Anh Trai Nhân Vật Chính - Tiên Sắc Xám - Chương 112: Anh trai chịu cực hình
Cái mũi thính của Lai lần theo mùi Flossie, cuối cùng cũng tìm thấy cô ả đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới nền đất bẩn. Ở xung quanh không có ma thú hay là bất kỳ ai, chỉ có vài con côn trùng rúc trong bụi cây, mấy chim nhỏ bằng cỡ chim sẻ, lông vũ màu đen có nhiều mắt đang đậu trên cành.
Thấy được mục tiêu, Saul nhanh chóng lại gần Flossie, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô ta, đôi mắt lạnh lùng quan sát một lượt. Ngoài những vết thương trông như bị té ngã vấp phải cây cành nên váy áo không lành lặn ra thì không thấy điều gì bất thường khác. Trông cô ta không hề có dáng vẻ bị thương nặng.
“Cứ tưởng sẽ bị ăn mất một hay một chân gì đó chứ…” Lai khó hiểu nhìn Flossie. “Sao còn lành lặn vậy ta?” Thật ra cũng không lành lặn lắm, nhưng bị ma thú bắt đi mà cả người không mất bộ phận nào thì có thể xem là kỳ tích rồi.
Suy cho cùng, an toàn được tính là chuyện tốt mới đúng. Chỉ là chuyện tốt này rơi vào cái nhìn của Saul và Lai lại trở thành điều bất thường.
Saul nghiến chặt quai hàm, gân xanh nổi lên thái dương. “Quay về. Gặp bẫy rồi.”Cậu ta đứng bật dậy, gót chân đổi hướng định rời khỏi đây ngay lập tức.
Bấy giờ, Saul mới nhận ra, Khan đã cố tình đẩy cậu ta rời đi cùng với Lai. Nói mĩ miều là lo lắng chỗ Flossie có bẫy nên mới bảo cả hai đi thăm dò, nhưng thực chất là Khan còn đang hoan nghênh cái bẫy đó đến với chính mình hơn ai. Nếu có mặt Saul, cái bẫy chết tiệt ấy sẽ trở nên vô dụng nên phải đẩy cậu ta đi.
Trước khi rời khỏi lâu đài lên đường chinh phạt, Khan đã ra lệnh cho lão già kia ở lại làm gì đó mờ ám. À không, trước đó là Khan đã có động thái khác lạ rồi. Và Saul đã cố tình không quan tâm tới cho đến khi Khan mở miệng tự nói với mình.
Cậu không hỏi han vì không muốn mình xen vào việc tư của gia tộc. Cậu không muốn mình vô tình trở thành mối đe dọa về vị trí thừa kế tước vị, dẫu biết rằng chuyện đó rất hoang tưởng.
Song, điều mà Saul xem nhẹ là khả năng lao đầu vào đường chết của anh trai mình.
Ở bên cạnh, Lai trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, nhưng bản năng mách bảo gã rằng Saul nói đúng nên gã dù không muốn cũng phải cắn răng nghe theo.
Cả hai nhanh chóng quay lưng định bỏ đi, chẳng quan tâm đến Flossie còn đang trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.
“Thật tàn nhẫn làm sao, khi để một tiểu thư ngất xỉu bơ vơ giữa chốn rừng sâu hoang vắng thế này…”
Giọng nói yểu điệu vang lên, kéo giật bước chân của Saul và Lai khựng lại. Lai quay phắt đầu ra sau nhìn, nhưng Saul chỉ đứng im. Mắt đảo quanh nhìn khắp nơi, tai hơi nhúc nhích bắt được các nhịp âm thanh quái lạ.
Tiếng ken két thầm thì, không nghe kỹ là sẽ bỏ qua.
“Nhỏ đó tỉnh rồi kìa!” Lai vỗ vai Saul chỉ về phía Flossie.
“Ngươi lại đó cắn ả bất tỉnh lại đi.” Saul gạt tay Lai ra, phủi bụi không tồn tại trên vai áo.
“Ta có phải chó đâu, ngươi nói thì ta sẽ nghe à?” Lai gầm gừ đáp lại với thái độ bất thiện.
“Cứ giết quách cho rồi.”
“Hả…? Nhưng mà chủ nhân có vẻ cũng lo cho ả…” Lai gãi đầu, chần chừ nói. “Hình như không giết được đâu.”
