Anh Trai Nhân Vật Chính - Tiên Sắc Xám - Chương 108: Anh trai nhờ vả
Khan chạy tới thư viện rất nhanh sau khi xác định được vị trí cần đến, nhưng khi tới nơi, họ đều ngạc nhiên trước tình cảnh xung quanh. Chưa tới mùa đông thế mà xung quanh đã có tuyết rơi. Tính từ phía trung tâm là Elijah, lan ra xung quanh là từng mảng băng lấp lánh, sáng loáng và lạnh lẽo khôn cùng. Cả thư viện bên trong bị đóng băng hoàn toàn. Và Elijah đang ôm chầm lấy Carter, gào khóc.
Sau khi nhìn quanh một lượt không thấy cặp sinh đôi, Khan vẫn không rời khỏi phòng ngay. Mắt vừa lia qua lỗ thủng to đùng tan hoang ở trên tường, hắn vừa quay đầu bảo với Eihan đang lơ lửng bay bên cạnh mình.
Hắn không ngần ngại mở lời nhờ vả. “Eihan, làm ơn giúp ta cứu sống Carter.”
“Khan không phải chủ nhân của Eihan.” Eihan không có vẻ gì là quan tâm, nó hơi nghiêng đầu. Trong đôi mắt bảo thạch vẫn là màu trắng toát không thể đọc vị.
“Ta xin nhờ ngươi, làm ơn!” Khan nhìn thẳng vào mắt Eihan, lời tuôn ra kiên định. “Ngươi muốn cái giá là gì? Ta sẽ trả.”
Eihan à lên một tiếng. “Ta muốn con mắt của Khan. Con mắt màu trắng.”
Khan gật đầu, không chút do dự. “Được.”
“Này!” Saul giật mình tiến lên kéo tay hắn lại. “Anh điên à?”
Ibrahim vừa mới xuất hiện cũng sa sầm mặt mày trước quyết định của Khan.
“Ngài nên suy xét lại…”
Nhưng biểu cảm kiên định của Khan cho thấy hắn không đùa giỡn. Eihan nhìn hắn chăm chủ, hoa bừng nở trên lưng hươu. Sau đó, Kahan đột nhiên xuất hiện từ gáy của Khan, trườn ra phía trước, gần như treo mình trên không để đối mặt với Eihan.
“Kahan sẽ chơi với Eihan mười ván ca rô nữa!”
Eihan khựng lại, có chút lưỡng lự. Song, chính sự lưỡng lự đó đã tạo cơ hội cho Kahan sấn tới. “Eihan quý phái nhất mà!!!”
Hoa trên người Eihan bừng bừng nở rộ, Eihan tự tin vỗ ngực mình.
“Để đó cho Eihan! Ai bảo Eihan quý phái nhất làm gì!” Sau đó Eihan chạy lại chỗ Carter, nó chẳng quan tâm đến Elijah đang phát điên. Tự hái lấy một bông nở trên người mình, rồi lại một bông nữa, thả xuống vết thương của Carter.
Từng bông hoa rơi xuống vết thương liền hòa vào máu thịt của Carter rồi biến mất, da thịt bị đâm thủng chậm rãi liền lại. Chuỗi động tác của Eihan khiến Elijah dần lấy lại bình tĩnh, nhưng nước mắt của cậu vẫn lăn dài, rơi không ngừng và từng giọt thấm ướt chiếc áo nhăn nhúm nhuốm máu của Carter.
Cho đến khi vết thương hoàn toàn lành lại, sắc mặt của Carter đã đỡ hơn trước. Elijah sụt sịt mũi, nhìn chằm chằm vào anh trai của mình, đợi một dấu hiệu nào đó cho thấy anh ấy sẽ tỉnh dậy.
“Mất máu khá nhiều. Khoảng thời gian này nên bồi bổ máu thêm. Ngày mai hay ngày mốt sẽ tỉnh thôi.” Eihan thăm dò sinh lực của Carter sau khi chữa trị cho hắn rồi báo lại tình hình.
