Anh Trai Nhân Vật Chính - Tiên Sắc Xám - Chương 107: Flossie sợ hãi
Rõ ràng là thái độ mời mọc của Flossie trông rất giả tạo, như thể cô chẳng còn sức để diễn xuất nữa nhưng vì đã là lên sân khấu và buộc phải diễn để mà sống. Cho nên cô vẫn tiếp tục căng da mặt ra, điều chỉnh từng đường nét biểu cảm sao cho phù hợp với vai trò của mình.
Flossie không biết rằng, Sao và May chớp mắt một cái là nhìn ra thật giả mà chẳng cần cô ta phải phô bày tài năng diễn xuất hay không. Việc đọc cảm xúc của con người là việc dễ dàng hơn bất cứ điều gì.
“Truyện cổ tích chán lắm.” Sao bĩu môi chê bai. Không phải là nó không muốn đi theo Flossie nhưng thật sự là truyện cổ tích rất chán. Nó đã nghe mòn tai từ những lần các bà mẹ ru con mình ở quanh khu ổ chuột, hay kể cả khi trở thành nô lệ trong ngục tù.
May gật đầu hưởng ứng theo. Chỉ là biểu cảm chán ngán của nó không rõ ràng như anh mình.
Flossie cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn xuống cơn tức. Cô không biết Sao và May thật sự chán ngán nghe truyện cổ tích, mà chỉ cho rằng hai đứa sinh đôi này đang cố ý gây hấn.
Cô liếc mắt nhìn Carter đang tháp tùng ba người họ. Thật ra bản thân cô không cho rằng Carter thực sự có ý định hộ tống mình. Mà hắn ta chính là đôi mắt biết đi của Khan, đang canh chừng và dò xét cô.
Khi cặp sinh đôi quay về, chắc chắn hắn sẽ báo cáo lại tất tần tật những gì mắt thấy tai nghe.
“Không nghe truyện cổ tích nhưng mình có thể nghe chuyện kể khác.” Sao bỗng dưng líu lo một câu khó hiểu.
Điều này thu hút sự chú ý của Flossie, không để ý đến Carter nữa. Hàng lông mày mỏng nhíu lại, cô ta đang không rõ Sao đang nói nhảm nhí điều gì. Nhưng thằng bé không nhìn đến Flossie lấy một lần, nó nắm lấy tay của em trai mình, chạy ngang qua Flossie, xộc thẳng vào thư viện chỉ còn mấy nước chân ở trước mặt.
Flossie không nghĩ thằng bé sẽ đẩy được cánh cửa nặng nề đó ra, mọi cánh cửa của phòng lớn trong các tòa lâu đài hay dinh thự đi chăng nữa, đều được thợ xây dùng loại gỗ chắc chắn, đắt tiền và có thể khẳng định là không hề nhẹ nhàng để đứa trẻ chỉ chừng mười tuổi có để dễ dàng mở ra.
Cánh cửa đắt tiền và nặng nề sẽ khẳng định giá trị của những căn phòng lớn. Giới thượng lưu đều cho là vậy. Một suy nghĩ mà Flossie cho rằng thật phô trương và quái đản.
Két!!!
Thứ âm thanh chói tai của vật bị ma sát vang lên rõ ràng. Hai mắt mở lớn mà nhìn viễn cảnh khó tin, Flossie hoàn toàn kinh ngạc nhìn cửa mở toang trước cái đẩy nhẹ nhàng của Sao. Mà không chỉ thế, cả Carter cũng thốt lên âm tiết thảng thốt.
“Sao thế…?” Sao ngoẹo đầu hỏi khi hai người lớn đang đứng nhìn mình trân trân.
“Họ đang ngạc nhiên đó anh.” May tưởng Sao không hiểu họ đang bày ra sắc thái gì nên em trai lên tiếng giải thích.
“Anh biết. Mà ngạc nhiên cái gì?” Sao sờ lên tai mình, rồi rờ lên đầu, sau đó quay ra sau nhìn vào mông mình. “Đâu có mọc ra cái gì khác đâu?”
“Chắc do tụi mình dễ thương quá?” May cũng không hiểu trạng thái của họ bây giờ là có ý nghĩa gì nên đành suy đoán.
Vừa thốt lên suy đoán này, Flossie cũng là người hoàn hồn trước tiên.
