Ánh Sáng Trong Đêm Tối - Bún Mỡ hành - Chương 21
– Ôi đúng như mọi khi, người được chú ý nhiều nhất vẫn là mày nhỉ?
– Ta đoán sẽ có nhiều tên đàn ông ngu ngốc lại chạy đến để tìm ngươi đấy, Nassy.
– Hahaha, thật là một con điếm vô liêm sỉ. Ai mà biết được cô ta đã ăn nằm với biết bao tên đàn ông rồi chứ.
– Này Nassy, cô nhận được bao nhiêu sau một đêm với đám người đó vậy?
Martley nghe thấy vài giọng nói của phụ nữ cách đó không xa. Cậu đoán là một số người trong đoàn vũ công vừa nãy. Có vẻ như họ bất mãn với một người nào đó, tuy nhiên việc họ sỉ nhục một người như vậy thật quá đáng. Điều này khiến cậu nhớ lại vài kí ức không vui.
– Khá nhiều đấy. Vậy là các cô ghen tị với số tiền tôi có được sao? Nếu muốn, cô có thể đến cầu xin tôi mà. Biết đâu, tôi sẽ giới thiệu cô với một trong số họ. Dù là ai thì những người đó đều rất hào phóng.
Tiếng ai đó đáp trả. Giọng nói cất lên nhẹ nhàng nhưng cũng không chịu yếu thế.
– Mày!! Thật điên rồ. Mày nghĩ tụi tao ngang hàng với mày sao?
– Ồ, dù tôi không muốn công nhận nhưng chúng ta đều là thành viên trong đoàn. Tuy nhiên thì…ngang hàng với tôi sao? Hừm… về ngoại hình hay tài năng thì tôi cũng khó mà chấp nhận cho mấy người xếp chung với mình….
Chát.t… Âm thanh chói tai đột ngột làm cho không khí rơi vào khoảng lặng. Tiếp sau đó là giọng nói đầy phẫn nộ.
– Con điếm xấc láo. Ngày hôm nay, tụi tao sẽ xé nát gương mặt mày. Để xem mày còn có thể dùng nó đi quyến rũ đàn ông nữa hay không.
– Dừng lại đi.
Bá tước Kenwald bước lại gần chỗ họ. Sự xuất hiện bất ngờ của người khác khiến đám người kia bối rối. Từ phía sau, Martley nhận ra người bị bắt nạt là ai. Nassy chính là vũ công xinh đẹp đó. Bên má phải của cô ửng đỏ, có thể nhìn rõ được vết tay.
– Ng..ài.. ngài là ai?
Một trong số những người bắt nạt Nassy lên tiếng. Trông họ có vẻ sợ sệt khi nhìn thấy bộ đồ đắt tiền mà người đàn ông lạ mặt đang mặc. Bá tước liếc nhìn cô gái đó.
– Ta là Bá tước Kenwald Edric.
Ngay khi dứt lời, đám người đó tụm lại với nhau xì xào.
– Là bá tước sao?
– Cái tên đó nghe thật quen.
– Bá tước Edric…có phải là gia tộc nổi tiếng về độ giàu có không? Tôi nghe nói tài sản của họ còn nhiều hơn cả hoàng gia và sánh ngang với các đại công tước.
– Phải làm sao đây Lizz, nếu anh ta đến vì con nhỏ kia..
Cô gái tên Lizz đó khi nghe thấy đồng bọn nói vậy liền thay đổi thái độ. Gương mặt của cô ta như nghẹn xương cá trong cổ vậy. Sau đó, Lizz lên tiếng:
– Thật xin lỗi bá tước vì đã chứng kiến cảnh này. Chúng tôi chỉ đơn giản đang dạy dỗ lại cô em gái trong đoàn một chút thôi. Có lẽ gần đây do nhận được nhiều sự ưu ái, mà thái độ của cô ấy đã trở nên kiêu ngạo.
– Ý cô dạy dỗ là hủy hoại gương mặt của người khác?
– Chuyện này…
Những cô gái bắt đầu run rẩy, họ ôm chặt lấy cánh tay của người bên cạnh.