Nó không quan tâm Elijah có nghe hay không. Vừa xong nhiệm vụ là Eihan đã biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện lại bên cạnh Khan, cụ thể là ở trước mặt Kahan.
“Eihan đã giữ lời!”
“Eihan quý phái nhất!”
“Hí hí hí!! Tất nhiên, tất nhiên!!!” Tiếng cười khoái chí của Eihan vang lên rõ ràng, dù khuôn mặt nó không thể hiện được điều đó.
Khan không có tinh thần để quan tâm đến cả hai vào lúc này, khi thấy Carter đã thoát khỏi vòng nguy hiểm. Hắn lập tức quay qua bảo với Ibrahim.
“Chuẩn bị ngay một ma pháp trận dịch chuyển tức thời ở lâu đài, để bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể quay về.”
Molly xuất hiện ngay sau đó, cô ta dường như đã hớt hải chạy đi tìm hắn ngay sau khi biết tin. Nhưng khi cô chưa kịp mở miệng hỏi han tình hình, Khan cũng đã giao phó cho cô nhiệm vụ.
“Molly, cô ở lại lâu đài theo dõi tình hình. Sử dụng những con nhện tằm đã nở để làm tai mắt đi.”
“Dạ?” Molly ngẩn ra, chưa kịp hiểu rõ tính chất nhiệm vụ Khan giao cho mình.
“Ếm thuật theo dõi lên lũ nhện khiến chúng trở thành tai và mắt của cô. Nhện có kích thước nhỏ, di chuyển trong im lặng và không gây ra nhiều sự chú ý, nhện tằm Bạch Nguyệt còn có kỹ năng ẩn thân rất tốt, sẽ càng giảm thiểu khả năng bị phát hiện. Đúng là một sáng kiến không tồi.”
Người lên tiếng không phải là Ibrahim, kẻ am hiểu ma pháp bùa thuật nhất nhất. Mà là cô gái tóc đỏ – hiện giờ vẫn là màu vàng chói mắt, đã tự xưng là Rosalin. Và cô ta là người được cho rằng thuộc Hoàng thất, nhưng chưa rõ thân phận chính xác là gì.
Rosalin mỉm cười nho nhã trước mắt của mọi người đổ dồn vào mình. “Thật thất lễ làm sao nếu như tôi chỉ đứng yên nhìn mọi chuyện diễn ra. Nếu ngài không phiền, hãy để tôi san sẻ nỗi lo cùng với ngài, thưa Bá tước.”
“Được.”
Khan không hề từ chối, dẫu biết rằng chắc chắn cô ta không tự dưng mà bao đồng chuyện của người khác. Hẳn có nguyên nhân nào khác, và hắn sẽ mang nợ cô ta sau vụ này.
Rosalin tao nhã nhún gối, động tác đúng chuẩn, không thể chê vào đâu được. Nhưng Khan không có tâm tình săm soi vào lúc này.
“Tiểu thư à, tôi không giỏi khoản bị sai bảo bởi người đẹp hơn mình lắm, nên có gì cô cứ ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, thế nào?” Molly nháy mắt với cô nàng. “Sẽ không để cô rơi mất cọng tóc nào đâu.”
Rosalin dịu dàng đáp lại, không mấy để tâm lời nói sắc bén ẩn sau thái độ cởi mở của cô gái. “Tôi sẽ không gây phiền phức. Cô cứ yên tâm.”
Molly vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng cô không phán xét thêm gì hay là lên tiếng phản đối như đã định. Dù sao thì ông chủ của họ đã ra lệnh cho họ đâu vào đấy rồi, và thời điểm này cũng không phải là lúc kháng lệnh cho vui.
Molly cau mày nhìn vệt máu trượt dài từ ngoài cửa kéo đến chỗ Carter, một lớp băng dày đã đè lên nó và chưa được dọn dẹp. Nhưng cô vẫn thấy được một chút dấu vết lờ mờ.
Là kẻ nào đã gây ra chuyện này tại lâu đài của Bá tước? Hắn không biết sợ sao?
* * *
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy???”