Saul xoay cổ tay, thanh kiếm đen tuyền hiện ra và nằm gọn trong tay cậu. Thanh kiếm đen tuyền không có ánh phản quang nào, vẻ ngoài đã u ám đến vậy, mà xung quanh thứ kim loại nguy hiểm có thể tước đoạt mạng sống còn tỏa không khí máu tanh, và chết chóc rợn người.
“Thử là biết.” Saul quay người lại với khuôn mặt cau có khó chịu không đổi, ánh mắt sắc lẹm như muốn chém đôi Flossie ra làm hai.
“Xem ra… Anh Khan vẫn rất quan tâm đến tôi nhỉ.” Flossie cúi đầu, trên má rộ lên đám mây hồng. “Vui quá…”
“Con điên.”
Saul chỉ vừa dứt lời đã phóng người lao tới chỗ Flossie. Thanh kiếm sắc bén trong tay cậu ta như có sự sống, phát ra tiếng kêu chói tai đầy hưng phấn. Nó như cộng hưởng với sát khí của Saul mà bùng lên khí thế mạnh mẽ khiến đối thủ chùn bước.
Đúng thế thật. Flossie đã giật mình trước sự tấn công mãnh liệt ở trước mắt, nhưng cô ta cũng lấy lại tinh thần nhanh chóng. Bàn tay cô ta lóe sáng, một thanh quyền trượng ma pháp hiện ra ngay sau đó. Quyền trượng không quá cao so với người của cô ta, thân làm từ gỗ, đỉnh trượng có lõi hình dạng giọt nước, nó được đeo thêm trang sức là loại dây xích nhỏ màu vàng và để rũ mấy sợi dây xích xuống, đung đưa theo nhịp khi cô tay huơ cây trượng rồi cắm thẳng chân trượng vào đất.
Thần chú đọc nhanh trên miệng, suýt soát với lúc Saul hoàn toàn rút khoảng cách với cô ta. Lưỡi kiếm chém ngang một đường. Đầu của Flossie chắc chắn sẽ rơi xuống.
Đó là nếu như mọi chuyện diễn ra theo tuần tự.
Bõm!!!
“Chết tiệt!!! C-cái… ùng ục… Quái gì… ùng ục… vậy?!”
Bấy giờ, xung quanh đều hiện lên những quả bong bóng nước vừa với kích cỡ người trưởng thành. Lai bị nhốt trong một quả bong bóng nước, cực lực vùng vẫy như con sói sắp sửa chết đuối. Và Saul cũng rơi vào trường hợp tương tự.
Nhưng Saul chỉ khựng lại một lúc, mặt không đổi sắc dùng sức chém một đường bên trong bong bóng nước. Bong bóng nước hình thành từ ma thuật bị chém đôi rồi vỡ tan trong thoáng chốc. Saul rơi tự do xuống mặt đất trở lại.
Flossie đã biến mất.
“Ta biết ngươi rất lợi hại.”
Giọng của Flossie vang lên từ trên cao, Saul ngẩng đầu, nhìn ả đang lơ lửng giữa không trung. Trên tay vẫn là thanh quyền trượng có lõi hình giọt nước. Saul nheo mắt dùng Linh Nhãn để nhìn thoáng qua. Aura của cô ta là màu lam, không quá đậm. Vầng aura yên tĩnh bao quanh cô ta, cho thấy cô ta chưa đạt tới cấp bậc sử dụng aura. Thanh quyền trượng dùng có biểu tượng của nguyên tố Thủy, ma thuật cũng liên quan tới nước. Vậy chắc hẳn cách chiến đấu của cô ta cũng phụ thuộc vào nguyên tố Thủy.
“Từ khi còn nhỏ, ta đã biết ngươi không phải là kẻ nên khinh thường. Cho dù, ngươi được xác định là kẻ vô năng. Khả năng kiếm thuật của ngươi cũng khiến cho những kẻ có ma lực cũng phải ghen tị.” Flossie không biết Saul đang nghĩ gì trong đầu, cô ta ở trên cao hướng mắt nhìn xuống như thần thánh dõi theo chúng sinh tựa kiến cỏ. Trên tay cầm quyền trượng đưa ra phía trước, xoay vòng. Lõi hình giọt nước bị vòng lại bởi xích vàng sáng bừng lên. “Ta cũng rất ghen tị với ngươi, Saul. Hẳn là chính ngươi không biết, ngươi đã có tất cả.”