– Nếu ta không nhầm, đối với những vũ công thì ngoài hình vô cùng quan trọng. Sẽ thế nào khi ta nói với trưởng đoàn của các ngươi?
– Cầu xin ngài, xin đừng làm như vậy!!
Đám người đó quỳ xuống, gương mặt ai nấy đều hoảng sợ. Họ không ngờ được rằng hành động xấu xa của mình bị phát hiện, hơn nữa tình trạng ngày càng đi xa.
– Cảm ơn thưa ngài bá tước. Có lẽ không cần phải làm phiền ngài như vậy đâu. Họ chỉ nói đùa về việc đó thôi, tôi là người hiểu rõ hơn cả vì chúng tôi cũng hay đùa nhau như vậy mỗi khi thấy ghen tị.
Cuối cùng thì cô gái Nassy cũng lên tiếng. Bá tước nhìn cô ấy, sau đó quay sang đám người vẫn run rẩy quỳ gối để cầu xin sự tha thứ.
– Nếu cô đã nói vậy. Ta sẽ coi như chưa có chuyện gì. Và…tốt hơn hết các cô nên nhanh chóng rời khỏi đây trước khi ta đổi ý.
Ngay khi nghe rằng bá tước sẽ bỏ qua, những cô gái kia lần lượt rời đi. Không, nói chính xác hơn là bỏ chạy.
– Cứ để họ đi như vậy sao?
Kenwald nhìn cô gái. Nassy ngược lại chỉ mỉm cười.
– Hôm nay cũng là ngày cuối tôi ở trong đoàn múa. Tôi muốn rời đi trong yên bình. Hơn nữa nếu những người đó bị ngài truy cứu, họ sẽ khó có thể tiếp tục công việc mưu sinh này. Như vậy chỉ khiến họ thêm căm ghét tôi thôi.
Cô nói rồi làm động tác cúi chào.
– Dù sao cũng cảm ơn bá tước đã giúp đỡ. Nếu không có ngài, gương mặt này đã có thêm vài vết thương rồi.
– Ta chỉ tiện đường giúp đỡ thôi. Nhưng, sẽ không phiền nếu ta được biết tên của cô chứ quý cô?
– Ah.. Gọi quý cô thì hơi quá rồi. Thân phận của tôi và ngài không đáng để được gọi như vậy.
Nassy hơi mất tự nhiên, sự bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
– Ta đã rất ấn tượng với điệu nhảy của cô trong buổi tiệc. Nên ta thực sự muốn biết tên của cô.
Kenwald mỉm cười, gương mặt bá tước cũng quyến rũ không kém.
– Thật vinh dự cho tôi. Tên của tôi là Nassy. Cũng khá muộn rồi, tôi phải rời đi trước đây. Tạm biệt bá tước.
Nassy nhanh chóng rời đi. Martley đoán chắc rằng cô ấy cũng có sự dao động khi thấy Kenwald cười. Bá tước nhìn theo bóng dáng ngày càng nhỏ dần của Nassy cho đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
– Ra vậy… Nassy…
Kenwald che miệng, khẽ nhẩm lại tên người con gái đó. Trong khi bên cạnh, Martley ngạc nhiên trước biểu hiện bất thường của bá tước. Cậu vẫn thấy được vành tai dần đỏ lên dù đã bị tóc che gần hết của bá tước.
Chuyện quái gì vậy chứ? Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…Người đàn ông này sao!
Đó là một điều gần như bất khả thi, Martley không thể tưởng tượng được con người lạnh lùng này lại có một khía cạnh như thế. Thật đáng để bận tâm.
—————————————————————–
Sau ngày hôm đó, bá tước đã cho người bí mật điều tra về cô gái tên Nassy. Còn Martley đã biết được Nassy chính là mẹ của Rilderle. Sau khi nghe cô ấy nói tên của mình, thông báo của hệ thống đã hiện lên. Tuy nhiên, thông tin mà Kenwald tìm được chi tiết hơn những gì cậu có.