“Đúng vậy, do hai đứa dễ thương quá đó.” Flossie cười tươi tiến lại gần, cô chạm tay lên cánh cửa thử đẩy ra khiến phạm vi mở của nó rộng thêm.
Cánh cửa không nhúc nhích.
Flossie chau mày, quan sát kỹ cặp sinh đôi và đoán xem chúng đang nghĩ gì. Nhưng cô không tài nào hiểu được nét cười ngây ngô mà nó đang cố tình phô ra.
“Chú Carter ở đây nha!” May lên tiếng dặn Carter khi trông thấy hắn dợm bước theo họ.
Không ngờ mình bị cho ra rìa, Carter vô cùng ngạc nhiên. Flossie còn bất ngờ hơn cả nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài mặt.
“Thưa cậu chủ…”
“Không sao đâu. Chú cứ ở đây nha. Chú vào theo tụi con là dì Flossie không chịu kể chuyện đâu.” Sao hăng hái lên tiếng, xem như là giải thích lý do mình không cho Carter vào theo.
Carter cứng họng trong thoáng chốc, chẳng biết Flossie có tài kể chuyện từ khi nào mà đã khiến cặp sinh đôi thích thú đến nhường này rồi?
Hắn còn tính thuyết phục cặp sinh đôi thêm đôi lời thì cửa thư viện đã nhanh chóng đóng sập lại trước mũi. Carter giật mình lùi lại, trán nhăn lại lo lắng. Hắn biết Flossie sẽ không làm gì quá đáng, cô ta không phải loại không có đầu óc mà dám đơn độc ra tay làm gì tổn hại đến con trai của ngài Khan.
Nhưng phản ứng dứt khoát chẳng thèm nghe ai nói này cũng giống với ngài Khan quá đấy chứ. Đúng là cha con có khác. Lắc đầu xua đi những ý nghĩ linh tinh, sau đó hắn nâng cao tinh thần, chuẩn bị cho tình hình có thể đột ngột chuyển biến bất cứ lúc nào.
Ở bên trong, cặp sinh đôi đã chạy tới bàn đọc sách đặt ở vị trí gần cửa sổ, Sao đỡ may ngồi lên ghế cao, rồi đến lượt nó thì tự mình trèo lên. Chiếc bàn hình chữ nhật trống huơ, chẳng có chồng sách nào, mà cặp sinh đôi có vẻ không có ý định đi lựa sách để đọc.
Tụi nó muốn cô kể chuyện gì? Flossie không hiểu được, nhưng cô vẫn bước tới chỗ cặp sinh đôi, duyên dáng ngồi xuống đối diện hai đứa nó.
Cặp mắt hai màu của tụi nó mở to, nhìn cô chằm chặp khiến cô nôn nao. Có cảm giác quái gở đến mức gai người, cảm giác mình đang trần trụi từ trong ra ngoài, chẳng có gì che giấu được. Bị quan sát, nhìn thấu và tóm lấy như con mồi chỉ có thể giãy chết dưới móng vuốt của kẻ đi săn.
Suýt nữa là Flossie quên mất, ngồi trước mặt mình chỉ là hai đứa trẻ còn chưa cao tới thắt lưng của mình.
“Dì nói là dì yêu cha hả?”
May lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt – mà có lẽ chỉ có mỗi Flossie cảm thấy.
Flossie thở nhẹ một hơi như trút được gánh nặng vô hình, cô lại tiếp tục đeo cho mình chiếc mặt nạ. “Tất nhiên rồi. Sao chị có thể không yêu anh Khan cho được?” Flossie e thẹn chí đầu. “Có lẽ hai đứa sẽ không thích chị vì sự xuất hiện của chị giống như là cướp mất vị trí của mẹ hai đứa nhỉ? Nhưng chị cũng sẽ yêu thương hai đứa bằng tất cả tấm lòng này. Chị chắc chắn sẽ là… một người mẹ tốt.” Lời tuôn ra trơn tru, trôi chảy cho đến câu chốt hạ. Flossie hơi khựng lại, ngữ điệu có phần cứng ngắc lạ thường.
Sao chống cằm nhìn Flossie đăm đăm, hai mắt không hề chớp lấy một lần.
“Không giống lắm nhỉ?”
