Anh Trai Nhân Vật Chính - Tiên Sắc Xám - Chương 109: Anh trai đánh em trai
Phập!
Một đường chém ngọt tách đôi cơ thể ma thú to gấp ba lần nhân loại trưởng thành. Dưới cái nhìn kinh hoàng thất thố của binh lính trong quân đoàn, Saul chỉ lạnh nhạt vẩy lưỡi kiếm đen tuyền dính đầy máu. Nhưng chẳng có giọt máu nào văng ra, thanh kiếm nguyền rủa của Saul đã nuốt hết mọi máu thịt mà nó chém đứt hay đâm xuyên.
Trừ những binh lính đã đồng hành cùng Khan trong chuyến du hành rời khỏi lãnh địa và rèn luyện cùng với Saul sau khi trở về, thì tất cả bọn họ đều ngạc nhiên với sức mạnh của Saul. Chưa kể, những binh lính ở cấp bậc cao có thể cảm nhận được dòng chảy ma lực dao động xung quanh Saul mỗi khi cậu ta kết liễu một con ma thú. Cậu ta không còn là một kẻ vô năng chỉ biết cầm kiếm nữa, mà giờ đây dường như là đã trở thành một Kiếm sư thực thụ.
Không một ai dám thắc mắc tại sao Saul từ một kẻ vô năng trở nên lợi hại như bây giờ. Họ lo rằng cái miệng sẽ hại cái thân. Dù sao thì trong giới quý tộc có làm ra những trò dơ bẩn hèn hạ để đạt được mục đích cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Dẫu rằng Saul có là đứa con hoang đi nữa thì cậu ta vẫn là một quý tộc trên danh nghĩa và tên cậu ta vẫn mang họ Evangeline. Cậu ta có phạm vào thuật cấm hay dùng mánh tà đạo gì chăng nữa cũng không liên quan tới họ.
Nhưng sự thật là… Saul khiến họ chùn bước.
Đôi mắt của cậu ta không có cảm xúc, lạnh lùng đến đáng sợ. Kiếm thuật tài ba tiễn đưa con ma thú về tay tử thần vô cùng tuyệt tình và dứt khoát. Ánh mắt của cậu ta khi chém giết và khi đang nhìn bọn họ cũng chẳng khác gì nhau. Cứ như nhìn người chết.
Chỉ có những lúc trò chuyện với anh trai của mình, cũng là Bá tước của bọn họ, Saul mới trông giống “con người” hơn khiến họ thở phào, phần nào an tâm.
Song, ngoài cậu chủ Saul cũng còn một điều khác đáng quan ngại hơn. Ngài Bá tước của họ, từ lúc trở về lãnh địa đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Có vài người còn cả gan nghi ngờ ngài Bá tước đã bị Vong linh chiếm xác, bên trong cơ thể của Bá tước bây giờ chưa chắc là Bá tước. Nhưng Chỉ huy đoàn trưởng đã gạt bỏ suy đoán tầm phào đó của mọi người đi nhanh chóng.
Chỉ huy đoàn trưởng chỉ đơn giản nói: “Mất đi người cha trụ cột một cách đột ngột như thế, ta không hề thấy lạ khi ngài ấy nhanh chóng trưởng thành đến vậy. Thời niên thiếu ta cũng là một kẻ chơi bời lêu lỏng, nhưng sau khi mẹ ta mất, bên cạnh ta chỉ còn những đứa em vẫn còn đang đói bụng chưa có gì bỏ vào mồm. Cũng sau ngày hôm đó, ta lập tức nộp đơn xin vào làm lính gác cổng lâu đài và cố gắng luyện tập khắc khổ để đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nó lạ lắm sao?”
Không một ai lên tiếng phản đối nữa. Dù vẫn có một số người cảm thấy cách so sánh hoàn cảnh của Chỉ huy với ngài Bá tước có phần khập khiễng nhưng họ vẫn chọn im lặng.
Chỉ huy đoàn trưởng đã tỏ thái độ bênh vực ngài Bá tước trắng trợn đến vậy rồi, họ có thể kêu ca cái gì nữa?
