn người vào phía tường, hôm nay anh định nói vụ việc của Diệp Long cho cô nghe nhưng nghĩ lại sinh nhật không để cô tức giận.
“Làm gì thế?”, Diệp Chu Mãn bị dồn vào tường, cô cúi đầu xuống muốn trốn ra nhưng anh lại nhanh tay hơn cô.
Lữ Nguyệt duỗi ngón tay trỏ từ từ nâng cằm cô lên, mặt anh bất thình lình đưa đến gần mặt cô: “Chẳng phải em muốn sinh con cho anh sao, vậy thì anh nên bắn chất mầm mống vào cho em lưu trữ rồi.”
Cô bất giác run người, cả cơ thể bị anh vây hãm trong lòng ngực cũng co rúc lại, khoé môi cô cứng đờ giọng nói cũng mất tự nhiên: “Sinh nhật mà đợi tối đi chứ.”
Lữ Nguyệt bật cười chôn mặt vào hõm cổ cô, đôi môi cọ xát vào da thịt mịn mạng, hôn đến hình xăm anh lại thích thú dừng ở đó rất lâu không chịu đi.
“Tiểu Chu Chu thơm quá làm anh muốn thu nhỏ em bỏ vào miệng.”
Không đợi đôi môi nhỏ hé lời anh trực tiếp cướp lấy lời nói của cô vào trong, do cô hé môi nên đầu lưỡi anh không có chút vướng mắc nào mà đi vào vùng đất ướt át mềm mại của tầng lớp bên trong khoang miệng của cô.
Diệp Chu Mãn mặc anh vừa hôn bàn tay đang sờ soạng trên người mình, cô không phản kháng còn nhón chân nghênh đón anh đến tùy ý càn quấy mình.
“Chú tư ông nội bảo dẫn thím tư xuống nhà.”
Đang hôn say xưa nghe thấy lời nói bên ngoài cô giật mình đưa tay đẩy ngực anh ra nhưng Lữ Nguyệt không quan tâm đến người ở ngoài cửa, môi vẫn chưa chịu rời khỏi đã vậy anh còn mút mạnh vào môi cô khiến âm thanh ái muội càng lớn hơn.
“Ưm… Lữ Nguyệt…”
Bị anh dần hút hết dưỡng khí trong người mình, hơi thở cô một yếu dần đi, cả người bị ôm hôn đến mềm nhũn cố gắng nâng cánh tay huýnh không ngừng vào ngực anh.
Cảm nhận cô gái trong lòng sắp chịu không nổi thấy thế anh mới buông môi ra, còn kéo theo một sợi chỉ trắng tinh giữa môi hai người. Lữ Nguyệt thấy cô đỏ ửng mặt, ngực phập phồng lên xuống đôi môi hé mở thở rất vội, anh vươn tay lau nước ẩm ướt ở khóe môi cô, liền nhỏ tiếng nói.
“Đừng gấp, thở từ từ nào Sen Trắng.”
Cô liếc xéo, rõ ràng người hành hạ cô thành ra như này chính là anh, giờ lại coi không có chuyện gì còn ung dung chỉ bảo cô.
Qua một lúc thấy người nọ định hôn tiếp cô nhanh đưa tay chen vào chặn lại hành động này, đôi môi mát lạnh liền chạm vào mu bàn tay cô, nhìn ánh mắt như mực kia, thật sự nó sâu xa lại rất cuốn hút đến nỗi cô phải bại trận trước một ông chú già, tuổi đã cao nhưng bên ngoài vẫn còn là mỹ nam biết bao nhiêu người mong muốn.
Không cho anh hôn vì thì hôn ở dưới, ý nghĩ trong đầu hiện lên xong thì Lữ Nguyệt đã gục mặt xuống trước ngực cô, cố vươn cái lưỡi dài liếm vào thịt mềm cách một lớp áo lót.
Diệp Chu Mãn giật mình đến hai chân cũng tê cứng, tay cô ôm lấy đầu anh đẩy ra: “Ba vừa gọi chúng ta xuống dưới.”
Ánh mắt Lữ Nguyệt nhìn cô rất đắm say nên lời nói vừa rồi không có tác dụng gì với anh, lần nữa vùi mặt vào hai bên bầu ngực mềm mại tham lam ngửi rồi lại biến thái mà nếm vị của da thịt bên trong.
Thấy anh kéo áo ngực mình xuống, bàn tay mò ở sau lưng cảm giác đang tìm kiếm móc gài của cô, đầu cô chợt thanh tỉnh lại vừa a một tiếng nụ hoa trước ngực đã được miệng ướt át của anh chăm sóc.
Diệp Chu Mãn siết chặt hai bả vai anh, người run cầm cập đến giọng nói cũng bị ảnh hưởng theo: “… Lữ Nguyệt… Tối đi được không, giờ này chúng ta không nên nghịch như vậy quá lâu, mọi người đang chờ.”
Mút được vài phát Lữ Nguyệt mới chịu buông ra ngẩng mặt lên nhìn cô, anh không nhanh không chậm giúp cô chỉnh quần áo lại, nhìn đôi môi nhỏ hồng hào bị anh cắn sưng tấy lên, đỏ ửng nhìn bắt mắt như vậy không cần phải giùm son môi.
“Tối nhé?”, Lữ Nguyệt mặc xong rồi, ngón tay vuốt ve môi cô âm thầm dò hỏi lại.
Diệp Chu Mãn gật đầu: “Tối sẽ cho anh.”
“Cho cái gì?”, Anh có chút buồn cười khi nghe câu này.
Cô ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, kiễng gót chân lên, ngửa cổ đưa môi sát đến tai anh rồi phả ra một hơi thở dịu nhẹ.
“Cho anh ăn đào của em.”
Chính xác đào cô nói là ám chỉ thứ không trong sáng dành cho thiếu nhi.
Lữ Nguyệt nghe xong như bị cô quyến rũ cả người cứng ngắc lại, yết hầu lăn nhẹ, thằng em ở dưới quần bị lời nói nhỏ mềm mại kia khiêu khích làm cho ngẩng đầu, anh cảm thấy khó chịu đến cực điểm cố cắn răng hít thật sâu để giữ được sự bình tĩnh.
Tối anh sẽ bắn thật nhiều thứ của mình vào sâu bên trong để cô nếm trải dư vị ngọt ngào mà anh muốn gửi gắm cô hành đêm.
Dù bắn vào bao nhiêu lần nhưng đối với anh vẫn như lần đầu, tê tái hết cả người sung sướng đến nỗi chỉ biết gầm gừ rên la.
Hai người vừa bước xuống sảnh liền nghe tiếng hét truyền đến.
Aaaaa.