“Chắc vậy?” May khoanh tay lại, nghiêng đầu nhìn Flossie với ánh mắt dò xét. “Cảm xúc yêu nó khó hiểu lắm. Nhưng có vẻ không giống thật.”
“Dì ấy đang sợ kìa.”
“Không giống nỗi sợ ở nhà hát nhỉ?”
“Ừm không giống, ở nhà hát dì ấy sợ hãi theo hướng tội nhân tiếp tục phạm phải sai lầm và chuẩn bị đi ra pháp trường ý…”
“Còn bây giờ, kểu sợ hãi này là…”
Sao và May cùng nhìn Flossie, đồng thanh lên tiếng:
“Vì tụi con sao, dì?”
Rầm!
Flossie giật nảy mình đứng bật dậy, động tác đột ngột làm chiếc ghế đổ ra phía sau vang lên tiếng ồn chói tai. Cặp sinh đôi khúc khích cười thành tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Flossie, đang nhìn tụi nó như thể nhìn quái vật.
“H-hai đứa… đang nói cái, cái gì vậy?” Flossie không kiềm chế được cơn run rẩy đang lan khắp người.
“Dì là pháp sư ha?” Sao đáp lại bằng một câu hỏi khác, và càng khiến Flossie kinh ngạc hơn. “Ma pháp thuần nguyên tố thủy nè, chắc dì là pháp sư hệ trị liệu rồi.”
“Vậy nên chú Carter mới lành nhanh vậy!” May gật gù đế thêm vào.
“Có nên lôi kéo dì ấy về phe tụi mình không?” Sao gật đầu. “Nên chứ nhỉ, cha hay bị thương, cần có bác sĩ riêng.”
May hưởng ứng gật đầu theo, rất nhiệt tình.
“Dì không ý nghĩ xấu với cha, dì không thích tụi mình với Molly nhưng dì không ghét cha. Vậy được rồi.”
Flossie thẫn thờ ngồi thụp xuống, cả hai đứa nó chẳng làm gì mà chỉ tiếp tục trò chuyện với nhau, nhưng từng câu từng chữ chẳng khác gì những đầu cây gai biết hút máu người. Đâm thẳng vào da thịt cô và rút sạch huyết quản bên trong.
Cặp sinh đôi quái gở này đang bóc tách cô từng chút một, như thể chúng đang ở trong tâm trí của cô dạo chơi một vòng mà ngay cả cô không hề hay biết.
“Dì sợ ông bác Connor kia!” May đưa tay lên vân vê cằm, tư thế này của nó là đang bắt chước cha mình mỗi khi hắn rơi vào suy tư.
“Sợ lắm luôn, giống như nô lệ sợ chủ nhân vậy! Không phải gia đình!” Sao khẳng định đầy tự tin, không chút mảy may nghi ngờ mình đoán sai.
Flossie nào biết, cặp sinh đôi đã từng có khoảng thời gian sống với tư cách là nô lệ. Tuy là sau này cả hai đã thành công chạy trốn đến tận lãnh địa của Ác ma, nhưng tụi nó chưa từng quên những ngày tháng phải nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của đám nô lệ, vì không biết mạng sống của bản thân sẽ lay lắt được bao lâu.
“Câm miệng!!!” Flossie gào lên bất chợt, hai mắt cô trừng lớn, rã rời nhìn cặp song sinh. Cô ta trông hoảng loạn cực độ. “K-không thể cho ai biết… Hai đứa… không được…”
Sau đó, Flossie đột nhiên đứng bật dậy, cô chạy tới nắm lấy tay hai đứa, giật mạnh lôi đi. Cặp sinh đôi hoàn toàn có thể thoát ra dễ dàng, nhưng tụi nó không hề làm thế. Để mặc Flossie kéo mình lại kệ sách nằm sát vách tường bên phải, tận dãy cuối.
Flossie dùng mũi giày đá hai lần vào một quyển sách ở hàng kệ cuối. Đó là một quyển sách da dày cộm, chiều rộng của gáy sách hẳn là hơn cả một gang tay của người lớn. Nếu nhìn thoáng qua có lẽ sẽ thấy ngán ngẩm ngay mà chẳng thèm động tới.