“Nhưng mà… vậy cũng được sao?” Một tên lính đang ngồi nghỉ cùng bạn hữu của mình lên tiếng.
Lúc này, cả quân đoàn đang nghỉ ngơi lại sức để chốc nữa tiếp tục lên đường.
“Sao cơ?” Người bạn hỏi lại.
“Nãy giờ chúng ta có cần phải nhọc sức chút nào đâu. Thằ– Ý tôi là ngài Saul cứ liên tục xông pha trước tiên, chỉ bằng vài đường kiếm đã xử lý nhanh gọn, trong khi chúng ta còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ là con ma thú đã chết ngắc.”
“À… Cậu cảm thấy mình bị thừa thãi chứ gì.”
“Không phải. Tôi nghĩ chúng ta đang bị lợi dụng!”
“Hả?” Người bạn của tên lính đó ngớ người ra.
“Càng vào sâu trong rừng, ma thú sẽ càng dữ dằn hơn, giờ ngài Saul chỉ giải quyết mấy con nhỏ lẻ bớt khó nhằn hơn thôi. Sau khi tiến vào trung tâm, chúng ta sẽ trở thành tuyến tiên phong hết mình lao về phía trước, làm suy yếu sức bền của đám ma thú, hoặc là giết bớt đi. Hừ, nói chung là mọi công lao cuối cũng chẳng có phần của chúng ta.”
“Vậy à…” Người bạn của tên lính đảo mắt. “Cậu cũng biết tôi là một trong những thành viên của đoàn hộ tống trong chuyến du hành của ngài Bá tước nhỉ?”
“Biết chứ. Sao vậy?”
Người bạn vỗ vai tên lính, nói lời thấm thía. “Sau này cậu cũng nên đi một chuyến, nếu có cơ hội nhỉ? À ừ tóm lại là, cậu cần phải mở mang tầm mắt và đầu óc.”
Tên lính không hài lòng khi phải nhận lời nói kháy như thế chút nào. Nhưng vì đối phương đã di chuyển sang chỗ khác, tên lính đành nhẫn nhịn lại tính tình để không gây ồn ào tại chỗ.
Tên lính ngồi lại tại chỗ hậm hực, đúng lúc này, cái cây mà hắn đang ngồi dựa vào đột nhiên rung lắc, sau đó có tiếng bịch nặng nề vang lên ở bên cạnh. Tên lính giật thót mình nhìn qua, trố mắt há mồm khi thấy tên cung thủ có vẻ là người thân cận của ngài Bá tước đang ở bên cạnh mình.
Anh ta phủi đi lá cây vướng trên vai áo, mái tóc vàng sậm được buộc lên gọn ở phía sau, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc cùng với ánh mắt lạnh nhạt của đối phương khiến tên lính chột dạ.
Gã này nghe, nghe thấy hết rồi sao?
Thế nhưng không như những gì tên lính nghĩ, gã cung thủ không thèm nhìn lấy hắn một lần, đã lạnh lùng cất gót chân bỏ đi. Tên lính tái mét mặt mày ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích, cũng không dám hé miệng để hỏi.
Kelcey không để tâm đến sự lo lắng sợ hãi của tên lính. Anh quét chân đi tới chỗ Saul đang ngồi, cũng không quá xa chỗ của Khan.
“Cậu đang bị nói xấu kìa.”
Kelcey thoải mái mách lẻo mà không mang chút gánh nặng tâm lý, nhưng Saul thì chẳng hề để tâm đến tình báo của đồng bọn mang về.
Chỉ nhàn nhạt liếc Kelcey một cái rồi chẳng phản ứng gì thêm.
Đương sự cũng không quan tâm thì anh cũng chẳng cần phải để ý, phải không? Nhưng Kelcey chưa có ý định để cuộc trò chuyện dừng lại tại đây. “Anh trai cậu ổn không?”
Saul không trả lời Kelcey ngay sau đó, chuyển mắt nhìn sang Khan đang có vẻ ngẩn ngơ, trông anh trai cậu có vẻ chất chồng tâm sự.