Với kinh nghiệm của kiếp trước, Saul rất nhanh chóng nắm bắt tình hình trận chiến.
Chiêu thức cô ta sử dụng đầu tiên để tấn công là những quả bong bóng nước diện rộng, vậy khả năng sử dụng ma thuật nguyên tố Thủy hẵng còn yếu nên mới không kiểm soát được số lượng bong bóng nước hiện ra.
Vì những kẻ sử dụng nguyên tố Thủy khủng khiếp mà Saul từng đối đấu ở kiếp trước, sẽ không sử dụng loại bong bóng nước chọc một cái là vỡ tan như thế này.
“Ta có tất cả?” Saul cười khẩy.
“Anh ấy cũng ghen tị với ngươi, giống ta vậy…” Flossie siết chặt cây quyền trượng, vô thức ôm chặt lấy. Gương mặt xinh đẹp sa sầm. “Tại sao anh ấy lại thay đổi…?”
Saul bất ngờ, động thái muốn tấn công Flossie trong chớp nhoáng chợt khựng lại trước lời nói của Flossie.
Người mà Flossie nhắc tới, chắc chắn là Khan.
“Nếu anh ấy không thay đổi… Mọi chuyện sẽ không như thế này…” Bờ môi Flossie run rẩy. “Tất cả… là tại ngươi!!!”
Vừa dứt lời, Flossie lần nữa vung vẩy cây quyền trượng, thần chú đọc nhanh trên môi. Hàng loạt bong bóng nước lại hiện ra. Lai vừa mới thoát được khỏi quả bong bóng nước khốn kiếp giam cầm mình thì gã lại bị nhốt bất ngờ vào quả bong bóng nước mới. Thú nhân có thể kháng phép nhưng cũng chỉ ở mức độ nào đó, song cũng vì khả năng kháng phép khiến phản ứng ma thuật của Thú nhân kém hơn nhiều, với loại ma thuật nguyên tố dưới sự tác động bất ngờ, Lai khó mà đối phó.
“Ọc ọc… C-chết tiệt…” Lai gào lên tức tối rồi bị nhấn chìm bởi bong bóng nước.
Trong khi đó, Saul nhanh chóng xác động lượng ma thuật dao động trong không khí, cậu lập tức né tránh những chỗ bong bóng nước bụp một cái xuất hiện hòng giam cầm mình. Nhưng cậu không chỉ né tránh không thôi, Saul thậm chí nhảy lên một số bong bóng nước, coi nó là bậc thang dạng lỏng mà tiếp cận Flossie đang lơ lửng giữa không trung.
“Chết tiệt…!” Flossie không ngờ Saul có thể cảm ứng được ma lực nhạy bén đến thế. Cô xoay trượng thu hồi ma thuật của mình, trước khi Saul đến gần, cô phải giãn khoảng cách ngay.
Với pháp sư nói chung, cận chiến là chỉ có nước dâng mạng cho phe địch.
Nhưng Saul dường như đọc vị được hành động của Flossie, trước khi Flossie biến mất một lần nữa, cậu ta đã phóng thanh kiếm của mình đi như một mũi tên.
Thanh kiếm đen tuyền lao đi, ma sát với gió rít vang lên thứ âm thanh phấn khích chói tai. Flossie không tài nào né tránh được, cô cứng người nhìn thanh kiếm đó chọc thẳng vào lõi hình giọt nước của quyền trượng, rồi sượt qua tai mình, để lại cơn đau nóng rát trên tai.
Lõi của quyền trượng vỡ nát, mảnh vỡ của nó rơi lả tả. Flossie không còn quyền trượng điều tiết ma lực, chính cô cũng dần dần mất thăng bằng, ngã xuống.
Nhưng Saul đã nhanh chóng tiếp cận Flossie, cậu túm lấy cổ áo sau gáy của Flossie trong khoảnh khắc ấy, khi cả hai rơi xuống, Saul sử dụng ma thuật để sử dụng một chút gió giúp mình giảm xóc khi rơi. Bên cạnh tiếng gió trong không trung, còn có tiếng chửi rủa ồn ào của Lai sau khi thoát khỏi bong bóng nước một lần nữa.