Cặp sinh đôi tò mò quan sát, Flossie đã làm ra động tác tiếp theo. Lấy ra một cuốn sách màu xanh lá, thay vào một quyển sách có bìa màu trắng, rồi lấy quyển sách màu trắng để vào chỗ đặt vừa đặt cuốn sách màu xanh lá. Cô ấy nhấn gáy quyển sách sâu vào bên trong.
Nghe liệt kê thì có vẻ hơi phiền phức, nhưng thao tác nhanh nhẹn của Flossie lại không thể hiện ý nghĩ đó.
Lịch lịch, lịch kịch!
Thính giác nhạy bén của cặp sinh đôi bắt được âm thanh trầm của bánh răng đang chạy, một nửa kệ sách đột nhiên lùi lại rồi trượt ngang sang một bên để lộ một lối đi bí mật.
Cặp sinh đôi tròn mắt nhìn, đồng thanh ồ lên.
Nhưng chúng chưa kịp tận hưởng cảm giác kỳ diệu khi chứng kiến tận mắt cảnh tượng mở ra cánh cửa bí mật, Flossie đã đẩy cả hai vào bên trong.
“Không được lên tiếng.” Flossie nói gấp. Mặt mày vẫn là bộ dạng tái mét. Trong khi đó, cặp sinh đôi có vẻ giống vai trò nạn nhân hơn lại hoàn toàn bình thản.
Flossie đẩy quyển sách màu xanh lá ở trên kệ vào bên trong. Cửa bí mật trượt sang, đẩy lên, trở thành một dãy kệ sách hoàn toàn bình thường.
Chưa dừng lại ở đó, Flossie đưa tay vào ngực mình, mò lấy tờ giấy mà cô đã tự mình nhét vào áo lót trước bận bộ váy lòe loẹt này lên người. Flossie cắn môi, xé nó ra và đọc câu thần chú. Tờ giấy lập tức bị đốt sạch bởi ngọn lửa xanh bùng lên bất chợt, sau đó dãy kệ sách đột ngột bừng sáng lên rồi tắt.
“Ôi trời, thuần thục quá cơ…”
Giọng nói đầy giễu cợt vang lên bất ngờ khiến Flossie giật nảy, cô cứng người lại, không dám cử động. Dù bên trong, bản năng cô đang gào thét kêu mình bỏ chạy, nhưng chân cô cứ như đeo chì, nặng nề không nhấc lên nổi một phân.
Có tiếng gì đó bên cạnh tiếng bước chân, là âm thanh của vật nặng bị kéo lê. Flossie nhắm mắt lại, mồ hôi rỉ ra từ lỗ chân lông trên cơ thể, chẳng mấy chốc mà lưng áo của cô đã ướt đẫm.
Cô biết âm thanh đó.
Carter… Xin lỗi.
Bịch!
“Mở mắt ra.” Giọng nói đã ở ngay trước mặt, rất gần và đang lạnh lùng ra lệnh.
Flossie không muốn mở mắt, nhưng cô vẫn phải nghe lời.
Nếu không muốn bị phạt, phải nghe lời.
Flossie mở mắt ra.
Dưới sàn, ngay trước mắt cô. Là Carter, trang phục người hầu nhuốm màu đỏ, từ đoạn đường ở cửa vào đến đây là vệt máu trượt dài.
Flossie muốn đưa tay lên bịt miệng mình, nhưng cuối cùng cô chỉ tự cắn lấy môi. Vị mặn và hơi tanh. Máu bật ra từ vết cắn trên môi, ngập trên đầu lưỡi.
Nó chẳng là gì với vết thương đang chảy máu không ngừng trên ổ bụng của Carter.
“Xử lý tên này cũng nhanh gọn thôi, nhưng không ngờ trên người hắn ta được ếm phép bảo vệ của pháp sư, chắc là của tên tóc trắng. Chậc, phải mất chút thời gian để xử lý.”
Một bàn chân đặt lên đầu Carter, gí mạnh. Nhưng Carter hoàn toàn bất động.