“Không biết.” Saul đáp thành thật, thái độ vẫn lạnh nhạt như thể không phải chuyện của mình.
“Càng vào sâu hơn thì càng nguy hiểm. Cậu có chắc chắn mình có thể bảo vệ anh trai cậu an toàn không?” Kelcey ngồi xuống trước mặt Saul, tháo cung tên ra khỏi lưng để trước mặt mình trông có vẻ muốn chỉnh lại gì đó.
“Anh có ý gì?” Saul nhíu mày trước câu hỏi quái gở của Kelcey.
“Aloin có tỉnh giấc được một lúc, có bảo với tôi là anh ta cảm nhận được một trường năng lượng bí ẩn ở sâu trong rừng, càng tiến vào càng thấy bất an. Nói chung là không tốt. Khuyên chúng ta nên rút lui. Nhưng mà… có vẻ không được nhỉ?”
Saul ngẩng đầu, mắt hướng về rừng râu. Chính cậu cũng có cảm giác rất lạ lẫm khi tiến vào đây. Nó hoàn toàn khác với những năm trước cậu đã từng cùng đội lính đánh thuê thâm nhập vào bên trong. Có cái gì đó đã thay đổi, cứ khiến lòng người không yên.
Đúng lúc này, bỗng dưng Khan đứng dậy cất chân bỏ đi không nói không rằng. Saul lập tức dậy đi theo.
“Này, anh đi đâu?”
Saul vươn tay lên muốn kéo Khan lại, nhưng không biết từ đâu mà sức lực của Khan lại lớn hơn cậu nghĩ. Khan giật mạnh tay ra, hắn quay đầu trừng trừng nhìn cậu, đôi mắt trắng đen khác biệt không có tia cảm xúc.
“Cút.”
Saul giật mình trước thái độ thay đổi đột ngột của Khan. Hắn lạnh lùng như thể đang nhìn thấy ký sinh trùng bám lên người mình. Ánh mắt này rất quen thuộc. Saul buông tay trong thoáng chốc.
Trong lúc Saul ngẩn ngơ, Khan lại quay ngoắt bỏ đi. Saul chần chừ một thoáng rồi vẫn quyết định đi theo Khan.
“Sao mày lại quay về?”
Không hề quay đầu lại, Khan bỗng dưng hỏi một câu không đâu vào đâu, lại còn với thái độ bất thiện. Saul còn chưa lên tiếng trả lời thì Khan đã nói tiếp.
“Chỗ này không phải nơi mày trở về, đã rời khỏi đây thì cứ đi luôn đi chứ?” Giọng của Khan sắc lạnh, gằn xuống. “Thằng con hoang!”
Saul cứng người trước xưng hô quen thuộc những tưởng chỉ còn là quá khứ.
Và rồi Khan quay người lại, ánh mắt nhìn rác rưởi vẫn không hề thay đổi, kiêu ngạo khinh người.
Trong khi cậu còn đang thẫn thờ, bỗng dưng có một cái bóng sượt ngang người cậu với tốc độ chớp nhoáng, Saul không kịp phản ứng. Cậu chỉ kịp đưa tay ra với tư thế muốn ngăn chặn lại tình huống.
Song, bóng hình đó vẫn không dừng lại, hắn cầm theo một thanh kiếm màu đen tuyền quen thuộc. Thanh kiếm đó đâm xuống vào lồng ngực của Khan, chuẩn xác không ngần ngừ.
Saul mở to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hoang đường diễn ra ngay trước mặt.
“Tôi trở về để tiễn anh.”
Bóng người đó còn chẳng thèm rút kiếm ra, cứ thế cúi đầu nhìn cái xác đổ máu dần lạnh đi một cách vô cảm.
“Thật may là chưa quá trễ.”
Saul không nhấc nổi chân, cả người cậu lạnh cóng, máu như ngừng chảy trong cơ thể.
Người đó…
Là mình.
Saul nhận ra viễn cảnh mình đang chứng kiến chỉ là ảo ảnh, một cái bẫy. Nhưng không hiểu sao, cậu vẫn không thể cử động, vẫn không thể tỉnh táo lại được dẫu rằng bộ não của cậu đã nhận ra mọi thứ trước mắt đều sai.