Connor vừa quay trở về phòng đã gọi gã hắc Tinh linh xuất hiện ngay. Vì giao kèo giữa họ nên hắc Tinh linh không thể ngó lơ lời hiệu triệu của hắn ta được. Ngay lập tức, khi gã hắc Tinh linh xuất hiện, Connor đã cáu tiết cật vấn ngay tại chỗ. Càng sôi máu hơn là hắc Tinh linh có dáng vẻ nhàn hạ đến ngứa mắt, hoàn toàn chẳng xem cơn giận dữ của hắn là mối đe dọa. Gã hắc Tinh linh nở nụ cười nhởn nhơ, bộ dáng thoải mái ngả người nằm trên trên ghế dài bọc nệm nhung êm ái. Hắn có mái tóc đen tuyền, chỉ hơi dài tới ngực và trông lòa xòa.
Điệu bộ dửng dưng của hắc Tinh linh làm Connor gai mắt vô cùng, rõ ràng là hắn ta chẳng có chút ăn năn hay chút cảm giác tội lỗi gì khi bản thân vừa gây chuyện.
“Chỉ là đẩy nhanh tiến độ chút thôi mà.” Hắc Tinh linh thản nhiên đáp. “Thay đổi quá trình cũng không khiến kết quả thay đổi. Ngài cứ yên tâm.”
“Yên tâm quỷ tha ma bắt nhà ngươi!” Connor không hề nguôi giận trước lời khẳng định điều đình của gã hắc Tinh linh. “Ta đã bảo là nếu muốn mở được thứ đó thì Khan phải sống! Không thể cưỡng ép hắn, cũng không thể để hắn chết. Đây là một kế hoạch cần sự kiên nhẫn! Khốn kiếp! Giờ thì rối tung cả lên rồi!”
“Ta sẽ không để hắn chết.” Gã hắc Tinh linh nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lúc sau khi dứt lời. Hắn ừm ờ nói lại. “Còn thở là được mà.”
Connor nghe mà muốn tắt thở ngay tại chỗ.
“Chậc, biết sao được. Ai mà ngờ được bên cạnh hắn lại có nhiều kẻ tài ba vậy đâu chứ. Nếu không thì mọi chuyện đã được giải quyết gọn kể từ ngày hắn quay về rồi.” Gã hắc Tinh linh than vãn trong sự chán chường, hắn nở nụ cười có chút cuồng loạn. “Tên em trai của hắn ta… có thể thay đổi nhanh đến vậy à… Chắc chắn là trên người có giấu bí mật nào đó.” Hắn liếm môi, cổ họng bắt đầu thấy khát vì cơn tò mò dâng lên khiến hắn thấy rát họng. “Ta thích những bí mật, nhất là khoảnh khắc chính tay ta lôi nó ra ánh sáng.”
Trong thoáng chốc, tâm trí hiện lên vài hình ảnh tàn nhẫn, chúng lướt qua nhanh chóng và Connor cũng không có ý định để mình nhớ lại chi tiết làm gì.
Connor không muốn mình phải nôn tại chỗ.
“Hai anh em chúng đã rời đi rồi, không chút chần chừ dẫn binh tiến thẳng vào trong rừng.” Connor bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống ghế ngồi đối diện với hắc Tinh linh rồi nói. “Ngươi tính làm gì?”
“Cục cưng của ta sẽ chơi đùa với chúng, chơi đã rồi sẽ gọi ta ra thôi. À, có cả Flo chơi cùng với cục cưng của ta nữa, chắc là vui lắm đây.”
Lúc này, Connor hoàn toàn không để tâm đến tình trạng của Flossie. Với Connor bây giờ mà nói, Flossie chỉ là một con bài vô dụng. Cứ tưởng nó có thể dùng được gương mặt hay cơ thể của mình để quyến rũ được Khan, cuối cùng chỉ rước lấy thất bại nhục nhã. Hắn còn đang toan tính kế sách đưa Flossie lên giường cùng với Khan bằng mọi giá, để cho người hầu nhìn thấy được và hắn chỉ cần bước ra thúc ép Khan nữa là xong.
Nhưng cuối cùng đều bị tên mọi tai nhọn kia phá hỏng tất cả!
