Anh Trai Nhân Vật Chính - Tiên Sắc Xám - Chương 104: Anh trai thú nhận
Tuy rằng nét mặt của Khan vô cùng thành khẩn, ánh mắt cũng không có vẻ gì là đang gạt gẫm người khác. Nhưng bằng trực giác của mình, Saul vẫn cảm thấy lời nói đầy chân thành vừa rồi của Khan không hề thật. Nó bọc ngoài lớp kẹo ngọt tình cảm, giấu lớp nhân đắng nghét bên trong đại diện cho sự dối trá.
Nhưng Saul không cảm thấy nguy hiểm. Lời nói dối của Khan không gây hại cho cậu, cũng chẳng đưa cậu vào cái bẫy nào cả.
Cậu đã sống một đời, tuy rằng không dài nhưng mọi cung bậc cậu đã trải qua đủ phong phú để cậu nhận ra ngần ấy điều không tưởng.
Saul chẳng có ý định vạch trần lời nói dối ấy của Khan, hay là chất vấn hắn ta tại sao lại lừa mình bằng những lời đường mật kia. Đó là một chuyện thừa thãi.
Nhiều người nghĩ rằng – mà có lẽ cậu cũng đã từng nghĩ như thế – đôi mắt đen thẳm vô hồn của Khan là kết quả của cuộc đời trác táng bởi lối sống sa đọa. Nhưng chắc hẳn sự thật là vì Khan hoàn toàn trống rỗng thế thôi.
Khan vốn dĩ không phải là một người tình cảm. Kể cả lúc cha còn sống, Khan cũng không hề thân thiết với cha hay là đối xử với ông ấy như một người cha thực thụ. Khan đối đãi với mọi thứ xung quanh, từ con người đến con vật, từ sự việc đến sự vật, đều ở trạng thái mô phỏng, bắt chước từng chút một tính cách và hành động của những người xung quanh.
Có thể Khan thật sự thấy có lỗi với cậu vì những điều trong quá khứ.
Có thể Khan thật sự muốn cho cậu tước vị như một sự đền bù.
Có thể Khan hoàn toàn tin cậy cậu, thậm chí là muốn trọng dụng cậu.
Nhưng có một điều Saul hoàn toàn có thể chắc chắn.
Khan chưa từng xem cậu là gia đình, trước kia là như vậy và bây giờ cũng thế.
Cho dù là lúc Saul quay trở về kiếp sống hiện tại, và nhận ra Khan đổi khác, mà thật ra cũng không phải hoàn toàn. Khan vẫn là Khan. Chỉ là hắn ta không còn ở trạng thái rỗng tuếch đó và phải mô phỏng lại những kẻ gàn dở xung quanh mình để sống cho ra sống.
Tại sao mình vẫn xem hắn là anh trai nhỉ? Không biết Saul đã tự hỏi mình câu này bao nhiêu lần nhưng đáp án vẫn là thứ gì đó không thể tỏ rõ thành lời. Nó chỉ thể hiện bằng hành động, như cái cách mà giờ đây cậu vẫn bám theo Khan dai dẳng như một cái đuôi chẳng khác gì quá khứ.
Chỉ là cậu không thể hiện sự vô tri trẻ con ngu ngốc đó ra bên ngoài nữa.
Cậu sẽ không nở nụ cười ngờ nghệch để mong rằng mình cũng sẽ nhận lại được nụ cười ấm áp tương đương.
Cậu sẽ không kỳ vọng gì nữa.
*
“Sao vậy? Cậu không tin à…” Khan làm điệu bộ cười gượng khi thấy vẻ trầm mặc của Saul. “Ta có chút tổn thương đấy.”
Có lẽ nhân vật chính đã bị phản bội sâu sắc đến mức khiến cậu ta miễn nhiễm với các hành vi hay lời nói mang tính gợi niềm tin và gầy dựng tình cảm. Nhất là ở một người như hắn, cũng đã từng tổn thương Saul không ít lần.