Vì nó quá thật chăng?
Saul hốt hoảng nhìn xuống, dưới chân mình bây giờ là cái xác của Khan, chết không nhắm mắt.
Cậu đã đứng thế vào vị trí của Saul ảo ảnh, trên người cậu bây giờ đều là máu của Khan văng trúng.
Đôi mắt chết của Khan nhìn cậu chòng chọc, đôi môi nhợt nhạt không hề mấp máy, nhưng cậu như thể nghe được giọng nói quen thuộc ấy vang lên sát bên tai.
“Mày toại nguyện chưa?”
* * *
Đây là chỗ quái nào?
Khan nhớ rõ ràng vừa rồi mình còn đang ngồi trầm tư bên tảng đá. Vậy mà giờ đây hắn chỉ đang bị vây bủa bởi màn đêm đen kịt, không thấy điểm cuối. Xung quanh chẳng có một ai ngoài hắn. Khan có lên tiếng gọi Kahan nhưng chẳng nghe thấy phản hồi.
Mình đang rơi vào bẫy à? Khan lần nữa tự hỏi, nhưng hắn không tiếp tục đứng tại chỗ nhàn rỗi. Chân di chuyển cất bước, dù cho hắn không rõ mình đang đi về phía nào hay nên đi về hướng nào.
“Có thể mình bị dịch chuyển đến không gian khác chăng?” Khan xoa cằm tự hỏi.
Không giống lắm. Đây là kết luận của Khan sau khi đi được một đoạn. Hắn không cảm nhận được bất cứ thứ gì ở xung quanh như địa hình hay không khí.
“Không phải dịch chuyển không gian…”
Khan dễ dàng chắc chắn được như thế. Vì hơn ai hết hắn biết rõ, nếu có khu vực tối tăm như thế này thì không thể nào hắn bị đưa đi mà không hay biết được. Di chứng của việc dịch chuyển bằng ma thuật không khác gì say tàu xe. Làm thế nào có thể đưa hắn đi êm ru như chẳng có chuyện gì xảy ra?
“Vậy là do… tiềm thức của mình?” Ngay cả việc hắn gọi Kahan không trả lời, chứng tỏ vấn đề là ở ý thức, bộ nào đang bị đánh lừa chứ không phải địa điểm.
“Ảo ảnh?” Nhưng có ảo ảnh nào chỉ một màn tối đen như thế này sao? Lúc hắn gặp Kahan cũng bị vây trong ảo ảnh, nó không giống như bây giờ.
Vừa nghĩ như thế, Khan đã thấy ở bên con mắt màu trắng của mình nhói lên. Mới đầu chỉ là cơn nhói có thể chịu đựng được, nhưng khi hắn phát giác được không gian xung quanh hắn chỉ là ảo giác của não bộ bị đánh lừa thì cơn đau gần như bị khuếch đại.
Khan đưa hai tay ôm lấy bên mắt màu trắng của mình. Là đôi mắt của thần linh nhưng dường như rơi vào trên người hắn cũng chẳng có tác dụng gì đáng để tự hào hơn là khiến người khác thành thật và khiến hắn phải đau đớn như bây giờ.
Hắn thà không có con mắt này.
Ngay khi ý nghĩ chối bỏ con mắt màu trắng vừa chớm, cơn đau như được thăng hạng lên một tầm cao khác. Khan khuỵu gối xuống, răng nghiến chặt lại khi một tiếng rên mới vừa bật ra trên đầu lưỡi.
Cứ như rằng con mắt đang sống và không hài lòng khi nó lại bị chủ sở hữu của mình chê bai và coi thường.
Song, may thay là cơn đau kinh khủng đó cũng nguôi ngoai rất nhanh,
Khi Khan mở mắt ra, cuối cùng cũng thấy được không gian quen thuộc trước đó. Hắn và quân đoàn chinh phạt ma thú vẫn đang ở chỗ nghỉ, chỉ là bọn họ ai cũng trong trạng thái đờ đẫn, hai mắt vô hồn, cả mặt dại ra, có kẻ còn chảy cả nước dãi không kiểm soát được. Cả Saul, nhân vật chính mà Khan tin rằng không gì là không làm được cũng dính chiêu.