“Nếu để Khan Evangeline chết là mọi chuyện đều đi tong! Ta đã rất kiên nhẫn đợi được ngày William tận số, ta không ngại kiên nhẫn hơn nữa để kế hoạch được đầu xuôi đuôi lọt. Nhưng ngươi… Chết tiệt!” Connor điên tiết đến mức lật đổ hết đồ đạc trên bàn. Ấm và tách rơi loảng xoảng trên sàn, vỡ toang thành nhiều mảng rải rác.
Hắc Tinh linh đảo mắt chỉ cảm thấy tên nhân loại này thật phiền. Nhưng vì giữa họ có giao kèo nên hắn đành nuốt xuống cơn thôi thúc muốn tay mình nhuốm máu, để lưỡi mình nhuộm đỏ vị gỉ sắt.
“Lợi ích của ngài cũng là điều ước của ta.” Hắc Tinh linh làm vẻ mặt chân thành giả tạo. “Ta sẽ đảm bảo danh vọng, quyền lực và lãnh địa này thuộc về ngài. Cũng như là… thứ đó nữa. Ngài biết mà, ta cũng thèm khát nó. Sao ta có thể tự đá đi phần thưởng của mình sẽ nhận được chứ?”
Lồng ngực phập phồng của Connor dần điều tiết lại nhịp độ. Hắn ta ngồi ngồi sụp xuống ghế, khuôn mặt lộ rõ dáng vẻ vô lực hết cách.
“Được ta tin ngươi. Đã chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa?”
“Có một chút khó khăn về Thiên thần, nhưng ta tìm được một đứa máu lai hẳn có thể dùng, nó chỉ có một phần sáu huyết thống Thiên thần.” Hắc Tinh linh nghĩ đến đây là hàng lông mày đã chau lại đầy phiền muộn.
“Thứ đó là con người à?” Connor chẳng vui vẻ gì khi nghe tin này. Nếu như Thiên thần không biến mất mấy trăm năm nay thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Trong khi đó bọn Ác ma lại quá dư thừa.
“Không phải. Thú vị hơn là, nó là Tinh linh pha lẫn huyết thống của con người và Thiên thần. Một đứa hỗn huyết thấp kém.”
Hỗn huyết? Còn lại lai giống giữa Tinh linh, Thiên thần và con người? Rõ ràng những đứa con lai với hai dòng dõi trở lên đã rất dễ gặp những khiếm khuyết tật nguyền hoặc là chết non rồi. Vậy mà một đứa hỗn huyết vẫn có thể ra đời sao? Connor kinh ngạc đến mức quên mất phải nói gì.
“Ngạc nhiên làm gì. Thứ tạp chủng như nó sẽ không có chủng tộc nào nguyện ý dung chứa. Nên nó phải sống một cuộc đời nô lệ từ khi sinh ra, hèn kém hơn cả sâu bọ.” Hắc Tinh linh khinh miệt khịt mũi. “Huyết thống Thiên thần của nó là ta dùng đạo cụ đặc biệt mới tra được. Cái này cũng phải cảm ơn Natasha. Nhưng trên người của nó chẳng có đặc điểm nào giống Thiên thần. Thảm hại.”
Connor nghe nhắc tới Natasha, cả người hơi khựng lại mất tự nhiên. Nhưng sau đó hắn bỏ qua vốc cảm giác tội lỗi ít ỏi, chú tâm đến vấn đề mà gã hắc Tinh linh vừa nói. “Vậy… liệu có hiệu nghiệm không?” Connor lo lắng.
Có được Khan cũng là điều kiện quan trọng nhưng không thể thiếu huyết thống Thiên thần và Ác ma được.
“Thử mới biết được. Chúng ta còn kế sách dự phòng mà.” Hắc Tinh linh nhún vai không cho là quan trọng.
Connor nghe đến kế sách dự phòng thì mặt mày sa sầm, hắn ta không hề muốn dùng đế kế dự phòng chết tiệt đó.