Cứ tưởng Saul đã hoàn toàn buông bỏ chuyện cũ và xem mình là người thân, nhưng có lẽ mọi chuyện không giống với những gì hắn nghĩ.
“Không có chỗ cho chúng ta xen vào rồi, còn mặt dày ở đây nữa hả?” Molly lần nữa kêu ca, cô phẩy tay như xua đuổi cái gì đó trong không khí rồi xoay người đi tới cửa.
Ấy vậy mà chỉ thấy mỗi mình là có ý rời đi, những người còn lại vẫn đang ngóng mắt theo dõi tình hình. Molly lần nữa lên giọng:
“Thật luôn? Mọi người không thấy họ đang cần không gian riêng tư à?”
Hiển nhiên là bọn họ thấy chứ, nhưng vẫn có chút chần chừ với tính hóng chuyện của mình, lì lợm để chân đóng đinh lên sàn nhà. Ấy thế mà, vẫn bị Molly thẳng thắn chỉ ra tâm tư, nên họ đành rời đi.
Lai có lẽ là người không muốn rời khỏi phòng nhất, nhưng lại bị Carter cưỡng chế lôi đi. Cả người cao to gần hai mét cứ thế dễ dàng bị cậu quản gia trẻ kéo xềnh xệch ra khỏi cửa.
“Tôi phải bảo vệ chủ nhân mà!!!” Lai ai oán không chịu, tay vẫn níu ở cửa cho bằng được.
“Tôi đang bảo vệ chủ nhân khỏi cậu đấy, cút ra đây mau!” Một tay Carter túm Lai lôi đi, một tay thì đánh cái bốp vào đầu gã làm tai sói của Lai giật thót cụp xuống.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Saul và Khan.
Khan biết ơn vì Molly đã tin ý và tạo không gian riêng tư cho cả hai. Hắn cũng cảm thấy mình và nhân vật chính cần nói chuyện. Lần trước đã xảy ra trường hợp như thế này rồi, ở thành Jarrod. Hắn và nhân vật chính đã thẳng thắn ngả bài với nhau.
“Tước vị kia tôi sẽ nhận, như anh mong muốn.” Saul lên tiếng phá vỡ bầu không khí, trong giọng điệu vẫn không nghe ra tâm tình.
Không mừng vui. Không thất vọng. Không gì cả.
Khi bước chân của cậu vừa di chuyển về phía cửa, có lẽ không định nghe hắn nói gì mà muốn rời đi ngay. Nhưng cậu ta chẳng ngờ đến câu nói sau đó của Khan.
“Ta có một đứa em gái.”
Saul đứng khựng lại, cậu xoay người và nhìn Khan với ánh mắt ngờ vực.
Khan sải chân đi tới bàn, tự rót cho mình tách trà đã nguội.
“Tất nhiên, đây là chuyện ở kiếp trước. Kiếp này thì ta có một người em trai.”
“Tôi với anh không c—”
“Không cùng huyết thống? Điều đó ta đã biết rồi, cậu cứ nhắc mãi thế. Ta có bị đãng trí đâu?”
Khan bật cười rồi nhấp một ngụm trà trong tách, chẳng ngon chút nào, nhưng nó giúp hắn phần nào bớt khô cổ họng hơn. Khan đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế và ngẩng đầu nhìn nhân vật chính đang hướng mắt về phía mình với dáng vẻ tìm tòi.
“Em gái ta tên An, lúc mẹ ta đặt cái tên này cho nó là vì mong rằng nó sẽ sống thật an bình. Vì khi nhặt được nó ở trước cửa nhà, nó cũng đang trong tình trạng sốt khá là gay go.” Ban đầu Khan còn tính giải thích về ý nghĩa cả họ tên của An, vì mẹ hắn rất tâm đắc khi đặt cho con bé cái tên Đỗ Ngọc Thúy An, nhưng mà để phát âm cái tên đó có vẻ sẽ khó khăn về phần nghe của Saul nên Khan đành bỏ qua.
Khan càng cười tươi hơn khi thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Saul thêm đậm nét, rõ rệt. Khuôn mặt của cậu ngày thường luôn lạnh lùng và cau có, ít khi có hiểu hiện khác. Giống như bây giờ.