“Chủ nhân ngốcccc!!!” Kahan thì hét ầm lên như muốn đánh tỉnh Khan bằng âm giọng uy lực của mình.
“Rồi rồi, tao tỉnh rồi…” Khan thở dài xoa thái dương, con mắt màu trắng dịu đi cơn nhức nhói.
“Ở đằng sau!!!” Kahan lại gài lên như thể Khan bị lãng tai vậy.
Nhưng thay vì than phiền, Khan cảm giác sống lưng rờn rợn, giống như có kiến bò dọc. Hắn chậm chạp quay đầu lại.
Hóa ra ở phía sau mình từ đầu đã có sự hiện diện khác mà hắn không hề phát giác ra. Thứ đó không phải người cũng chẳng phải quỷ, mà cũng không giống ma thú. Chính xác thì nó là một bông hoa khổng lồ có nhiều cánh màu tím, phần nhụy là một cái miệng tròn nhiều răng nanh, thân cây không có gai nhưng thay vào đó là những vết lằn màu tím giống cánh hoa trông rất kỳ dị.
Đây là ma thú dạng thực vật, chủng này rất hiếm và thường thì chủng nào hiếm cũng thuộc loại khó đối phó cả. Trông nó cao lớn hơn cả Khan, cuống hoa của nó uốn éo rồi lập tức lao tới chỗ Khan với cái miệng đầy răng nhọn há rộng.
Kahan lập tức biến lớn và quật đuôi về phía cây hoa ăn thịt làm nó gục sang một bên, tuy nó bị đánh ngã lệch sang một bên, nhưng nó vẫn cục cựa được và không có vẻ gì là sẽ đầu hàng. Mà trong lúc đó, Khan cũng không rảnh rỗi ngồi không. Dựa vào thời cơ mà Kahan tạo ra cho mình, Khan chạy tới chỗ Saul cố gắng kêu cậu ta tỉnh dậy.
Con ma thú thực vật này không phải loại tầm thường, xung quanh còn thoang thoảng mùi thơm nhạt, có lẽ là nguyên nhân đưa cả hắn và quân đoàn rơi vào mê man gặp ảo giác. May mắn thay hắn có con mắt nhìn thấy sự thật nên hắn không bị ảo giác điều khiển, nhưng lại ảnh hưởng tới tiềm thức ở mức độ nhất định.
“Saul!”
Chết tiệt, thằng quỷ không chịu tỉnh!
Khan kêu mãi mà Saul chẳng hề phản ứng, nhưng tình hình hiện tại không cho họ thời gian để dây dưa. Thấy không kêu bằng miệng được, Khan lập tức dùng tới tay.
“Xin lỗi nha em trai.” Khan vừa dứt lời đã tát thẳng vào má Saul một cái thật mạnh, âm thanh vang lên vô cùng rõ ràng.
Bốp!
Khan túm lấy ngực áo của Saul làm chỗ tựa, tay kia thì năng suất tát đều hai bên má của Saul bằng lực vô cùng mạnh, tiếng bốp bốp bốp cứ vang lên đều cùng âm thanh vật lộn của cây hoa ăn thịt và Kahan ở phía sau.
Cho tới khi Saul tỉnh táo lại, cũng là lúc cậu chặn lại cái tay đang giáng xuống má trái của mình.
Hai bên má Saul đau nhức, cậu trừng mắt với cái nhìn đằng đằng sát khí chĩa thẳng vào Khan.
“Anh… làm cái quái gì vậy hả?”
“Ta gọi cậu hoài mà cậu không tỉnh nên là…”
“Nên là anh cho tôi ăn tát một cách sảng khoái nhỉ?”
Saul siết chặt tay Khan, cảm nhận mạch đập dồn dập từ cổ tay của hắn thông qua lòng bàn tay mình. Cậu lạnh lùng nhìn ra sau vai Khan, vừa thấy cây hoa màu tím đang đấu với Kahan đã biến lớn, cậu hiểu ngay ngọn nguồn vấn đề.