Flossie trừng trừng nhìn bàn chân đó, không đi giày, làn da như lớp lụa mỏng của màn đêm, không tối hẳn mà có vẻ phản chiếu lấp lánh như được rắc thêm bụi sáng, mang lại cảm giác lung linh và huyền bí. Đó là một bàn chân đẹp, nhưng Flossie không cảm giác muốn chiêm ngưỡng hay hâm mộ vẻ đẹp không thật ấy. Trong cô dấy lên nỗi sợ từ tiềm thức, tâm trí tự động chiếu lại những hình ảnh bàn chân đó đạp lên đầu mình, giẫm nát tay mình, đá vào bụng hay là kêu cô liếm chân hắn mỗi khi tâm trạng không tốt. Mặc cho mẹ đã thống thiết cầu xin hắn rũ nhân từ.
Hắc tinh linh có lòng nhân từ không?
Flossie ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn vào đôi mắt màu đỏ như rỏ máu đang cười nhạo cô.
Chắc chắn không có. Cái thứ lòng nhân từ đó, sao hắn có được?
“Ta cho em biết vị trí của lối đi bí mật đó, không phải để dùng như thế.”
Hắn giẫm đầu Carter để đi tới trước mặt cô, Carter rên rỉ một tiếng, rất nhỏ thôi, nhưng khiến cô nhẹ lòng khi biết hắn ta vẫn sống.
Sống được bao lâu?
Flossie nhìn lượng máu đang chảy từ bụng của Carter, hắn cần phải được chữa trị ngay lập tức.
“Nhìn ta.”
Flossie ngước mắt lên nhìn gã hắc Tinh linh, lông tơ trên người cô dựng đứng khi phải đối diện với đồng tử màu máu của hắn ở khoảng cách gần.
“Mở cửa.” Gã hắc Tinh linh nâng cằm cô lên, móng tay hắn đen nhánh như hắc diện thạch đang bóp chặt lấy khuôn hàm của cô.
Flossie rùng mình, cơ thể cô lại run lẩy bẩy không thể kiềm chế được, nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào bản năng. Cho dù cô không muốn mình thảm hại đến nhường này, nhưng chẳng thể làm gì khác.
Ấy thế mà Flossie vẫn cố gắng vớt lại chút can đảm ít ỏi của mình để trả lời hắn.
“Không… không giải được.” Flossie nhìn thẳng vào mắt hắn, lệ rơi khỏi khóe. “Tôi sử dụng… bùa vô hiệu hóa trạng thái… Phải một lúc sau, mới có thể giải trận mở ra…”
Gã hắc Tinh linh nghe tới bùa vô hiệu hóa trạng thái là mày nhíu chặt lại không hài lòng, loại bùa này ngăn chặn ma pháp tác động vào vật nó ếm lên khoảng chừng mười phút. Khoảng thời gian không dài, nhưng hắn không phải kiểu người thích chờ đợi.
Hơn hết là, con ranh này cố ý dùng nó để cản trở mình. Gã hắc Tinh linh híp mắt lại vẽ nên một vệt đỏ nham hiểm.
Chát!
Gã hắc Tinh linh lạnh lùng cho Flossie một bạt tai khiến cô chao đảo cả người, ngã quỵ dưới mặt sàn trong cơn choáng váng. Tầm nhìn của cô nhòe đi, không rõ là do nước mắt hay do cơn đau rát bắt đầu từ má truyền tới não bộ khiến thị lực trong thoáng chốc bị ảnh hưởng.
Flossie không hề muốn khóc. Đáng lẽ ra cô phải quen với chuyện này rồi chứ nhỉ. Có phải lần một lần hai đâu. Nhưng suy nghĩ đó không hề khiến cô cảm thấy đỡ hơn chút nào.
“Đừng nghĩ rằng ta không biết em suy nghĩ cái gì. Muốn bảo vệ tên anh trai nhân loại của em thì thôi đi, giờ còn muốn bảo vệ cả lũ con hoang của hắn. Em nghĩ mình là Thánh nữ à?” Gã hắc Tinh linh tặc lưỡi, cảm thấy hành động của Flossie thật ấu trĩ. “Ta dạy dỗ em không đúng cách, hay là chưa đủ?” Hắn à một tiếng rồi tự trả lời. “Chắc là cả hai nhỉ.”
Flossie không hề đáp trả một lời, cô cắn môi đến bật máu, mặt cúi gằm nhìn sàn nhà và dòng máu đỏ của Carter đang chảy loang tới viền váy của mình.
“Thật đáng thương. Natasha… hẳn là sẽ thất vọng về em lắm.”