“Vậy là… anh đã từng có mẹ ở bên.” Saul thì thào. Giọng nhẹ tênh.
Saul cảm thấy may mắn, nhẹ nhõm. Dù rằng đó chẳng phải chuyện của mình. Nhưng cậu vẫn luôn nhớ, lý do tại sao Khan ghét mình. Phần lớn là vì sự tồn tại của mẹ, sự tồn tại mà Khan không có được trong kiếp này. Nhưng Saul lại có được, tuy không trọn vẹn.
“Phải mà cũng không phải. Dù sao thì ta cũng thấy thật may mắn vì ta đã nhớ lại kiếp trước. Ta không bao giờ muốn quên quãng thời gian quý báu đó. Cho dù phải chết bao nhiêu lần đi nữa.”
“Ý của anh là sao…? Phải mà cũng không phải?” Saul nhíu mi, nhất thời không hiểu được mạch suy nghĩ của Khan.
“À, chuyện đó…” Khan lại rót cho mình tách trà. Nhưng hắn không uống, mà chỉ mân mê quai tách. Cụp mắt nhìn nước trà sóng sánh bên trong. “Thật ra người mẹ mà ta yêu quý ấy… không phải là mẹ ruột.”
Saul giật mình, có phần chấn động vì lời nói của Khan.
Khan không nhìn đến nhân vật chính, vẫn để mắt săm soi nước trà không chút gợn ở trong tách, tĩnh lặng như cõi lòng của hắn bây giờ.
“Bà má ruột của ta ấy mà, thật ra là bạn thân của người mẹ ta yêu quý. Bạn rất thân, thân đến nỗi bà ta cướp đi người yêu của mẹ, rồi sinh ra ta. Sau đó bà ấy thẳng tay vứt bỏ đứa con mình mang nặng đẻ đau vì người đàn ông đóng góp trong việc tạo ra một sinh mệnh không hề có ý định chịu trách nhiệm.”
Giọng của Khan thản nhiên, như đang kể chuyện của người nào khác. Không phải mình.
“Thế mà mẹ cũng chấp nhận chịu thiệt thòi, đồng ý nhận nuôi ta ấy chứ. Vì chẳng ai chịu thu nhận ta lúc đó ngoài cô nhi viện dành cho trẻ mồ côi cả.”
Là trẻ mồ côi.
Có cha, có mẹ.
Nhưng chẳng khác gì trẻ mồ côi.
Saul thẫn thờ nhìn Khan nở nụ cười không chút giả dối, nụ cười ấy đâm vào mắt cậu. Trong ngực cậu, như có dằm.
“Saul à, chuyện ta không để ý đến huyết thống là thật đấy. Không phải cứ có máu mủ ruột rà là sẽ trở thành gia đình yêu thương nhau vô điều kiện đâu.” Khan nói nhẹ tênh. “Vì ta từng được hạnh phúc, từng được yêu thương trong một gia đình không hề gầy dựng bởi thứ gọi là huyết thống.”
Khan búng tách trà, nước trà bên trong rung động, từng đợt vòng tròn lan ra va vào thành tách rồi biến mất.
“Một nhà ba người. Chỉ có mẹ, ta và đứa em gái. Nhưng chưa bao giờ có nỗi buồn ghé thăm, cho đến khi cái chết chia lìa ba người. Đầu tiên là mẹ, sau đó là ta.”
Khan không biết An bây giờ thế nào, nhưng hắn vẫn giữ niềm tin rằng An đang sống. Ở thế giới cũ mà hắn đã từng sống, hoặc là đang sống ở đây – nơi dị giới rộng lớn này – và đang khỏe mạnh tại đâu đó mà hắn không biết.
“Anh thương em gái mình chứ?”
Nghe câu hỏi của Saul, Khan cảm thấy có chút tức cười.
“Chắc chắn rồi, hơn cậu nhiều.”