Chân vừa chạm đất, Saul đã thả Flossie ra, để mặc cô xụi lơ trên đất.
Flossie đưa tay lên ôm lấy tai mình, máu chảy ròng ròng. Vết cắt sâu, không đứt cả tai cô nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo nếu như không chữa trị kịp thời. Flossie theo thói quen, dường như là bản năng của chính mình, cô lập tức sử dụng ma thuật chữa trị cho bên bị cắt ngang qua.
Cô phải là một món hàng không thể có vết xước nào. Nếu như không muốn mẹ Natasha có vết thương tương tự.
“Tất cả là tại ta? Trong khi ngươi mới là kẻ phản bội?”
Saul bắt lấy thanh kiếm quay lại với mình, hay chính xác hơn là nó định lao vào Flossie lần nữa. Dường như chỉ với chút máu đó, càng khiến nó thấy khát hơn. Nhưng Saul đã nhanh tay kìm nó lại, bằng một cái búng tay nhẹ nhàng vào thân kiếm.
“Tôi đã cố gắng cảnh cáo anh ấy…” Bên tai bị thương đã lành lặn không vết xước, Flossie có phần bơ phờ ngẩng đầu lên nhìn Saul.
“Đừng cố gắng ngụy biện thêm cho mình nữa.” Saul lạnh lùng cắt ngang.
Flossie im bặt, cô cắn lấy môi.
Đúng lúc này, bên phía Lai lại gào rú ồn ào. Thế nhưng, Saul không tài nào lờ gã sói được nữa, vì chính cậu cũng cảm nhận được sự tình kỳ lạ. Mặt đất đang rúng động, trong bầu không khí trườn tới nỗi sợ kinh hoàng làm bay hết chim chóc, côn trùng nhanh chóng rúc sâu vào cây. Và Flossie thì đang bật cười, nhưng không hề vui vẻ.
“Giết chết con quái vật đáng nguyền rủa đó đi.” Flossie yếu ớt nói, máu chảy trên bờ môi gần như bị cắn nát. “Rồi ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết.”
Cũng ngay lúc đó, phía bên kia vang lên tiếng thét:
“Đồ sâu bọ!!! Ngươi đâu rồi hả??? Có con ma thú kinh tởm muốn ăn thịt ta a a a!!!”
Saul nhìn Flossie một lúc, mặt mày không tỏ thái độ gì, mũi chân chuyển hướng di chuyển về phía tiếng gào, âm thanh náo động của cây cối đổ rạp và cuộc ẩu đả căng thẳng đang diễn ra từ xa. Cậu mở miệng, thầm thì lẩm bẩm khó chịu:
“Hên cho mày đấy, sói ngu.”
★
Tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Khan rất muốn tự tin vỗ ngực nói như thế, nhưng làm gì có chuyện mọi thứ đều hoàn hảo như thể nó là hiển nhiên chứ.
Sau khi cú dịch chuyển kết thúc, Khan phải chịu choáng váng một lúc mới định hình được tình huống hiện tại. Hắn thật sự bị bắt đi rồi, quả nhiên ý đồ của chúng là mình. Nhưng mà…
Tay chạm vào vòng kim loại ôm lấy cổ mình, cái vòng không quá to, nó nhỏ và mảnh nữa là đằng khác. Nếu như tình hình cho phép, hắn có thể lạc quan xem đây là vòng cổ trang sức, nhưng rõ ràng là tình hình hiện tại của hắn không mấy lạc quan.
“Ngươi đưa ta đi viếng mộ ai vậy?”
Vừa hết choáng váng, Khan bình tĩnh đưa mắt quan sát lại khung cảnh xung quanh. Hắn phát hiện ra khu vực này ít cây cối, không gian có vẻ thoáng đãng hơn nhiều. Song điều đáng chú ý là ở trước mặt hắn, ở xa một khoảng đủ nhìn, là một tấm bia không đề tên tự, nhưng trên mặt bia lại có hình vẽ đơn giản, phác họa dáng người đang đón lấy một ngôi sao năm cánh. Dưới chân của dáng người như đang muốn bay lên cùng ngôi sao đó là một tấm bệ.