“Ta có sảng khoái đâu… Cậu nói–”
“Anh đang cười rất vui vẻ đấy.”
Khan đưa tay lên miệng mình, đúng là đang cười thật. Tiêu đời rồi!
Trong khi Khan cứ tưởng mình sẽ tiêu đời dưới tay nhân vật chính thì Saul đã rút kiếm, đi ngang qua người hắn.
“Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau. Gọi những người còn lại tỉnh luôn đi.”
Khan thì không muốn nói chuyện gì cả. Nhưng mà hắn phải gọi bọn họ tỉnh kiểu gì đây? Khan quay đầu nhìn Kelcey và quân đoàn đều đang ở trong trạng thái thôi miên.
Giờ đây hắn mới thấy tay tê rần, đau quá chừng.
Đánh người cũng đau mà!
*
Bấy giờ, tại lâu đài Evangeline. Connor lén lút vào trong thư viện nơi mà Carter đã bị gã Hắc tinh linh đả thương và tạo ra hiện trường ma thú bắt cóc người đầy rối loạn. Hiện tại chỗ này không có ai canh chừng, một lỗ hổng ở trên tường vẫn chưa được sửa chữa và sự bừa bộn bên trong chẳng có ai dọn dẹp.
Connor nhanh chóng đi tới chỗ kệ sách mà gã Hắc tinh linh để lại dấu vết, hắn cầm một trong tay một sợi dây chuyền có đá ma pháp giải phép. Gã hắc Tinh linh bảo cặp sinh đôi đang ở trong chỗ trú ẩn bí mật nằm đằng sau kệ sách, hắn còn khẳng định cặp sinh đôi không được bình thường.
Thật ra Connor cũng nghi ngờ sự tồn tại của cặp sinh đôi từ lâu, hắn không dễ dàng tin cặp sinh đôi chỉ là đứa trẻ bình thường được Khan nhặt về vì tình yêu cháy bỏng của mình ở bên ngoài. Nhất là trông chúng nó có ngoại hình khá là đặc biệt nữa. Có thể chúng đang giấu bí mật nào đó có ích.
Ngay cả đứa vô năng như Khan còn có một bí mật khủng khiếp bản thân nó còn chưa biết mà.
Connor giải phép bảo vệ trên kệ sách rồi lập tức thay sách trên kệ theo quy tắc để mở ra cánh cửa ngầm.
Khi kệ sách di chuyển và mở ra chỗ trú ẩn bí mật, chờ đợi bên trong đúng là cặp sinh đôi, nhưng bên cạnh đó còn một người nữa mà Connor không hề ngờ tới.
Cặp sinh đôi đứng bên cạnh nhau, ngẩng đầu nhìn ông cười tươi tắn:
“Xuất hiện rồi, tên phản diện ngu xuẩn!!!”
Và kẻ đứng đằng sau hai đứa nó.
“Hầy, tại sao tôi cứ phải làm những việc này nhỉ?”
Tên quản gia già!
Connor lắp bắp chỉ vào mặt Ibrahim. “Ngươi… ngươi…”
Rồi chẳng kịp để Connor làm ra động thái nào khác, Ibrahim lập tức biến mất tại chỗ, thoắt cái đã xuất hiện đằng sau Connor. Tay của ông xuyên thẳng vào hộp sọ của hắn ta, máu không có chảy ra nhưng ký ức của hắn không ngừng tuôn trào trong đầu Ibrahim.
“Chủ nhân cũng thật là, cứ giao cho tôi mấy việc xoàng xĩnh không xứng với thân phận mình gì cả.”
Cặp sinh đôi vui vẻ hoan hô như không biết Ibrahim đang vô cùng buồn rầu. “Ông Ibrahim giỏi quá đi!”
– ––
Có ai muốn donate cho tui ly tà tữa không, thèm đường quáááá!!!
✨THÔNG TIN DONATE✨
Ngân hàng TP BANK
Chủ TK: Nguyễn Hoàng Thùy Trâm
STK: tiensacxam
MOMO
SĐT: 0857875069