Saul không hề cảm thấy tổn thương bởi đáp án đó, ngược lại, cậu còn thấy thoải mái và hài lòng. Một phần bất an đang trốn sâu ở một góc tâm khảm cũng tiêu biến đi.
“Nếu cậu thấy ghen tị thì có thể thử cố gắng lấy lòng ta, biết đâu ta sẽ thương cậu hơn nó thì sao?”
Saul lườm Khan một cái sắc lẹm. “Tôi không có ghen tị, cũng không thèm lấy lòng anh.”
“Thế à… Tổn thương ghê.” Khan nhún vai, cầm lấy tách trà lên và uống vài ngụm.
“Vậy bây giờ, anh đang muốn tìm mẹ của mình sao?”
“Khụ… khụ…” Khan lập tức sặc trà trước câu hỏi bất ngờ của Saul. “Sao… cậu biết?” Saul hỏi rõ ràng và thẳng thừng như vậy, chứng tỏ cậu đã biết chuyện này từ trước.
“Ibrahim làm việc nhanh nhẹn nhưng không được kín đáo cho lắm.” Saul đáp gọn lỏn. “Anh cứ đuổi việc ông ta cho rồi.”
(Ibrahim vừa xong nhiệm vụ sắp xếp cho Rosalin thì hắt xì một cái rõ to. Ông ta hoang mang ngay tức thì khi một Vong linh như ông lại có thể hắt xì. “Tên nào nói xấu ta à?” Trong một thoáng, Ibrahim đã điểm ra trong đầu hơn mười gương mặt vàng.)
Nhất định phải trừ lương ông già này mới được! Khan cay đắng nghĩ, và hoàn toàn quên mất mình chẳng hề phát lương cho Ibrahim ngay từ đầu.
“Đúng vậy… Khụ, Ta nghĩ bản thân mình được tái sinh ở đây thì biết đâu chừng… Nói sao thì, ta cũng chỉ ôm tâm lý ăn may thôi.” Khan đưa tay che miệng vẫn đang bị vây trong chuỗi ho khan lắt nhắt sau cơn sặc, cốt để che đi phản ứng chột dạ của mình.
Khan không có ý định tiết lộ Saul là nhân vật chính hay thế giới này hắn được biết từ một cuốn tiểu thuyết – còn do chính tay em gái của hắn viết. Nên là việc mình tìm mẹ, cứ cho là do mình đang ôm hy vọng hão huyền nên mới đưa ra quyết định tìm kiếm mơ hồ như thế đi.
“Mong là anh sẽ tìm được người.” Saul nói thật lòng, tuy rằng giọng điệu nghe vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cảm ơn cậu.” Khan mỉm cười đáp, hoàn toàn nhìn thấu Saul.
“Ngày mai, anh cũng theo tôi vào rừng đi.” Saul nói rành mạch. “Tôi là đứa con hoang không được chấp nhận, nhưng anh cũng là một lãnh chúa tồi tệ không kém. Ở khía cạnh của danh tiếng là vậy. Một mình tôi cứu vãn danh tiếng phù du ấy thì được gì khi kẻ đứng đầu còn chẳng đạt được sự tôn trọng tương xứng?”
Khan có phần bất ngờ. Vậy mà Saul còn nghĩ cho cả hắn. Tất nhiên là Khan biết rõ danh tiếng của mình chẳng ra gì, hắn có thể trở thành Bá tước vì hắn là người thừa kế hợp pháp. Chỉ là hắn không để ý đến vấn đề này cho lắm. Hắn không có thói quen quan tâm suy nghĩ của người khác.
“Nếu anh nghĩ rằng cô nàng Kelley có thể giúp anh cứu vãn được danh tiếng của mình thì sai rồi. Nó chỉ vớt vát lại mặt mũi của anh trong mấy chuyện trăng hoa từ đó đến giờ thôi.”
“Nghe như đang chửi ta ấy nhỉ.” Khan không hài lòng lắm.
“Tôi đang chỉ rõ vấn đề.” Saul lạnh nhạt độp lại.
Được rồi. Không thể công nhận là Saul nói đúng.
“Anh phải đồng hành cùng tôi trong đợt diệt ma thú lần này.”