Khan chấn động ngay khi nhìn kỹ hình vẽ, không sai vào đâu được, cái hình vẽ đơn giản đó đang phác họa lại hình dạng của một cái cúp. Một cái cúp quen thuộc do nhỏ An tự bày vẽ ra để tặng cho hắn khi hắn dấn bước vào con đường diễn viên.
Cũng ngay lúc này, thời gian như thả trôi chậm lại, tên hắc Tinh linh có nói gì đó nhưng hắn nghe không rõ. Bấy giờ, ý thức của hắn đang dần chìm sâu vào mặt hồ nặng nề, tĩnh lặng.
✢
– Ừm hứm, vậy là anh định làm diễn viên thật luôn? Sao lại vậy?
Trước mặt anh là An và căn phòng bếp quen thuộc, An không ăn cơm mà cứ lấy muỗng chọc chọc vào chén cơm, trên bàn là mấy món đơn giản như trứng chiên cà chua, cá nục chiên sốt cà, canh thịt băm nấu bầu. Dù đã lớn nhưng An vẫn không dùng đũa để ăn ngoài mấy món bún hay mì. Nếu được là nó cũng sử dụng nĩa chứ ít khi đụng tới đũa.
Khan vẫn nhớ mang máng, đây là khung cảnh lúc hắn thông báo cho nhỏ An về việc chuyển nghề của mình.
– Có người quen. Thấy anh mày biết diễn nên kéo vào làm.
Câu trả lời không khác gì trong trí nhớ, đây là ký ức được phỏng dựng lại, và hắn có thể thoát ra khỏi khung cảnh này nếu muốn. Dù sao thì “nó” không thể kiểm soát được ý thức của hắn như trước nữa. Nhưng Khan không làm thế, hắn vẫn để mình trôi xuôi theo dòng hồi ức tiền kiếp.
– Vâng, anh là nhất. Nhưng anh thật sự muốn làm diễn viên à?
– Chứ chẳng lẽ anh mày cứ đi diễn ảo thuật hoài chắc? Giờ hành nghề đường phố không dễ dàng nữa, ảo thuật cũng không khiến người ta thích thú lâu dài.
– Anh có thể đi học lại mà? Nếu là về tiền bạc thì…
– Thật ra tao đam mê với nghề này lâu rồi.
Khan lạnh nhạt cắt lời An, đáp án khiến An ngơ ngác, cái muỗng chọc cơm rớt khỏi tay, rơi ra khỏi chén, rớt xuống bàn nghe lanh canh.
– Con này, ăn uống đàng hoàng coi!
– Ơ hơ, chờ chút… Anh xạo! Anh mà đam mê làm diễn viên á?
Tất nhiên là không, nhưng Khan biết mình nên làm gì, và phải nói gì.
– Mày cứ bắt tao phải thừa nhận bằng miệng mới chịu à?
Khan tỏ ra cáu gắt, như thể mình đang xấu hổ vì bị bắt bài.
Hắn thật sự chẳng có đam mê gì với việc làm diễn viên, nhưng chắc chắn hắn có thể làm tốt.
– Gì vậy trời… Thật luôn?
– Tao không được đẹp trai, nên đó giờ đâu mơ tưởng gì tới chuyện làm diễn viên. Nhưng giờ có cơ hội thì phải nắm lấy. Thế thôi. Chứ mày tưởng tao làm diễn viên vì mày chắc?
Làm diễn viên không liên quan đến chuyện xấu đẹp, nhưng với nhỏ An toàn xem phim có trai đẹp gái đẹp thì chắc hẳn nó sẽ nghĩ có nhan sắc mới làm diễn viên được là chuyện đương nhiên.
– Làm cảm động hụt… Tại tui không ngờ ông cũng có đam mê… Ý ý không chơi cốc đầu nữa nhaaaa!!!
Cánh tay giơ lên nửa chừng phải hạ xuống, Khan liếc cái nhìn sắc lẻm khiến An sợ sệt ôm đầu. Nếu không phải bị chắn cái bàn ở giữa là Khan chắc chắn đã cho An một cục u rồi. Coi như nó may phước.
– Gọi anh.
– Dạ…
An bĩu môi, mặt mày không chút tình nguyện.
– Vậy anh có tính tiến tới giải Oscar không? Để em biết chuẩn bị tinh thần bán đấu giá cái đôi giày mang bốn năm không thay của anh nè.