Nassy trở thành trẻ mồ côi từ rất sớm. Cô ấy đã bị người họ hàng của mình bạo hành trong một thời gian dài. Sau cùng người đó dùng cô để gán nợ vì sa đà vào cờ bạc. Nassy sau đó được mua lại bởi một quý tộc. Ở đó cô bị tên quý tộc quấy rối và tìm mọi cách để có được cơ thể cô. Vợ của gã dù biết nhưng không thể làm gì chồng mình. Sự ghen tuông của người vợ trút hết lên người Nassy.
Nhưng Nassy vẫn cố chịu đựng và tìm cách vượt qua mọi chuyện. Tuy đã thành công rời khỏi nhà vị quý tộc đó nhưng Nassy cũng gần như cận kề với cái chết. Đó là lúc vị trưởng đoàn múa đã tìm thấy cô. Ông ta đã cứu mạng cô, cho cô một công việc kiếm sống. Nassy sau đó đã đi khắp nơi để biểu diễn, nhờ ngoại hình nổi bật và tài năng của mình nên đoàn múa ngày càng nổi tiếng.
Martley đứng cạnh bá tước nên có thể dễ dàng đọc được những thông tin trong tờ giấy ông ta đang cầm. Cậu cảm thấy khó chịu khi phải đọc những dòng chữ tóm gọn cuộc đời đau khổ của người khác như vậy. Giống như khi dõi theo cuộc đời bất hạnh của Rilderle trong cuốn tiểu thuyết này. Martley tự hỏi phải chăng vì gương mặt xinh đẹp của hai người mà họ phải trả giá bằng những đau khổ hay không? Hay chỉ vì là nhân vật phụ làm nền cho các nhân vật chính nên họ càng tuyệt vọng thì càng làm nổi bật cho những người đó.
Một thời gian sau, Kenwald đã tìm thấy thị trấn mà Nassy đang ở. Dựa theo trí nhớ của bá tước, ông ta đã quyên góp cho nơi đó và mượn việc đi kiểm tra để gặp Nassy. Mới đầu, cô gái đó vẫn còn đề phòng nhưng sau vài lần được bá tước vô tình cứu giúp, họ đã trở nên thân thiết hơn.
– Bá tước, ngài đã xây nhà nguyện cho đám trẻ mồ côi đúng không? Tuy thị trưởng không công bố danh tính nhưng tôi biết đó là ngài. Dù sao thì ngài đã từng quyên góp cho thị trấn này mà.
– Bị cô phát hiện ra rồi. Cô thật nhạy bén đấy tiểu thư Nassy.
– Ah… xin ngài đừng gọi tôi là tiểu thư nữa.
– Vậy thì cô đừng gọi ta là bá tước mà hãy gọi ta là Kenwald được chứ?
– Chuyện đó….
– Chúng ta đã là bạn, phải không? Ta nghĩ gọi bằng tên như vậy sẽ thoải mái hơn.
Bá tước xoa đầu cô và khẽ cười. Nassy sau đó đã rời đi giống như đang lảng tránh chủ đề này. Ngồi trên thùng gỗ, Martley đang cảm thán trước trình độ tán tỉnh của bá tước.
Từ việc đổ tiền vào một thị trấn xa lạ sau đó tình cờ gặp gỡ. Theo đó là giải cứu cô khỏi bọn lưu manh. Cả việc giúp đỡ sửa sang lại căn nhà, xây nhà nguyện cho trẻ mồ côi, và còn nhiều việc khác nữa. Phải nói, bá tước đã đóng vai người đàn ông hoàn hảo một cách tận tâm. Sự tiếp cận đó ngoài việc khiến Nassy không còn phòng bị với mình mà còn lấy được tình cảm yêu mến của người dân xung quanh.
Chẳng mất nhiều thời gian để bá tước trở thành người trong mộng của nhiều phụ nữ ở thị trấn. Dù vậy, họ biết thân phận của mình sẽ không bao giờ chạm tới được người này, có lẽ cả Nassy cũng nghĩ như vậy. Cậu thấy cô thường bối rối và khéo léo từ chối sự nhiệt tình của bá tước dành cho mình.