“Ta có đi thì cũng đâu làm được gì cơ chứ…” Khan cau mày.
“Anh không làm được, con rắn ngốc kia thì có thể.” Saul liếc mắt, giọng điệu nghe có vẻ trúc trắc nhưng Khan không bỏ sót chữ nào. “Không cần lo. Có tôi ở đây. Anh không mất cọng tóc nào đâu.”
Khan gật gù. “Tất nhiên là ta không thấy lo lắng khi có cậu ở bên rồi. Chỉ sợ là ta sẽ làm cậu vướng chân thôi.”
“Anh muốn tôi thấy vướng cũng… hơi khó.” Saul thành thật nói.
Khan không đáp, hắn lại có cảm giác nhân vật chính lại kháy mình yếu đuối vô dụng. Hắn không thấy tổn thương vì điều đó, nhưng hắn bắt đầu thấy tự ái rồi đấy.
“Chậc, vậy cậu cũng khiêm tốn chút đi. Đừng một mình hưởng hết hào quang nhân vật chính.”
“Tôi không phải nhân vật chính.” Saul nhìn Khan với ánh mắt như nhìn kẻ bất thường.
“Vậy thì tôi là nhân vật chính chắc?”
Khan đứng dậy, bắt đầu vươn vai. Có lẽ nói chuyện đàng hoàng xong, tinh thần được thả lỏng nên hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
“Không phải à?”
Tất nhiên là không. Sao hắn có thể là nhân vật chính được? Khan định lên tiếng phản bác thì Saul nói tiếp cùng với một nụ cười:
“Vở kịch Bí Mật Của Kelley đâu có nói như vậy.”
Khan nhướng mày, có phần bất ngờ trước thái độ trêu chọc của Saul. Chắc hẳn cậu ta không biết bây giờ mình đang có vẻ mặt gì đâu nhỉ? Tuy không phải là nụ cười rạng rỡ như xưa, nhưng chắc chắn đây không phải là nụ cười giả tạo. Và phải công nhận, khi cậu ta cười lên, không cau mày, không nhăn nhó, trông cậu ta rất hiền lành.
Bấy giờ Khan mới có cảm giác mình với Saul mới thật sự là anh em, cho dù bây giờ hắn đã biết nhân vật chính tính ra cũng chẳng phải em trai ruột rà gì với mình. Thế nhưng mối quan hệ của họ vẫn không thay đổi, mà thậm chí còn tiến xa hơn những gì cả hai nghĩ.
Saul thấy Khan cứ nhìn mình chăm chú mới phát hiện ra mình đã cười lên trông vô thức, cậu bối rối mím môi lại, giọng điệu lại cộc cằn như cũ. “Anh nghỉ ngơi đi.” Sau đó cậu quay lưng nhanh chóng rời khỏi phòng, chẳng buồn nghe Khan sẽ đáp lại thế nào.
Căn phòng ban đầu đầy ắp người giờ chỉ còn mình hắn, Kahan đang ở bên cạnh cặp sinh đôi, thực sự chỉ còn mình hắn. Khan không quay về phòng ngay mà đi tới chiếc ghế dài bọc đệm nhung êm ái, hắn thả người nằm xuống, một chân đặt trên ghế, một chân thả xuống. Khan nhìn trần nhà trân trân.
Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ kể chuyện quá khứ của mình cho ai, đến An còn chưa biết chuyện đó. Mà có thể là nó biết rồi không chừng, nếu nó có thể tạo ra một thế giới như thế này thì có chuyện gì không biết đâu?
Quá khứ thực sự của bản thân, không trọn vẹn và nhiều vết xước, hẳn là ai cũng nghĩ hắn là đứa trẻ đầy tổn thương. Nhưng sự thật thì không phải vậy. Hắn không tổn thương, không buồn đau vì sự bỏ rơi của hai đấng sinh thành, không thất vọng, không thống khổ.
Hắn chẳng cảm thấy gì cả.