– Không, tao sẽ tiến tới giải Astar.
Trên đầu An mọc lên dấu chấm hỏi, nó nghiêng đầu, mắt mở lớn.
– Có giải đó hả?
– Giờ mày có ăn cơm không hay là để tao cho mày ăn đòn?
– Thứ gì đâu mà khó ưa thấy sợ…
– Lầm bầm gì đó?
An lắc đầu quầy quậy, nào dám trả lời. Nhưng không lâu sau đó, khi Khan đi làm về, giờ giấc cũng đã khuya, hắn nhắm chừng An cũng đã đi ngủ nên hắn cố gắng hạn chế làm ồn hết mức có thể. Và điều làm hắn bất ngờ là lúc vào phòng, nhìn thấy trên bàn đặt cạnh đầu giường của mình có đặt một bức tượng làm bằng đất sét, bức tượng hình người thon thả đứng trên bệ, bày ra động tác như muốn bay nhảy, một tay nâng lên đón lấy ngôi sao năm cánh. Tượng không đẹp, vẫn nhìn ra vài chỗ lồi lõm không được trau chuốt lại, dáng người cũng sai tỉ lệ rõ ràng.
Bên dưới bức tượng đất sét đó là một tờ giấy ghi chú, ghi vài dòng chữ nắn nót của An:
“Anh ráng mà diễn cho giỏi, sau này em sẽ đặc cách cho anh làm vai phụ đặc biệt trong câu chuyện đỉnh của đỉnh của em. Đây là quà khích lệ đặt trước nè.
Nhắc nhở: Thấy cảm động thì đừng có bỏ cà chua vào bữa ăn nào nữa, lạy!”
Khan cứ nhìn ngắm mãi bức tượng đất sét cùng tờ ghi chú mãi thôi, như thể hắn chuyển dời sự chú ý một chút là khung cảnh này cũng sẽ biến mất. Nhưng hắn biết mình không thể sống mãi trong hồi ức, rồi nó cũng sẽ kết thúc. Đây không phải là huyễn cảnh được tạo ra để mê hoặc hắn.
“Tại sao cho tao thấy cảnh tượng này?”
“Đây cũng là gợi ý, không phải viễn cảnh để hoài niệm đâu.”
Khung cảnh vẫn như cũ, nhưng An mà hắn biết lại trở nên xa lạ. Là “nó”. Kẻ đóng thế hoàn mỹ.
Nó đứng ở trước cửa phòng Khan, mang gương mặt của An và bày ra biểu cảm lạnh nhạt.
“Ta không nghĩ ngươi sẽ tới nơi đó sớm như thế. Mà trước mắt, có được nó cũng không hại gì… Con đường Vận Mệnh đang rẽ nhánh quá nhiều, ta buộc phải đưa ra lựa chọn khả thi nhất thôi.”
“Đó là lý do ngươi ở đây à? Để sự lựa chọn của ta không vượt giới hạn trong sự lựa chọn khả thi của ngươi?” Khan cầm chặt tờ ghi chú trong tay, xoay người nhìn nó. “Vì cốt truyện chắc chắn sẽ vỡ, và ta có thể là biến số lớn nhất? Thế ta có được biết mục đích cuối cùng của việc này là gì không?”
“Nó” hướng mắt nhìn xuống, ánh sáng trong mắt tắt dần.
“Không biết nữa. Cứ xem như là vì chị ấy đi. Ngươi cũng muốn gặp lại chị An mà phải không?”
Trước khi Khan kịp hỏi thêm gì đó, khung cảnh lập tức vỡ tan và hắn bị đẩy về thực tại.
✢
“Này này, có nghe ta nói gì không vậy? Thật là… Ta chưa từng bị ai ngó lơ thế này đâu đấy.”
Giọng gã hắc Tinh linh cất lên đầy khó chịu, dường như mất hết kiên nhẫn, hắn búng tay một cái, tách.
Khan vừa mới quay về thực tại, hắn còn đang chơi vơi trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh, thì gã hắc Tinh đã không còn kiên nhẫn mà kích hoạt công năng của cái vòng cổ Khan đang đeo.