Tuy nhiên, Kenwald cũng không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ. Đối với người dân hay Nassy thì bá tước đều giữ một mức độ thân thiết nhất định. Vì nếu tiếp cận một cách đột ngột và dành cho cô sự ưu tiên thì cô gái đó sẽ càng ra xa khỏi tầm với.
Kí ức tiếp theo của bá tước chuyển đến khung cảnh lễ hội. Ngày hôm đó, thị trấn nhỏ tràn ngập tiếng nhạc và vang vọng tiếng cười. Bá tước Kenwald đi dạo đến quảng trường, nơi mọi người tụ tập nhảy múa và ca hát.
Giữa quảng trường là các cô gái đang trình diễn các điệu nhảy uyển chuyển. Nổi bật trong số họ là Nassy. Trang phục hôm nay của cô lộng lẫy hơn mọi khi nhờ đó mà Nassy càng tăng sự quyến rũ. Mọi ánh nhìn từ trẻ nhỏ đến người lớn đều đổ dồn vào cô.
– Thật tuyệt vời. Cô ấy vốn xinh đẹp nhưng hôm nay còn đẹp hơn cả mọi khi.
– Tôi gần như không thể rời mắt khỏi chuyển động của cô ấy.
– Nhưng cô nàng đó thật khó tính, chưa có gã nào tiếp cận được cả.
– Oh.. Vậy là vẫn độc thân nhỉ? Có lẽ tôi sẽ thử tán tỉnh cô ta.
– Hahah. Cậu nghĩ một kẻ như cậu sẽ có cửa sao?
– Tôi nghe nói có một vị quý tộc đang tiếp cận cô nàng. Tốt nhất cậu nên bỏ cuộc đi.
Đó là những gì chúng tôi nghe được từ đám người xung quanh. Đa số họ đều nói về Nassy. Martley nhìn người đứng bên cạnh với gương mặt tối sầm lại.
Chà…bá tước trông có vẻ không hài lòng lắm khi nghe những lời như vậy về Nassy. Nếu bọn họ biết bản thân mình đang nói những lời không hay về Nassy ngay bên cạnh bá tước, chắc họ sẽ tự cắn lưỡi bản thân quá.
Bản nhạc sôi động kết thúc và chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng hơn. Lần lượt mọi người bắt cặp với nhau tiến vào giữa quảng trường. Các cô gái vừa nhảy cũng đi tìm bạn cặp của mình. Mọi người cùng nhau khiêu vũ dưới ánh trăng.
Có rất nhiều đàn ông vây quanh Nassy để mời cô nhảy cùng nhưng tất cả đều bị từ chối. Cô tận dụng đám đông đang khiêu vũ để di chuyển đến một góc khuất trong quảng trường.
– Ngài Kenwald, ngài cũng tham gia lễ hội này sao?
Nassy bắt chuyện với người đàn ông mặc áo choàng cạnh đó. Dường như cô rất vui vẻ khi được gặp người này.
– Ta đã nghĩ rằng bản thân cải trang rất tốt rồi chứ. Cô cũng tinh mắt thật đấy, Nassy.
Kenwald nhún vai:
– Hôm nay trông cô thật lộng lẫy.
Nassy trông có vẻ bối rối:
– Cảm..Cảm ơn ngài.
Nassy trả lời đầy gượng gạo.
– Cô không định khiêu vũ sao? Ta thấy có rất nhiều người muốn cùng cô khiêu vũ nhưng có vẻ họ đã bị từ chối.
Bá tước Kenwald đặt câu hỏi để giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng này.
– Hừm..tôi không giỏi khiêu vũ lắm. Nên thay vào đó, tôi muốn đi dạo để tận hưởng lễ hội hơn.
– Vậy ta có thể tận hưởng lễ hội cùng với cô không, Nassy?
Bá tước Kenwald lên tiếng.
– Tất nhiên là được ạ.
Nassy nở nụ cười tinh nghịch.
– ——————————————————————————————-
P/S: Chương mới đến rồi đây. Chúc mọi người một ngày tốt lành:>
#Bún