Kể cả khi mẹ ruột của hắn bỏ hắn lại ở công viên khi hắn chỉ mới tròn ba tuổi. Bà còn chẳng thèm nói gì cho có lệ, chỉ dắt hắn đến nơi phải đến, để hắn lại bậc cầu thang dẫn lên miệng ống cầu trượt rồi bỏ đi. Mà hắn cũng chẳng đuổi theo bà, chỉ giương mắt nhìn bà bỏ đi không một lần quay đầu nhìn lại.
Hắn ngồi ở bậc thang, nhìn trẻ con liên tục chạy lên cầu thang, chui vào miệng ống trượt rồi rít lên vui vẻ khi tụi nó thả người xuống ống. Trò chơi hẳn rất vui, nhưng hắn chẳng hứng thú. Lạnh nhạt quan sát, nhìn mọi thứ chuyển động bằng con mắt bàng quang.
Hắn nhớ có đứa bé đã rủ hắn chơi cùng, nhưng hắn cũng chỉ nhìn nó chằm chằm không đáp. Khi đó, hệ thống ngôn ngữ của hắn tốt hơn những đứa trẻ cùng lứa, nhưng hắn chẳng bao giờ chủ động nói chuyện, cũng chẳng muốn tiếp chuyện. Hắn luôn đáp lại bằng cái nhìn chăm chú, và họ cũng đáp trả hắn ánh nhìn khó chịu, thậm chí là e ngại rồi bỏ đi. Còn trẻ con thì khóc quấy lên.
Đứa trẻ bắt chuyện với hắn cũng khóc khi hắn không trả lời nó. Nó còn đi méc mẹ bảo rằng hắn ăn hiếp nó, không khi hắn chẳng làm gì khác ngoài việc nhìn nó không chớp mắt.
Mẹ đứa bé khóc nhè đó cũng không vừa, thấy con mình khóc òa thì chạy lại, cũng không thèm hỏi han gì đã mắng hắn xối xả. Hắn chẳng nhớ bà ta mắng cái gì, nhưng hắn nhớ gương mặt đỏ bừng cùng đôi môi đỏ chót không ngừng văng nước miếng của bà ta, trông cũng hay.
Hắn không hề sợ bà ta. Trong khi mấy đứa trẻ khác đều chạy xa khỏi phạm vi xung quanh bà ta, đưa lại ánh mắt e ngại, sợ hãi nhìn bà ta. Tụi trẻ đều sợ, đến con bà ta cũng sợ. Chỉ có hắn là chẳng thấy gì. Chỉ thấy bà ta thật ồn ào. Cảm giác hay ho mới chớm nở khi thấy sắc mặt đỏ bừng của bà ta cũng tắt ngóm.
Bà ta rất giận dữ vì thái độ trơ trơ của hắn nên suýt nữa là động tay động chân, vẻ như muốn dạy dỗ hắn tại chỗ thay cho phụ huynh. Hắn cũng chuẩn bị tinh thần bị ăn đập, dù sao mẹ ruột của hắn làm việc đó cũng không ít, hắn cũng quen, chịu đựng một tí là được.
Nhưng chẳng có gì xảy ra. Hắn vẫn lành lặn đứng đó. Nhìn một người phụ nữ chưa từng gặp đột ngột xuất hiện, tiến lên chắn người giữa hắn và cơn giận điên cuồng của bà ta.
“Bà già kia, tính làm gì con trai tôi đó?”
Hắn không nhớ bà ta đã chửi rủa cái gì, nhưng hắn vẫn nhớ như in câu nói đầu tiên khi họ gặp nhau. Không chần chừ, không nghi ngờ, không e ngại. Người phụ nữ đó khẳng khái gọi hắn là con trai.
Lúc đó, cũng là ngày đầu tiên, năm ba tuổi.
Hắn mới biết mình cũng có mẹ.
Một người mẹ thật sự.
Khan đặt tay gác lên trán, che đi mắt mình, để tầm nhìn chìm vào bóng tối ngột ngạt.
“Nhất định phải tìm thấy…”
–
Buồn nốt chương này, chương sau hông buồn nữa.
Thề, không hứa!