“Thôi được rồi, ta phải đi hơi đùa với đám nhân loại một chút. Ngài cứ an tâm ở đây chờ tin vui đi. À, cặp sinh đôi bé nhỏ của tên Khan ta chấm rồi nhé. Chúng đang bị nhốt ở mật đạo trong thư viện, ngài có mở được nó thì giữ lại hai thằng nhóc ấy cho ta chơi đùa một chút nha.” Gã hắc Tinh linh thoải mái đứng dậy, phủi quần áo chẳng hề dính bụi, bàn chân trần bước lên phía trước, đi thẳng lên bàn rồi nhảy một vòng trên không trung.
Một vòng tròn ma pháp hiện ra khi miệng hắn lầm rầm thần chú, sau đó cả cơ thể hắn bị cuốn vào vòng tròn ma pháp rồi biến mất.
Trước đó, hắn có nói:
“À, cho ta xin lỗi về chuyện của Natasha nhé. Ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Chỉ có Tinh linh mới sử dụng ma thuật mà không cần đến trượng ma pháp để điều tiết ma lực.
Connor ghen tị nhìn vòng tròn ma pháp tan vào hư không sau khi đưa chủ nhân của nó rời đi. Hắn ta cũng muốn có sức mạnh đó, nắm giữ sức mạnh siêu việt và đứng trên tất cả. Khiến cho những kẻ từng khinh thường hắn, miệt thị hắn là đứa con hoang phải hối hận.
Hắn sẽ làm được.
Hắn sẽ thành công.
Nhớ tới lời xin lỗi không có chút lòng thành nào của gã hắc Tinh linh gửi đến mình vì chuyện của Natasha. Connor nhíu mày, thở rồi một lời than:
“Chết thật, ta quên mất lời hứa với nàng.”
Phải đối xử với Flossie thật tốt nhỉ?
Nhưng giờ cũng đã muộn.
➴
Khan và đoàn chinh phạt của nhà Evangeline đã có mặt đầy đủ ở địa điểm xuất phát. Theo thông lệ trước đây, khi nhà Evangeline còn phải phụ thuộc vào lực lượng của lính đánh thuê, gia chủ phải có mặt để chúc phúc cho chuyến chinh phạt thành công. Đây cũng là một cách để cho dân chúng thấy tộc Evangeline cũng ra sức – hay có thể nói là trút hết tài chính – để giữ an toàn cho con dân, chứ không hề có ý định bỏ mặc. Có thể nói, thế hệ trước của nhà Evangeline chẳng có gì vẻ vang nhưng không phải lúc nào cũng làm ra những hành vi ngu ngốc, nếu không thì cái gia tộc này sụp đổ từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, thay vì thuê mướn lực lượng từ lính đánh thuê, Khan và quân đoàn của hắn sẵn sàng tham chiến và tiến vào rừng sâu cho trận chinh phạt, dọn dẹp lũ ma thú quấy phá sự yên bình của lãnh địa. Trước những cái nhìn nghi ngại của dân chúng đang đứng vây xung quanh quan sát theo dõi, Khan bình tĩnh ngồi trên ngựa, trên thân mặc giáp da và áo choàng đỏ có thêu phù hiệu của gia tộc. Hắn cầm thanh kiếm tượng trưng, rút ra khỏi vỏ, chỉ về phía trước, sau đó rút đặt ở trước mặt. Tay cầm chuôi nằm ngay ngực, lưỡi kiếm sáng bóng chia đôi cả ngũ quan lạnh đanh của hắn.
“Toàn quân chuẩn bị!” Khan phát âm to rõ, giọng chứa uy nghiêm như một tướng lãnh từng kinh qua nhiều trận chiến.
Quân đoàn đồng loạt hô thanh. “Sẵn sàng!!!”
Khan trầm giọng chốt hạ. “Tiến lên!”
“Rõ!!!” Cả quân đoàn gần năm trăm người hô lớn, vang dội còn hơn cả vừa rồi.
Thanh âm oai nghi đầy sức mạnh và tự hào chạm vào cả trái tim người dân, sự hoài nghi của vài người trong số đó tan dần. Có những người đang dần nhen nhóm hy vọng, đẩy lùi nỗi sợ vì cuộc tấn công đột ngột của ma thú mới đây, và âm thầm cầu nguyện cho một tương lai tươi sáng.