Ngay lập tức, Khan cảm nhận được dòng điện truyền thẳng vào bên trong người, tựa như một làn sóng dữ ập tới bất ngờ. Không đề phòng, cú sốc chạy qua từng tế bào, khiến máu thịt của hắn như chạm phải lửa cháy không khoan nhượng. Cơn co giật đột ngột làm Khan mất kiểm soát cơ thể, hắn đơ cứng cả người, ngã xuống, nằm vật ra rồi lại co giật, đôi mắt mở lớn trên biểu cảm đan xen giữa đau đớn và thống khổ. Miệng của hắn há ra, im ắng, không hoạt động, không có tiếng thét nào tuôn trào vì dòng điện còn chưa trả lại hắn sự kiểm soát.
Hắn cứ tưởng mình đang chết dần. Vì mỗi một giây, tiếng tim đập của hắn ngày càng lớn dần, chẳng khác gì hắn bị nhốt kín trong một chiếc hộp chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, cùng trống ngực thình thịch.
Nhưng chỉ giây lát sau, một tiếng búng tay lại kêu lên, tách. Cơn điện giật nhanh chóng biến đi như thủy triều rút. Không đau đớn. Không tê tái. Tay chân hắn dần có cảm giác, miệng của hắn khạc ra tiếng ho khục khặc đau đớn, rát bỏng.
Cái vòng cổ. Khan biết thủ phạm khiến mình bị sốc điện là gì. Nhưng trước khi đưa tay lên kiểm tra vòng cổ, hắn lại đưa tay mình lên nhìn trước.
Lòng bàn tay trống không.
Tờ giấy ghi chú có chữ của An không còn nữa rồi.
“Hình như chưa tỉnh táo lắm nhỉ? Thêm cái nữa nha!”
Tách! Tiếng búng tay lần nữa vang lên.
Khan lần nữa giật nảy cả người, hệ thần kinh bị xung điện xâm lấn, va chạm khiến hắn sau đó bị co giật mạnh hơn. Tầm nhìn của Khan dần mờ đi, trắng xóa. Tâm trí của hắn suýt nữa là không giữ vững mà vỡ tan theo cú sốc hắn đang phải chịu.
Cú sốc điện lần này, còn dữ dội hơn lần trước.
Tiếng tách của cái búng tay tùy hứng ấy lần nữa lại vang lên. Khan ngừng co giật, cơn sốc điện lại biến mất nhanh chóng như thể chưa từng xảy ra. Nhưng hắn vẫn còn đang hồng hộc thở, cả người túa mồ hôi và khuôn mặt thì nhợt nhạt tái mét như thể vừa bước một vòng từ cửa tử về.
“Đừng nói chết rồi nha? Không được đâu, ngươi đừng có chết à nha!!!” Gã hắc Tinh linh đi đến chồm hổm bên cạnh Khan, mắt nhìn xuống với vẻ cợt nhả, cả giọng điệu nài nỉ xin hắn đừng chết cũng đầy châm biếm.
Khan không muốn ngước nhìn hắn, cho dù từng thớ cơ bắp trên người hắn giờ đây vẫn còn ảo giác bị co thắt, cứng ngắc như đá. Bất chấp cho nỗi cực hình mình đã phải chịu đựng vừa rồi, hắn vẫn cố gượng mình ngồi dậy. Tuy rằng cơ thể vẫn còn lung lay đôi chút, nhưng hắn chắc chắn mình sẽ không ngã xuống.
“Đừng lo quá, ta không đi tranh chỗ chết với ngươi đâu.”
Mặt đối mặt. Khan cong môi, nở nụ cười tựa lưỡi dao.
“Những thằng ngu luôn được ưu tiên.”
Điệu bộ cợt nhả trên khuôn mặt gã hắc Tinh linh ngay lập tức có vết rạn.
* * *
Tại sao gã hắc Tinh linh chưa có tên?
Tại tui lười nghĩ tên…
*
Chắc hẳn có nhiều bạn đã biết rồi, Anh Trai Nhân Vật Chính hiện đã được mua bản quyền và dự kiến phát hành sẽ là Quý I năm 2024, nhắm chừng kỹ hơn nữa thì chắc là khoảng sau Tết ý mọi người. Mong là mọi người sẽ ủng hộ Anh Trai để tác phẩm còn có hội ra tiếp những cuốn sau nhé, chứ cuốn đầu mà ế là xác định…