Flossie ngẩng phắt đầu, đồng tử co rụt lại, hốt hoảng nhìn gã hắc Tinh linh đang cúi đầu đón lấy vẻ kinh ngạc thất thố của cô. Cô có thấy mình thảm hại ra sao trong mắt hắn. Sợ hãi. Tuyệt vọng. Bất lực.
“Đừng… đừng mà…”
“Trò chơi bắt đầu chán rồi, phải cho tí cao trào chứ nhỉ?”
Gã hắc Tinh linh vui vẻ khi thấy dáng vẻ hiện tại của Flossie, hắn búng tay một cái. Tiếng tách vang lên có phần chói tai như thanh âm được khuếch đại có chủ ý.
Ngay sau đó, dưới chân hắn, từ cái bóng trồi lên một con ma thú chủng chim, có ba đầu với bộ lông màu đen tuyền, mỗi đầu một con mắt to và bốn con mắt nhỏ vây quanh. Nó chỉ có một chân ba móng và thân hình thì to lớn gấp ba lần gã hắc Tinh linh. Vài kệ sách xung quanh đổ sập bởi kích cỡ quá khổ của con quái vật, gây ra tiếng ồn ầm ầm trong thư viện lặng thinh, ngột ngạt mùi máu và nỗi sợ hãi khôn cùng.
Flossie trừng mắt nhìn con ma thú đó, lưỡi đông cứng trong miệng khi mắt của nó đồng loạt nhìn cô. Ba cái đầu cười có vẻ đang cười khục khặc chế nhạo với thứ âm thanh quái dị.
“K-không!!! T-tôi xin lỗi ngài… Tôi, tôi có, có tội!!! Tôi đáng chết!!! Tôi là con đ-điếm không nghe lời!! Tôi sai rồi! Xin, xin ngài khoan hồng… X-xin ngài… Xin… ngài… Hức… hức…”
Flossie gần như sụp đổ, cô dập đầu xuống sàn, hèn mọn cầu xin gã hắc Tinh linh tha thứ cho mình. Lời van nài xen lẫn tiếng khóc và nấc, cả người Flossie run bần bật có thể nhìn thấy rõ ràng. Gã hắc Tinh linh càng hài lòng với bộ dạng này của Flossie, hắn nhẹ nhàng nói với con ma thú chủng chim ở đằng sau mình.
“Đưa Flo đi đi, ngươi có thể chơi đùa với em ấy nhưng đừng có quá trớn đấy.”
Gã hắc Tinh linh vừa dứt lời, con ma thú liền ré lên một tiếng hứng khởi. Sau đó Flossie bị một chân của nó quắp lấy mà không kịp phản kháng hay né tránh. Nó bay thẳng ra khỏi cửa sổ thư viện, tốc độ bay nhanh khủng khiếp, nhưng sự hiện diện của nó chắc chắn đã bị cả lâu đài phát hiện bởi sự to lớn và mức độ ồn ào của nó.
Gã hắc Tinh linh nhìn đăm đăm vào kệ sách nơi có cửa ngầm dẫn vào mật đạo. Hắn biết lối đi này, nhưng nó không dẫn hắn đến nơi hắn muốn đến nên hắn cũng quên khuấy đi, chẳng quan tâm. Dù sao thì…
“Thật trông chờ vào ngày lâu đài này thuộc về ta.”
Lúc đó, bao nhiêu mật đạo cũng không thành vấn đề, chắc chắn hắn sẽ tìm ra được vật đó ở đây. Mà không bị bất cứ thứ gì cản trở nữa.
Gã hắc Tinh linh xoay người rời khỏi, bóng dáng của hắn méo mó vận vẹo rồi biến thành một người hầu mờ nhạt. Vừa bước ra cửa, hắn đã tức tốc chạy đi.
Miệng ngoác ra một nụ cười phấn khích, hắn dồn lực hét thật to:
“Ma thú bắt người!!! Tiểu thư Flossie và hai cậu chủ nhỏ bị bắt mất rồi!!!”
Cả tòa lâu đài lập tức chấn động.
Và khi Khan nghe được tin, cây bút hắn đang cầm viết trong tay lập tức bị bóp gãy.
* * *
Flossie cũng khá đáng thương.