“Ngài ấy… cũng không tệ nhỉ?” Một người dân lên tiếng, với giọng điệu còn nghi ngờ xen lẫn chút kỳ vọng.
“Tôi cứ nghĩ tương lai mình sẽ tàn đời dưới ách thống trị của ngài ấy cơ. Nhưng đúng là… cũng không tệ?” Một người dân khác lại lên tiếng, người này có vẻ khẳng khái hơn. “Nghe nói ngài ấy có một mối tình khắc cốt ghi tâm khi rời lãnh địa mà? Còn có cả hai đứa con không cùng máu mủ mà ngài ấy vẫn chấp nhận rồi rước về cho vào gia phả đấy!”
“Đúng rồi, là cặp sinh đôi đúng không? Tôi có thấy nè, trông cũng giống hệt ngài Bá tước. Mà giờ ngài Bá tước cũng thay đổi nhiều. Có khi nào vẻ ngoài thay đổi thì tâm tính cũng sẽ thay đổi không?”
“Nhờ cô nàng Kelley đấy! Hình như cô ấy đã dạy ngài ấy về lòng vị tha và tình yêu nên ấy mới ngộ ra nhiều chân lý!”
“Nghe nói sau khi về lãnh địa, ngài ấy chú tâm làm việc chứ không chơi bời nữa. Cũng không có ý định sẽ tăng thuế má như chúng ta tưởng…”
“Ta cũng nghe nói sau khi trở về, ngài ấy đã đốc thúc quân lính của mình luyện tập đấy. Rồi còn có một số binh lính bất mãn nên đã rời quân đoàn nữa cơ…”
“Chà chà, tình yêu làm thay đổi con người…”
“Vậy là… chúng ta… không cần phải lo sợ nữa đúng không?”
Dân chúng không ngu ngốc. Họ biết từ trước đến này gia tộc Evangeline chưa bao giờ là một lãnh chúa tốt, nhưng họ không oán hận, vì họ sinh ra đã là dân đen. Họ mặc định số mệnh khắc khổ của mình là đương nhiên. Ít ra thì, Evangeline qua các thế hệ chưa bao giờ là bạo chúa, họ chỉ không phải là một lãnh chúa tốt, thế thôi.
Vậy đấy, những người dân sinh ra với ý nghĩ mình không phải quý tộc, thượng lưu hay hoàng thất thì mọi sự nghiệt ngã xảy đến với bản thân là điều không thể tránh khỏi. Và quý tộc hưởng phú quý vinh hoa, mọi điều tốt đẹp trên đời là điều quá hiển nhiên. Nên họ rất dễ chấp nhận.
Miễn là họ có thể sống bình an, không bị hành hạ, không bị bỏ đói, không bị áp bức.
Họ nhìn quân đoàn do Bá tước mới của họ dẫn đầu rời đi, Khan Evangeline, bằng ánh mắt trông mong, đợi chờ.
Họ không biết, lẫn bên trong dân thường là đám lính đánh thuê cũng dõi theo quân đoàn dần khuất bóng, ánh mắt của chúng tăm tối đến nhường nào.
…
Bầu trời nắng nóng gay gắt, khi họ xuất phát vào thời điểm gần trưa, mặt trời cũng dần lên đỉnh. Khan bắt đầu cảm thấy cả người nóng nực, nhất là khi mình mặc áo giáp da. May thay mà ban đầu hắn không đồng ý Chỉ huy đoàn trưởng mặc chiếc áo giáp sắt toàn thân cồng kềnh.
“Thế nào?” Saul thúc ngựa tiến lên gần hơn, đi song song với hắn để dễ dàng hỏi han. Tuy là vẫn ăn nói trống không chẳng lịch sự gì cả. Nhưng Khan chẳng để ý đến mấy tiểu tiết đó.
“Không có gì. Lâu quá không cưỡi ngựa nên chưa quen thôi.” Khan lắc đầu, tự mình lau đi mồ hôi chảy ở thái dương.
“Cặp sinh đôi… sẽ không sao đâu.” Saul có chút ngắc ngứ khi nói ra.
“Ta biết. Trước mắt thì đành để Elijah và Molly ở lại lâu đài quan sát tình hình.” Khan liếc mắt ra sau, nhìn con sói lớn đang chăm chú theo đuôi con ngựa mình đang cưỡi, chính là Lai. Bên cạnh nó là Kelcey cũng mặc giáp da đang cưỡi ngựa, anh ta mang theo trên lưng ống đựng tên và cây cung. “Ta rất muốn để Lai ở lại nhưng hắn cứ đòi theo nên đành vậy, dù sao thì hắn cũng từng có đoạn thời gian sống ở đây nên hẳn sẽ giúp ích được khoản dò đường.”
“Anh cứ thế lao đầu vào bẫy à?” Saul nhíu mày, cậu hạ thấp âm giọng của mình xuống để quân đoàn đang đi theo ở phía sau không nghe thấy.
Khan cúi đầu nhìn xuống dây cương mình đang siết chặt trong tay, cái tay đeo găng lấp lánh ánh mồ hôi của hắn vừa lau đi. “Vẫn không tìm được kẻ đầu tiên báo tin ma thú xâm nhập đúng không?”
Saul không trả lời, nhưng đó cũng là một đáp án.
“Ta thấy mình có lỗi với Carter…” Khan thở dài, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy đường đi dần dần rậm rạp cây cối. Chẳng mấy chốc nữa là họ sẽ không thể di chuyển bằng ngựa nữa.
“Anh không…”
“Ta biết. Elijah cũng chẳng trách cứ gì ở ta. Nhưng cậu ấy đã gần như phát điên rồi. Saul này, cậu có biết nếu như Carter mà có mệnh hệ gì thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?”
Saul nhíu mày, mạch nói chuyện của Khan lần này làm cậu không theo kịp. Không phải cậu chẳng màng gì đến chuyện sống chết của Carter, chỉ là cậu không hiểu câu hỏi của Khan đang đặt ra.
“Chuyện gì?”
“Là cậu sẽ không còn nhìn thấy Elijah nữa. Cậu ta sẽ trở thành thứ mà định mệnh muốn cậu ta trở thành.” Khan không nhìn Saul, hắn nói như thể có ai sai khiến trong tâm trí mình. “Ta thì cứ nghĩ Carter chỉ cần không mắc bệnh là được, cậu ta cứ khỏe mạnh thì sẽ ổn thôi. Thế nhưng chuyện hôm nay khiến ta nhận thức được một điều…”
Saul biết Khan vẫn còn điều chưa nói hết.
Khan mỉm cười, nụ cười không niềm vui. “Cho dù quá trình có thay đổi, cũng chưa chắc kết quả sẽ thay đổi.”
Saul im lặng một lúc rồi lại lên tiếng dặn dò. “Lát nữa có chuyện gì anh cứ ở yên một chỗ là được. Đừng di chuyển lung tung.”
Cậu có cảm giác, Khan cần một chút không gian yên tĩnh, ở một mình. Cậu không hiểu ý nghĩa câu vừa rồi của Khan đang muốn nói lên điều gì. Ẩn chứa đằng sau câu nói đầy ưu tư đó. có thể là một câu chuyện mà cậu không biết. Nhưng cậu sẽ không truy hỏi thêm gì cả.
Khan gật đầu, chẳng đáp lại. Saul cũng không giận vì điều đó.
“Kahan sẽ bảo vệ chủ nhân…” Kahan ở trong tâm trí Khan thầm thì.
Khan điềm đạm đáp lại. “Ừm, được rồi. Cảm ơn ngươi đã nói giúp ta khi ta nhờ vả Eihan, ngươi làm tốt lắm.”
“Kahan mà!”
Kahan vui vẻ khi được Khan khen ngợi. Nhưng nó nhận ra Khan không phản ứng gì thêm với mình, Kahan có chút buồn muốn hiện thân ở bên cạnh chủ nhân. Song, vì nó có mối kết nối sâu sắc với Khan nên cũng biết phần nào tâm tình của hắn hiện tại. Hắn không muốn bị làm phiền.
Nó không hiểu biết quá nhiều về thứ gọi là cảm xúc. Nó chỉ biết những ý nghĩa cơ bản. Vui buồn, giận dữ, chán ghét, sợ hãi hay ngạc nhiên. Phức tạp hơn nữa thì nó chịu. Như vừa rồi, chủ nhân của ngốc của nó khi nghe tin cặp sinh đôi và cô gái Floss gì đó bị ma thú bắt đi.
Chủ nhân ngốc của nó vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, lập tức chạy đi tìm Sao và May.
Nhưng cuối cùng chỉ thấy Carter bị thương nặng và tên Elijah tóc trắng đang gào khóc.
Nó phải hạ cố nhờ Eihan ra sức giúp mình, trước khi Elijah hoàn toàn mất kiểm soát. Ma lực của tên đó tràn ra ngoài có thể gây ảnh hưởng không tốt đến xung quanh, mà xung quanh còn có chủ nhân nên nó sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Eihan chẳng thích thú gì với việc chữa trị cho con người, nhưng nó rất khoái chí khi được Kahan nhờ vả nên cũng chịu góp chút sức. Song, vì Eihan không có mối liên kết gì với Carter, cũng như chẳng thèm nhận ai làm chủ nhân nên nó chỉ sử dụng khả năng dừng ở mức giữ mạng cho Carter thế thôi. Cũng không hoàn toàn chữa lành cho hắn ta.
Kahan không quen biết Carter cho đến khi trở về lâu đài cùng Khan, nhưng nó biết chủ nhân của mình rất bảo vệ và quan tâm đến những người xung quanh. Chỉ là chủ nhân không thể hiện quá rõ ràng ở ngoài mặt, có vẻ cũng không hoan nghênh lắm khi để người khác biết được mặt tốt này của mình. Thế nên nó cũng đành giúp chủ nhân phần nào, cùng san sẻ sự quan tâm quá mức tốt bụng của chủ nhân mình.
Eihan sẽ không thích tính cách này của chủ nhân đâu. Mà chắc là họ cũng thế.
Kahan cuộn mình ẩn thân trong cơ thể của Khan. Sự xuất hiện của Eihan không hề đơn giản. Cả tên Chủ hội Bồ câu gì nữa.
Ngoại trừ Eihan, ba bóng hình khác dần hiện lên trong tâm trí của Kahan.
Họ thức tỉnh rồi sao?
Phải bảo vệ chủ nhân thật kỹ thôi.
Nhất là với nó… Lehan.
*
Trong khi đó, tại rừng sâu.
Con ma thú mà gã hắc Tinh linh hiệu triệu đang đậu trên một cái cây gần mép vực. Gần đó có tiếng lạo xạo và sột soạt, con ma thú dạng chim có một chân chăm chú nhìn mép vực trồi lên một bàn tay. Sau đó là nửa người trên của một người con gái. Rồi cuối cùng là cả thân của cô ta lê lết leo lên bờ vực. Váy áo xa xỉ rách bươm và dơ dáy bụi bẩn, tóc mái không còn trật tự, dính đầy lá cây và đất. Trông cô ta thê thảm đến mức không ai có thể nhận ra đó là Flossie kiêu kỳ.
Cô ta thở hồng hộc sau khi leo lên được an toàn, rồi dưới cái nhìn quan sát của ma thú, cô ta cúi mình, tự mình dùng ma thuật chữa trị cho cái chân đã bị thương nặng nhất, chỉ thấy toàn là máu.
Sau khi đợi cô ta chữa trị xong, con ma thú mới hiện hình.
Nó bay tới dưới cái nhìn run sợ của Flossie,
Rồi lần nữa quắp cô ta đi quăng xuống vực.
Vực ấy không cao, rơi không chết. Chỉ là khó để leo lên và rớt xuống đó chắc chắn sẽ bị thương.
Con ma thú của gã hắc Tinh linh chơi rất vui.
Không hề để ý tới đôi mắt tối tăm ẩn chứa đầy tuyệt vọng của thứ đồ chơi mà nó đang nô đùa.
_
Tác giả: Tui đi chơi đây.